Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 5: Xấu hổ

Lâm Mạn sau khi được truyền dịch khoảng nửa tiếng đã tỉnh lại, cơ thể trước kia khi phát sốt đều lạnh đến đòi mạng nay lại được sưởi ấm đến từng chân tơ kẽ tóc làm cậu chỉ muốn vùi mãi vào nơi ấm áp này thôi, chẳng muốn làm điều gì khác nữa.

Đôi mắt mờ mịt dần dần có tiêu cự, ánh sáng chớp động đôi mắt ướt át làm cậu thêm càng đáng thương chọc người nâng niu vỗ về.

"Anh Dã, anh Liệt". Nhìn hai người ngồi hai bên giường đang chăm chú nhìn cậu, Lâm Mạn mơ hồ nhìn ra sự lo lắng mãnh liệt của họ nơi đáy mắt nhưng khi cậu chớp mắt nhìn lại đã không thấy nữa, như thể lúc nãy chỉ còn là ảo giác.

"Em tỉnh rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không để anh gọi bác sĩ đến?". Khương Liệt mỉm cười ôn hòa nhìn cậu hỏi han ân cần, bộ dạng quan tâm này là điều hiển nhiên.

"Không có, em...em chỉ hơi khát nước". Lâm Mạn vừa trả lời vừa lắc lắc đầu ngoan ngoãn đến mức làm rụng rời hai trái tim mãnh liệt đập của hai tên đàn ông kia.

Khương Dã không chậm một giây đi rót nước cho cậu, phòng bệnh là phòng riêng nên rất đầy đủ tiện nghi, không bị pha tạp giữa các phòng bệnh chung. Bọn hắn thuê cũng chỉ dám đặt phòng kha khá ổn một xíu, không dám đặt quá cao sang lại sợ cậu khó xử.

Mọi chuyện vẫn là nghĩ cho cậu thôi.

Khương Dã tận tâm đem ống hút cắm vào sau đó hơi đỡ cậu ngồi dậy để cậu dễ uống hơn, việc tiếp xúc da thịt cách một lớp vải làm nơi tiếp xúc như thể nóng cháy, Khương Dã trong mắt ánh lên kinh ngạc cùng vui sướng mà cậu rất khó nhận ra.

"Em cảm ơn". Chỉ một thoáng tiếp xúc thôi rồi rút ra, tuy Khương Dã bộ mặt không tốt hiện cho sự luyến tiếc nhưng là hiện tại không nên xảy ra quá nhiều đụng chạm tay chân, hắn rất khó kiềm chế cảm xúc.

Nhìn Khương Dã tay vẫn cứ đỡ đáy ly giúp cậu cầm uống mà tâm Lâm Mạn hơi rung động, ngại ngùng lan tràn trong tâm trí, ngày thường Khương Dã đối cậu thô lỗ cọc cằn, hóa ra cũng có một mặt ôn nhu điềm tĩnh như vậy, làm cậu có chút không quen. Những hành động ân cần của họ cậu rất ít được trải nghiệm qua, sau mỗi lần đó là trái tim không thể yên ổn.

"Em có thể tự mình cầm". Cậu hơi ngước đôi mắt lên nhìn hắn, đôi mắt vì bệnh mà hơi đỏ lên, nước mắt trực trào như muốn chảy ra thành dòng, ánh lên gương mặt diễm lệ non nớt làm Khương Dã tâm đều mềm nhũn.

Tiểu tâm can của hắn ngày càng mê người, hắn biết làm sao đây?

"Ngoan ngoãn uống đi đã". Khương Dã chất giọng mang theo hơi thở ấm áp quấn quanh cậu. Lâm Mạn hơi hơi cảm thấy hắn...

Dịu dàng.

Thấy hắn không muốn rời khỏi cậu cũng không còn cách nào khác ngoan ngoãn uống đến khi đủ giải khát. Uống xong lại cảm thấy đói, mới vừa nghĩ đến chén cháo thơm thơm ngon ngọt đã đưa trước mắt. Lâm Mạn tay run run muốn giữ lấy lại bị vớ vào hư không, đối diện là con ngươi ôn hòa của Khương Liệt.

"Tay em run như thế kia, vẫn là để anh đút em ăn đi". Vừa khẩn cầu vừa mang theo uy hiếp, khẳng định chắc nịch.

Lâm Mạn cảm thấy hôm nay mình yếu đuối đến mức không động đậy tay chân nổi, bất đắc dĩ lộ ra sự mềm yếu cùng bất lực ỷ lại. Chỉ hôm nay thôi, chỉ hôm nay cậu cho phép chính mình buông thả như vậy... Sẽ không có lần thứ hai.

Tuyệt đối.

Lâm Mạn gật gật đầu tỏ vẻ chấp thuận. Hai tên đàn ông nào đó hôm nay bị cậu phát đường mà sung sướng muốn bay lên chín tầng mây.

Thật con mẹ nó tuyệt, bọn hắn đã khát khao chuyện này vô số lần chỉ là không có dịp tận hưởng, cậu cũng không cho phép bọn hắn quyền lợi đó.

Dã và Liệt không ngờ khi Lâm Mạn bệnh cậu liền trở nên ngoan ngoãn như vậy, ngoan ngoãn đến mức bọn chúng muốn phát điên lên, mọi ý nghĩ đen tối đều bị đánh bay đi mất, chỉ cần cậu cứ mãi ỷ lại bọn hắn như vậy là quá đủ rồi, bọn hắn tình nguyện đến chết trao tất cả cho cậu chỉ cần cậu đừng trốn tránh bọn hắn.

Nhưng khi thấy quyết tâm trong đôi mắt cậu bọn hắn chợt nhận ra, bọn hắn nghĩ sai rồi, liệu trong muôn vạn lần cậu đứng trước mặt bọn hắn, vậy có lần nào cậu sẽ nguyện ý ỷ lại bọn hắn như hôm nay? Có lẽ sẽ không...

...

Trải qua mấy tuần liền không nghỉ ngơi đầy đủ cộng thêm cơ thể phát sốt, sau khi ăn cháo xong cậu rất nhanh lại ngủ thiếp đi. Hai tên đàn ông tự giác an ổn ngồi trên ghế tùy thời đều có thể chăm sóc cậu, đợi Lâm Mạn truyền hết nửa bình dịch còn lại sẽ đưa cậu về nhà, đây cũng là yêu cầu của cậu với hai người anh trai. Lâm Mạn có tâm không muốn Văn Nhi lo lắng nên đặc biệt khẩn cầu hai người cho cậu mau mau về sớm tránh bị dì nghi ngờ. Dã và Liệt bị bộ dạng cậu mềm yếu như làm nũng không thể chịu nổi mà chỉ còn nước bất đắc dĩ đồng ý.

Lâm Mạn lần này được ăn uống đầy đủ nên ngủ khá sâu, Khương Liệt đi vệ sinh, còn Khương Dã ngồi cạnh cậu, khi cậu xuất hiện bất ổn liền có thể trực tiếp xử lý. Lâm Mạn sau khi hạ sốt, gương mặt hòa hoãn, sắc khí tốt lên khá nhiều, Khương Dã nhìn cậu liền có chút chịu không nổi hít vài ngụm khí nong nóng trong phòng. Người hắn yêu thương đang nằm ngay trước mặt hắn an ổn tùy ý hắn an bài, nhưng là hắn không kiềm được ham muốn đen tối, sau một hồi thiên thần và ác quỷ đấu tranh kịch liệt hắn chọn theo ác quỷ, hơi nhón người lên nhìn kỹ tường tận vào gương mặt tinh xảo của cậu, hàng mi dày đen tuyền hơi cong, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi dày mọng nước màu sắc hồng nhạt mê người, hôn lên chắc chắn rất tuyệt, làn da trắng nõn mịn màng thơm ngọt, dưới mắt là vài vân xanh khác thường biểu hiện sự mệt mỏi lâu ngày của cậu. Hơi thở nóng hổi đều đều phả lên mặt hắn, Khương Dã nắm tay thô kệch siết chặt sau đó nhẹ nhàng thả ra đặt hai bên tai cậu, giống như đã hạ quyết tâm nhiều lần, hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cậu, dời xuống là đôi mắt làm hắn say lòng, kế tiếp là chiếc mũi hắn yêu thích, phía dưới là đôi môi hắn khao khát, chỉ lướt nhẹ qua thỏa mãn từng cơn dục vọng ám muội. Hắn không dám tiến sâu thêm, sợ cậu thức tỉnh, lại sợ bản thân không kiềm chế nổi làm chuyện bậy bạ, hơi thở nặng nề có phần khó khăn, một lần cuối cùng hôn lên hai bên má của cậu, làn da mềm mại tiếp xúc đôi môi hắn quá mức tuyệt hảo. Không nhịn được mà nâng mu bàn tay tái nhợt hơi sưng do găm kim truyền dịch nhẹ nhàng hôn lên một cách trân trọng.

"Bảo bối, em là của anh, mau mau lớn để anh còn thương em". Trong tâm trí bọn hắn, Lâm Man vẫn còn là một đứa nhỏ đáng yêu.

Lại hiếm thấy Khương Dã bình thường tính tình ác liệt nhưng nay ánh mắt lại tràn ngập ôn nhu cùng nâng niu trân trọng, đợt sóng tình mãnh liệt gợn nơi đáy mắt không thể che dấu. Hoàn toàn trở thành con người khác. Lâm Mạn nếu chứng kiến được màn này, e là cậu khủng hoảng đến ngất đi.

"Này, tôi vẫn còn sống sờ sờ đấy!". Khương Liệt sau khi đi vệ sinh xong liền chứng kiến một màn này, không nhịn nổi cáu gắt nhìn anh trai mình đầy cảnh cáo.  Hắn tuy đối người khác ôn hòa có phần giả tạo nhưng trước mặt anh trai song sinh chẳng e dè, nhìn lại bọn hắn đích thực là anh em sinh đôi.

Hơn nữa Khương Dã đang vô cùng chiếm tiện nghi, không ngần ngại quăng cho hắn sắc mặt không hề tốt.

"Hừ, thì sao nào? ". Khương Dã dùng ánh mắt khiêu khích nhướng lông mày nghiêm nghị rậm rạp nhìn lại em trai, kỳ thật họ chẳng thân thiết chút nào đâu.

"Tốt thôi, dù sao em ấy cũng không chỉ thuộc về riêng anh, đừng có quên lời hứa của chúng ta". Khương Liệt bộ dạng chống đối chọc người tức chết. Khương Dã nhăn mày, sắc mặt bí xị nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Mạn là điểm trí mạng duy nhất của bọn hắn, mất đi cậu chẳng khác nào lấy mạng bọn hắn.

"Nhãi con, đấu một trận!". Âm giọng gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Chó mới nghe anh". Khương Liệt quăng cho hắn nụ cười khinh bỉ.

"Cậu... ".

"Ưm... Làm sao đấy ạ? ". Tuy hai người chiến đấu rất nhỏ nhẹ nhưng là Lâm Mạn vẫn bị quấy tỉnh, ngủ từ sáng đến chiều như này đã rất đủ rồi, nếu không bị hai người quấy cậu cũng sẽ tỉnh lại. Chứng kiến một màn đấu đá giữa hai anh em sinh đôi ruột thịt như vậy cậu có hơi nhức đầu, việc hai Alpha mạnh mẽ mang địch ý với nhau bất giác tỏa ra tin tức tố công kích khắp phòng khiến một beta vừa mới khỏi bệnh như cậu có hơi choáng váng chịu không nổi.

Hai người nhìn cậu tỉnh cũng không quấy nữa, đồng loạt cho nhau ánh mắt thân thiện yêu thương, miễn cưỡng thu lại tin tức tố đè ép đối phương, cùng quay qua nhìn cậu.

Lâm Mạn lúc này mới dễ thở hơn đôi chút, cậu ngước đôi mắt ướt át nhìn bọn họ sau đó vừa cười vừa nói: "Vất vả cho các anh quá, vì em mà hai người bỏ cả buổi học". Lâm Mạn áy náy nhìn họ, hai ngón tay cào cào qua lại cho thấy tâm trạng quẫn bách của cậu lúc này. Đến giờ cậu mới có cơ hội nói, sau khi hưởng xong mọi đãi ngộ mới cảm ơn người ta làm cậu vừa xấu hổ vừa khó xử.

"Không sao, năm hai cũng không bận rộn lắm". Bọn hắn mới vừa bị giáo sư giục nộp bài báo cáo.

"Vâng ạ... Vậy... Mình về nhà đi ạ, em cảm thấy cơ thể hiện tại rất tốt". Lâm Mạn xấu hổ gãi gãi đầu tóc hơi rối, cậu biết đại học X cho dù học năm mấy đi chăng nữa sinh hoạt cũng không hề dễ dàng.

"Được rồi, bọn anh đã chuẩn bị chu toàn, chờ em thay quần áo xong liền về nhà". Khương Liệt mỉm cười ôn hòa dịu giọng nói.

"A... Vậy em đi ngay đây ạ!". Cậu không ngờ hai người xử lý nhanh đến vậy, nhìn căn phòng ngăn nắp đâu vào đấy liền vội vàng cầm bộ đồng phục lúc sáng chạy vào nhà vệ sinh thay. Đầu tóc rối xù xù bị tốc độ của cậu làm tung lên rối càng thêm rối, thân ảnh nhỏ nhắn hấp tấp chạy vào nhà vệ sinh, gương mặt có phần ửng đỏ vì ngại ngùng, hai bên tai cũng hồng hồng, bộ dạng quẫn bách vô cùng thẹn thùng làm tâm bọn hắn đều mềm nhũn.

Bọn hắn thấy cậu vừa tỉnh đã chạy loạn như vậy muốn lên tiếng nhắc nhở chỉ là chưa kịp nói cậu đã đóng sầm cửa!

Hai tên đàn ông nhìn nhau sau đó không nhịn được nở nụ cười cưng chiều cùng bất lực. Cùng nhau thốt lên tiếng lòng ai oán:

Em ấy đáng yêu quá đi mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top