Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 1

"Khương tổng...".

"Cút ngay! Cút ra ngoài! Cái công ty này rảnh tiền đến mức nuôi một lũ vô dụng các người?". Khương Dã hầm hầm tức giận, đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn nhìn một đám người đang co đầu rụt cổ trước mặt. Dự án quan trọng trước mắt vì một đám người lỗ mãng mà gần như sụp đổ phân nửa. Nói không tức giận thì không phải người bình thường.

Đối mặt với sự giận dữ của bạo quân, cả đám người từ già đến trẻ đều không dám ho một tiếng, mơ hồ có thể thấy chân bọn họ đang phát run. Trên dưới chẳng ai dám chống lại ba vị lão phật gia tối cao này. Một người nỏng nảy hành động tàn ác, một người coi như ôn nhu dịu dàng hóa ra là ác ma thủ đoạn tàn độc đến làm người ta sợ chết khiếp. Người còn lại đương nhiên là Khương thiếu phu nhân, người có thể cứu rỗi bọn họ trong những tình huống như thế này, đương nhiên không thể hi vọng cải tử hoàn sinh nhưng ít ra giúp họ không chết một cách quá khó coi, người nọ lại có thể dễ dàng đàn áp hai con người khủng bố đáng sợ này.

Khương Dã cười lạnh một tiếng, hắn biết cái bọn này lại đang nghĩ đến điều gì. Ngay lúc này lại có ý nghĩ lợi dụng bảo bối của hắn, thật là muốn chết? Cơn giận bùng phát đến đỉnh điểm, bảo vệ kịp thời đi đến áp giải cả lũ rời khỏi coi như đã cứu mạng bọn họ khỏi cơn thịnh nộ của Khương Dã. Một khi bị sa thải, đừng hòng mơ tưởng có cơ hội được nhận việc thêm một lần nào nữa.

Sau khi dẹp dọn xong đống rác làm mình phiền muộn, Khương Dã vẫn giận đến không hạ hỏa được, bực dọc tiếp tục công việc, đôi mày và ánh mắt không thể hòa hoãn. Cứ theo cái tình hình này, e là trên dưới công ty đều không an ổn qua nỗi giai đoạn ác liệt này.

Hắn thật muốn hút một điếu thuốc để trấn an cảm xúc, nhưng từ khi ở bên Lâm Mạn, bọn hắn đã cai thuốc thành công, theo đó bỏ luôn mấy tật xấu hại người.

Cốc cốc!!

"Khương tổng... ". Là thư ký Trương, Trương Thành vô cùng cẩn trọng mang theo sợ hãi lo lắng ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa như sợ đánh thức con quái vật dữ tợn nào đó lại gây họa sát thân. Thật ra chẳng còn cách nào khác, mặc dù không muốn đối mặt nhưng thiếu phu nhân đã đến cửa, nếu không thông báo một tiếng e là chết cũng không thấy tro cốt đâu.

"Cút! Tôi hiện tại không muốn gặp bất kỳ ai, bảo cút hết đi! ". Khương Dã không kiềm chế được cơn giận mà rống lên, hắn hiện tại gặp người nào liền muốn đánh người đó. Kẻ nào đến đây chính là muốn làm bia đỡ đạn, hắn nhất định sẽ bắn đến lìa trăm mảnh.

"Này...". Trương Thành khó xử nhìn Lâm Mạn sắc mặt bên cạnh đã trầm xuống theo tốc độ mắt thường có thể thấy.

Trên tay Lâm Mạn là bữa trưa cậu chuẩn bị cho bọn hắn. Dạo gần đây bọn hắn vì dự án mới mà quên mất cả ăn cả ngủ, Lâm Mạn rất lo lắng liền hằng ngày chuẩn bị bữa trưa cho bọn hắn, chỉ sợ bọn hắn đâm đầu vào công việc không chịu ăn uống. Mặc dù cơ thể không khỏe nhưng vẫn đích thân xuống bếp làm món bọn hắn thích, đích thân đi đến đây đưa đồ. Cuối cùng nhận lại là câu nói như vậy, tuy cậu biết ở đây có khúc mắt, nhưng mãi luôn quen với việc được cưng chiều cùng lời lẽ ngọt ngào. Nay bị vố một câu tràn ngập dữ tợn như vậy rất không quen. Tâm trạng người mang thai lại không ổn định, Lâm Mạn liền rơi vào hụt hẫng cùng không vui mang theo đó là trái tim co rút đau đớn. Cậu đưa bữa trưa cho Trương Thành, muốn nhờ hắn đưa vào hộ. Cậu cứ việc cút đi thì hơn.

"Tôi về đây thư ký Trương, bảo với hắn tôi đã cút". Lâm Mạn lời ít ý nhiều đưa xong bữa trưa liền quay lưng đi thật, gương mặt cậu lạnh lùng không chút cảm xúc, vươn tay vuốt ve lấy bụng tròn tròn nhô lên đã năm tháng như cố trấn an cảm xúc. Không chút luyến tiếc rời đi.

Trương Thành tâm nhất thời kêu gào thống khổ, cậu có thể nhận thấy tử thần đang tiến về phía cậu muốn xách cái mạng này đi. Hôm nay cho dù có chết cậu phải nhất định cứu rỗi lấy ông BOSS đang đi tìm chết nhà mình. Nếu không, ngay cả dưới suối vàng cũng không được an ổn.

Khương Dã thấy Trương Thành không chịu đi lại có chút ngờ ngợ, khi lấy lại được bình tĩnh liền nhận ra một điều, gương mặt nhất thời tái mét, hoàn toàn quét sạch đi cơn giận điên khùng kia. Lao nhanh như cơn gió vụt ra cửa. Cả kinh nhìn Trương Thành đang cầm hộp cơm tinh xảo, nhìn một cái liền biết là ai chuẩn bị. Nghĩ đến câu nói lúc nãy của mình mà hối hận không thôi, hắn nhất thời muốn đánh Trương Thành ra bã, quăng cho hắn cặp mắt sắc bén khủng bố, không nhanh không chậm quăng một câu: "Trừ hai năm tiền lương".

Không để ý đến Trương Thành đang đau đớn khụy gối xuống, Khương Dã nhanh chóng sải bước đến thang máy, vội vội vàng vàng mà chạy đến đại sảnh. Liền nhìn thấy được cậu đang chầm chậm hướng ra cửa mà đi. Vì bụng đã to dần nên dáng đi của cậu hơi bất tiện, Khương Dã nhìn mà đau cả nội tạng. Hắn chạy sải dài bước chân nhanh chóng đến chỗ cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ sau lưng, như chú chó nhỏ đầy sợ hãi lên tiếng: "Mạn Mạn, vợ của anh, anh sai rồi, là nhất thời kích động không khống chế được cảm xúc. Em tha thứ cho anh được không? Anh cầu xin em mà, vợ ơi!". Lời lẽ mười phần ngọt ngào, như thể cái tên độc miệng ban nãy không phải hắn. Lâm Mạn tuy dễ bị lay động nhưng cũng không có ý tứ tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy.

Là cậu không quản tốt hắn. Quyết sẽ không nhân nhượng thêm nữa.

"Em không để ý".

"Thật sao? ". Khương Dã vừa đề phòng vừa vui mừng nhìn cậu, lại xoay người cậu qua yêu thương không xuể mà rải một đống nụ hôn lên mặt cậu, lại dịu dàng vuốt ve bụng cậu. Ánh mắt đều là tình yêu cháy bỏng.

"Em không để ý, nhưng là... Dạo gần đây cảm xúc của em không tốt lắm. Anh vẫn luôn bận rộn, vậy nên chúng ta chia phòng, sau khi bé con sinh ra lại tính". Lâm Mạn cười cười nhìn hắn, sau đó nhân lúc hắn đang khủng hoảng tinh thần đến ngơ ngác mà đẩy hắn ra, nghịch ngợm trách khỏi cái ôm của hắn, lại nhón chân hôn lên má hắn một cái, nở nụ cười xinh đẹp đầy ẩn ý xoay lưng bước lên xe. Sau khi chiếc xe rời đi, Khương Dã vẫn đứng cứng ngắt như cây cột, sau lại mơ mơ hồ hồ đi về phòng làm việc, nhận lại xung quanh là hàng ngàn ánh mắt vừa đồng tình vừa hả hê của tập thể nhân viên hòa đồng.

Đến khi ngồi vào bàn làm việc Khương Dã vẫn lâng lâng không thể tin được. Hắn đau khổ đến chết lặng, vừa câm nín nhìn ra khung cảnh xa hoa ngoài kia vừa cố gắng nuốt bữa trưa cậu dày công chuẩn bị mà thầm nghĩ:

"Đời này coi như bỏ".

Ở bên cậu lâu như vậy Khương Dã vô cùng hiểu rõ lão bà nhà mình, tuy Lâm Mạn nhìn đến hoàn toàn là một người vợ nhỏ xinh dịu dàng dễ mến lại có phần mềm mỏng nhưng đừng nghĩ có thể tùy ý bắt nạt cậu. Lâm Mạn trước giờ tuy không dễ nổi nóng nhưng hành xử lại vô cùng ác liệt, lời nói của cậu rất có trọng lượng, một khi nói ra ắt khó có thể rút lại. Đây là những kinh nghiệm xương máu mà bọn hắn từng trải, đã từng nếm qua rất nhiều vị đắng, tuy có khổ sở bất kham nhưng phần lớn là cưng chiều mà cam chịu. Ai bảo lão bà bọn hắn là bảo vật trân quý nhất trên đời? Yêu thương cậu không hết sao dám nỡ chối cãi hay trừng phạt cậu? Bọn hắn còn ước ao Mạn Mạn nhà hắn dữ một chút, như vậy mới càng đáng yêu.

Trương Thành vừa bị hắn trừ hai năm tiền lương đang đau khổ vô cùng, lại nhìn hắn "cơm chan nước mắt" mà vô cùng hả hê, không nhịn được cười đến run cả người, đi đến hành lang mồm to mà quăng một câu: "Báo ứng!".

Kết quả Khương Dã nghe thấy được liền dứt khoát cắt đứt luôn khoảng tiền hoa hồng cuối năm của hắn. Trương Thành câm nín không dám hé một tiếng, tâm thầm nguyền rủa đại ác ma Khương Dã 7749 lần.

. . . . . . . . . . . .

Xin nhắc lại đây là tiểu thuyết 3P, tác giả viết phiên ngoại chủ yếu vì mua vui nên một phần không bám sát vào cốt truyện ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top