Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG XIII : ĐÃ QUÊN, CHƯA QUÊN HAY CHƯA TỪNG NHỚ?


- Amada! Hôm nay chúng ta cần đến sở cảnh sát sớm đấy!

Darren gọi lớn trong khi bỏ một túi giấy đựng bánh mì vào cặp cho Amada. Cô bé lúc này đang cố gắng sửa tóc giả và đội mũ sao cho che được những vết sẹo trên mặt. Cô cẩn thận cầm cái túi xách đặt trên bàn, mặc áo khoác rồi quấn khăn len quanh cổ.

- Thẳng lưng lên!

Darren càu nhàu khi nhìn thấy Amada cứ rón rén bước đi. Mới đến đây vài ngày đầu nên cô bé vẫn còn sợ và chưa quen được với nhịp sống nơi đây. Cô bé lủi thủi đi sau lưng Darren, mắt luôn để ý cảnh vật xung quanh trong khi đang ngồi trên chiếc xe đạp cũ rích. Chỉ khi cô đến được sở cảnh sát, cô bé mới thả lỏng được đôi chút. Koah đã đợi cô ở cổng, thoáng thấy cô bé, cậu đã vẫy tay chào. Đáp lại cái chào ấy, Amada chỉ khẽ gật đầu. Darren ra hiệu cho Noah sang một phòng khác để nói chuyện.

Koah niềm nở nói:

- Sáng nay cậu muốn đi thư viện chơi không?

- Thư viện? Là nơi có nhiều sách hả?

- Ừ, cậu thích đọc sách không?

- Có tớ thích lắm - Ánh mắt Amada bỗng sáng lên - À... có chỗ nào đó để tớ ngồi đọc mấy quyển sách này không? - Cô bé cầm một túi đựng mấy quyển sách giáo khoa lên

Koah thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cậu hiểu ra rằng Amada cũng chẳng có cơ hội được học tập trong môi trường như thế. Cậu vui vẻ :

- Vậy cậu có cần tớ giúp môn nào không?

- Không cần đâu. - Amada lắc đầu nhẹ - Tớ tự đọc cũng được mà.

Thật ra, Amada chỉ không muốn làm phiền Koah nhưng câu nói vô ý này của Amada khiến Koah hơi chột dạ, cậu bất giác nghĩ Amada không thích mình nên khước từ mọi sự giúp đỡ của cậu. Koah ấp úng nói Amada đi theo mình đến thư viện, còn lịch sự xách đồ giúp Amada. Đến nơi, cậu kéo ghế mời Amada ngồi.

Cô bé gật đầu cảm ơn rồi đặt bộ sách lên bàn lấy ra trong đó một quyển và bắt đầu đọc. Nắng len qua cửa sổ, tạo thành những vân sáng đủ màu đan xen nhau hắt lên sàn nhà, lên bàn. Koah im lặng nhìn Amada một lúc rồi lấy ra một tập giấy photo chỉ còn trắng một mặt và một cây bút trên kệ để ra trước mặt Amada:

- Ừm... Nếu cậu không có vở thì dùng tạm mấy tờ giấy này nhé?

Amada cười:

- Không! Không cần đâu... Tớ nhớ được mà!

Koah sững người, cậu vẫn đưa tập giấy cho Amada:

- Này... Sao cậu đọc sách nhanh vậy?

- Hả!? À... Hôm qua anh Darren cũng nói vậy, nhưng mà tớ vẫn đọc với tốc độ thế này

- Vậy cậu có nhớ gì không?

- Có chứ, nên tớ mới bảo là tớ không cần giấy mà

Koah lấy trong tập sách một quyển, cậu ho lên một tiếng rồi ngập ngừng nói:

- Vậy... tớ kiểm tra cậu được không?

- Được chứ! - Amada gật đầu

Sau vài phút kiểm tra từ những câu hỏi dễ đến những đoạn văn dài, Amada đều có thể đọc được, những kiến thức như được chụp thẳng vào não của Amada vậy. Koah thán phục:

- Cậu giỏi thật đấy, vậy những kiến thức này cậu nhớ trong bao lâu?

- Cũng khá lâu đấy - Amada trả lời - Nhưng tớ không thích năng lực này chút nào

- Vậy tại sao...

Thấy Koah im lặng lâu nên Amada gắng hỏi:

- Tại sao gì cơ?

- À, tại sao cậu không thích năng lực này?

- Nếu cậu có thể nhớ được mọi thứ, là "mọi thứ" kể cả vui hay buồn đều in vào kí ức của cậu, và sẽ ám ảnh cậu trong suốt quãng đời còn lại. - Amada trả lời trong khi mắt vẫn dán vào quyển sách

" Vậy thì lí do gì khiến cậu không nhớ đường chính xác đến phòng thí nghiệm của Zhenviz cơ chứ!?" Ý nghĩ đó như một con lắc dao động liên tục trong đầu cậu. Amada đã quên kí ức đó hay cô đang giấu một điều gì. Dù là gì đi nữa thì việc cô quên hoặc cố tình giấu đi một chi tiết quan trọng như vậy đã làm chệch hướng điều tra, đồng nghĩa với việc em gái anh giờ vẫn phải chịu sự hành hạ của Zhenviz. Koah nắm chặt tay lại, cố gắng để bình tĩnh, vì nếu không, anh sẽ lao vào tra hỏi Amada và sẽ vô tình làm hại cô trong cơn nóng giận của mình.

Ở phòng bên cạnh, Noah cũng biết được về khả năng nhớ của Amada, anh thở dài:

- Thật ra, tôi đã nghi ngờ việc này rồi

- Tại sao? - Darren nhếch mép - Đừng nói với tôi là anh đoán mò vì con bé trở về từ phòng thí nghiệm nên chắc chắn nó không bình thường nhé!

- Không! Là nhờ một bộ xếp hình - Noah đưa cho Darren tấm ảnh - Con bé đã hoàn thành với thời gian chỉ hơn kỉ lục gia trí nhớ có 15 phút.

Ngừng một lát, anh nói tiếp:

- Nhưng điều tôi nghi ngờ hơn cả đó là tại sao cô bé không thể nhớ được đường đi đến phòng thí nghiệm kìa

- Thiếu gì yếu tố đâu: bóng tối, nhìn thấy ánh sáng quá chói cũng có thể gây chứng đau nửa đầu hoặc đột quỵ nhỏ, những việc đó có thể khiến con bé bị quên mà.

Noah im lặng, hai tay anh đan vào nhau. Những luồng suy nghĩ song song chạy trong tâm trí của mình. Cải cảm giác tự trách móc bản thân vì những suy luận thiếu lí trí bủa vây anh. Darren vẫn tiếp tục nói:

- Nếu như vậy anh có thể đưa con bé đi kiểm tra sức khoẻ tâm thần, không phải cảnh sát các anh thường sẽ làm được những việc đó à? Mà bình thường thì tra hỏi người khác cũng là nghề của các anh mà, tại sao với Amada thì lại trở nên khó khăn vậy?

- Vì con bé lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng và sợ hãi hết. Những gì tôi có thể hỏi tôi đã hỏi con bé hết rồi. Không như các phạm nhân, chúng tôi đã có bằng chứng. Còn Amada, cô bé tự nhiên xuất hiện, có những năng lực khác biệt và có liên quan đến những vụ án mà chưa hề có những kết luận hay bằng chứng cụ thể nào.

Tiếng động gần cửa kêu lên ngắt ngang cuộc trò chuyện, Darren nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình, như để cho Noah biết được anh đang muốn rời đi.

- Nếu anh bận thì về trước cũng được, tôi sẽ đưa Amada đi kiểm tra thêm. Có tin tức gì tôi sẽ báo lại với anh sau. Cảm ơn anh đã đến đây hôm nay! - Noah cúi đầu cảm ơn rồi mở cửa cho Darren ra ngoài.

- Khoan đã!

Darren hạ giọng nhỏ xuống để nói với Noah, anh từ từ tiến ra gần cửa và nhìn qua mắt mèo. Không có gì ở ngoài. Noah hỏi:

- Anh đang làm gì vậy?

- Không có gì, vừa nãy có tiếng động nên tôi nghi ngờ chúng ta đang bị theo dõi thôi! Nhưng ở ngoài không có ai cả nen tôi đi về trước đây

- À, tiếng động đó chắc là từ quạt thông gió thôi, thường nó vẫn diễn ra nên chắc là không ai nghe lén đâu. - Noah nhún vai

- Vậy à - Darren cười gượng

" Không... không phải quạt thông gió, đây là tiếng của một vật gì đó rơi trên thảm" - Suy nghĩ kì lạ này nảy lên trong đầu của cả hai.

Noah chậm rãi đi vào trong kiểm tra camera sau khi Darren đi khỏi. Màn hình vẫn hiển thị những cảnh vật bình thường trước đó, dường như không có gì thay đổi. Noah tua ngược camera về phía trước vài phút, cảnh vật vẫn như cũ, lối đi không một bóng người.

" Chẳng lẽ do mình nhầm sao?"

Cậu tiếp tục chuyển góc quay khác, nhưng vẫn không có gì khác biệt, chỉ đơn giản là một hành lang trống không có người qua lại. Bất chợt, tiếng động ban nãy lại phát ra, từ đúng phía cánh cửa. Cậu nhanh chóng chạy ra mở cửa.

- Này, anh có rảnh không? - Koah hỏi, giọng nghiêm trọng và sắc mặt của cậu cũng nghiêm nghị không kém

- Làm gì? - Noah thở dài - Mà nãy giờ em có thấy ai đi ngang qua đây không?

- Em không để ý nên không biết, mà giờ em có chuyện quan trọng hơn cần nói này. - Koah cau mày, cậu kéo Noah vào phòng rồi đóng cửa

- Chuyện gì vậy?

Koah hít một hơi thật sâu, cậu cầm cốc nước để trên bàn uống một ngụm lớn, sau đó cậu mới lên tiếng:

- Là Amada, cậu ấy có trí nhớ hơn người bình thường, đúng như anh dự đoán

- Rồi sao nữa?

- Cậu ấy nhớ mọi thứ, trừ việc cậu ấy đã trốn thoát như thế nào và vị trí của phòng thí nghiệm. Con người này có đáng tin không vậy - Koah bực dọc quay mặt qua nhìn cửa sổ

Noah đặt tay lên vai của em trai mình, cậu chậm rãi nói:

- Có một cách để biết thôi. Đi theo anh nào, nhớ là phải im lặng và không được để cảm xúc chủ quan làm hỏng việc. Nếu em thấy không thể kiểm soát cảm xúc, em nên ngồi lại ở đây.

- Nhưng anh định làm gì?

- Cứ đi đi đã.

Cả hai người đi đến thư viện, nơi Amada ngồi đọc sách. Noah gọi cô bé đi theo mình. Anh muốn kiểm tra một chút về não của cô bé xem có vấn đề gì không. Amada ngoan ngoãn đi theo. Đến phòng kiểm tra y tế ở dưới tầng, Noah nói:

- Kiểm tra tổng quát sức khoẻ cho cô bé này được không?

Cô bé đột nhiên đưa hai tay lên nắm chặt cổ mình, từng hơi thở nặng nhọc thoát ra khỏi họng, cô lùi lại phía sau vài bước, đồng tử trong đôi mắt của cô cũng thu nhỏ lại, chăm chăm hướng vào góc tường trong phòng khám. Lối quay về ban nãy bị Koah chắn lại nên Amada không thể chạy đi đâu được. Nhận thấy có gì không ổn, Koah tiến lại gần Amada cất giọng hỏi với thái độ khó chịu:

- Cậu bị sao vậy?

- Koah! - Noah cau mày ra hiệu cho em trai tránh xa cô bé ra. - Amada à, em ổn chứ?

Cô bé lia lịa lắc đầu, cô cất giọng một cách khó nhọc:

- Các người muốn làm gì tôi chứ! - Mắt cô bé trừng lên nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt sợ hãi pha lẫn giận dữ chao đảo qua lại.

- Không sao đâu Amada, chỉ là kiểm tra qua thôi, không ai làm gì em đâu... Bình tĩnh...- Noah chầm chậm tiến lại gần, nhưng mỗi bước anh tiến lại cô bé lại lùi ra xa - Em sợ điều gì chứ?

Amada nắm chặt tay lại, cô cứ lùi về sau đến khi lưng chạm vào tường. Thấy không khí có vẻ căng thẳng, bác sĩ Mary chạy ra ngoài, cô nhẹ nhàng hỏi:

- Em sợ tiêm phải không?

Amada vẫn cảnh giác, hơi thở khó nhọc làm ngực nó phồng lên xẹp xuống một cách gấp gáp, cô bé đưa mắt lên nhìn Noah:

- Việc này để phục vụ cho điều tra, phải không ạ? - Cô bé cố gắng nói to, chậm rãi và cố gắng gằn giọng từng chữ một như để Noah nghe rõ

Mary lên tiếng xác nhận:

- Không sao đâu, chị chỉ kiểm tra qua thôi, sẽ không tiêm thuốc hay gây mê, bất cứ khi nào em thấy khó chịu có thể rời đi

Mary đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Amada, như cái cách cô thường làm với các bệnh nhi khác để trấn an họ. Nhưng Amada giằng mạnh cổ tay ra, cô bé hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng.

- Đây là lần đầu tiên em thấy cậu ấy phản kháng mạnh như vậy đấy - Koah thở dài

- Ừm... Anh khá chắc con bé bị ám ảnh với phòng thí nghiệm nên khi nhìn thấy bức tường này cô bé hơi sốc. Chắc anh em mình về phòng được rồi - Noah kéo tay em trai - Vừa nãy sao em lại có thái độ như vậy với Amada vậy?

Koah không trả lời, cậu cúi đầu đi thẳng vào trong phòng.

Khoảng hơn một tiếng sau, Noah nhận được tin nhắn của bác sĩ Mary:

- Kết quả của Amada thì có rồi nhưng có một số điều khá kì lạ

- Kì lạ?

- Con bé có vẻ như đã gặp một chấn thương gì đó ở trán. Nhưng phần da lại không có dấu hiệu tổn thương.

- Có thể nó đã lành lại thì sao?

- Không, ý em là... cô bé này có khả năng tự lành vết thương trong thời gian đáng kinh ngạc.

- Khoảng bao lâu?

- Ngay sau khi bị thương

- Sao cơ!?

Koah đã đến bên cạnh anh trai mình từ lúc nào, cậu nói nhỏ:

- Một thí nghiệm của Zhenviz đây mà...

Tin nhắn vẫn tiếp tục hiện lên

- Có một vùng ở đầu gối bị nhiễm trùng nên em đã rạch một vết nhỏ để làm sạch nó, nhưng vài phút sau vùng đó đã ăn da non và dần lành lại, đến giờ thì hoàn toàn lạnh như chưa từng động vào luôn rồi. Vùng trán của cô bé cũng có tình trạng tương tự. Võng mạc ( mắt) của cô bé cũng có dấu hiệu bị tổn thương nhẹ, có một phần thuỷ tinh thể bị đục. Dựa vào đây thì có hai giả thuyết cho sự mất đi một phần trí nhớ của cô bé.

- Anh hiểu, có thể mất một phần trí nhớ là do tiếp xúc với một luồng ánh sáng mạnh đột ngột từ thành phố khiến cô bé bị choáng nhẹ hoặc là bị tổn thương vùng não.

- Hoặc là cô bé thật sự không có khả năng tìm đường và đã đi lòng vòng trong rừng dẫn đến những nhầm lẫn trong trí nhớ. Một số người cũng có thể nhớ mọi thông tin rất tốt nhưng khả năng định hướng của họ lại khá kém

Noah gập laptop lại, anh quay ra hỏi em trai:

- Em nghĩ sao? Bản thân anh nghĩ việc quên đường này có thể không phải do con bé cố tình đâu...Chỉ là mình vẫn cần cảnh giác một chút thôi!

Koah gật đầu thay cho câu trả lời.

- Giờ thì có lẽ căn cứ của Zhenviz cũng không nằm ở chỗ cũ nữa đâu. - Noah thở dài - Sẽ phải mất một lúc lâu nữa...

- Ý anh là sao? Rời căn cứ chắc chắn không dễ, nhất là cái căn cứ quy mô như vậy? - Koah thắc mắc

- Nhưng với Zhenviz thì khác đấy, cái căn cứ đó không đơn giản đâu. Bố chúng ta cũng đã từng truy tìm nó cơ mà...

- Đúng nhỉ, bố đã từng nói nó có thể tàng hình, thậm chí là bay lên cơ mà - Một nụ cười buồn hiện lên khuôn mặt cậu bé

- Thôi nào! Chắc chắn ta sẽ tìm được ra em gái thôi! - Noah vuốt mái tóc xoăn của cậu bé như để an ủi phần nào - Giờ mình đi gặp Amada một chút rồi trưa nay đi ăn gì ngon ngon nhé!

- Ừm, em nghĩ rằng mình phải xin lỗi cậu ấy nhỉ? - Koah cười ngượng - Lúc nãy em cũng hơi to tiếng quá!

- OK, đi nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top