Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Bình minh cùng ánh vàng sáng tỏ qua nhiều thế kỉ, ma cà rồng khôn ngoan vẫn sống trên vùng đất vinh quang, những đám mây tối màu cũng chẳng thể che lấp đi sự linh thiêng của tòa cung điện cổ.

Mang trong mình ánh sáng trong của bạc, cùng sự ma mị của máu và sắc xám, tòa cung điện được xây dựng từ lâu như đã bén rễ xuống lòng đất, trở thành một vòm rừng với những tòa lâu đài cao chục thước. Có những đỉnh nhọn cùng hình chữ thập trên mỗi đỉnh từng tòa lâu đài, tựa như những đóa hoa đen nở rộ qua ngàn năm.

Cung điện cổ Ceylon, nơi công tước ma cà rồng Boonprasert đang đi du ngoại hiện tại. Nói là du ngoại, bởi nơi ở của gã là rừng già Halmet, cách khá xa đô thị Salagama tấp nập.

Gã ma cà rồng vạn năm tuổi với gương mặt còn trẻ măng, khác hẳn với sự nghiêm nghị thường thấy, gã chậm rề rề khi đang bước lên ngai vị của mình, gương mắt còn bày tỏ chút chán ghét.

Boonprasert liếc mắt nhìn dàn thân cận của gã đang đứng im lặng, đôi mắt gã ánh lên một màu đỏ sẫm. Chán chường, mệt mỏi, phiền phức, bực bội, là những gì đôi mắt ngài công tước biểu lộ được, cho dù gương mặt gã vẫn đơ cứng.

Đại công tước Boonprasert ít nói hiểu nhiều, gã chỉ bộc lộ cảm xúc qua ánh mắt và hành động thông thường mà chẳng ai quan tâm. Người duy nhất hiểu được gã, cũng là người đầu tiên gã dám bộc lộ bản thân, không ai khác chính là tiểu ma cà rồng Archen Aydin. Nhóc đó cũng chính là tâm hồn của gã.

Nhìn sang Archen, thấy hắn đang liếc mình với vẻ mặt không mấy thân thiện, Boonprasert mới nhớ ra gã đang nghe thuộc hạ báo cáo.

"Nói đi."

"Dạ, ở phía tây Hamlet xuất hiện nhiều vụ thảm sát con người, có giấu răng và máu trên cổ. Nhưng mà...thần không đánh dấu được mùi của vết cắn liệu có phải ma cà rồng hay không, vết máu trên cổ con người càng rõ ràng hơn để cho rằng, những vụ thảm sát đó không do ma cà rồng gây ra."

"Theo ngươi nói, vậy có một gã nào đó giả thành ma cà rồng để mượn cớ giết người?"

"Thần cũng mong là như vậy..."

Đại công tước nhíu mày.

Ma cà rồng bên dưới căng thẳng, hắn ta cúi đầu đưa một tập giấy cho Archen, trong đó có những bức ảnh đen trắng về dấu cắn trên cổ của những người bị sát hại.

"Ý ngươi là sao?"

"Thần điều tra ra nhưng vết cắn đó tương tự như của sói, chẳng qua là nhỏ hơn. Và mùi máu, quả thật người giết không phải con người."

Ngay khi gã ma ca rồng dứt lời, không khí lập tức trở nên ngưng đọng. Đến cả Boonprasert cũng không tin được những gì hắn vừa nghe.

Sau hôm đó, gã cùng Joong bay đến phía tây thành đô Hamlet, xứ Hockwalt vào buổi tối.

Boonprasert đứng trên mái nhà trông ra xa, nơi đô thị vẫn lấp lánh ánh nến vào tối đêm. Bên cạnh gã là Archen, ma cà rồng với đôi mắt nâu, có thể sinh hoạt bình thường như con người vào buổi sáng, cùng chẳng hay thèm máu. Có rất nhiều lần Boonprasert ghen tị với thể chất đặc biệt của Archen, nhưng suy cho cùng gã chính là người mang phước lớn cho hắn.

"Ngài định đi đâu?"

"Theo ngươi đi, ta lười nghĩ."

"...Vậy đi đến nơi có án mạng trước đó đi."

"Ừ."

Gã công tước mà chẳng giống công tước, đi vẹo vặn vì buồn ngủ sau lưng Archen, còn hắn thì căng thẳng đến hai tay nắm chặt.

Không phải vì lo lắng, Archen sợ hắn không kiềm chế nổi bản thân quá phận nắm lấy tay đại công tước kéo gã đi.

"Ngài đừng có dựa vào tôi."

"Ừ."

"Công tước đừng dựa nữa."

"...Ờ"

Vẫn dựa suốt quãng đường đi, Archen bực bội nắm lấy tay ngài công tước kéo đi, người còn lại thì cười mỉm cho qua, Boonprasert cho rằng vị buồn ngủ nên đầu óc gã cho phép Archen không biết phép tắc mà làm càn.

Cả hai người che kín người đi men theo những ngóc ngách nhỏ để tránh tai mắt của lính cảnh vệ, cuối cùng cũng đến nơi xảy ra vụ giết người hút máu mới nhất sau khi Archen đánh ngất mấy cảnh vệ xung quay.

"Kiểm tra quanh đó xem còn cái gì?"

Boonprasert ra lệnh, gã liếc nhìn xung quanh, ngoài những vết máu thấm trên nền vàng của bức tường, mùi máu vẫn còn hiện hữu quay đây, còn lại thì gã chẳng thấy điều gì khả nghi.

Archen nhìn gã rồi lắc đầu, Boonprasert cũng đoán được một phần, chín phần còn lại gã chắc chắn rằng, hung thủ không phải ma cà rồng, cũng chẳng phải con người.

Gã xám mặt nghĩ đến trường hợp thứ ba, trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành.

"Mang mấy bức ảnh Moro đưa ra đây."

Moro là biệt danh thuộc hạ của Dunk. tên thật hắn ta là Kurama.

Người chết trong tấm vẽ nằm ngửa, miệng há ra, đôi mắt nhắm chặt đau đớn. Tay cầm một giỏ hoa quả đã bị nhuốm máu, kì lạ là quanh đó không có một quả ngọt nào mà thay vào đó là những chiếc đinh. Dấu cắn ăn sâu vào cổ để lộ ra da thịt, quay đó là vết xanh tím trên mặt người phụ nữ, cho thấy bà ta từng bị đánh đập đến suy nhược, bởi ả rất gầy, đến trơ xương ở hốc mắt.

Đây chẳng phải điều gì tốt lành, đại công tước đã hi vọng điều gì đó hợp lý hơn. Boonprasert nhớ lại những gì Moro nói với gã trước đó, gã bây giờ muốn ra lệnh cho Archen đi bắt một con sói về đây.

"Ngài muốn tôi đi tìm xác cô gái này để chứng thực không?"

Bỗng nhiên Archen quay qua hỏi ngài công tước khiến gã chững lại vì ngạc nhiên, hay thật, gã cũng nghĩ như vậy.

Boonprasert đồng ý, gã vỗ lưng Archen bảo hắn đi theo chân mình.

"Người không mệt à?"

"Tôi bình thường, ngài muốn tôi tôi cõng không?"

Archen bước nhanh chặn đầu gã, Boonprasert lắc đầu, gã sẽ mất đi tôn nghiêm của một đại công tước nếu leo lên lưng hắn ngồi mất, tuy vậy, gã cũng vất lắm rồi.

"Để tôi xem nơi này có phòng nghỉ không."

"Ừ."

.

Cởi bỏ hoàn toàn áo choảng cùng đôi giày da nặng chịch, ngài công tước thoải mái ngồi lên ghế mềm, đôi chân dài gác lên bàn gỗ, trong khi Archen đang bận chuẩn bị nước tắm cho gã.

Dây tất được Boonprasert vén lên trên, co nhỏ vào bắp đùi nhỏ của gã. Đại công tước có một thói quen từ lâu, đó là đeo tất đen dài đến bắp đùi để che đi những vết sẹo.

Có thể đối với Boonprasert, những vết sẹo dài khiến gã tự ti. Nhưng đối với Archen và bí mật thầm kín của hắn, hắn thích ngài công tước của hắn trần trụi trên giường với duy nhất một đôi tất đen.

Bây giờ, Archen đang đứng sau Boonprasert cửi đồ cho gã. Từng chiếc cúc áo được hắn tháo ra cẩn thận, chiếc dây eo kêu lên lách tách, hiện ra chiếc eo bị lằn đỏ. Archen không kìm được chạm vào vết lằn, sau khi cảm thấy ngài công tước ổn với điều đó, hắn xoa nhẹ vết đỏ trên làn da mềm của Boonprasert.

"Không khí trong này sao vậy?"

Archen ngước lên khi đại công tước hỏi hắn, mặt ngài ửng đỏ, làn da ở ngực cũng nóng lên. Một phần vì hơi nước nóng, phần còn lại vì ánh mắt nóng bỏng của Archen nhìn gã, Boonprasert không khỏi cảm thấy kì dị, gã bỗng dưng muốn uống máu hắn.

"Ngài muốn sao?"

Chẳng phải vì đói bụng, gã muốn ôm lấy cổ Archen bây giờ.

Archen liếc nhìn vẻ mặt đầy khao khát của đại công tước, hắn mỉm cười trêu chọc.

"Ngài đợi em một chút."

Hắn đổi xưng hô vì muốn làm ngài công tước rối loạn, ánh mắt gã nhìn hắn đầy mông lung khó hiểu.

Boonprasert nhìn xuống chân gã, đã thấy Archen đang lấy tay cởi tất cho gã vô cùng nhẹ nhàng lại có chút kích thích. Bàn tay ấm áp của hắn bao trọn đùi của gã, kích thích sự nóng bỏng và ngượng ngùng của gã, thu gã vào ánh mắt hắn.

Archen thật ra chính là một tiểu tâm cơ tối ngày chỉ muốn ăn trọn đại công tước của hắn.

"...Ngươi nhanh lên."

"Vâng."

Sau khi đôi chân của Boonprasert được thả lỏng hoàn toàn, vậy mà hắn lại chần chừ khi nhìn cổ của Archen. Mấy hôm nay gã có lẽ hơi quá trớn, bây giờ không biết nên cắn trên cổ hắn ở đâu mới đủ.

"Ngài cắn ở đây đi."

Archen chỉ vào xương quai xang của hắn.

"Em không đau lắm."

Archen đau, nhưng hắn sướng hơn. Hắn chỉ chờ đợi mỗi tối khi công tước thèm khát máu của hắn, để hắn có thể chủ động đưa ra lời đề nghị đầy lẳng lơ, như lúc này:

"Tới đây hôn em đi."

Hôn, ngài công tước tới hôn thật. Đôi mắt ngài chuyển đỏ rực, chỉ còn lại sự kích thích và dâm loạn đê mê trong ánh mắt.

Archen rõ ràng chỉ vào quai xanh của hắn, nhưng Boonprasert lại nhắm lấy môi hắn mà gặm. Hơi đau, nhưng hắn say.

Đại công tước gặm môi hắn, sau mới xuống quai xanh hắn, ấn răng cắn thật.

Archen không giám thở mạnh, hắn đạt được điều hơn mục đích của hắn, hắn rên rỉ trong sự khao khát tột độ. Archen đã kiên nhẫn đến khi đại công tước ngước đôi mắt long lanh ánh đỏ lên nhìn hắn, không chịu nổi nữa, Archen lần đầu phá lệ dám cưỡng hôn đại công tước.

Triền miên đến khi thân người Archen nhớp nháp, đến khi đôi môi và cơ thể của đại công tước đạt đến khoái cảm thì bồn tắm đã lạnh.

Từ 100 năm trước, khi Archen 20 tuổi, đại công tước đã trở thành người tình đầu tiên và duy nhất của hắn, khiến hắn nảy sinh tình cảm từ con tim mà không chỉ vì thể xác.

Còn ngài đại công tước, Archen nghĩ hắn sắp chết nếu như nhận được câu trả lời ngược lại. Boonprasert có lẽ luôn khao khát cơ thể hắn mà chẳng phải trái tim, điều khiến hắn chẳng bao giờ dám bộc lộ quá đà tình cảm của bản thân.

———

Rạo rực 👄👄

Chưa beta nên có lẽ sai cta, mọi ng bảo ai nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top