Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[BachiIsa] Mùa Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Isagi nè, cậu thích mùa nào nhất dọ?"

"Bachira hỏi tớ hỏ? Chắc là mùa thu... Tớ khá thích cảm giác trống trải và cô đơn mà nó mang lại."

Isagi đã trả lời Bachira như thế khi nó hỏi về mùa mà cậu yêu thích. Tất nhiên, cậu không nói dối hay chọn đại một cách vu vơ rồi trả lời cho có, Isagi đã thật sự phải suy nghĩ để đưa ra đáp án. Cái không khí mát mẻ nhẹ tênh khiến cậu thoải mái, và cậu cảm thấy thoải mái khi đi bộ dưới một ngày trời thu như thế.

Bachira nhận được đáp án ưng ý. Nó vờ ngửa người ra sau, hai tay vòng ra sau, kê đầu nó lại, chân vẫn bước đi như chưa có gì. Bachira nghiêng mình sang hướng Isagi, cậu lộ rõ ra vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn nó, không hiểu cậu bạn mình đang có ý định gì. Nhưng nó chỉ cười mà không để lại cho cậu một câu giải thích rõ ràng, cứ thế mà bỏ lại cái chủ đề kia trên đoạn đường cả hai đi mà không quay đầu.

"Isagi, tớ sẽ cho cậu một bất ngờ lớn đó!"

Bachira để lại cho Isagi một lời nói trước khi cả hai kết thúc đoạn đường đi bộ của mình. Mặt Isagi lúc đó nghệch ra, khó hiểu trước câu nói của nó. Nhưng rồi trạng thái của cậu lại xoay ngoắc, Isagi "hừ" nhẹ, cười híp cả mắt, tay quàng qua cổ Bachira, kéo nó lại gần mình.

"Ừ được được, tớ sẽ chờ bất ngờ đó."

Xong rồi, Isagi nhanh chóng buông nó ra rồi trở về nhà của mình. Bachira nhìn theo bóng lưng cậu cho đến khi nó khuất khỏi tầm mắt, xong lại đưa tay lên sờ vào cổ mình. Trên đó vẫn còn một chút hơi ấm, không phải do nó ảo giác. Đúng là Isagi mà, cậu chả bao giờ khiến nó bị hụt hẫng cả.

Bachira mỉm cười, nó buông tay rồi quay lưng chạy về nhà. Nó biết bản thân sẽ làm gì rồi. Con quỷ trong người Bachira cũng hình dung ra những gì Bachira đang nghĩ, nó dột ngột hiện ra rồi cười cợt suy nghĩ ngu ngốc của chú ong kia. Nhưng mà Bachira không nghe thấm chút nào, vì nó đã quyết tâm rồi thì nó chắc chắn sẽ làm.

Về tới cửa, nó đã lao vào phòng làm việc của mẹ nó. Thùng nhựa chứa đầy những màu sắc đang lẫn vào nhau. Trên sàn nhà, trên tường, hay trên bộ đồ của mẹ nó đều dính đầy những mảng màu đã khô. Mẹ Bachira nghe được tiếng cửa thì quay lưng lại chào nó, tay đang đưa bút di chuyển trên bức tranh cũng dừng lại. Nó cũng chào lại, cố gắng né những thùng màu lại mà đi tới gần chỗ của mẹ.

Nhìn thấy gương mặt đầy toan tính của con mình, mẹ nó dấy lên lòng nghi ngờ. Mà Bachira cũng không có giấu diếm, nó cười tươi, ngả người qua một bên, nhìn vào những thùng màu vàng xanh và một tấm canvas trắng tinh, rồi đưa mắt nhìn mẹ nó. Bà như đọc được tâm của Bachira, chỉ cười rồi gật đầu. Chưa bao giờ bà cấm nó làm gì, lần này cũng thế.

Bachira nhận đồ của mình, lao ngay vào căn phòng mình. Giờ nó chẳng khác gì đang hòa vào một trận bóng, và khung canvas trước mặt nó giờ chính là "bàn thắng" mà nó cần đạt được.

"Từ giờ, mày sẽ phải nghe lời tao đấy 'quái vật' à."

.

Sau hôm đó, mỗi khi có ai hẹn Bachira đi đâu chơi, nó đều tới quá giờ hẹn khoảng tầm 5-10 phút, trên mặt luôn dính những màu xanh xanh vàng vàng với phần da ngay chỗ đó bị đỏ ửng. Nếu có người hỏi, Bachira chỉ đáp lại là do mẹ nó cù rủ nó làm những chuyện linh tinh.

Tình trạng đó kéo dài mãi đến những ngày giữa thu, khi trời đã bớt nóng và lá đã chuyển màu. Bachira hẹn cậu đến nhà của nó, bảo cậu là nó đã chuẩn bị xong bí mật rồi. Giọng cười thỏa mãn qua điện thoại đã chứng minh cho Isagi thấy rằng nó rất tự hào về thứ mà nó sắp cho cậu thấy. Lòng tò mò nổi dậy, cậu cũng hăng hái đáp lại rồi phóng thẳng qua nhà của Bachira.

Mở cửa đón Isagi là mẹ của Bachira. Bà biết rõ rằng chàng trai này là người đã khiến đứa con mình thao thức rồi thay đổi xoành xoạch mấy tuần nay, chỉ đành cười mỉm trong lòng rồi mời cậu vào nhà. Isagi cũng nghe lời, cậu cúi người chào mẹ nó rồi đi theo chỉ dẫn của bà đến phòng Bachira.

Cái cảm giác hăng hái ban nãy tự nhiên bay mất, ngược lại Isagi còn cảm thấy hơi hồi hộp. Nhưng đã bước vào nhà người khác rồi thì không thể quay đầu, cậu hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra. Căn phòng mà cậu tưởng chừng như sẽ rất nhiều họa tiết và sắc màu như tính cách của Bachira, giờ chỉ toàn là màu vàng rồi xanh rồi đỏ chồng lên nhau. Bên dưới cũng chẳng khác gì khi cái tính bừa bộn của nó đã phát huy tác dụng, những thùng màu đã hết lăn dài trên sàn mà không được gọn gàng khiến Isagi chỉ biết đứng đó rồi bất lực mà nhìn.

"Bachira ơi?"

"Oa!!! Isagi tới rồi nè!"

Bachira mặc kệ căn phòng bừa bộn mà nhảy thẳng lên người cậu. Isagi phải cố lắm để giữ thăng bằng cho cả hai không bị ngã xuống nền đất, nhưng cậu chỉ vừa giật lùi một bước để làm trụ, chân đã vấp phải một lon màu nhỏ trên sàn. Người Isagi ngửa ra sau rồi va đập mạnh vào sàn nhà, cơn đau truyền đến khiến Isagi phải nhắm mắt lại.

Cả thân đau nhức, nặng trĩu, nhưng phần đầu lại không có vấn đề gì. Cậu chầm chậm mở mắt, nhìn lên trên. Bachira đã đỡ lấy đầu của cậu, toàn thân thì ngồi đè lên người Isagi. Nó cười hì hì như thể đó là một chiến tích.

"Bachira! Cậu đừng có khi không nhảy vồ lên người tớ mà, suýt thì hai đứa toi rồi đó!!!"

"Tớ xin lỗi mò Isagi. Do tớ vui quá thuiiii. Mà tớ cho cậu coi cái này nèeee!"

Bachira nhanh chóng cầm lấy cổ tay cậu, đứng dậy rồi kéo cậu theo. Nó đưa cậu tới vị trí mà nó đứng ban nãy, trước một khung canvas lớn được phủ một lớp vải bị văng màu tung tóe lên trên. Lúc này thì tâm trạng của Isagi đã quay về lại lúc vẫn còn chưa mở cửa phòng, tim đập nhanh, liên hồi không nghỉ.

Nó rướn người ra trước, nhìn lại gương mặt căng thẳng của cậu mà cười. Không để Isagi phải chờ quá lâu, Bachira kéo tấm vải sần sùi cũ rích xuống, để lộ ra lời hứa của nó với cậu trong đoạn đường nhạt nhẽo.

Một bức tranh với tông chủ đạo là màu vàng ấm như đôi mắt của Bachira. Nó chỉ đơn giản là một cảnh với đầy những chiếc cây với tán lá đã chuyển màu đỏ vàng vì mùa thu. Một con đường dọc trên vỉa hè được đặt chính giữa, kéo dài ra rồi biến mất khi chạm đến đường chân trời. Khung ảnh hoàng hôn có ánh cam tỏa ra trên bầu trời ở gốc tranh vẫn màu lam do trời đã hơi tối. Bên cạnh là một gốc phố xá vắng người, hầu như chỉ có cảnh đang tĩnh lặng.

Isagi cười nhẹ, đây là mùa thu trong trí tưởng tượng của cậu. Mọi cảnh vật đến yên bình, không có bóng người, cô đơn, trống trải và tĩnh mịch. Nhưng rồi cậu để ý đến những chấm màu ở cuối con đường đi bộ kia. Nó được tô đậm bằng màu nâu trên nền sàn đang có ánh xám và cam, nhìn kĩ cũng ra được là hai con người đang dắt tay nhau, trò chuyện trong cái không gian vắng kẻ qua người lại ấy.

Isagi ngớ người, hai tay cậu siết chặt lại, nhìn chi tiết đó rất lâu. Cậu không tin vào những thứ mình đang nghĩ, nhưng mà Bachira đã nói đây chính là bất ngờ mà nó dành cho cậu, nên giờ đầu óc cậu rối tung lên rồi. Dường như nó hiểu Isagi đang suy diễn ra cảnh gì, nó trực tiếp cởi bỏ nút thắt trong lòng cậu ra.

"Tớ biết, cậu thích cái cảm giác cô đơn của mùa thu. Nhưng mà, tớ vẫn muốn đi cùng cậu rồi dẹp phăng cái sự trống trải đó hơn. Isagi có thích không nè?"

Bachira lại lần nữa ôm lấy cậu. Nó quấn tay quanh cổ rồi liên tục nhảy lên nhảy xuống để hối thúc Isagi đưa ra câu trả lời. Nhưng cậu im lặng, im lặng rất lâu để suy nghĩ về bức tranh này.

và rồi, Isagi vươn tay ra chạm lên tay đang choàng cổ mình của Bachira. Cậu quay đầu lại về phía nó, và rồi đáp lại câu hỏi ban nãy.

"Cảm ơn nhé Bachira. Bức tranh đẹp lắm, tớ nghĩ tớ sẽ khóc mất thôi."

"Không, Isagi của tớ không được khóc đâu đó!"

"Ừm, biết rồi mà."

--------

Chíp bông này wa cuti, anh kết em roài.

_22h44 07/05/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top