Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22. Lời tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn 900 năm tồn tại trên đời, nhìn tất cả mọi thứ thịnh vượng rồi vỡ tan, thấy đường đời của con người nhanh như một cái chớp mắt, còn hắn, Nakamoto Yuta lại giống như mãi mãi phải trợn trừng không ngủ yên.

Lâu đến như thế, đáng nhẽ ra hắn phải quên đi cơn đau khi răng nanh đâm xuyên qua nướu lợi bỏng rát, không còn chút ký ức về những ngày đỏ mắt bị cơn khát dày vò, hoặc là cho qua những tàn dư vẩn đục, bỏ đi những vương vấn thuở non nớt. Nhưng trớ trêu thay, hắn còn nhớ tất cả, mọi thứ như chuyện mới hôm qua, hắn mỗi ngày tỉnh dậy đều cảm thấy vô nghĩa.

Và Lee Taeyong tới, đem Saitou Kami vào một giấc ngủ say, một lần nữa khiến hắn trầm mê trong mớ tình cảm hắn chạy không thoát.

Hắn cũng chưa từng muốn chạy trốn.

"Đau không?"

Lee Taeyong hỏi hắn, sau khi họ dứt khỏi môi hôn. Anh không ngốc, hắn ban đầu là con người, răng nanh không tự nhiên mà có, vết nứt trên lợi hằn một đường nhỏ minh chứng hắn đáng nhẽ có thể sống một đời bình thường. Hắn chỉ cười rồi lắc đầu, nhìn sóng biển vỗ vách đá ồn ã, nhưng Lee Taeyong không giống Saitou, anh không dễ chiều.

"Đừng có nói dối."

Eo hắn bị một lực không nhẹ véo vài đường, Na Yuta cũng không buồn né. Hắn có khả năng tự làm lành vết thương, nhưng vẫn có cảm giác đau, vì vậy nên Lee Taeyong càng không mảy may thương xót hắn với hành động của mình.

Nakamoto tự biết không gạt được Lee Taeyong, những giấc mơ của anh tuy rời rạc nhưng là những chuyện đã từng xảy ra. Hắn thống khổ quỳ nằm dưới đất, lấm lem đất cát, lăn lộn với cơn đau lan khắp mình mẩy. Hắn hèn mọn quỳ xin quỷ dữ cho hắn cứu lấy ái nhân, nước mắt thấm vào khóe môi ẩm ướt. Giao kèo máu còn đó, Saitou Kami lại không chờ được hắn cùng y về nhà. Giấc mơ đứt mạch ngay khi cơ thể không còn toàn vẹn của Saitou nằm sâu dưới lòng đất, bỏ lại Na Yuta đơn độc hàng trằm năm, chật vật tìm cách tồn tại giữa thế giới nhìn đâu cũng thấy căm thù.

Hắn không cần học cách thứ tha, bởi chẳng ai liên quan đến hai người họ còn sống. Hắn lang thang trên những cung đường tàn lụi bởi thời gian, bị những thầy phù thủy đưa lên đoạn đầu đài hỏa thiêu, bị cứa cổ bằng đao bạc, bị dán lên người đầy rẫy những thứ bùa chú mà với hắn chỉ là mớ giấy lộn. Đầu của hắn sẽ lại tìm về với cơ thể bất tử, động mạch bị đứt sẽ liền lại, hắn chưa từng chết, chưa từng đầu thai. Khoảnh khắc hơi thở ma cà rồng thuần chủng bị con người rút cạn, đâu đó sẽ nghe tiếng oán thán tai ương, buồng phổi hắn lại đầy cùng một cơn khát kêu gào ầm ĩ.

Hắn đã thử rất nhiều cách để chết, nhưng chưa bao giờ thành công.

Hắn đã từng thử nhịn đói, nhưng chỉ đổi về bản năng khát máu che mờ lý trí bản thân, đủ để hắn giết cả một ngôi làng trong vô thức. Hắn không dưới mười lần bẻ răng nanh của mình, để máu tuôn xối xả. Không có gì khác đi, chúng sẽ mọc lại.

Tất cả mọi thứ tàn lụi, chỉ mình hắn không đổi không thay. Lời thủ thỉ còn nhẹ hơn cả gió, đáng nhẽ hắn sẽ chẳng thốt ra đến vạn kiếp bất hồi. Chỉ có điều lần này là Lee Taeyong, anh muốn nghe, hắn thì vĩnh viễn không thể từ chối anh.

"Không cảm thấy sợ lắm sao? Anh đã giết rất nhiều người."

Lee Taeyong nằm trong lòng hắn bình tĩnh nghe chuyện, mặt không đổi sắc, thi thoảng khóe môi có hơi run, đồng tử lấp lánh theo những câu từ của Na Yuta. Chuyện xảy ra sau khi Saitou Kami không còn nữa, trơ trọi lại một Nakamoto Yuta tuyệt đối thủy chung. Rốt cuộc là có điều gì khiến một người yêu được đến thế? Lee Taeyong nghĩ về hình ảnh trong chập chờn cơn mơ, không thể hiểu.

"Không sợ."

"Anh còn sống là được rồi."

Dù là kinh thành năm đó ngập ngụa xác chết, dù là tàu buôn tanh máu còn mình hắn đạp sóng vào bờ, dù đao hắn cắm thủng ngực sinh mạng ngàn người, dù hắn từng chẳng có cách ngăn cơn đói khiến hắn càng giết thêm nhiều, tay càng thêm tanh.

Có hề gì? Lee Taeyong không rảnh quan tâm nhiều đến thế.

Cả thế giới này có thể tàn lụi, đất trời có thể thử đổi chỗ, ngay ngày mai Lee Taeyong cũng có thể chết đi, nhưng Nakamoto phải nhận được những gì hắn xứng đáng có.

Tình yêu. Tình thương. Bảo vệ. Dịu dàng.

Bất kể hắn từng gây ra những chuyện kinh thiên động địa ra sao, Lee Taeyong cũng không cần quan tâm. Ái tình là lời tỏ của hai người, ích kỷ cũng tốt, máu lạnh cũng được, Na Yuta bình an là được. Lee Taeyong không còn là Kami của quá khứ, không độ lượng được với thế nhân. Duy mình Na Yuta nhận được dịu dàng nơi anh, vậy càng tốt.

"Lee Haechan từ đâu tới?"

Nakamoto bật cười.

Do duyên số mang tới chăng? Con người hay có truyền thuyết về việc trẻ nhỏ do cánh chim của thiên đàng đưa đến nhân gian. Còn với hắn, hai cái răng nanh bé xíu của Lee Haechan như lưỡi dao lắt léo kéo theo hồi chuông từ âm tào địa phủ.

"Nhặt được một cục phiền phức."

"Thời điểm Lee Haechan ra đời, không rõ bố mẹ nó là ai. Moon Taeil quắc mắt nói anh nếu không chịu theo anh ta, thì chịu trách nhiệm với thằng bé."

Nghĩ đến đây, dù yêu thương Lee Haechan đến đâu, Na Yuta vẫn muốn văng tục.

"Nhặt được ma cà rồng con mang đến tận tay cho y nhận đồng loại, một ly máu cũng không mời, cứ thể đuổi anh vẫn đang bế thằng bé đỏ hỏn trong tay ra cửa."

Na Yuta không biết những vampire sinh ra Lee Haechan là ai. Ngay khi hai bóng người lờ mờ xuất hiện chăm chú nhìn cái bọc hắn ôm, hắn đã chắc chắn đó là họ. Vậy mà dù lục tung khắp đất trời cũng không thấy những kẻ vô trách nhiệm ấy lần nữa. Ác Thần đứng quan sát hắn chật vật học cách làm cha, tự mãn trong bộ dáng của một phù thủy lọm khọm tội nghiệp mới bị mượn hồn.

Và cả Moon Taeil, tên khốn kiếp.

Từ ngày đó, Na Yuta nuôi hy vọng hắn có thể chết. Hắn tin rằng bố mẹ Lee Haechan đã không còn trên đời, Ác Thần có cách, hắn sẽ xin Ác Thần cho hắn đi, nhưng bên cạnh hắn lại mọc thêm một cái đuôi nhỏ.

"Anh, anh ơi."

Đôi mắt trong veo như sao trời, giống hệt một đời người hắn từng thương.

"Anh ơi, mọc răng rồi, ngứa quá."

Rực rỡ như nắng, bởi Kami tới từ thiên đàng(*).

Vậy thì Lee Haechan, Haechan, mặt trời tròn đầy, chiếu lên trái tim bớt những cô độc của hắn.

Cũng không rõ tại sao lại lấy họ Lee, cứ như hắn biết Lee Taeyong sẽ tới.

Nakamoto Yuta học cách sống lần nữa, sống đúng nghĩa. Hắn còn phải học làm cha, làm một người dẫn dắt Lee Haechan khôn lớn. Lee Haechan không còn là đứa nhỏ mải mê đố kị với một người có đôi mắt chứa cả dài ngân hà ngàn sao Na Yuta vẫn hay nhắc tới, thế nhưng với hắn thì cậu cũng chưa lớn hơn bao nhiêu. Mark Lee từng bị đuổi cùng giết tận khi tìm đến nhà hai người, Lee Haechan vừa liều mạng giữ ông thần đương bốc hỏa trong nhà, vừa khàn giọng hô Mark Lee anh mau chạy đi.

Chuyện Mark Lee được chấp thuận quen Lee Haechan, kể ra rất dài.

"Đồ nhỏ mọn."

Giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng hai người, Na Yuta chửi bậy thêm một tiếng, Lee Taeyong quay đầu bụm miệng hắn lại.

"Em nói muốn yêu đương với Mark Lee thì anh hùng hổ cấm đoán, thế mà đến lúc anh có anh Taeyong, em có làm gà mẹ giữ con đâu."

"Lee Haechan, ai là con mày?"

Lần này Mark Lee không chạy một mình, y còn phải ôm theo Lee Haechan. Lee Taeyong chắc chắn không giữ được người quá hai phút, nếu có mệnh hệ gì xảy ra, đều là Lee Haechan tự chuốc lấy.

"Thôi mà, nghe em này, nhìn em này."

Lee Taeyong vừa nói vừa cười, nước biển bắn lên tay anh còn ẩm, truyền qua gáy Na Yuta cả ấm áp xen lẫn mát lạnh. Hắn bất giác rùng mình, bởi vì ngân hà ở đáy mắt, bởi vì chân mây thoáng tiếng cười.

Vòng tay hắn dừng ở eo đối phương, một tay đỡ đường cằm tinh xảo. Lee Haechan cứ chạy thôi, xa xa ngoài bờ cát, hắn nghe thấy tiếng cậu trong veo, tiếng Mark Lee dịu dàng dỗ dành đứa nhỏ của hắn. Mọi giác quan như được đẩy lên cao nhất, thanh âm sóng vỗ lớn đến đâu cũng không giấu được tim hắn đương hạnh phúc. Bất giác hắn cười, bởi vì đối diện hắn, Lee Taeyong đang cười, có vậy thôi.

"Yuta, có đáng không?"

"Chúng ta, với anh có đáng không?"

Mũi chạm đầu mũi ngưa ngứa, hắn hiểu ái nhân muốn nói điều gì.

"Đáng."

"Kiếp trước là em bảo vệ anh, kiếp này vẫn là em cứu anh."

Na Yuta nhìn đối phương tròn đôi mắt hắn nhung nhớ ngày đêm, tâm tư khúc mắc của Lee Taeyong nào giấu được hắn.

Lần đầu tiên có người muốn bảo vệ thiếu niên Nakamoto Yuta giữa chiến trường khói bụi mù mịt, lần đầu tiên có người chờ hắn ở nhà.

Bao năm đằng đẵng như thế, người ngủ say trong cơn mơ vô tận, để người thức giấc đến tìm hắn. Lần đầu tiên cứu rỗi những vết thương vô hình của hắn, lần nữa hỏi hắn còn đau không, lần nữa chờ hắn ở nhà.

"Em không còn là Kami, anh biết."

"Lee Taeyong, Kami ngủ rồi, nhờ em bảo vệ người yếu đuối là anh lần nữa, được không?"

Chỉ cần em hiện diện, thế là đủ rồi.  

-

(*) Saitou Kami có nghĩa là ánh nắng từ thiên đàng. Lee Taeyong có tên Hán là Lý Thái Dung, trong bối cảnh truyện này tôi lấy Thái trong Thái Dương Hắc Điểm - Một vệt mặt trời. Lee Haechan là Lý Khải Xán - Mặt trời xán lạn. Nakamoto Yuta đặt tên cho con giai nuôi theo hàm ý trọn vẹn, bởi hắn hy vọng sẽ chờ được một nửa của mình trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top