Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3

 21. Chuyện bảy năm trước

Bảy năm.

Căn cứ vào cuộc trò chuyện yên bình ở lần gặp mắt trước, Lâm Dực hiện tại tựa hồ mới ý thức tới, y và Hàn Ninh Cẩn đã biệt ly bảy năm.

Bảy năm trước, Lâm Dực vừa mới tốt nghiệp đại học, người của Hàn gia liền tìm tới cửa, bắt buộc Lâm Dực cùng Hàn Ninh Cẩn chia tay.

Lâm Dực nhớ rất rõ, giống như lời của Hàn Ninh Cẫn đã nói, người của Hàn gia lúc ấy đã cho Lâm Dực hai con đường, hoặc là lấy tiền xéo đi, hoặc là liên lụy đến tất cả mọi người.

Mà phải tỉ mỉ nói tiếp, kỳ thật còn có một việc Lâm Dực chưa từng đề cập qua cùng bất kì ai, thậm chí ngay cả chính bản thân y cũng không muốn nhớ tới nữa.

Ngày đó, cha Hàn mang theo một vẻ mặt vô cùng thành thật nói với y, nếu như y chịu chặt bỏ một ngón tay phải của mình, Hàn gia sẽ không ngăn cản chuyện của y và Hàn Ninh Cẩn nữa, dù bất luận chuyện gì xảy đến.

Hàn gia hiển nhiên nắm rất rõ chuyện này đối với Lâm Dực quan trọng đến cỡ nào, chuyện ngành của Lâm Dực là hội họa, hơn nữa chỉ vừa mới tốt nghiệp, y còn chưa tìm được một công việc cho ra đáng với người ta.

Mà Lâm Dực cũng tưởng tượng không nỗi nếu như không vẽ tranh thì y phải làm gì để nuôi sống bản thân mình vào nữa đời còn lại đây.

Cho nên...có hơi chút buồn cười, Lâm Dực do dự. haehyuk8693

Bất quá chỉ là một ngón tay, nhưng y lại không có biện pháp thực hiện cái hành động trung trinh như đại đa số các nhân vật trên TV không chút ngần ngại đem tay chặt bỏ.

Cho nên, nếu như nói trước đây Lâm Dực còn chứa đựng một tia may mắn trong lòng, nghĩ đến cho dù bất đắc dĩ cùng với Hàn Ninh Cẩn tách ra một thời gian ngắn, chỉ cần mình chịu liều mạng cố gắng trở nên mạnh mẽ, cũng như có được khả năng quang minh chính đại mà đem người mang về bên mình là được.

—— như vậy thì vào lúc này, từ một khắc Lâm Dực thử trầm mặt trước điều kiện của cha Hàn trở đi, Lâm Dực biết rõ, chính mình triệt để thua cuộc, không chỉ là thua bởi Hàn gia, mà con thua bởi một giây từng tin vào việc ông là đồ phá hoại ái tình của người khác.

Nói cho cùng, ở trong nội tâm của Lâm Dực, Hàn Ninh Cẩn còn không trọng yếu bằng một ngón tay của bản thân.

Lâm Dực đột nhiên không hiểu được chính mình một mực kiên trì là vì cái gì, y chỉ biết là, vào lúc cha Hàn không chút nào che dấu ánh mắt trào phúng, bản thân y rốt cuộc đã không có tư cách yêu Hàn Ninh Cẩn nữa, cũng không thể trách bất kì kẻ nào, là chính bản thân y đã tự tay đẩy đối phương ra.

"Tôi thay cho con tôi buồn nôn."

Đây là câu sau cùng mà cha Hàn đã nói vơi Lâm Dực.

Vào lúc đối phương quay người rời đi, Lâm Dực đã không nhịn nổi ý cười trào phúng, y cũng thay Hàn Ninh Cẩn cảm thấy buồn nôn à.

Xét đến cùng, Lâm Dực đã không yêu đối phương nhiều như y vẫn nghĩ, mà ngay lúc đó Lâm Dực thậm chí cảm thấy, chính mình vĩnh viễn sẽ không có biện pháp níu giữ người mình yêu ở bên cạnh, bởi vì người y yêu nhất vĩnh viễn chỉ có bản thân mình.

Cho nên trong suốt một đoạn thời gian rất dài sau đó, Lâm Dực đã không dám công khai yêu mến ai nữa, mà ngay cả chữ thích cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng.

Y càng không có dũng khí cùng bất luận người nào nhắc tới chuyện này, y khinh bỉ chính mình, thậm chí gần một năm sau khi Hàn Ninh Cẩn đã rời đi, y chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ mới có thể an ổn qua một đêm.

Bởi vì vào từng giờ từng phút y đều có thể nhớ đến cái ngày mình đưa ra lời chia tay với Hàn Ninh Cẩn, đối phương cơ hồ là quỳ ở trước mặt y, bả vai ở dưới áo sơ mi trắng có chút rung rung, hắn nói: "Lâm Dực em yêu anh."

"... cậu buông tôi ra đi," Lâm Dực nhớ rõ giọng nói khàn đặc không giống với bản thân y thường ngày, y nhìn vào ánh mắt của Hàn Ninh Cẩn nói : "Tôi muốn kết hôn, muốn có hài tử."

Vì vậy vào cuối ngày hôm đó, Hàn Ninh Cẩn chẳng thiết nói năng gì nữa mà cho Lâm Dực ngay một bạt tay vào mặt, Lâm Dực cũng không hề nhúc nhích thẳng cho đến khi đối phương đá một cước vào bụng y.

Lâm Dực té trên mặt đất, Hàn Ninh Cẩn lại nhấc chân đá vào mặt Lâm Dực, hắn chỉ nói bốn chữ ——anh sẽ hối hận. Sau đó không chút do dự ly khai.

Hắn không hề phát hiện vào một giây sau khi rời đi, Lâm Dực đã co còng thân thể, cực kỳ chật vật tiếp tục nằm trên mặt đất, đè nén tiếng khóc đứt quãng, thê thảm giống như nữ quỷ.

Về sau, Hàn gia đã tuân thủ theo hứa hẹn, tài khoản ngân hàng của Lâm Dực đột nhiên xuất hiện một khoản tiền khổng lồ, đủ cho y ngồi ăn chờ chết đến hơn mười năm sau.

Mà Lâm Dực...cũng không có lập tức đem tiền trả lại, để cho mình thoạt nhìn còn có thể lưu lại một tí tẹo tôn nghiêm, y chỉ là miễn cưỡng kéo ra một tia cười, nhìn người viên chức ngân hàng đọc lên số dư tiền gởi lần nữa cho cái tên Tần An đã đầy mặt kinh ngạc kế bên, rồi lại như không có việc gì giải thích ba chữ —— tiền chia tay.

Chỉ là từ đó về sau, Lâm Dực không hề chạm qua tấm chi phiếu kia lần nào nữa.

22. Làm nam nhân tội gì phải khó xử nam nhân...

Vào lúc Lâm Dực nhìn thẳng vào gương mặt của Hàn Ninh Cẩn lần nữa, y mới chợt phát hiện, kỳ thật đứa nhỏ trước mặt này cho tới bây giờ đều không thay đổi chút nào, mặc dù bảy năm trước hắn đã lập ra lời thề son sắt nói muốn cho mình hối hận, mặc dù ngay vào lần gặp lại đầu tiên hắn đã bén nhọn chế giễu chính mình, mặc dù tầm mắt mà hắn đang quăng vào y trong giờ phút này đều chứa đầy căm hận.

Nhưng Hàn Ninh Cẩn vẫn là Hàn Ninh Cẩn, người vẫn một mực truy đuổi sau mông Lâm Dực, cam tâm tình nguyện tìm hiểu từng chút thông tin về Lâm Dực, chỉ có thể là Hàn Ninh Cẩn mà thôi.

Lâm Dực nhịn không được cười khổ, y rõ ràng không muốn thương tổn Hàn Ninh Cẩn lần nữa, nhưng hiển nhiên, y tránh không thoát.

Lúc mở cửa xe ra, Lâm Dực vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, cho dù hắn biết rõ Ôn Kỳ sẽ không trùng hợp đứng trên sân thượng nhìn xuống phía dưới, hơn nữa đã trễ như vậy đối phương chưa chắc đã nhìn thấy gì.

Y chỉ là đột nhiên sợ hãi, sợ Ôn Kỳ sẽ biết hết về quá khứ của mình.

Mà những hành động vô tâm lén lút của y khi thu vào trong mắt của Hàn Ninh Cẩn quả thực càng trào phúng tới cực điểm, thời điểm Lâm Dực lại chuyển hướng về phía Hàn Ninh Cẩn, đối phương đã nhếch bờ môi tiến về trước vài bước, đem khoảng cách của hai người kéo đến vô cùng gần.

Sau đó như là đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Dực, trầm mặc vài giây, Hàn Ninh Cẩn lại cười rộ lên, trong ánh mắt mang theo ác ý rõ ràng, gắt gao nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Lâm Dực mở miệng: "Anh nói, nếu như biết rõ những chuyện mà anh đã làm với tôi, hắn còn có thể tiếp tục gặp mặt anh hay không?"

Giương mắt, Lâm Dực mang theo một chút kinh ngạc, quả thật như những gì mà y suy nghĩ, Hàn Ninh Cẩn đã luôn đi theo chính mình, chứng kiến Ôn Kỳ cùng mình hôn môi.

"Tại sao không nói chuyện?" Gặp Lâm Dực chỉ nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Ninh Cẩn liền thu hồi tươi cười, thanh âm nguội lạnh.

"... Thực xin lỗi." haehyuk8693

Ngoại trừ ba chữ này, Lâm Dực không có cái gì khác để nói cả, tuy y hiểu rõ ba chữ kia đối với Hàn Ninh Cẩn mà nói có bao nhiều buồn cười.

"Thực xin lỗi?" trào phúng lặp lại câu nói, sắc mặt của đối phương càng thêm âm trầm, rồi đột nhiên vươn tay kéo lấy cổ áo chỉnh tề của Lâm Dực, "Chuyện anh thiếu nợ tôi, cả đời này cũng trả không đủ!"

Lâm Dực có chút thất thần, không vì cái gì khá, mà là vì cái người đang run rẩy trước mắt mình này.

Thật giống như bỗng nhiên trở lại bảy năm trước, Hàn Ninh Cẩn vốn luôn sạch sẽ quật cường, trong con mắt lại tràn ngập vẻ mềm yếu không cân xứng, còn mang theo một chút hơi nước rất nhỏ, ra sức năn nỉ Lâm Dực.

Đáy lòng lại dâng lên cảm giác hít thở không thông quen thuộc, tình cảm mà Lâm Dực dốc sức liều mạng đè nén bảy năm qua rất dễ dàng đã bị đối phương vạch trần, nhu nhược, ích kỷ, dối trá, thế tục, Lâm Dực nghĩ đến những việc mà mình luôn tận lực che dấu đã có chút ít không chịu nổi mà lộ rõ ra trước mặt, y lần nữa lại ý thức được bản thân mình là một kẻ xấu xa tầm thường đến cỡ nào.

Mà một nguòi tồi tệ như y, sao có thể được người khác yêu thích cơ chứ? Càng làm gì có tư cách để yêu người khác?

Tựa hồ như đã tiến nào một cái khóa chết, sắc mặt của Lâm Dực trắng bệch, rồi bất tình lình nghiêng đầu, không dám nhìn Hàn Ninh Cẩn nữa.

"Lâm Dực," thanh âm của đối phương trầm ổn, tựa hồ như đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngữ khí lãnh đạm, "Chuyện mà anh thiếu nợ tôi, vẫn còn..."

Nhíu chặt đôi lông mày, Lâm Dực bắt buộc chính mình phải nhìn trấn định một ít, sau đó chuyển hướng Hàn Ninh Cẩn, tiếng nói khàn khàn: "Còn gì nữa sao?"

"Đừng gặp lại hắn ta nữa." đối phương không chút do dự nói ra. haehyuk8693

Lâm Dực khẽ giật mình, y đương nhiên biết rõ từ 'hắn' này là Hàn Ninh Cẩn đang ám chỉ ai, nhưng y chỉ có thể há to miệng, vì vào lúc này y không có cách nào đáp lời đối phương cả.

"Anh đang do dự?" Ngẩng cao mặt, Hàn Ninh Cẩn cười đến trào phúng, "Nghìn vạn lần đừng nói với tôi anh là thật tâm với hắn đấy, Lâm Dực, anh thật ra cũng chẳng hề quan tâm hắn, anh bất qua cũng chỉ yêu thích cái khuôn mặt kia mà thôi."

"..." Lâm Dực rủ mắt, không nói lời nào.

Y thích Ôn Kỳ, tuyệt không chỉ thích khuôn mặt của Ôn Kỳ, nhưng y không muốn tranh luận cùng người trước mặt này, y còn thiếu nợ hắn nhiều lắm.

"Hoặc là nói, tôi có phải nên nhắc nhở anh hay không, anh chỉ có hai lựa chọn thôi?" Có lẽ là bất mãn với sự trầm mặc của Lâm Dực, Hàn Ninh Cẩn liền lạnh mắt nói tiếp như thế.

Mà Lâm Dực lúc này mới nhớ lại những lời mà đối phương đã nói ở quán bar trong lần gặp trước.

"Anh dường như đã suy nghĩ quá lâu rồi thì phải? Bảy năm trước anh cũng không phải kẻ chẳng biết điều như vậy."

"..." haehyuk8693

Kề sát thêm một bước, Hàn Ninh Cẩn đem Lâm Dực bức lui đến cửa xe: "Tôi muốn câu trả lời của anh, ngay lúc này!"

23. Là bạn tốt thì phải cằm đao xông vào~

Trong bảy năm qua, Lâm Dực đã tìm được một nơi công tác, đã kết hôn, làm ba ba, y cũng không muốn đơn giản thỏa hiệp như vậy.

Nhếch bờ môi, nhìn thẳng vào mặt của Hàn Ninh Cẩn, thậm chí Lâm Dực còn không hiểu được mình đã lấy đống dũng khí này ở đâu ra, "Ôn Kỳ không thích tôi, nhưng tôi sẽ không rời khỏi anh ấy đâu."

Vừa dứt lời, đối phương đã vung ngay một quyền vào mặt Lâm Dực.

Phía sau lưng mạnh mẽ đập lên cánh cửa lạnh buốt, Lâm Dực vô ý phản ứng theo bản năng, cúi đầu tìm kính mắt vừa rớt ở trên đất.

"Lâm Dực!" haehyuk8693

Hàn Ninh Cẩn cắn răng gầm nhẹ một tiếng, hắn khó chịu, cho nên hắn phải làm cho Lâm Dực càng thêm khó chịu.

"Tôi sẽ giết hắn."

Nheo mắt lại, Hàn Ninh Cẩn đã nói với Lâm Dực bốn chữ như vậy.

Lâm Dực kinh ngạc ngẩng đầu, trầm mặc nhìn đối phương vài giây, cố ý xem nhẹ sự hung ác vừa lóe lên trong mắt hắn, dừng một chút, mới trầm thấp mở miệng: "... Hắn không nợ cậu cái gì cả."

Cười lạnh một tiếng, sắc mặt của Hàn Ninh Cẩn đã kìm nén hết mức: "Cho nên tôi mới nói anh phải rời khỏi hắn ta. Chỉ cần anh đối tốt với ai, thì người đó liền thiếu nợ tôi."

"..."

Nói không nên lời, Lâm Dực đột nhiên cảm giác có chút thở không nổi.

Y lẳng lặng mà nhìn Hàn Ninh Cẩn, rồi lại giống như vô luận thế nào cũng đều không hiểu nổi đối phương.

Vài giây qua đi, Lâm Dực cúi đầu xuống, thập phần mềm yếu...quỳ gối. Tựa như bảy năm trước Hàn Ninh Cẩn đã quỳ gối trước mặt Lâm Dực vậy.

"Ninh Cẩn," giương mắt, Lâm Dực khẽ thở dài, "Loại người như tôi, không đáng để cậu làm như vậy."

Tựa hồ không ngờ tới Lâm Dực sẽ nói ra một câu như vậy, đối phương có chút run sợ, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhưng sau một khắc, Hàn Ninh Cẩn đã xoay người cho Lâm Dực quyền thứ hai, sự phẫn nộ nơi đáy mắt rõ ràng đến mức có thể thấy được: "Con mẹ nó anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tự cho là đúng hả?"

"Anh cho rằng nói như vậy tôi sẽ lập tức cút đi thật xa sao? Anh tưởng tôi không dám động vào hắn?"

Lâm Dực nhíu mày: "Ninh —— "

"Đứng lên!"haehyuk8693

Đột nhiên, trên đầu vang lên một thanh âm tỉnh táo nhưng không hề cho đối phương có cơ hội kháng cự lại. Lâm Dực cương cứng tại chỗ, rất rõ ràng, đây không phải là giọng nói của Hàn Ninh Cẩn.

Cùng đồng dạng bất ngờ như Lâm Dực, Hàn Ninh Cẩn mạnh liệt xoay người lại.

—— Ôn Kỳ.

Thời điểm Lâm Dực ngẩng đầu lên lần nữa, đã sửng sốt thốt lên trong lòng tên gọi của đối phương.

"Mau đứng lên..., đừng để tôi lập lại lần thứ ba." Ôn Kỳ nhìn chằm chằm vào đầu gối của Lâm Dực, trong mắt là sự lạnh lùng mà Lâm Dực chưa từng thấy qua.

Lâm Dực nhịn không được sĩ diện cãi láo, chẳng lẽ bộ dạng chật vật từ nãy đến giờ của mình đã bị Ôn Kỳ nhìn thấy hết rồi?

"Mày tới đây làm gì?" Hàn Ninh Cẩn đương nhiên chẳng có chút xa lạ gì với Ôn Kỳ.

Hắn đang lườm Ôn Kỳ, ánh mắt mang theo địch ý vô cùng rõ ràng.

Ôn Kỳ không nói lời nào, thẳng đến khi Lâm Dực đứng lên khỏi mặt đất, mới hừ lạnh một tiếng, chuyển hướng về phía Hàn Ninh Cẩn.

"Tôi không quan tâm giữa các người đã xảy ra chuyện gì, càng không có tâm tình xen vào việc của người khác. Tôi bất quả chỉ muốn nhắc nhở cậu, muốn động vào tôi vốn cũng có không ít người, cũng chẳng hề thua kém cậu bao nhiêu."

Nói xong, Ôn Kỳ lại nhướng mày nhìn qua Lâm Dực: "Lâm Dực, nếu anh còn để cho tôi nhìn thấy vẻ khúm núm của anh trước mặt kẻ nào, tôi lập tức sẽ coi như không quen biết anh nữa."

...haehyuk8693

Chậc chậc, Ôn tiểu mỹ nhân, đây không phải xen vào việc của người khác thì là cái gì?

Mà ngoài ý muốn, Hàn Ninh Cẩn lại không nói thêm gì, chỉ có ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại trên đầu lông mày xinh đẹp của Ôn Kỳ cùng nụ cười lạnh phát ra nơi đáy mắt không dễ dàng phát giác.

"Anh thật ra chẳng hề thích hắn ta đâu."

Những lời cuối cùng này, Hàn Ninh Cẩn đã nói với Lâm Dực. Nói xong, đối phương liền lùi lại phía sau hai bước, quay người ly khai.

Vì thế sau khi dùng sức hấp lấy một miệng lớn không khí, Lâm Dực cố gắng không nghĩ ngợi đến những lời của người kia trước khi rời đi..., trực tiếp thò tay đi mở cửa xe, y phải lập tức trốn khỏi cái người Ôn Kỳ đang đứng sau lưng mình này —— y đêm nay đã quá chật vật rồi.

"Định đi đâu?"

Cửa xe nhanh chóng bị một bàn tay khác đè lại, Ôn Kỳ cứ như vậy nghiêng người tới, mặt đối mặt mà hỏi Lâm Dực.

Lâm Dực rủ mắt xuống, có chút cà lăm: "Tôi...có hẹn bạn."

Y không có nói dối, y thật sự đã có hẹn với bạn, lúc này đoán chừng Tần An đang bùng nổ lửa giận đây.

Quả nhiên, tựa như phối hợp với những lời mà Lâm Dực nói, điện thoại trong túi áo đặc biệt kịp thời vang lên.

"Tần An." Quơ quơ màn hình điện thoại di động, Lâm Dực dùng sức mà hướng Ôn Kỳ kéo ra một nụ cười.

Chỉ tiếc ——haehyuk8693

"Cậu ta đêm nay có việc không đi được, anh cứ tự tiện làm việc của mình"

"..."

Lâm Dực trơ mắt nhìn Ôn Kỳ thuận tay tiếp nhận điện thoại của mình nghe máy, sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh mà bịt lấy ống loa điện thoại, che lấp tiếng gào thét không kiên nhẫn ở một chỗ nào đó của Tần An. Sau đó, đạm nhạt cúp cái rụp.

Qua hết nửa ngày, Lâm Dực mới lấy lại tinh thần, há hốc mồm, ra vẻ trấn định mà nói sang chuyện khác: "Anh không phải vừa mới trở về sao? Như thế nào —— "

"Đi thôi, anh hôm nay ngủ lại chổ tôi đi!" Đánh gãy câu hỏi của Lâm Dực, Ôn Kỳ đi trước vào sảnh chung cư.

Lâm Dực phóng mắt nhìn cái xe mình vài lần, rồi lại cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang vang lên lần nữa, ba chữ "Tần auto" cứ thế kiên nhẫn chợt lóe chợt lóe trong bóng đêm.

Sau đó vô cùng quyết đoán, Lâm Dực dập máy ngay lập tức.

Cúi đầu híp híp mắt, nhặt lên chiếc kính mắt đang nằm ở bánh xe bên cạnh, may mắn là cú ngã vừa này không có làm gãy kính, Lâm Dực bước nhanh vài bước đuổi kịp Ôn Kỳ.

...haehyuk8693

Lâm Dực đương nhiên nhìn không tới, giờ này khắc này ở cửa quán bar, Tần An tội nghiệp đang ngồi ở trong xe trừng to mắt: "Con mẹ nó đúng là một cặp tiện nhân!"

24. Lâm Dực ah, Lâm Dực (thượng)

Lúc Tần An nhắn tin qua thì Lâm Dực đang ở giữa giờ dạy, sau khi trộm liếc nhìn điện thoại một cái, Lâm Dực lại làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.

—— Hàn Ninh Cẩn. haehyuk8693

Tuy tin nhắn chỉ viết có ba chữ kia, nhưng Lâm Dực đã lập tức hiểu rõ ý tứ của Tần An.

Tận lực không đổi sắc mặt giải thích rõ ràng một đoạn định nghĩa cuối cùng trong bài học, Lâm Dực bật một video có liên quan đến bài giảng lên, sau đó lùi mình về sau, đây là chiêu mà y thường dùng mỗi khi lời biếng, lợi người lợi mình, cớ sao mà không làm?

Xem thời gian, còn tới nửa giờ nữa mới tan học, Lâm Dực tựa đầu vào màn chiếu, buông thỏng mắt, khẽ thở dài.

Không hề nghi ngờ, cho dù vài ngày trước Lâm Dực đã thập phần không phúc hậu cho Tần An leo cây, nhưng điều đáng nhắc tới chính là, tính tình của Tần An thiệt rất...mãnh mẽ, ngoại trừ việc xém tí xíu đã phi đao giải phẫu đóng đinh Lâm Dực trên bức tường vào ngày hôm sau, thì hiệu suất làm việc của hắn vẫn chẳng thua kém mấy anh đặc công nước ngoài bao nhiêu, phải nói là chưa tới một tuần mà đã điều tra rõ ràng các manh mối của việc y đang nhờ.

Đẩy kính mắt, Lâm Dực thoáng có chút thất thần nhìn chằm chằm vào thanh progress trên video.

Ngoài ý muốn, y cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Y không nghĩ tới chuyện Ôn Minh bắt mình phải bỏ thuốc Ôn Kỳ lại có quan hệ với người bên cạnh y. Y vốn chỉ tưởng lại có ông đại gia biến thái nào đó đã nảy lòng tham với sắc đẹp của Ôn tiểu mỹ nhân mà thôi, nếu như là cái loại chuyện xấu xa không thấy được ánh sáng này, thì y tối đa có thể dựa vào Tần An để dọn dẹp mọi chuyện êm xuôi, dù sao cũng không có tên nào ngu ngốc đến nổi tự đâm đầu vào họng súng của bọn con em thế gia như hắn.

Nhưng đáng tiếc là, kết quả mà Tần An điều tra được rõ ràng đã thua xa sự lạc quan của Lâm Dực.

Người đứng sau chuyện này vậy mà lại là Hàn Ninh Cẩn, nghĩ đến đây Lâm Dực nhịn không được nhíu mày, y dường như đã hiểu được hành động khó hiểu trước khi rời đi của Hàn Ninh Cẩn vào đêm đó rồi.

Hắn chính xác đã nói, Lâm Dực thật ra chẳng hề thích Ôn Kỳ như vậy đâu.

Hắn cũng đã xác định, Lâm Dực sẽ không vì chuyện của Ôn Kỳ mà mạo hiểm dây dưa với đám người xã hội đen, tựa như bảy năm trước, y đã không dám vì hắn mà đắc tội người của Hàn gia vậy.

Khi đoạn cuối của video được chiếu xong, Lâm Dực mặt không biểu tình liếc mắt nhìn thời gian, rồi quay người khoát khoát tay: "Tan học thôi."

Tới lúc đi ra thang máy, quả nhiên không ngoài sở liệu, cách một khoảng thật xa Lâm Dực đã nhìn thấy chiếc xe thể thao sáng loán lộng lẫy của Tần An dừng ở dưới lầu.

"Mấy em sinh viên trường cậu đều nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi sắp cua cậu không bằng." lên xe, Lâm Dực vừa ngẩng đầu đã phải chứng kiến khuôn mặt tươi cười chẳng biết sống chết của Tần An.

Mím môi, Lâm Dực không đáp lời, một đường dò xét từ chiếc đồng hồ màu đỏ chói mắt của Tần An đến đôi giầy da bỉ bựa trên cặp chân dài kia, hàm ý trong đáy mắt đã rõ rành rành là—— vô luận nhìn thế nào con mẹ nó cậu lại càng giống với cái loại công tử đi chơi gái hơn ai hết.

Suy sụp cúi mặt, Tần An thức thời ngậm miệng lại, nhanh chóng lái xe biến khỏi cái trường học lắm thị phi này.

... trong tình huống như vậy mà còn có tâm tư tán hươu tán vượn thì ngoại trừ Tần An ra thì thật sự không có người thứ hai trên đời.

Quán cafe.haehyuk8693

"Lát nữa tôi có một cuộc giải phẩu cho một bà bầu mang thai song sinh," bưng ly cà phê nóng hầm hập, Tần An nhíu mày nhìn Lâm Dực, "Cậu hôm nay đừng đi tìm hắn, đến mai tôi sẽ đi cùng cậu."

"... Tìm ai?" Lâm Dực cúi đầu nhấp ngụm cà phê, giả ngu nói.

"×, ít có giả bộ đi, tên họ Hàn kia hiện tại cũng không phải người cậu có thể đối phó được."

"Tôi sẽ không đi tìm hắn." Lâm Dực nhanh chóng nói ra.

Tần An sững sờ, sau đó hí mắt, vẻ mặt hoài nghi: "Thật sự?"

"Thật sự."

"Con mẹ nó cậu nếu —— "

"Uống xong cà phê rồi thì mau cút nhanh lên đi," Lâm Dực buồn cười, "Bộ đây là ngày đâu tiên cậu mới quen biết tôi sao?"

"..." Tần An không lên tiếng.

Trầm mặc hết nửa ngày, Tần An rốt cục cũng uống xong cà phê, trước khi rời đi đối phương khó có được chút nghiêm trang mà nhìn chằm chằm vào Lâm Dực: "Kỳ thật, cậu không hề ích kỷ."

Lâm Dực vừa muốn há mồm nói gì, ngay sau đó đối phương đã bổ sung thêm một câu: "Cậu chỉ là có đôi khi cmn như đàn bà, cố kỵ quá nhiều thứ."

Nói xong, Tần An liền xun xoe bỏ chạy, mà cái tướng chạy của hắn nhìn hoài vẫn không thấy chút mỹ cảm nào.

Còn lại mình Lâm Dực cắm cọc trên ghế giả bộ bình tĩnh, y chẳng cần chấp nhặt với kẻ kém hiểu biết như Tần An làm gì, đợi bữa khác y sẽ tung ra thủ đoạn phản kích lợi hại hơn nữa.

Ánh mắt vô ý thức mà đảo quanh một vòng, lúc Lâm Dực vừa muốn dọn dẹp đứng dậy, thì lại bất ngờ giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Đập vào mắt y chính là đầu đề của số báo mới nhất đặt ở cửa ra vào ——Người thừa kế của công ty giải trí XX sẽ tổ chức lễ cưới vào hôm nay.

Lục Nhiên kết hôn!haehyuk8693

Phản xạ có điều kiện mà trở mình lấy điện thoại ra, nhưng một giây trước khi đầu ngón tay chạm đến danh tự của Ôn Kỳ thì liền dừng lại, Lâm Dực vặn chặt lông mày, y đoán...Ôn Kỳ hiện tại chắc sẽ không muốn gặp y.

Vài phút sau, Lâm Dực rời khỏi giao diện của danh bạ điện thoại.

Hiện tại, y có thể thay Ôn Kỳ làm một ít việc càng hữu dụng hơn, ví dụ như, đi tìm Hàn Ninh Cẩn.

Tần An đã giúp y quá nhiều rồi, Lâm Dực không muốn lại để cho hắn bị cuốn vào chuyện này nữa, cho nên vừa nãy y mới nói dối với Tần An, để làm cho hắn yên tâm.

Hít sâu một hơi, lúc Lâm Dực chuẩn bị ly khai, thì lại tới lượt điện thoại đột ngột vang lên.

Là một dãy số lạ lẫm.

"Cậu khỏe chứ?" Ngay lúc vừa bắt máy, Lâm Dực không hiểu sao lại cảm thấy ngay một trận bực tức.

"..." Trong điện thoại lại vang lên một tiếng cười nhẹ, ngay sau đó, thanh âm của một người đàn ông trung niên truyền tới rõ ràng hơn, "Người trẻ tuổi, cậu điều tra tôi sao?"

...là Ôn Minh.haehyuk8693

Lâm Dực còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã khinh thường hừ lạnh, tiếp tục nói: "Cậu thật giống như cũng không phải rất quan tâm con gái của mình?"

Thân thể căng cứng, Lâm Dực đè nén giọng nói đã hơi run rẩy của mình, không rõ ràng hỏi: "Ông có ý gì?"

"Tôi sẽ nhắn địa chỉ qua cho cậu, nhớ mang Ôn Kỳ đến đổi cô bé." Nói xong, đối phương còn bổ sung thêm một câu cuối, "Nếu cảm thấy hữu dụng, cậu có thể báo cảnh sát!"

25. Lâm Dực ah, Lâm Dực ( trung )

Cúp điện thoại, Lâm Dực có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cuộc gọi nhỡ trên màn hình, là Ôn Kỳ.

Y nghĩ không ra Ôn Kỳ tại sao lại tìm mình, mà giờ khắc này y căn bản đã không kịp ngẫm nghĩ nữa. Tóm lại y đã quyết tâm sẽ không đem Ôn Kỳ giao cho Ôn Minh, cho nên vì để cho Ôn Kỳ không đoán ra được chút đầu mối nào, Lâm Dực không có ý định đáp lời, trực tiếp tắt nguồn điện thoại di động.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Dực chưa từng gặp chuyện gì làm khó quá lâu, tới khi gặp gỡ Ôn Kỳ y xem như đã triệt để bại trận.

Lẩm nhẩm địa chỉ mà Ôn Minh vừa nhắn đến trong đầu, Lâm Dực không có chút do dự, phất tay ngăn cản một chiếc taxi.

Y chỉ hi vọng, nếu như việc này thật sự có liên hệ với người đứng sau là Hàn Ninh Cẩn, tối thiểu, Hàn Ninh Cẩn sẽ không hỗn đãn đến mức ra tay với một đứa bé như vậy.

Cau chặt lông mày, Lâm Dực biết rõ chính mình không nên cầm sự an toàn của Lâm Tư Văn làm tiền đặt cược, nhưng y thật sự không muốn dùng Ôn Kỳ để đi đổi lấy con gái của mình, Ôn Kỳ là một con người, chứ không phải là đồ vật, huống chi... Ôn Kỳ không có nghĩa vụ phải mạo hiểm vì Lâm Tư Văn.

Chính y mới là cha của Lâm Tư Văn, trách nhiệm này phải do một mình y gánh chịu.haehyuk8693

Đúng hẹn, Lâm Dực đứng trước địa chỉ mà Ôn Minh gửi đến —— đó là một nhà kho cũ nát thoạt nhìn đã được xây dựng từ khá lâu, sắc trời đã không còn sớm, dù Lâm Dực đã cố bắt buộc chính mình phải trấn định, nhưng y vẫn không thể nào khống chế chút run rẩy nho nhỏ nơi đầu ngón tay.

Tới khi đứng ở trước cửa nhà kho, y lại đột nhiên sợ hãi, sợ hãi tiểu nha đầu của y sẽ bị tổn thương, cho dù chỉ là bị gảy một sợi tóc.

Đẩy cửa ra, Lâm Dực vừa chà lau lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi vừa đi vào, sau đó cơ hồ chỉ trong vòng một giây, cảnh cửa phía sau đã bị người dùng sức khép lại. Không chút tâm tình nhìn tên đàn em vẫn một mực canh giữ ở cửa ra vào, toàn bộ lực chú ý của y bây giờ đều đã tập trung hết vào trên người của Ôn Minh ở cách đó không xa.

Ánh sáng trong kho hàng thập phần mờ tối, nhưng y vẫn miễn cưỡng thấy rõ được bộ dạng của đối phương.

Đáng tiếc —— Lâm Dực không nhìn thấy Lâm Tư Văn.

"Không cần tìm nữa, con gái của cậu không có ở đây." Ôn Minh đang ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ, đứng phía sau hắn còn có bảy tám người đàn ông, thanh âm trộn lẫn sự vô lại dày đặc.

"Bé đang ở đâu?" Lâm Dực khẩn trương nắm chặt nắm đấm.

"Chậc chậc, cậu nên cảm thấy may mắn vì cô bé không có nơi này," Ôn Minh cười nói, biểu lộ sự khinh thường, "Tên họ Hàn kia ngược lại còn không hiểu cậu bằng tôi."

"..."haehyuk8693

Lâm Dực không nói lời nào, chỉ bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra, như những gì mong muốn, tiểu nha đầu thật sự đang ở tại chổ của Hàng Ninh Cẩn.

"Mệt cho tôi lúc đầu còn khen ngợi cậu, hiện tại xem ra cậu cũng không có thức thời như vậy," Ôn Minh cười lạnh nhìn Lâm Dực, "Hàn thiếu gia đã nói, nếu hôm nay cậu mang Ôn Kỳ tới, thì những chuyện còn lại sẽ không còn dính dáng tới cậu, cậu cũng có thể dễ dàng rời khỏi chổ này, nhưng nếu cậu chỉ một mình tới đấy, thì thật ngại quá, cậu hôm nay xem ra không thể về được rồi."

"..."

Nheo mắt lại, dù thập phần mất mặt nhưng vẫn phải thật lòng nói rằng, Lâm Dực đã có chút hối hận.

Y đột nhiên cảm giác được, nếu mình trực tiếp đi tìm Hàn Ninh Cẩn thì có lẽ sự tình đã đơn giản đi không ít, cái tên Ôn Minh này...Quá mẹ nó không đàng hoàng, cái đầu mình lúc nãy chắc đã bị kẹp cửa đến nát bét, nên mới có thể làm ra mấy cái chuyện vô tri như mấy thằng thanh niên trẻ trâu thế này!

Gặp Lâm Dực cả buổi không có lên tiếng, Ôn Minh lại lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, tiếp tục nói ra một cậu làm cho Lâm Dực có chút sờ không được đầu mối: "Kỳ thật cậu nên mang thằng Ôn Kỳ tới chỗ này, sau đó nhìn xem phản ứng của nó, khẳng định so với cậu tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều."

"... Có ý tứ gì?" haehyuk8693

"Không có ý gì cả," Ôn Minh nghiêng đầu quan sát Lâm Dực, "Chỉ là nơi này đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn mà thôi."

Không hiểu sao, Lâm Dực lại nghĩ đến chứng sợ hãi của Ôn Kỳ.

Còn không đợi cho Lâm Dực mở miệng thăm dò, Ôn Minh đã gõ nhẹ lên tay vịn, quăng ánh mắt không chút che dấu về phía Lâm Dực: "Tôi kỳ thật không có hứng thú biết giữa cậu cùng tên họ Hàn kia có mối quan hệ thế nào, tôi chỉ lấy tiền làm việc mà thôi, hơn nữa tôi cũng là con người à, từ trước đến nay tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt, ban đầu ở trong xe chúng ta chẳng phải đã bàn bạc xong hết rồi sao, nhưng cậu lại lật lọng không nói tiếng nào tìm người điều tra tôi, chỉ cần một chút chuyện này, chúng ta đã phải hảo hảo tính toán với nhau rồi, cậu nói đúng không?"

"..." Lâm Dực có chút há hốc mồm, tận lực đè nén hết mức sự khiếp đản nơi đáy lòng.

Cho tới bây giờ, y chưa từng tưởng tượng ra có một ngày mình sẽ phải rời vào hoàn cảnh thấy chết không sờn như trong mấy bộ phim kháng chiến, cảm giác khủng hoảng con mẹ nó đã quá mức mãnh liệt rồi.

Nhưng y bất quá chỉ là một tên đàn ông rất sợ chết mà thôi, y thiệt tình không có cái tư tưởng giác ngộ cao đến thế đâu.

Cho nên y cũng chẳng quan tâm hình tượng của mình lúc chạy trốn sẽ mất mặt đến cỡ nào, y càng không có cái loại khí phách dù chết cũng phải kiêu hãnh như các anh hùng hào kiệt, điều duy nhất y có thể trông cậy vào lúc này, chính là canh đúng thời cơ mà vụt chạy trước khi bảy tám tên đàn em vạm vỡ vừa hèn mọn bỉ ổi ở phía sau lưng Ôn Minh xông lên trước.

Chỉ tiếc, sự thật không hề giống như mấy bộ phim điện ảnh hay truyền hình thường chiếu, mà Lâm Dực y cũng không có nhiều cái vận khí c*t chó để tiêu xài.

Ngay vào thời điểm quay đầu lại, Lâm Dực liền nhìn chằm chằm vào một hàng lưu manh ngay ngắn chính tể trước cửa ra vào, hơi lạnh chỉ vọn vẹn bị hút vào người trong vòng có ba giây, mà từ đầu đến chân y đều đã bị đông cứng ngắc.

—— lúc y tiến vào nhà kho tuyệt đối đã mù hết mịa hai con mắt nên mới không chú ý tới còn có một trận thế đáng sợ như vậy!

Lặng lẽ lau đống mồ hôi trong lòng bàn tay, cuối cùng, Lâm Dực chỉ có thể trơ mắt nhìn một đoàn du côn dưới ánh mắt ra hiệu của Ôn Minh mà vây lại xung quanh mình.

Chỉ trong nháy mắt vừa nãy, Lâm Dực đã đem mình trở thành Hoàng Phi Hồng luôn kia mà, nhưng sau một khắc bị người dẫm nát dưới lòng bàn chân, Lâm Dực đã triệt để tuyệt vọng. Y mơ mơ hồ hồ nghĩ, chờ cho việc này chấm dứt, y nhất định sẽ cùng Nam đại ca luyện Thái Cực mỗi buổi sáng, nếu không thì nhảy một ít động tác ở quảng trường cũng được, dù sao vẫn tốt hơn với năng lực chiến đấu chẳng khác nào con gà bệnh hiện tại của y...×!

26. Lâm Dực ah, Lâm Dực (hạ)

Lâm Dực không biết đã qua bao lâu, y một chút khái niệm về thời gian đều không có, tóm lại, y chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.

Đúng vậy, mệt mỏi, chứ không phải đau đớn. haehyuk8693

Cho nên cảnh tượng đầu tiên mà Ôn Kỳ thấy được khi vừa đá văng cửa nhà kho ra, chính là Lâm Dực đang nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích tựa như một cỗ thi thể mặc người chém giết.

Còn xác chết Lâm Dực, tuy đã nghe được động tĩnh, nhưng dù đã nổ lực cả buổi trời, y vẫn ngây người không còn chút khí lực quay đầu nhìn kẻ mới tới.

Cũng vì thế mà y đã vô tình bỏ lỡ ngọn lữa giận nơi đáy mắt của Ôn Kỳ bởi vì y mà bùng cháy.

Thẳng cho đến khi quyền cước trên người mình rõ ràng đã giảm bớt, Lâm Dực mới cắn răng cố sức mở mắt ra, nói cho cùng, y dù sao cũng phải ngó xem ân nhân cứu mạng của mình dài ngắn méo tròn ra sao chứ.

Kết quả vừa mới không được trôi chảy uốn éo uốn éo cái eo, xoay chuyển cái mặt qua, Lâm Dực đã ngay lập tức đối diện với ánh mắt tức giận của Ôn Kỳ: "Con mẹ nó anh đúng là điên rồi!"

Lại càng thêm hoảng sợ, Lâm Dực có chút thất thần trừng mắt nhìn cục diện trong kho hàng, Ôn Kỳ chỉ kịp xông tới rống vào mặt y một câu rồi lại lập tức chuyển thân trở về, không chút lưu tình đập cây côn sắt trên tay vào mặt tên xấu số nào đó.

Lâm Dực vô ý thức mà run rẩy môi, trong lòng tự nhủ, một gậy này mà trúng vào mình thì xác định là đau đến chia tay nhân gian luôn.

Sau khi hít một hơi dài, Lâm Dực thử lật người trở lại, y cũng không thể cứ mãi nằm trên mặt đất vướng chân Ôn Kỳ như vậy, trước tiên bỏ qua chuyện Ôn Kỳ làm sao tìm được đến đấy, việc cấp bách hiện tại hai người bọn họ phải thoát khỏi cái nơi tối tăm này ngay lập tức.

Kết quả Lâm Dực mới vừa cố hết sức ngồi dậy, thì liền có một chiếc chân thon dài mạnh mẽ vụt ngang qua đầu y vươn thẳng đến....dưới háng của một tên lưu manh khác, kèm theo một câu mênh lệng vô cùng nôn nóng của Ôn Kỳ: "Chớ lộn xộn!"

Đáng thương cho hai con mắt của Lâm Dực đã sắp trợn đến lọt tròng, cho dù y đã biết Ôn Kỳ là người luyện võ, nhưng thật tình y chưa từng thấy qua bộ dáng hung tàn ngoan lệ của Ôn Kỳ như hiện tại.

Khi mấy tên đàn em rốt cục hiểu rõ Ôn Kỳ là kẻ không thể trêu vào, rồi quay đầu chĩa mũi tấn công sang Lâm Dực, Lâm Dực trốn cũng đều không có trốn, chỉ hí đôi mắt bầm tím, nhìn Ôn Kỳ ở cách đó không xa đang tiện tay kéo đai lưng của một thằng xui xẻo khác, "phắc" một tiếng đánh lên cái ót đáng thương của ẻm, lại vừa đúng lúc vung gậy sắt vào một mặt khác, toàn bộ quá trình chỉ có thểvdiễn tả bằng ba chữ, nhanh chuẩn độc.

Mặt Lâm Dực không chút biểu tình, nhưng từ trong đáy lòng y đã cảm thấy Ôn tiểu mỹ nhân quả thực đẹp trai đến không phải nhân loại rồi!

Nhưng vừa mới ngắm trai đẹp được một nửa, Lâm Dực lại đột nhiên thấy lưng mình lạnh toát, gấp gáp quay đầu lại, cơ hồ chỉ trong vòng một giây sau, y chẳng quan tâm cơn quặn đau trong lồng ngực, như một tia chớp mà liều mạng đứng dậy phóng về phía Ôn Kỳ đang không rảnh bận tâm những thứ khác.

Mãi một thời gian lâu sau, cảnh tượng Ôn Minh vừa di chuyển một bên vừa đem bàn tay vẫn giấu sau lưng của mình phóng tới đã luôn làm cho Lâm Dực không thể tưởng tượng nổi, y thật sự không rõ, trên đời này tại sao lại có một người cha như Ôn Minh chứ, quá không có nhân tính.

Quay về với tình huống hiện tại, Lâm Dực không một chút do dự duỗi tay nắm chặt lấy lưỡi dao mà Ôn Minh đâm vào con mình.

Thời điểm lòng bàn tay truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt, Lâm Dực còn đang suy nghĩ, Ôn Minh thực con mẹ nó là cặn bã!

Chỉ tiếc, Lâm Dực rốt cục vẫn đánh giá Ôn Minh quá cao, nói hắn là cặn bã thì con mẹ nó thật làm chon bọn cặn bã trên đời này đều vô cùng không vui.

Đến khi Ôn Kỳ xoay người, vừa lúc trông thấy cảnh Ôn Minh nhanh chóng rút lưỡi dao ra khỏi bàn tay của Lâm Dực, sau đó gương cao vẻ mặt khinh thường mà đâm xuống lần nữa —— lần này, đúng ngay trên mu bàn tay của Lâm Dực.

"Người trẻ tuổi, nếu không muốn cái tay này nữa thì để tôi giúp cậu vậy, chuyện rất đơn giản." Cười đứng dậy, Ôn Minh buông Lâm Dực ra, coi như không thấy Ôn Kỳ, phất phất tay mang theo một đám người ly khai.

"..."haehyuk8693

Lâm Dực đau đến sắp mơ mơ màng màng ngất đi, dùng sức hấp một miệng lớn không khí, y muốn ngẩng đầu nhìn Ôn Kỳ, muốn hỏi hăn trong nhà kho này rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mặc dù y đã đoán trước xác suất đối phương sẽ nói chuyện này cho mình cơ hồ là zero.

Nhưng vô luận cố gắng thế nào, Lâm Dực giống như đều nhìn không thấy mặt Ôn Kỳ, y cảm thấy rất mệt mỏi, vừa cảm thấy rất phiền muộn trong lòng.

Chợt nhớ tới bảy năm trước, y đã hèn yếu đến mức không chịu vì Hàn Ninh Cẩn mà phế đi một ngón tay, hôm nay, y vẫn hèn yếu như cũ, nhưng y lại không thể nhìn Ôn Kỳ bị tổn thương trước mặt mình, cho dù bản thân y có bị mất đi không chỉ một ngón tay.

Báo ứng à.haehyuk8693

Trước khi triệt để mất đi ý thước, Lâm Dực đã xoắn xuýt nghĩ như vậy.

27. Cùng, ở chung!?

Thật lòng mà nói, cả đời ít nhất nên có một lần vì người nào đó mà quên mất chính mình, không cần đạt được kết quả, không cần đi chung đường, không cần có được người ấy, thậm chí không cần người ấy yêu mình, chỉ cần vào thời điểm rạng rỡ nhất trong cuộc đời, được có cơ hội tương phùng với người ấy một lần mà thôi.

Hiển nhiên, thời điểm Lâm Dực gặp phải Ôn Kỳ đã sớm không còn ở cái tuổi đẽp đẽ thơ mộng gì rồi, đừng nói là đẹp nhất, y ngay cả từ "niên hoa" cũng đều không dùng được rồi, mà vào cái tuổi hiện tại của y ấy, mọi thứ chỉ có thể diễn tả bằng mấy từ nhạt nhẽo hay đơn điệu thôi. (niên hoa=tuổi trẻ)

Cho nên từ sau khi làm việc nghĩa không chùn bước tới giờ, Lâm Dực có hơi mang chút tư tâm mà cân nhắc, y và Ôn Kỳ...có thể có một tí tẹo cơ hội nào ở bên nhau hay không.

Đáng tiếc, phản ứng của Ôn Kỳ lại để cho y thất vọng rồi. haehyuk8693

Tính đến hiện tại, Lâm Dực tỉnh lại đã được một tuần, cuộc giải phẫu ở tay phải cũng tiến hành khá thuận lợi, cơ bản đã xem như thành công, chỉ là về sau có thể khôi phục lại như lúc ban đầu hay không, thì còn phải xem mức độ hồi phục thế nào trước đã. Mà ngoại trừ việc bàn tay phải tổn thương, toàn thân y cơ hồ không có chỗ nào là không bị thương cả, đám người của Ôn Minh thật đúng là chẳng hạ thủ lưu tình chút nào, tuyệt đối là muốn đem Lâm Dực đánh cho đến chết đây mà.

Động tác có chút cứng ngắc tiếp nhận đơn ra viện từ tay Tần An, Lâm Dực ăn mặc chỉnh tề cất bước rời đi, y không muốn cứ nằm mãi ở trong này, thật chất cũng không cần thiết như vậy.

"Hôm nay nghỉ làm hả?" Lúc đi ra ngoài, Lâm Dực thuận miệng hỏi.

Tần An nhe răng, chửi nhỏ một tiếng, rồi trợn trắng mắt lườm Lâm Dực: "Tôi có phải hay không đều phải giải thích qua một lượt cho cậu mỗi ngày? Tôi con mẹ nó đã xin nghỉ! Đã hầu hạ cậu ăn uống tắm rữa suốt tuần nay, cậu cmn còn có lương tâm không đấy?"

"..." Lâm Dực sợ run vài giây, rốt cục kịp phản ứng, ho nhẹ hai tiếng, "Tôi quên mất."

Tần An bĩu môi, lại không nói thêm gì nữa, hắn tự nhiên biết rõ Lâm Dực vì chuyện gì mà lại một mực không yên lòng như vậy.

Nếu như Tần An nhớ không lầm, đêm đó lúc Lâm Dực bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, Ôn Kỳ còn canh giữ ngay cửa ra vào kia mà, hơn nữa người nọ còn ngồi ở bên giường Lâm Dực ít nhất một đêm. Chỉ tiếc là tới lúc Lâm Dực tỉnh dậy, Ôn Kỳ đã không còn bóng dáng, thậm chí vài hôm sau cũng chưa từng xuất hiện qua.

Đến quầy tiếp tân làm thủ tục xuất viện, Lâm Dực vô ý thức giơ tay lên sờ sống mũi, nhưng lại không đụng đến kính mắt —— bởi vì cặp kính ấy đã bị bọn người Ôn Minh giẫm đến không còn chút mảnh vụn nào trong nhà kho.

Rũ mắt, Lâm Dực vô cùng tiếc nuối thở dài, đây chính là món quà duy nhất mà Ôn Kỳ tặng cho y.

"Đây là chìa khóa nhà của tôi, cậu qua chổ tôi ở trước vài ngày đi, dù sao Cao Lâm cũng đã ra ngoài làm việc, ít nhất cũng phải một tuần mới về." Đợi cho tất cả thủ tục đều làm thỏa đáng rồi, Tần An liền lôi ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Dực.

Không thể nghi ngờ, Lâm Dực nào dám nói chuyện nằm viện cho Nam đại ca biết, y rất sợ Nam đại ca sẽ lại lo lắng và đau lòng cho mình, đương nhiên, còn có một phần nguyên nhân lớn hơn đó là y không biết nên làm sao giải thích với Nam đại ca về chuyện này, lão nhân kia vốn tinh mắt lanh tai lắm đó. Cho nên y chỉ đơn giản nói với Nam đại ca rằng mình đang thực hiện một công trình mới tại trường, y còn phải cùng các sinh viên của mình chỉnh sữa phim chụp suốt mấy đêm.

Về phần Lâm Tư Văn, kỳ thật vào ngay đêm hôm đó nhóc con đã bị người ta đuổi về nhà, đến hôm sau lúc Nam đại ca điện thoại cho y còn nhắc tới, hỏi Lâm Dực lúc nào đã quen biết được thêm một người bạn mới, chẳng những mang tiểu nha đầu đi đến khu vui chơi hết một ngày, trước khi rời đi người ta còn bị tiểu nha đầu ôm chân khóc lớn một hồi.

Lâm Dực phỏng đoán người Nam đại ca nhắc tới tám chín phần mười là Hàn Ninh Cẩn, y vẫn trấn định cười cười, nói đó là một học trò mà y từng dạy kèm trước kia, sau khi xuất ngoại vài năm thì trở lại quê nhà, cho nên mới ghé thăm y.

Lâm Dực không có nói sai cái gì, Hàn Ninh Cẩn chính là người mà y đã dạy kèm tại nhà trước kia, hai người cũng vì vậy mà quen biết nhau.

"Lâm Dực..."haehyuk8693

Mạch suy nghĩ bỗng nhiên bị cắt đứt, Lâm Dực ngẩng đầu, biểu tình có chút kinh ngạc, Tần An cho tới bây giờ chưa từng nhăn nhó mà kêu tên y như vậy.

"Kỳ thật có một chuyện tôi chưa nói với cậu." Dường như có tật giật mình ngó ngó Lâm Dực vài cái, Tần An muốn nói nhưng lại thôi.

Lâm Dực nheo nheo mắt, tiếp tục đứng tại chỗ chờ cho Tần An lên tiếng.

"... đêm cậu bị tên Ôn Kỳ đưa tới bệnh viện đó," Tần An cười đến khóe miệng run run, "Cậu cũng không biết, cái bộ đức hạnh của cậu khi ấy chẳng khác nào một liệt sĩ, tôi lúc đó còn tưởng chỉ một giây sau cậu sẽ liền nhắm mắt xuôi tay như vậy, cho nên đã có hơi kích động..."

Hít sâu một hơi, Tần An nhanh chóng nói ra: "Nên tôi đã xông lên đụt cho tên kia một đấm ngay mặt."

"..."haehyuk8693

Sắc mặt khẽ biến, Lâm Dực nhìn Tần An im thin thít.

"×, cậu đừng nhìn tôi nữa, tôi lúc đó chỉ nghĩ cậu ra nông nổi này nhất định là do hắn làm hại, tôi cũng đâu có nghĩ nhiều như vậy, nói chung tất cả là vì xúc động —— "

"Dũng sĩ, đi nhanh đi, tôi đói bụng."

"..."

Tần An sững sờ, hiển nhiên, hắn không có ngờ tới Lâm Dực sẽ phản ứng như thế.

Lâm Dực nháy mắt mấy cái, sau đó quay mặt đi nơi khác khẽ cười một tiếng, hỏi: "Cậu không sao chớ?"

Tần An không kịp phản ứng: "Tôi bị làm sao?"haehyuk8693

Lâm Dực không nói lời nào, khoát khoát tay đi xuống lầu, y chẳng muốn cùng Tần An giải thích —— ai cùng Ôn Kỳ động thủ là tự tìm tai vạ vào mình, nhưng dù sao Tần An không có việc gì là tốt rồi, những thứ khác cũng chẳng có gì đáng quan tâm.

Lâm Dực không tin Ôn Kỳ sẽ vì Tần An mà không đến tìm y, Ôn Kỳ cũng không phải loại người hay ngại ngùng như vậy.

... Chậc chậc, lời này thiệt tình không chút giả dối à.

Tới lúc đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, Lâm Dực đơ mặt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, hai chân lại như đã cắm rễ sâu vào đất, làm thế nào vẫn không nhúc nhích.

"×, anh mới chui từ lỗ nào ra vậy hả?" sau lưng, Tần An với vẻ mặt không thể tin được, đang hốt hoảng kêu to.

"Chìa khóa." Hơi hơi nhăn mày, Ôn Kỳ không thèm để ý tới Tần An, chỉ nhìn Lâm Dực mà nói.

"... Cái gì?" Giật mình, Lâm Dực đã vô ý thức đào ra chùm chìa khóa mà Tần An mới vừa đưa cho y.

"Chìa khóa xe của anh."

"À?"

"Về sau anh muốn đi đâu tôi sẽ chở anh đi, cho đến khi tay lành hẳn thì thôi." Bỏ qua sự khiếp sợ của Lâm Dực, Ôn Kỳ mặt không đổi sắc bổ sung thêm một câu, "Hiện tại thu dọn đồ đạc, từ đêm nay bắt đầu qua chổ tôi ở."

Sau lưng vang lên thanh âm hút khí, Lâm Dực còn chưa kịp lấy lại tinh thần, người đầu tiên đã mất trật tự nhốn nháo lại là Tần An ——

"Cùng ở chung!?"

 28. Mùa xuân đến rồi

Đúng vậy, ở chung. haehyuk8693

Chạng vạng tối, Lâm Dực đứng ở trước cửa, ánh mắt có chút sờ sợ mà nhìn Ôn Kỳ đem đồ đạc của mình chuyển vào phòng ngủ...của Ôn Kỳ.

"Lâm thúc thúc." Ôn Lục đi ra từ phòng nhỏ kế bên, vuốt mắt chào hỏi.

Lâm Dực lại càng hoảng sợ, giây tiếp theo liền kinh ngạc chuyển hướng qua Ôn Kỳ: "Sao nhóc vẫn còn ở nhà?"

"Thế nào?" Ôn Kỳ tựa vào cửa phòng ngủ, sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, "Hôm nay là cuối tuần, nhà trẻ được nghỉ."

"..."

Đối mặt với Ôn Kỳ hỏi mặt đằng trả lời một nẻo, Lâm Dực gãi gãi mặt, thức thời không có nói thêm gì nữa.

Vừa rồi lúc trong xe, Lâm Dực đã biết cảm xúc của Ôn Kỳ không được bình thường, sau khi Tần An rời khỏi hắn liền không phản ứng gì nữa, cứ thế yên lặng suốt một đường, miễn bàn đến bầu không khí lúc ấy còn khẩn trương biết bao nhiêu.

Lâm Dực không có cái năng lực suy đoán được nguyên nhân bên trong, mà thật lòng y cũng không dám hỏi.

Mắt thấy Ôn Kỳ im lặng quay người vào phòng, tiếp tục sắp xếp đồ đạc, Lâm Dực sờ sờ chóp mũi, do dự có nên dày mặt theo sau người ta hay không?

Nói thật, Lâm Dực đặc biệt muốn biết Ôn Kỳ đã đi đâu những ngày qua, làm sao mà ngay cả mặt hắn y cũng chưa thấy được một lần, kết quả lời nói đã đến bên miệng, nhưng dù làm thế nào y vẫn không thể nói ra được —— thật mẹ nó kì cục quá đi!

Vì vậy trái lo phải nghĩ một hồi, Lâm Dực cuối cùng bị những suy diễn của mình dọa sợ, cắm cọc tại nguyên chỗ bảo trì trầm mặc.

"Thúc thúc?"

Cúi đầu xuống, Lâm Dực phát hiện Ôn Lục đang trưng vẻ mặt tò mò nhìn mình chằm chằm vào cái tay đang quấn đầy băng của mình.

Hơi chút dừng lại hai giây, Lâm Dực liền xuất ra sự nhiệt tình dối trá vẫn thường hay dùng khi dạy học, nghiêm trang mà nói cho nhóc biết: "Về sau ngàn vạn đừng học Lâm thúc thúc, đánh nhau cũng không phải thói quen tốt."

"Anh không vào à?"haehyuk8693

Đang nói nữa chừng, y lại trong thấy Ôn Kỳ đột nhiên gõ gõ lên cửa phòng ngủ, nhìu hàng lông mày hỏi như vậy.

"... Ồ."

Nói không rõ vì sao, Lâm Dực cảm thấy toàn thân không được tự nhiên cho lắm, cánh tay cẳng chân giống như không còn là của y nữa rồi. Mà chuyện càng làm cho y đứng ngồi không yên, là ánh mắt của Ôn Kỳ vẫn một mực chưa rời khỏi người y một giây một phút nào, thẳng cho đến khi hắn nghiêm mặt quay vào phòng.

"Ôn —— "

Không đợi cho Lâm Dực nói hết câu, Ôn Kỳ đã quay đầu bỏ đi.

×.

Lâm Dực có chút ngây người.

Mẹ nó chẳng lẽ cái người này chính là nhân vật mà mọi người hay nhắc đến trong truyền thuyết...bá đạo lãnh khốc đây sao?

Cứ như thế, thẳng đến sau bữa cơm tối, ngay cả Ôn Lục cũng ngủ rồi, Lâm Dực đang uốn éo ở trên ghế sô pha, hai mắt lom lom mà dõi theo Ôn Kỳ đem Ôn Lục ôm trở về phòng, mặt không biểu tình tiến bước, vẫn như trước mím chặt môi không hề phát ra bất kì âm thanh nào.

Buồn bã rũ mắt, Lâm Dực nhớ tới lúc ban ngày, Tần An còn ôm vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, phỏng đoán Ôn Kỳ đây là muốn bồi thường cho khoản nợ xém mất tay của y, mà chính mình tuy mặt ngoài vẫn giả trang chính trực còn xém chút nữa đã đổi tên thành Ẩn Nhẫn rồi, nhưng y càng rõ ràng cái niềm hưng phấn đang càng lúc càng lớn mạnh trong nội tâm của mình là từ đâu đến so với bất kì ai khác.

Ánh sáng trước mặt bỗng nhiên có chút mờ tối, Lâm Dực ngẩng đầu, mới phát hiện Ôn Kỳ không biết lúc nào đã bước đến bên cạnh, theo tư thế này ngẩng mặt nhìn lên, vết sẹo nhạt màu bên phía cằm trái của đối phương trông có vẻ khá rõ ràng.

"Anh ngủ trong phòng đi!" Ôn Kỳ mở miệng, ngữ khí lãnh đạm, "Tôi sẽ ngủ bên phòng piano, tôi có thói quen bật đèn suốt đêm, nếu ngủ cùng một chổ anh sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được."

Nói xong, Ôn Kỳ quay người định ly khai.

"Tôi không ngại."

Cơ hồ không cần nghĩ ngợi, Lâm Dực đã lập tức bật thốt ra câu nói.

Cho nên vừa dứt lời, Lâm Dực liền cảm thấy hối hận, ý đồ rõ rành rành như vậy, đến kẻ đần còn có thể nghe được nữa là.

Quả nhiên, Ôn Kỳ liền ngừng bước, nhìn về phía Lâm Dực lần nữa: "Không ngại?"

Ho nhẹ một tiếng, Lâm Dực giả bộ trấn định, tận lực để cho ánh mắt của chính mình coi như nho nhã mà nhìn thẳng đối phương: "Ý của tôi là...anh cứ tùy tiện là tốt rồi."

Không hề nghi ngờ, kế tiếp là một hồi nặng nề đến khó chịu nổi.

Lâm Dực thật sự chịu không chịu được con người Ôn Kỳ vào giờ khắc này, thật giống như hết thảy mọi thứ lại trở về điểm xuất phát ban đầu, tầm mắt mà Ôn Kỳ nhìn về phía y, vĩnh viễn đều mang theo sự xem thường rõ ràng đến liễu nhiên.

Y chưa từng cảm thấy quẫn bách như thế này trước đây, nhưng hiện tại thì không được nữa, thực tế, y đã khó khăn nhẫn nhịn suốt cả một buổi chiều rồi.

Nhưng mà, ngay sau một giây Lâm Dực đứng dậy——

"Vì sao lại nói dối?"haehyuk8693

Không hề có dấu hiệu báo trước, Ôn Kỳ bất thình lình hỏi y.

"..."

Lâm Dực trừng mắt, sững sờ tại nguyên chỗ.

Thẳng thừng nhìn chằm chằm vào đối phương, tựa hồ đã qua thật lâu, Lâm Dực rốt cục hiểu được lời nói của Ôn Kỳ là đang ám chỉ điều gì.

Hắn sở dĩ lạnh lùng, là vì Lâm Dực không nói cho hắn biết nguyên nhân thực sự khiến Ôn Minh tìm tới mình.

Nhớ tới hôm tại nhà kho, đáy mắt của Ôn Kỳ không chút che dấu sự tức giận, Lâm Dực có chút khẩn trương mà nháy mắt hai cái: "Ôn —— "

Đáng tiếc, Lâm Dực chưa kịp nói ra chữ còn lại, thật ra y nói không nên lời nữa, bởi vì Ôn Kỳ đã đột nhiên nghiêng thân về phía trước, làm cho Lâm Dực trực tiếp ngã lên ghế sô pha, đồng thời cùng lúc cố định cánh tay đang bị thương của y: "Tay chớ lộn xộn."

Ngay sau đó, Ôn Kỳ co một chân lại, đặt đầu gối chặn giữa hai chân của Lâm Dực trên ghế sô pha, cứ như vậy cúi thấp đầu, hôn lên môi Lâm Dực.

Chậc chậc chậc, Lâm lão sư, mùa xuân đến rồi.

29. Em yêu anh (thượng)

Kỳ thật, Lâm Dực không phải chưa nghĩ tới việc Ôn Kỳ đối với mình có lẽ chỉ thuần túy là nổi lên tâm đồng cảm, hoặc cùng lắm chỉ là phát sinh những chuyện như OneNight Stand, giải quyết dục vọng cho nhau mà thôi, dù sao Ôn Kỳ là một người đàn ông rất bình thường, tuổi tác cũng chẳng thua kém gì y là bao. (one night stand-tình 1đêm)

Có thể không bàn đến nguyên do vì sao, Lâm Dực biết rõ chính mình cho tới hiện tại chưa bao giờ được coi là chính nhân quân tử cả, y muốn Ôn Kỳ, toàn thân không có một tế bào nào là không hưng phấn vì sự đụng chạm của hắn.

Huống chi y còn một mực nhớ rõ Ôn Kỳ đã từng nói qua, không có người nào có thể miễn cưỡng hắn, như vậy nếu cả hai đều đã bằng lòng, Lâm Dực tình nguyện bị coi là bỏ đá xuống giếng, dù sao đều là đàn ông, ai cũng chưa nói tới thua thiệt ai.

Cho nên, đến lúc Ôn Kỳ cởi bỏ chiếc nút náo sơmi đầu tiên của Lâm Dực, rồi vươn đầu ngón tay đảo qua xương quai xanh, lỗ tai của Lâm Dực đã đỏ như bị hung nóng, trên mặt...đã không còn vẻ trấn định giả tạo như thường ngày.

Nhè nhàng thở gấp, Lâm Dực dời ánh mắt, tận lực không nhìn Ôn Kỳ.

Không sai, y đang khẩn trương. haehyuk8693

Chỉ cần đối phương là Ôn Kỳ, Lâm Dực không quan tâm chính mình là 1 hay là 0, nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, đây là vẫn là lần đầu y sắm vai bị động, khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên cùng sự quẫn bách không cách nào ức chế được.

Áo sơmi đã bị cởi hết một nửa, lỏng lẻo buông hờ trên người, Lâm Dực nhếch miệng, y có thể cảm giác được ngón tay thon dài của Ôn Kỳ đang chậm chạp trượt dọc theo lưng của mình, một đường theo xương sống chạy xuống phía dưới, tình sắc vô biên.

Mà động tác của Ôn Kỳ hiện tại chưa nói tới ôn nhu, nhưng cũng chẳng hề hấp tấp, cực kỳ tùy ý, hết lần này tới lần khác Lâm Dực ngoại trừ cực lực áp chế tiếng rên rĩ sắp tràn ra khỏi miệng, thì những chuyện khác đã hoàn toàn vượt quá tầm kiểm soát của lý trí.

Cũng không biết đã lấy dũng khí từ đâu, Lâm Dực bỗng nhiên híp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đang gần trong gang tấc của Ôn Kỳ, y muốn xem Ôn Kỳ khi bị dấy lên dục vọng đến tột cùng là cái dạng gì.

——TendrePoison.

Nhưng không hiểu sao, Lâm Dực lại liên tưởng đến loại nước hoa dành cho phái nữ của Dior, thời điểm trước đây khi y cùng Tô Âm đi dạo cửa hàng đã từng ngửi thử qua, lúc ấy y chỉ bị cái tên của nó hấp dẫn, nhưng nói thật, Lâm Dực xác định mùi hương kia dù quyến rũ thế nào cũng không bằng với Ôn Kỳ khi câu khởi một bên khóe miệng.

Tựa hồ phát giác được ánh mắt của Lâm Dực, Ôn Kỳ xuất kỳ bất ý chống lại đôi mắt của y, Lâm Dực trốn tránh không kịp, trong vô thức đã nâng một bên cánh tay lành lặn vòng qua cổ của Ôn Kỳ, thở hổn hển mà hôn lên đôi môi ấy lần nữa. (xuất kỳ bất ý= đánh bất ngờ)

Nóng, thực cmn nóng quá đi!

Đai lưng bị kéo qua một bên, Lâm Dực tận lực xem nhẹ một loạt cử động gọn gàng vừa linh hoạt của Ôn Kỳ, tựa lưng vào phần đệm trên ghế sô pha. Mà Ôn Kỳ hiện tại đã triệt để áp chế thân thể Lâm Dực, thậm chí y còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập hữu lực theo từng đợt tiếp xúc với cơ thể đối phương.

"Ôn Kỳ..." Khó khăn mở miệng, Lâm Dực phát ra tiếng nói khàn khàn, "Tôi—— "

"Ba ba, con đã quên nói cho ba biết cô giáo dặn ngày mai phải đem theo màu vẽ..."

Mang theo sự mơ màng chưa tỉnh ngủ, thanh âm của Ôn Lục càng lúc càng biến nhỏ, sau khi dừng lại vài giây, bé con mới cẩn thận mở miệng lần nữa: "Ba ba...người lại khi dễ Lâm thúc thúc sao?"

"..."

Lâm Dực nhắm mắt, chỉ cảm thấy cái gương mặt mo này của minh đã không thể tâm bình khí hòa đối diện Ôn Lục được nữa.

"Chuyện màu vẽ cô giáo đã nói với ba rồi."haehyuk8693

Chỉ thấy Ôn Kỳ một bên kéo áo sơ mi của Lâm Dực che kín lại, một bên lại bình tĩnh đứng dậy, cố ý ngăn trở một thân quần áo mất trật tự trên người Lâm Dực, quay đầu nhìn nhìn Ôn Lục: "Trở về ngủ đi, ba ba sẽ không khi dễ Lâm thúc thúc."

Lâm Dực nghiêng đầu, phát ra một tiếng cười khẽ khó có thể nghe thấy, nhưng lại nói không ra mình rốt cục là đang cười vì cái gì, chỉ là cảm thấy rất buồn cười thôi..

Bất thình lình, điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên.

Vừa nghi hoặc thằng nào đã muộn như vậy còn gọi đến tìm mình, Lâm Dực một bên bình tĩnh lấy điện thoại ra xem, kết quả khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, y liền ngây ngẩn cả người.

Hàn Ninh Cẩn.

Chột dạ đưa mắt nhìn Ôn Kỳ, vẻ tình Lâm Dực có chút chật vật, bởi vì Ôn Kỳ cũng đang dõi theo y, đối phương có hơi nhướng mày, không nói lời nào.

Vì vậy, do dự một chút, Lâm Dực kiên trì nhấc máy.

"Tôi phải đi rồi, mau đến sân bay gặp tôi đi!"haehyuk8693

Thanh âm ở đâu dây bên kia trước sau vẫn ngang ngược như cũ.

30. Em yêu anh (hạ)

Lúc đến sân bay thì đã hơn nữa đêm, trầm mặc vài giây, Lâm Dực ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Ôn Kỳ: "Anh...ở trong xe chờ tôi hả?"

Hừ lạnh một tiếng, Ôn Kỳ quay đầu, ngón tay nhẹ gõ lên tay lái: "10 phút."

Lâm Dực giật mình: "Cái gì?" haehyuk8683

Ôn Kỳ không nói thêm gì nữa, cũng không thèm nhìn sang Lâm Dực.

"..." Nháy mắt hai cái, đợi một hồi lâu sau, Lâm Dực như là bỗng nhiên minh bạch cái gì, trang nhã đến cực điểm cong cong khóe miệng tươi cười, đồng thời nơi đáy mắt cũng không chút che dấu lóe lên tia sáng vui vẻ, "Ôn Lục còn ở một mình trong nhà, tôi sẽ không trì hoãn quá lâu."

Nói xong, cố ý xem nhẹ vẻ mặt hờ hững của Ôn Kỳ, Lâm Dực nhẹ cười rời khỏi bãi đỗ xe.

Y đoán không ra tâm tư của Ôn Kỳ đối với mình đến tột cùng là dạng gì, nhưng y cũng không muốn nhanh như vậy đã nói toạc tất cả ra, tóm lại, y rất hài lòng với mối quan hệ trước mắt.

"Lâm Dực."

Mới tiến vào đại sảnh, lúc y đang nhìn qua nhìn lại chung quanh vài lòng, sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm của Hàn Ninh Cẩn.

Hơi chút chỉnh sữa lại cảm xúc, Lâm Dực quay người đối diện với người phía sau.

"Anh thật sự đến rồi à!?" khẩu khí của đối phương vẫn tràn ngập sự khiêu khích như trước, "Đã được sự đồng ý của hắn?"

"..." Lâm Dực không nói lời nào, chỉ một mực quan sát đối phương, ánh mắt nhàn nhạt.

Dường như đã ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu ngây thơ cùng chua xót, đối phương chợt tái mặt, sau đó dẫn đầu hướng đến hàng ghế ngồi.

Khẽ thở dài, Lâm Dực đuổi theo Hàn Ninh Cẩn.haehyuk8683

"...cậu muốn đi đâu?" Không muốn cho bầu không khí trở nên quá xấu hổ, lức vừa ngồi xuống, Lâm Dực liền lên tiếng.

Ánh mắt của đối phương rõ ràng đã có sự trốn tránh trong thoáng chốc, Hàn Ninh Cẩn không có trả lời, chỉ trầm mặc nhìn đến cánh tay phải đang băng bó của Lâm Dực.

Lâm Dực rủ mắt, y không có biện pháp mỉm cười nói câu tha thứ như vụ này không có gì lớn lao chẳng cần quan tâm cả, nếu như y không quan tâm, cũng sẽ không phát sinh chuyện ở bảy năm trước. Y chỉ là đã tận lực thu liễm sự mất mác nơi đáy lòng trong thời gian nằm viện, y sợ Ôn Kỳ sẽ áy náy, cũng sợ Tần An vẫn một mực thủ bên người mình sẽ lo lắng.

Cho nên vào thời khắc hiện tại, Lâm Dực ngoại trừ không oán trách không nổi giận thì y chẳng biết nên làm gì với Hàn Ninh Cẩn nữa.

"... chuyến bay khi nào sẽ khởi hành?" Lâm Dực thấp giọng hỏi.

"Tôi nên sớm đoán được, ngay vào cái lần đầu tiên trông thấy hắn." Ngoài ý muốn, Hàn Ninh Cẩn lại đột nhiên nói một câu vô cùng kì quái như vậy.

Lâm Dực khẽ nhíu mày, không rõ ý tứ của đối phương.haehyuk8683

"Biểu tình của anh ngay lúc đó thật đúng là..." Cũng không nói cho hết câu, Hàn Ninh Cẩn nheo mắt lại, ánh mắt khinh thường dò xét Lâm Dực hết nửa ngày, rốt cục mới mở miệng, "Thời gian mà tôi về nước kỳ thật so với anh biết còn sớm hơn rất nhiều."

Lâm Dực sửng sốt: "Cậu muốn nói cái gì?"

Dừng lại trong chốc lát, Hàn Ninh Cẩn hơi nghiêng nghiêng đầu: "Ôn Minh vốn sẽ ở trong ngục giam cả đời, chẳng còn hy vọng đi ra, là tôi đã tìm người thả hắn...từ sau lần đầu tiên anh gặp mặt Ôn Kỳ."

"..."

Lâm Dực sợ run mà nhìn đối phương, trách không được Tô Âm không rõ vì sao Ôn Minh lại đột nhiên được thả ra, nguyên lai là vì Hàn Ninh Cẩn, vậy mà lại là Hàn Ninh Cẩn.

Cùng lúc đó, nơi đáy lòng của Lâm Dực dần dần nguội lạnh.

—— hắn vẫn một mực chú ý đến y, ở tại một nơi mà y chẳng thể nhìn tới được.

Lâm Dực đột nhiên không biết là nên tức giận hắn không hiểu chuyện hay là nên đau lòng cho hắn đây...thật là một đứa nhỏ ngông cuồng.

Lại nói tiếp, về phần Ôn Kỳ, thật ra lần đầu tiên Lâm Dực gặp gỡ Ôn Kỳ, không là vì chuyện Ôn Lục cùng Lâm Tư Văn đánh nhau, mà là tại một hoàn cảnh ở một địa điểm khác, y chưa từng nói chuyện này với bất luận kẻ nào, thậm chí là cả Ôn Kỳ, y vẫn cho rằng chỉ có mình mình mới biết rõ về điều đó thôi.

Giương mắt, Lâm Dực thở dài: "Nhưng là... tôi khi đó còn không biết Ôn Kỳ là ai, tôi càng không nghĩ có thể gặp lại hắn, cậu vì cái gì —— "

"Bởi vì tôi không thích hắn!"haehyuk8683

Lâm Dực vô cùng kinh ngạc, y không nghĩ tới đối phương sẽ cố chấp như vậy.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Lâm Dực dường như có thể lý giải được, y hiểu rất rõ Hàn Ninh Cẩn, cái người này vẫn luôn là bá đạo duy ngã độc tôn như vậy, vô luận là thời còn đi học hay là hiện tại, chỉ cần người khác liếc mắt nhìn hắn nhiều một chút thì đều dễ dàng rước lấy tai họa vào người, hung hăng càn quấy giống như là một đứa nhỏ vĩnh viễn cũng không trưởng thành. (duy ngã độc tôn~ kiểu như chỉ có mình là duy nhất, cao quý nhất)

Cho nên...Lâm Dực chợt phát hiện, đến cuối cùng, vẫn là chính mình liên lụy đến Ôn Kỳ. Nếu như không phải vì mình, Ôn Minh căn bản sẽ không có cơ hội quấy rầy cuộc sống của Ôn Kỳ nữa.

Mím chặt môi một cái, Lâm Dực mở miệng: "Cậu không nên thả Ôn Minh ra, hắn ta kẻ bán ma—— "

"Tôi đương nhiên biết rõ hắn buôn lậu thuốc phiện, không riêng gì cái này, tôi còn biết hắn là tội phạm giết người," con mắt biến lạnh, Hàn Ninh Cẩn nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Dực, "Không cần anh dạy tôi nên làm cái gì hay không nên làm cái gì, tôi có thể đem hắn ra khỏi đó, đương nhiên có thể dễ dàng đưa hắn trở vào."

"Tội phạm giết người?" Hiển nhiên, Lâm Dực không có ý định cùng đối phương tiếp tục tranh luận vấn đề đạo đức này nọ.

Lại vượt ra ngoài dự kiến, ánh mắt của Hàn Ninh Cẩn lại trở nên ý vị thâm trường: "Tôi đoán anh...nhất định không biết tại sao Ôn Kỳ lại có chứng sợ hãi phải không?"

"..." Hô hấp như bị xiết chặt, Lâm Dực cơ hồ đã không thể khống chế nổi tâm tình của mình, "Cậu biết được cái gì?"

"Muốn biết rõ một người kỳ thật rất dễ dàng, còn phải xem anh điều tra thế nào mới được, người vợ trước này của anh có vài thủ đoạn như vậy thì chỉ có thể truy xét được đến thế thôi, cách tôi tìm người nếu so với cô ta còn khôn khéo hơn rất nhiều."

Nói xong, Hàn Ninh Cẩn nhìn đồng hồ trên tay một chút: "Sắp tới giờ rồi, tôi phải đi đây, nếu như anh muốn biết —— thì chờ tôi trở lại rồi liên hệ với tôi."

"Đợi —— "haehyuk8683

Vội đứng dậy, còn chưa nói xong, Lâm Dực bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ: "Trở về?"

"Công ty đã đến lúc cần chỉnh đốn một vài thứ, tôi sẽ đi công tác khoảng một tuần." Ngữ khí coi như lạnh lùng đấy, nói xong, Hàn Ninh Cẩn cũng không quay đầu lại rời đi.

"..."

Thời điểm trở lại bãi đỗ xe, sắc mặt của Lâm Dực cực kỳ không tốt.

Y đương nhiên sẽ không đơn thuần chủ động đi tìm Hàn Ninh Cẩn, bởi vì y biết rõ, đối phương bất quá chỉ là đang cầm giữ quá khứ của Ôn Kỳ làm lợi thế của mình, chỉ vì chút tâm tình trẻ con của hắn mà thôi, Lâm Dực đã không còn có lý do dây dưa cùng hắn, về tình về lý đối với ai cũng đều không công bằng.

Lâm Dực chỉ là đau đầu, đau đầu Hàn Ninh Cẩn vì sao lại xúc động và cố chấp đến như vậy!?

Một đường im lặng, từ lúc ngồi trở lại trong xe, Lâm Dực đều chưa từng lên tiếng, Ôn Kỳ cũng không hỏi y điều gì.

Thẳng cho đến khi hai người cùng tiến bước lên lầu, Lâm Dực rốt cục lấy lại tinh thần, y không biết vì cái gì, trong tích tắc nhìn thấy Ôn Kỳ cầm chìa khóa vặn mở cửa lớn, nơi đáy lòng y lại nổi lên một trận không an lòng.

Ôn Lục vẫn một mình an giấc trong phòng nhỏ, Lâm Dực nhìn chằm chằm thật lâu vào gương mặt non nớt của bé, y bỗng nhiên cảm thấy không thể tin nổi —— Ôn Lục chỉ là một đứa nhóc mới năm tuổi, năm tuổi mà thôi.

Cẩn thận từng li từng tí mà khép lại cửa phòng của Ôn Lục, Lâm Dực quay đầu, đang định hỏi xem sáng mai Ôn Kỳ sẽ có sắp xếp gì, thì cơ thể đã mạnh mẽ bị người kéo vào phòng ngủ bên cạnh.

Tấm lưng dán lên ván cửa bằng gỗ, Lâm Dực vẫn không nhúc nhích chỉ bình thản tựa vào phía sau, ngẩng đầu, không ngoài ý muốn liền chống lại một đôi đồng tử màu hổ phách của Ôn Kỳ.

"Em yêu anh."haehyuk8683

Lâm Dực từng cho là mình sẽ không có dũng khí nói câu này với bất kỳ ai nữa, vậy mà một cách vô cùng tự nhiên, y đã bật thốt lên bốn chữ ấy với người trước mặt.

Vì vậy, ngay vào lúc Ôn Kỳ cúi đầu hôn lên môi Lâm Dực, Lâm Dực chỉ vô thức mà —— vươn tay trái vào quần túi lục lọi một hồi...móc pin điện thoại ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: