Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mikage Reo-Cười

Có lẽ nó không cao cả như tình yêu,không đơn thuần là thích,nó chỉ là tình đơn phương.

Vào năm lớp 3 tiểu học,tôi cứ nghĩ đây lại là một năm học dễ dàng đối với bản thân nhung não tôi chả phải là của một đứa nhóc cấp 1.Tôi cũng hay coi mấy bộ phim trên web lậu nên trải nghiệm được mấy cái kì kì lạ lạ của con người rồi.

Tôi có để ý một cậu bạn tên là H vì cậu ấy đeo kính,lúc đó tôi đã nghĩ nó thật ngầu,nhìn vô thật thông minh và cuốn hút lạ thường,tôi nghĩ  mình chỉ việc cứ nhìn cậu ấy từ xa là đủ rồi dù gì tôi ngồi bàn đầu thì cậu ấy lại ở bàn cuối.

Cho đến cái giờ toán ấy,Reo-cậu con trai có mái tóc tím nổi bật và tính cách khá hoà đồng.Lớp tôi ngồi theo kiểu nhóm đối mặt nhau,tôi ngồi chéo trước mặt Reo.Tôi chưa để ý cậu ta lúc nào,khi cô giáo đi ra ngoài thì cô bạn T giỡn giỡn cùng Mikage tiếp,trong hai người bạn học cười cười,nói nói vui vẻ,chọc qua đánh lại.Tôi chỉ ngồi hà hà vài câu tán gẫu,bỗng Reo nhìn về phía tôi rồi cười.Rất lạ lẫm.Tôi thấy rất kì lạ,...quá nhiều vốn từ tích cực để tả hoản cảnh này.Có lẽ tôi đã quên đi H

Tôi nghĩ đấy chỉ là rung động nhất thời nà thôi,dù gì mới bây lớn thì lo học hành chứ quan tâm mấy chuyện này làm gì.Tâm cứ chối mà não thì suy ra tùm lum.Tôi khá ít tương tác cùng cậu,chỉ thường đứng ngoài xem cậu thân thiết với T.Hai người nhìn rất hợp đôi,vừa học giỏi,cao ráo,đẹp lại còn tính cách hài hước ra cười,học là ra điểm cao.

Mới lớp 3 thôi mà căng quá,tôi đã bị cận vào cuối năm hình như mắt tôi mù loà vì điều gì đó...

Vào năm lớp 4,tôi không còn chung lớp với Reo,T.Hai người họ cũng không may mắn được gặp nhau cùng lớp.Cớ sao may rủi gì mẹ tôi lại chuyển chỗ học thêm gần hơn và nói đấy cũng là nói mà tóc tím học,nghe nói cậu ta giàu lắm mà sao lại học ở nơi bình dân này nhỉ,thôi kệ chả quan tâm dù gì là do mẹ cậu ta giới thiệu đến mẹ tôi nên giờ tôi mới phải xách đít đến đây.

Vì ở lớp học thêm suốt hè nên khi vô năm học chúng tôi đã thân thiết và trò chuyện với nhau khá nhiều,đa phần là chọc nhau cùng mấy câu đùa,không gì đặc sắc nhưng khiến tôi vui lắm.Mỗi lần đi và xí được chỗ ngồi cạnh cậu là tôi mừng quá trời,chả hiểu vì sao.Lâu lâu lại được cô cho dò bài chung tôi vui lắm...

Vào lúc ấy tôi cũng biết cậu đơn phương T.Nhìn cách Reo ngắm T từ xa thì tớ cũng đủ hiểu rồi,ánh mắt ấy nó không dành cho mức tình bạn,có một sự trông chờ gì đó,một sự tập trung về thứ mà cậu để ý nhất.Ánh mắt diệu đi thật xinh đẹp làm sao.

Tôi có bạn tên là V,có lần nó bảo là thích cậu,tôi hoảng mà tôi cũng im ru khi nghe chuyện nhỏ bảo về cậu,chả hiểu vì sao tôi lại mở to mồm tuyên bố chuyện may mối cứ để tôi lo liệu,cậu chỉ việc thả thính Reo tí là xong,điều ngu ngốc nhất trên đời là đây ư?Giúp người khác đến với...À không tôi không rõ cảm giác giữa tôi và cậu ấy.

Chỉ biết là tôi thực sực khá quyết tâm vào việc giúp nhỏ bạn tạo sự chú ý với Reo nhưng kết quả bằng 0 và nhỏ cũng đi thích người khác không thèm cạu ấy nữa,tôi vừa thấy vui lại buồn,hoà lẫn hai cảm xúc đối lập không rõ ràng.

Có duyên không phận.

Lớp 5,tôi may mắn lại được chung lớp cùng cậu thiếu gia,tôi cũng đã làm quen được rất nhiều người bạn có tốt có xấu nhưng mà điều đó chẳng mấy quan trọng,chỉ là năm học này tôi và cậu dần nhạt đi,cậu vẫn bị đám bạn xã giao ấy chọc vì đơn phương T.Nghe nói T cũng thích Reo nhưng do cả hai ngại và chả ai chủ động cho đối phương và cái kết là thế...Tôi chỉ biết lâu lâu lại nói cậu phải mạnh dạn nói trước cho bạn ấy.Vẫn có gì đó trong lương tâm tôi bảo đừng làm vậy

Vào lớp 6
Tôi đã biết thêm nhiều thứ về cậu hơn,kể cả số điện thoại.Cậu hay gửi những video hài hước cho tôi,tuy rất bận vì áp lục từ gia đình nhưng nhiều lúc cậu vẫn chơi game cùng tôi,gánh tôi tới cùng.Luôn là rượt đuổi nhau trên trường,về nhà lại ngồi phì ra cười trước bài dòng tin nhắn vô tri.

Cậu năng nổ,cậu hoạt bát,cậu thân thiện,cậu học giỏi,cậu hoàn hảo và đi yêu một người cũng tuyệt vời không kém.

Bước vào năm cấp 2 do công việc nên nhà tôi đã chuyện xuống nơi khác.Vài lần tôi cũn hay nói giấu nói lộ cho cậu nhưng có lẽ cậu chẳng mảy mây gì đến nó.Thế là từ khi về tính khác,tôi và cậu dần như là hai kẻ xa lạ,không còn học ở đó thì tôi bị loại ra khỏi danh sách"xã giao"của cậu vì giờ tôi không còn ích gì nữa.

Tôi vẫn giữ các tài khoản mạng xã hội của cậu cho đến khi cái điện thoại tắt vĩnh viễn,tôi tiết lắm và cũng thấy mình ngu.Gì mà thân thiết gì mà anh em,gì mà thích lại chả thể nhớ sinh nhật,thông tin về cậu.Tôi không biết,chả biết gì về cậu cả.Tôi mới thật sự nhận ra trước giờ đều là may mắn có được,tôi và cậu là bạn cùng lớp cũ chứ không là chí cốt gì cả.Ngu.

Tôi nhớ cậu...lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp được nhau nữa.Tôi vẫn chưa thể nói nên lời nào
Tôi năm nay đã 27,đã gần hai mươi mấy năm từ hồi trẻ trâu cấp 1 tôi nhìn nụ cười của cậu.Bây giờ vẫn vậy,mọi thư như cơn gió lướt qua trên lọn tóc,như một cơn bão trong tiềm thức mỏng manh nay.Tôi húp một ngụm cà phê và ngước nhìn màn hình sáng trưng lên cặp mắt đắm say khuôn mặt hạnh phúc của cậu khi đạt được World Cup ước mơ của cậu và...Mikage Reo đã thực sự đạt được tất cả.Hôn nhân viên mãn,gia đình hạnh phúc,ước mơ hiện thực.

Chỉ là còn mình tôi si tình cách cậu chàng ấy cười híp mắt nhìn về người cậu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top