Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

  Khi Khổng Thu còn chưa tỉnh ngủ, máy bay đã đáp xuống phi trường của thành phố S. Một chuyến bay chỉ kéo dài hơn hai giờ khiến người ta không cảm nhận được chút gì là bản thân vừa từ nước ngoài trở về, Khổng Thu bị Blue kêu dậy bất ngờ nên hãy còn mơ mơ màng màng, cậu được Blue dìu xuống máy bay, lấy hành lý. Tầm 12 giờ đêm, cậu cùng Blue ra khỏi sân bay, Khổng Thu bị gió đêm lạnh buốt quất vào mắt đau rát đến tỉnh cả người.

"Blue! Anh có lạnh không?" Khổng Thu hỏi vậy bởi không biết từ lúc nào trên người cậu đã khoác thêm một chiếc áo lông to đùng, trong khi đó, Blue chỉ mặc một chiếc áo sơ mi phong phanh!

"Anh không lạnh."

Đè tay của Khổng Thu lại, liếc mắt nhìn đám người tay cầm máy ảnh đang chạy về phía bọn họ, Blue liền nhét Khổng Thu vào trong xe.

"Blue?"

Hình như nghe được tiếng bấm máy, Khổng Thu quay đầu lại nhìn phía sau, hai mắt trợn to, loại người gì thế này?!

"Lái xe đi."

Blue lạnh lùng ra lệnh, rồi quay đầu Khổng Thu về phía mình, vẻ mặt lạnh như băng.

"Blue? Đám người đó...." Khổng Thu chỉ chỉ đám người đang điên cuồng đuổi theo để chụp ảnh.

Blue không nói tiếng nào, nhưng lái xe lại lên tiếng: "Cái đám đó là phóng viên."

"Phóng viên?" Khổng Thu lúc này mới phát hiện bọn họ không phải đang ở trong xe taxi. Ai đến đón bọn họ thế này? Người tài xế là ai? Không đợi cậu kịp thắc mắc, anh tài xế đã nói ra một câu không ai ngờ tới: "Có người tiết lộ tin tức hôm nay hai người sẽ về thành phố S."

Đôi mắt màu lam của Blue phủ một tầng băng lãnh, ôm ghì lấy Khổng Thu, nói: "Ngươi nói lại với Cam Y đi."

"Tôi hiểu." Tài xế cầm lấy di động, gọi một cú điện thoại, nói hai câu, rồi anh ta đưa điện thoại về phía sau, Blue liền nhận lấy.

"Có phóng viên phục sẵn bên ngoài sân bay?"

"Ừ."

"Đã chụp được hình của hai người chưa?"

"Chụp rồi."

"Anh hiểu, yên tâm đi, chuyện này cứ để anh giải quyết."

"Ừ."

"Nếu anh đoán không lầm thì trước nhà của hai người cũng có một bầy "chó săn" phục sẵn luôn đó, cậu đưa điện thoại cho tài xế đi."

Blue đưa điện thoại lại cho tài xế, chỉ thấy anh ta vâng dạ mấy tiếng rồi cúp máy, Blue cũng không buồn hỏi Cam Y nói cái gì. Trong mắt Khổng Thu đầy nghi hoặc, nhưng Blue cũng không có ý muốn giải thích, chỉ che mắt cậu lại, nói: "Không cần để ý đến mấy chuyện cỏn con."

"Ách..." Chẳng lẽ chỉ có chọn món ăn cơm mới là đại sự thôi sao? Thả lỏng thân thể nằm gọn vào lòng Blue, Khổng Thu chớp chớp mắt, thật hoàn hảo khi cậu không phải là một người tò mò, bằng không nhất định sẽ bị đống bí mật này của Blue nghẹn chết lúc nào không hay. Nhưng mà, nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn muốn biết nha.

Khi thấy xe dừng trước cửa một khách sạn, Khổng Thu nghi hoặc bước xuống xe. Blue cùng tài xế cũng lục tục xách vali ra, rồi tài xế mới dẫn đường cho hai người vào nhà nghỉ. Nhân viên quản lý ở đó đưa cho hắn một chiếc chìa khóa. Sau đó tài xế dẫn hai người vào thang máy, lên lầu mười sáu, đến trước cửa phòng 1602 thì dừng lại, tài xế giao chìa khóa cho Blue rồi rời đi.

Blue mặt không chút biểu tình mở cửa, một tay xách hành lý, trên vai mang giỏ đồ nghề máy ảnh của Khổng Thu, một tay dẫn theo Khổng Thu đang nghi vấn đầy đầu bước vào phòng. Lần mò bật công tắc đèn lên, Blue hướng mắt về phía tủ giày nhỏ dưới tủ treo quần áo, trong đó có hai đôi dép mang trong nhà, nhìn có vẻ vừa chân anh và Khổng Thu.

"Đây là.... chỗ của Cam Y gì gì đó sao?"

Khổng Thu đổi giày, cậu đưa mắt nhìn khái quát toàn bộ căn phòng, trong lòng dâng lên hảo cảm đối với vị Cam Y này.

Mà Blue vẫn như trước, không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ nói: "Đi rửa mặt đi, nên ngủ rồi."

"Ách...." Khổng Thu cởi áo khoác dày cộm của mình ra treo lên giá, rồi mới siết lấy tay của Blue, kéo anh đến trước ghế sofa, khóa ngồi lên.

"Blue..." Hôn đối phương một cái, Khổng Thu dán lên đôi môi của anh, hỏi: "Chúng ta sau này sẽ ở đây sao? Không về nữa hả anh?"

Kéo áo sơ mi của Khổng Thu ra khỏi quần, Blue xoa xoa thân thể cậu, thản nhiên đáp: "Chờ sau khi đám chó săn kia giải tán hết chúng ta sẽ về nhà."

"Vậy nơi này là..." Trước khi đối phương kịp lên tiếng, Khổng Thu che miệng anh lại, cười trừ nói: "Em biết anh không muốn em để ý mấy chuyện này, nhưng em chỉ là tò mò thôi. Anh là người mà em quan tâm nhất, cho nên hết thảy mọi thứ về anh em đều muốn biết tận tường. Nhưng nếu anh thấy khó nói, thì coi như xong, em sẽ không hỏi nữa."

Kéo tay Khổng Thu xuống, Blue khó mà giải thích cho rõ ràng: "Gia tộc của anh ở các thành phố lớn đều có sẵn nhà cửa, nơi này chính là một trong số đó. Nếu em thích, chúng ta có thể dọn đến đây ở, còn nếu em không thích, thì em chọn nơi nào, chúng ta sẽ ở nơi đó."

"Ồ." Khổng Thu nhìn chung quanh, "Em cứ tưởng nơi này là của Cam Y. Vậy em có thể yên tâm được rồi. Bất quá em thấy tốt nhất chúng ta vẫn nên về nhà."

"Vậy trước khi đội chó săn kia biến hết, chúng ta cứ ở tạm đây đi." Đôi nhãn đồng màu lam quan sát khí sắc của Khổng Thu mấy lần, rồi mới dùng hai tay, trực tiếp nâng cậu lên.

"A!" Khổng Thu đang khóa ngồi trên người anh thiếu chút nữa té ngã sấp, vội theo phản xạ ôm chặt lấy cổ của Blue, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

"Blue, anh hù chết em đó."

"Anh sẽ không ném em xuống đất."

Tựa hồ không thể đợi chờ thêm phút giây nào nữa, Blue trực tiếp ôm Khổng Thu thẳng tiến vào phòng ngủ, đem người thả lên giường.

"Blue, em lại làm phiền anh rồi." Vuốt ve mái tóc trắng dài mượt mà bên dưới cái mũ đáng ghét của Blue, trên mặt Khổng Thu hiện lên một nụ cười dịu dàng.

"Không phiền." Đứng lên, Blue bước ra khỏi phòng ngủ, đèn bên ngoài tắt lịm. Bên trong phòng một mảnh hắc ám. Tim của Khổng Thu không hiểu sao lại đập mãnh liệt như trống trận.

Rèm cửa số cũng được kéo lại, một bóng đen bước đến bên giường, Khổng Thu vội nhắm mắt lại. Cậu biết Blue không thích mình nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh. Tiếng quần áo được cởi ra tựa như một mồi lửa, khiến toàn thân Khổng Thu trong nháy mắt cũng hừng hực. Nghĩ đến chuyện Blue có thể sẽ làm gì đó, hô hấp của Khổng Thu vô thức bỗng dồn dập hẳn lên.

"Ưm..."

Miệng bị hôn, đối phương hơi cường thế khai mở khớp hàm của cậu, khiêu khích đầu lưỡi ẩm ướt.

Phối hợp nhịp nhàng để Blue dễ dàng cởi bỏ quần áo trên người mình, Khổng Thu vươn tay sờ lên tấm lưng gầy gò của đối phương, màng tai thình thịch rung động. Người này tính đêm nay sẽ làm sao? Cậu cũng muốn, cậu đã chờ điều này thật lâu rồi.

"Thu Thu, có mệt không?"

"Không mệt."

Hai chân kẹp lấy thắt lưng của đối phương, Khổng Thu muốn anh hiểu được bản thân đang khao khát đến thế nào. Chưa bao giờ khát vọng đến như vậy, khát vọng làm tình, khát vọng đối phương nhanh chóng thăm dò thân thể của cậu.

"Thu Thu, đừng nhìn."

"Em không nhìn."

Nhanh nhắm nghiền mắt lại, Khổng Thu dùng tay để cảm nhận đối phương. Một đôi tay hơi thô ráp theo lồng ngực cậu vuốt ve một đường đến tận đùi non, dịu dàng, ấm áp khiến cho hỏa dục trong người Khổng Thu dâng trào mãnh liệt đến khó nhịn.

"Blue..."

"Có đau không?"

"Không đau."

Bởi vì móng tay quá dài, Blue khẽ gập ngón trỏ lại, để đầu ngón tay ấn lên miệng cúc hoa. Khổng Thu cảm thấy một dòng điện chạy dọc từ nơi đó lên thẳng não bộ, nhiệt lưu theo đó cũng trào ra. Thân thể của cậu sao lại mẫn cảm thế này không biết? Khổng Thu động tình, rên rỉ không ngừng, hai tay vội vàng vuốt ve thân thể của Blue, nơi đó, hảo khát vọng.

Đốt ngón tay bất quá chỉ ấn ấn mấy cái đã dính đầy niêm dịch, đôi mắt màu lam của Blue trong đêm vẫn ánh lên vẻ hài lòng. Hôn lên cổ của Khổng Thu, ở nơi nào đó liền lưu lại ấn ký chỉ thuộc về chính mình, sau đó Blue nâng phân thân của mình đến trước miệng cúc hoa đang không ngừng khép mở.

"Ưm...."

Blue của cậu đang muốn tiến vào. Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi cũng đủ để Khổng Thu ngất ngây đến suýt hôn mê.

"Blue...."

A.... Tiến... vào rồi....

Niêm dịch bôi trơn theo vách nội tràng liên tục tiết ra, Khổng Thu chỉ cảm thấy hơi trương trướng, cũng không đau đến mức không chịu nổi như cậu vẫn nghĩ. Cậu gắt gao ôm chặt lấy Blue, mồ hôi của đối phương đã thấm ướt người cậu. Vật cứng rắn mũg rực kia lại cương thêm một vòng, chậm rãi tiến vào bên trong, Khổng Thu nhịn không được thét lớn:

"Blue!!!"

Thật thoải mái, thật tuyệt vời!

"Blue! Blue!"

Đôi mắt màu lam chăm chú quan sát từng biến hóa trên mặt của Khổng Thu, hay tay chế trụ vòng eo Khổng Thu không để cậu loạn động. Khổng Thu chậm rãi rút ra, rồi lại mạnh mẽ tiến vào.

"A!"

Khổng Thu cảm thấy chính mình sắp chết, sao lại có thể thoải mái đến thế này. Khóe môi khẽ cong, Blue tháo mũ ra, ném sang một bên, thuận theo dục vọng nguyên thủy của bản thân, thắt lưng ra sức di chyển không theo luật định.

Bên trong phòng lúc này chỉ còn tiếng kêu rên của Khổng Thu, không tiếng nào không bao hàm sung sướng cực hạn. Sau khi mắt đã quen dần với hắc ám, cậu đã có thể nhìn thấy mái tóc trắng theo luật động của anh mà đong đưa. Cậu gắt gao bắt lấy cánh tay của anh, vì mỗi lần tiến nhập mà kêu thành tiếng, *** thanh khiến anh thật sảng khoái.

Khổng Thu không biết người khác làm tình có được cảm giác như mình lúc này không, nhưng hiện tại cậu đã cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là yêu. Cậu cảm nhận được linh hồn cùng thân thể của chính mình đều sa vào trong sung sướng cực hạn.

Khóe mắt trượt ra giọt lệ khoái cảm mãnh liệt, Khổng Thu ngoài kêu rên ra, cái gì cũng không làm nổi. Cậu thậm chí ngay cả tên đầy đủ của Blue cũng không tài nào kêu cho hết. Thân thể cậu rõ ràng chưa hề trải qua quá trình trực tiếp tiếp nhận Blue. Khổng Thu thậm chí còn có chút hoài nghi, có phải bản thân mình rất, rất..... Bất quá hiện tại cậu không rảnh mà suy nghĩ mấy chuyện này.

Dâm thanh của Khổng Thu khiến Blue vô cùng vừa ý, anh nâng eo của Khổng Thu lên, động tác càng thêm mãnh liệt, anh cũng cảm thấy cực độ khoái hoạt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm gừ nhè nhẹ. Ngay lúc Khổng Thu sắp không thể khống chế được nữa, Blue thét lớn một tiếng, đồng thời giữ chặt lấy vòng eo của Khổng Thu, giữ cậu nằm yên.

"A... a... Blue.... Blue..."

Khổng Thu thất thanh gọi theo, gối đầu đã ướt đẫm một góc.

Chậm rãi quất xuyên, thẳng đến khi toàn bộ tinh hoa đều tiết vào bên trong nội tràng ấm áp, Blue mới hoàn toàn dừng lại. Khom người liếm mấy giọt lệ còn vương trên khóe mắt của Khổng Thu, anh rút phân thân ra.

"Blue.... Blue..."

Khổng Thu hãy còn choáng váng.

"Thoải mái không?"

"A..."

Khóe miệng cong lên một góc rõ ràng, Blue che mắt Khổng Thu lại: "Không nên nhìn."

"A..."

Ôm lấy Khổng Thu, đặt cậu khóa ngồi trên người mình, Blue đem dục vọng vừa cứng lên sáp nhập vào hậu huyệt ẩm ướt trơn mượt của Khổng Thu, không chút trở ngại.

"Tuyệt vời, thoải mái..... Blue..... Blue..... thật thoải mái...."

"Còn muốn sao?"

"Muốn, còn muốn.... cho em.... cho em... thoải mái quá..."

Khổng Thu ôm chặt lấy Blue, cái mông khẽ vểnh lên, lại ngồi xuống, nói cho đối phương biết mình hiện tại đang khát cầu anh biết bao. Thần trí không rõ ràng nên cậu căn bản không biết lúc này mình đang làm gì, nói gì.

"Thu Thu, em là của anh."

"Blue.... cho em..."

Không nhiều lời vô nghĩa, Blue tựa vào đầu giường, nâng cặp mông trắng nõn của Khổng Thu lên, thắt lưng lại một lần nữa mạnh mẽ luật động.

"A... a.... a.... a...."

Bên trong phòng ngủ, tình cảm mãnh liệt tứ bề. 

  Đèn bàn bật sáng, một người ôm ai đó đã bất tỉnh vào phòng tắm, rồi mới đi ra thay hết đống drap giường dính đầy các loại dịch. Tiếp theo, anh đi vào phòng tắm, hai mươi phút sau, anh ôm người nào đó trở về giường. Toàn bộ quá trình, người nào đó vẫn không hề tỉnh lại. Tặng lên trên cái cổ trắng nõn đã phủ kín hồng ngân của đối phương thêm mấy cái hôn nữa, lúc này anh mới vừa lòng mà mặc cho người nào đó một bộ pijama.

Đôi tai mèo ẩn trong tóc khẽ giật giật, nam nhân xích lõa sau một cái chớp mắt đã biến trở lại thành một con mèo trắng. Lười biếng duỗi thắt lưng một cái thật đã, anh khẽ liếm liếm miệng người nọ rồi nhảy xuống giường.

Bên trong giường nệm êm ái ấm áp, Khổng Thu vẫn ngủ say như chết. Kích tình mãnh liệt đã qua được một lúc, vậy mà mặt cậu vẫn ửng hồng, môi sưng đỏ, lại càng không cần nhắc đến hôn ngân che kín toàn thân. Chỉ làm có hai lần mà gần như tất cả tinh lực của cậu đều bị rút cạn, thậm chí cậu còn không nhớ nổi bản thân thật ra đã bắn hay chưa, nếu trong đầu cậu lúc này còn một ý niệm, thì đó chắc chắn chính là "Thật sảng khoái."

Điện thoại trong phòng reo vang thật không đúng lúc, con mèo nào đó đang đứng bên cửa sổ để nghỉ ngơi cho lại sức liền phóng như bay đến bàn điện thoại, trong quá trình đó, chớp mắt một cái lại biến thành hình người. Bắt điện thoại, anh bực mình nói: "Thu Thu đang ngủ!"

"Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, anh quên mất bên cậu lúc này đã là giữa đêm."

"Có chuyện gì?"

"Gần chỗ hai người ở quả nhiên có cả bầy chó săn bao vây, anh đã cho người đi thăm dò rồi, có kẻ đã đem tin tức hôm nay hai người trở về báo cho giới truyền thông."

"Là kẻ nào?"

"Ách.... cậu biết Khổng Thu cũng được xem như người có chút danh tiếng, nên lúc ở sân bay đã có người nhận ra cậu ấy. Bất quá cậu cứ yên tâm, anh sẽ giúp cậu xử lý, mấy hôm nữa là bọn chó săn đó sẽ âm thầm rút lui có trật tự ngay. Nhưng sau đó bọn chúng có lén lút rình mò Khổng Thu không thì anh không đảm bảo nha. Cậu cũng biết năng lực của anh có hạn mà. Nếu để chuyện này cho Bố Nhĩ Thác giải quyết thì sẽ sạch sẽ hơn nhiều.

"Đừng có nhắc tên hắn trước mặt ta!"

"Được được được, là anh lỡ lời nói bậy."

"Nói cho cái đám đó biết, nếu không muốn chết, thì tránh xa Thu Thu ra một chút!"

"Đề Cổ, nơi này là nhân giới, âm điệu của cậu nên thấp một chút vẫn hay hơn. Chuyện lần này cậu quậy ở Philippines anh đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể dìm xuống được. Nhưng cậu cũng nên nhớ nhắc nhở người hầu của mình nên giữ mồm giữ miệng, ngàn vạn lần không nên ăn nói lung tung."

"Thu Thu sẽ không nói lung tung."

"Được được được, vậy anh đây yên tâm rồi. Nhiều nhất là trong vòng một tuần nữa anh sẽ xử lý xong đám chó săn kia."

"Ừ."

"Đề Cổ, cậu thật sự không cho anh đến đó thật sao?"

"Không được."

"Oa oa oa... người ta ở trong này một mình, cô đơn lạnh lẽo lắm đó."

"Biến." Điện thoại đã bị dập một cách tàn nhẫn.

Xa xa ở một nơi khác của địa cầu, một người nhìn chằm chằm điện thoại bi thương tự nói: "Tốt xấu gì tôi đây cũng là ca ca của cậu nha, sao có thể đối xử lạnh lùng với tôi như thế này hả? Không phải còn chưa đến "Mạt" ư? Sao cảm giác còn lạnh hơn cả "Tỉnh" nữa vậy nè?"

Tiến vào phòng ngủ nhìn Khổng Thu, đối phương ngủ thật say, Blue đóng cửa lại, trở ra phòng khách, rồi biến lại hình mèo. Anh không thích lúc nào cũng phải thân thiết với Thu Thu trong hắc ám, vì muốn sớm một chút đạt đến "Kiến Quang", phải tận dụng hết mọi thời gian để tu luyện!

Khi tỉnh lại.... toàn thân Khổng Thu mềm nhũn, đầu giường để sẵn một chén nước ấm, trên giường lại không thấy bóng Blue đâu. Sau khi ý thức dần trở lại, Khổng Thu vội kéo cao chăn lên. Tối hôm qua.... cậu và Blue đã làm. Giống như, giống như.....

Đem chăn kéo cao lên thêm chút nữa, toàn thân Khổng Thu nóng hẳn lên, người tối hôm qua, thật là cậu sao? Sao cậu lại có thể trở nên... như vậy? Cậu thật không sao nói ra được hai chữ kia.

Nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu được lý do. Ngày hôm qua cậu và Blue làm những hai lần, lại còn làm lâu như vậy, theo lý thuyết dù may mắn không bị thương, thì ít nhất cũng phải đau đến không xuống giường nổi mới đúng chứ. Nhung lại không đau, một chút cũng không đau. Cái loại cảm giác run rẩy đó giờ nghĩ lại làm cho tim cậu bất giác oạn nhịp, kích thích tăng vọt.

Cậu cũng có phải là kẻ háo sắc đâu? Hai mươi tám năm qua, ngay cả tự an ủi, cậu cũng rất ít khi làm. Trong suốt tám năm đơn phương tương tư Dư Nhạc Dương, cậu cũng hiếm khi đem hắn thành đối tượng ảo tưởng, không phải bản thân không nguyện ý, mà là cậu sợ mình không thể khống chế được, cho nên lúc nào cũng sống trong áp lực. Thời gian lâu dần, đối với vấn đề sinh lý cậu cũng phai nhạt đi ít nhiều. Tuy chỉ cần cùng Dư Nhạc Dương khẽ đụng chạm dù chỉ một đầu ngón tay cũng khiến cậu rộn ràng, nhưng trên giường thì hoàn toàn ngược lại. Chẳng lẽ bởi vì cậu kiềm nén lâu quá cho nên lúc làm tình cùng Blue mới có thể trở nên như vậy sao?

Cửa mở, Khổng Thu không dám nhìn đối phương, cậu thật sự ngượng ngùng. Cậu không hy vọng Blue cho rằng cậu là một kẻ dâm đãng. Kỳ thật, Blue là người đầu tiên, chỉ sợ cũng là người duy nhất cậu trao thân trong đời này.

"Thu Thu?"

"Dạ."

Kéo chăn xuống một chút, Khổng Thu giương mắt, thẹn thùng đầy ngượng ngùng.

"Xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua anh làm đau em sao?"

Blue vẫn đang đội mũ, sờ tới sờ lui mặt cậu, hôn rồi lại hôn.

"Không có."

Trên nguời không còn chút khí lực, nhưng đúng là không đau tí nào.

Tựa hồ nhìn thấu Khổng Thu đang xấu hổ, Blue hôn hôn đối phương mấy cái, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Em ngày hôm qua..." Khổng Thu vươn tay ôm lấy thắt lưng của đối phương, vùi mặt vào người anh, "Em tối qua... có phải hay không rất... em cũng không biết, tại sao lại như vậy. Anh vừa tiến vào, em liền cảm thấy... không thể khống chế nổi..."

Nhãn đồng màu lam hiện lên vẻ thấu hiểu, xoa xoa hai vành tai đã ửng đỏ của đối phương, Blue thản nhiên giải thích: "Điều này vô cùng bình thường. Đây chính là khế ước của anh và em. Anh chỉ có thể động tình với một mình em, còn em cũng chỉ có thể động tình với một mình anh."

"Hả?" Khổng Thu ngẩng đầu.

Vén tóc Khổng Thu sang một bên, Blue nói: "Thu Thu, anh rất vui. Tối hôm qua em có bao nhiêu hưng phấn, thì chứng minh, em yêu anh bấy nhiêu."

Cũng không hiểu mấy, nhưng đầu óc Khổng Thu vòng vo nửa ngày, chậm rãi nở nụ cười: "Em như vậy, là bình thường thôi đúng không?"

"Ừ."

Nụ cười thêm vài phần tươi tắn: "Anh sẽ không cho rằng, em là một người... dâm đãng chứ?"

"Thu Thu." Dĩ nhiên là không vui.

Ôm chầm lấy Blue, Khổng Thu ngọt ngào nói: "Tối hôm qua em thật sự rất thích, thật thoải mái, thật tuyệt vời."

"Anh cũng rất thoải mái." Đôi nhãn đồng màu lam ánh lên vẻ vui sướng, móng tay dài nhọn của Blue khẽ vuốt qua mặt Khổng Thu, xung quanh hai người tràn ngập cảm giác ấm áp, yên bình.

Một lát sau, Blue hỏi: "Em đói bụng chưa?"

"Rồi."

"Anh đi lấy chút gì đó cho em ăn."

"Em muốn đánh răng rửa mặt trước đã."

"Ừ."

Xốc chăn lên, trực tiếp ôm Khổng Thu xuống giường, trong đôi mắt lam của Blue lúc này chỉ thấy một nụ cười, thiếu anh, cậu nhất định sẽ không sống nổi mất.

Nằm gọn trên ghế sofa, ăn cơm Blue vừa gọi nhà hàng mang đến, Khổng Thu gọi điện cho cha mẹ ở Hà Lan. Sự tình liên quan đến vụ bắt cóc của cậu hai người cũng đã biết. Chuyện về Blue nhất định phải giấu kín, Khổng Thu chỉ nói qua loa là mình được một tổ chức du kích ở Phillippines cứu thoát, bởi vì di động đã mất, cậu lại bị thương, nên phải ở lại nơi đó để dưỡng thương, sau khi vết thương tốt lên mới liên lạc với bạn bè để cùng về nước. Tuy biết rằng những lời này là nói để cha mẹ yên tâm, nhưng trong lòng lại không ngừng áy náy với hai người, cậu còn cường điệu là vết thương của mình giờ đã khỏi hẳn, nên cha mẹ không cần quá lo lắng.

Mẹ của Khổng Thu có bệnh trong người, nên bà muốn ở lại một tỉnh nhỏ của Hà Lan để an dưỡng, rời xa những xô bồ ồn ã của thành phố lớn. Lần này cậu gặp chuyện bất trắc, hai vị lão nhân lúc này mới nhận ra là bọn họ đã quá ít quan tâm đến con trai của mình, vì vậy hai người muốn Tết năm nay cậu phải bay sang Hà Lan để cả nhà đoàn tụ. Khổng Thu ngập ngừng nói cho cha mẹ biết tết năm nay cậu đã đáp ứng về thành phố C ăn tết với Dư Nhạc Dương, nên chờ năm sau, cậu xin phép công ty nghỉ phép dài hạn rồi sẽ bay sang Hà Lan, vừa lúc cậu cũng có một chút chuyện chuyên môn muốn thỉnh giáo cha mình, lúc này, hai vị nhân gia mới vui vẻ đồng ý.

Sau khi nói chuyện với cha mẹ xong, Khổng Thu trấn an người nào đó hết nửa ngày mới được thông qua cho phép cậu gọi điện báo bình an cho Dư Nhạc Dương, đối phương vừa nghe là cậu, liền dồn dập hỏi cậu đang ở đâu, có bị thương không. Khổng Thu thật sự cảm động, trải qua chuyện này, tình cảm của cậu dành cho Nhạc Dương lại một lần nữa biến hóa, người này chính là người bạn thân chí cốt nhất trong đời cậu!

Nói cho đối phương biết tết năm nay cậu sẽ về thành phố C, Dư Nhạc Dương không ngừng reo lên vui mừng, còn bắt cậu phải về ngay lập tức nữa. Hốc mắt bỗng ướt, Khổng Thu liên tục đáp ứng. Bất quá, người nào đó cứ như hổ rình mồi, chằm chằm nhìn cậu, làm cậu vội đem nước mắt còn đang rưng rưng thu trở về.

"Nhạc Dương, chờ sau khi về, tôi sẽ kể lại cho cậu nghe, lúc đó tình hình vô cùng lộn xộn."

"Không có gì, không có gì, cậu bình an là tốt rồi, cái gì cũng không quan trọng."

"Ừ. Lần này hại cậu lo lắng như vậy, thật xin lỗi."

"Cậu mà còn khách khí như vậy thì tôi giận thật đó nha."

"Ha ha, vậy tôi không khách khí nữa, được chưa?"

Đối phương yên lặng một lúc, rồi mới hạ giọng hỏi: "Trọng Ni, có phải bạn trai cậu đang ở đó không?"

"Hả, ừ."

"Hô, tên đó đối với cậu cũng không tệ. tuy là tính tình coi bộ không được tốt cho lắm, nhưng bất quá vừa nghe cậu có chuyện liền bất chấp tất cả chạy đến, chỉ với điểm này, tôi ủng hộ cậu!"

"Cám ơn cậu, Nhạc Dương."

"Cậu lại nói cảm ơn với tôi."

"Ha ha. Được rồi, tôi không nói nữa."

"Kia, nếu được, tết này nói bạn trai cậu cùng về đi, tôi muốn uống với anh ta mấy ly. Người này đủ nghĩa khí, tôi thích!"

"Anh ấy là của tôi, cậu nghĩ cũng đừng có nghĩ thích anh ấy nha."

"Tôi thèm vào, Trọng Ni, cậu muốn Đào Đào mưu sát tôi hả?"

"Ha ha, để tôi hỏi lại anh ấy cái đã."

"Ấy, đừng hỏi, cậu cứ về đi rồi tính. Cái gì cũng đừng mua, chỉ cần về người không là được."

"Okie."

Cúp điện thoại, hôn hôn lên khóe môi của người nào đó, Khổng Thu ôm đối phương: "Đi mua nhẫn với em đi, nhẫn của anh và em. Em muốn cho tất cả mọi người biết, em đã có bạn trai."

Lam đồng khẽ híp lại, người nào đó kéo Khổng Thu đứng lên: "Anh sẽ đi mua ngay bây giờ."

"Được."

Trong lòng nở nụ cười hạnh phúc, Khổng Thu đã thành công dập tắt được lửa giấm chua của người nào đó, cậu ngoan ngoãn mặc đồ, mang giày, cùng anh ra ngoài mua nhẫn. A, thuận tiện mua quần áo cho anh nữa. Tuy là anh không sợ lạnh, nhưng nhớ lại bộ dáng phong phanh của anh, cậu sẽ đau lòng. Cầm lấy bàn tay ấm áp của Blue, Khổng Thu nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, chỉ cảm thấy mọi thứ thật tuyệt vời. Mặc kệ người khác nhìn cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không thèm giấu chuyện bản thân là người đồng tính. Cậu đã yêu một nam nhân, đã yêu một miêu tinh bá đạo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top