Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50

  Ngày đó trở lại thành phố S, Khổng Thu bị Blue ôm lên lầu. Cam Y thuận lý thành chương đã được giữ lại, tạm thời y sẽ ở cùng với hai người bọn họ. Blue để Cam Y ở lại phòng trong nhà nghỉ của gia tộc, còn anh và Khổng Thu quay về nhà. Cam Y cười cười, ngoan ngoãn đáp ứng. Hiện tại cái mà Đề Cổ bận tâm nhất ngoại trừ Khổng Thu chính là chuyện tu luyện, y tin chắc trăm phần trăm là trong thời gian Đề Cổ tu luyện, Khổng Thu sẽ không ngại y tới nhà hai người ăn ké cơm đâu. Huống chi y cũng còn một đống việc cần xử lý gấp, sinh ý của gia tộc ở nhân giới y không thể không trông coi, ít nhất trước khi đại ca lộ diện, y phải tạm thời tiếp quản. Cũng may thủ hạ của đại ca đều là người có năng lực, bằng không thì lần này y phải tốn không ít chất xám rồi.

Khổng Thu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đã phải đi làm lại, kịch bản đã chọn xong, đạo diễn cũng tìm được, diễn viên cũng đã casting xong, mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần chờ đạo diễn đến là có thể khởi quay ngay. Kịch bản mà Khổng Thu chọn kể về một cố sự thời hiện đại. Nhân vật chính vì tai nạn giao thông mà bỏ mình, khi còn sống anh ta không an tâm nhất chính là người mẹ. Linh hồn lưỡng lự không biết phải làm sao thì giữa biển người mênh mông đã gặp được người có tướng mạo giống hệt như mình. Nhân vật chính mỗi đêm đều dùng phương pháp báo mộng để khẩn cầu người nọ giúp mình chăm sóc cho mẹ, làm bạn với bà suốt quãng đời còn lại, đổi lại, nhân vật chính cam tâm tình nguyện đem hết toàn bộ tài sản của mình cho người kia. Đối phương cũng là một người thiện lương, anh ta đáp ứng lời nhờ cậy của nhân vật chính, rồi sau đó, dùng thân phận của nhân vật chính để tiếp cận người mẹ. Vì vậy đã phát sinh hàng loạt chuyện về sau.

Trải qua một tháng chuẩn bị, địa điểm quay phim đã được quyết định, là thành phố B, cái này có nghĩa Khổng Thu sẽ phải theo tổ kịch bản rời khỏi thành phố S... Vậy Blue tính sao bây giờ? Khổng Thu ngồi trong phòng làm việc hết cả nửa ngày, cậu đang nghĩ phải nói sao với Blue, để anh đồng ý cho cậu đi, còn không thì, có thể, anh sẽ đáp ứng đi cùng với cậu. Khổng Thu không nói trước với Blue, mà lại quyết định đến tìm kẻ luôn có mưu đồ ăn cơm ké nhà mình – Cam Y. Cam Y sau khi nghe xong, liền không cần suy nghĩ mà nói: "Đề Cổ nhất định sẽ không đồng ý đâu."

Y đã đoán đúng, đêm đó ngay khi cậu vừa vào nhà tắm kể cho Blue nghe chuyện này, Blue lập tức tỉnh lại, còn không kịp biến thành hình người, vẫn giữ nguyên lốt mèo mà không ngừng "Meo meo ngào ngào ngào!!!" gào rống.

Anh tuyệt đối không bao giờ đồng ý cho Khổng Thu cùng đi với một đám người nam nam nữ nữ đó lâu như vậy! Đóng phim đâu phải ngày một ngày hai là xong, lần này kế hoạch quay kéo dài đến tận nửa năm! Là nửa năm!!!

Mặc kệ Khổng Thu không ngừng gọi chủ nhân, Blue vẫn không đồng ý. Cam Y nãy giờ vẫn trốn ngoài cửa nghe lén, lặng lẽ đẩy cửa tiến vào, nhìn con mèo đang gào rống um sùm kia mà nói: "Đề Cổ, đây là công việc của Khổng Thu, cậu không thể không cho cậu ấy đi làm."

"Ngào ngào!!" Ngọn lửa sau lưng Blue đột nhiên bùng cháy.

Cam Y lùi về sau mấy bước, gượng cười nói: "Không bằng chúng ta đi cùng với Khổng Thu nhé. Theo anh được biết, trong tổ kịch bản, cậu ấy có một phòng riêng mà, sang bên ấy cậu có thể tiếp tục tu luyện, còn anh có thể giúp cậu chăm sóc cho Khổng Thu, như vậy được không?"

Hai mắt Khổng Thu lóe sáng, cậu tặng cho Cam Y một ánh mắt tràn đầy lòng biết ơn và cảm kích, ôm chầm lấy Blue, bộ lông của anh hãy còn sũng nước, khẩn cầu nói: "Chủ nhân, anh cùng với Cam Y đi chung với em đi. Việc lần này đã được lên kế hoạch từ trước Tết rồi, em không thể từ chối được. Chủ nhân, em rất thích công việc lần này, em cũng hy vọng chủ nhân có thể ủng hộ em, nhưng em càng hy vọng chủ nhân có thể bên cạnh em, cùng em thực hiện ước mơ điện ảnh này." Nhãn thần trong mắt Blue liền biến đổi, Cam Y nháy mắt đã biến khỏi phòng, hảo tâm giúp hai người bên trong đóng cửa lại.

"Gào gào!!"

Khổng Thu nhắm mắt lại, bị người nào đó ôm lên, còn chuyện sau đó, ắt hẳn không cần nhiều lời vô ích.

Dùng một buổi tối tình cảm mãnh liệt triền miên để đổi lấy đồng ý của Blue. Khổng Thu xin nghỉ một ngày để nằm nhà "dưỡng thương", hai đùi cậu giờ mềm nhũn, ngay cả xuống giường cũng không đủ sức, chớ nói chi là vác thân đi làm. Cam Y tuy trên danh nghĩa chỉ ở chung một thành phố, nhưng từ khi về đến nay hầu như ngày nào y cũng ăn ké nhà Khổng Thu. Thời gian tu luyện của Blue càng ngày càng dài, nên những thời khắc tình cảm mãnh liệt như đêm qua đương nhiên cũng phải tiết chế lại, Cam Y có đến hay không anh cũng không bận tâm nữa. Bất quá Cam Y sẽ không có bất kỳ ý niệm đen tối nào với Khổng Thu, nên Blue cũng không quá gay gắt với y. Vì hạnh phúc những ngày sau của mình, tối hôm qua Cam Y đã chủ động ra về, trả lại không gian cho đôi tình nhân làm cái chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-cái-chuyện-gì-ấy, y tin là Đề Cổ sẽ không nguyện ý để mình nghe được thanh âm dâm mỹ của Khổng Thu trong lúc cao trào, dù gì thì y cũng là một người anh tốt, rất biết cách chăm sóc em trai đó nha.

Thời điểm tu luyện của Blue dường như đã đến thời khắc mấu chốt, nên hôm sau, anh lại trầm mình trong nước. Đối với phương thức tu luyện có một không hai của anh, Khổng Thu cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Theo lời Cam Y thì mỗi cấp bậc khác nhau sẽ có phương thức tu luyện tương ứng. Chờ sau khi Blue đột phá "Mạt" thì phương thức tu luyện trong nước này sẽ không còn thích hợp với anh nữa. Đến nỗi cái phương thức tu luyện kỳ lạ này tên là gì, Cam Y cũng không nói, dường như rất khó định nghĩa.

Lần này Blue tiến hành tu luyện trong vòng 7, 8 ngày chưa chắc đã đi ra, Khổng Thu suy đi nghĩ lại, cậu muốn trước khi Blue tu luyện xong sẽ tranh thủ bay sang Hà Lan để thăm cha mẹ, không cần Blue đi cùng, lần này có lẽ chỉ cần một tuần là sẽ về. Blue đắn đo cả nửa tiếng rồi mới đồng ý cho Cam Y đi cùng với Khổng Thu, nhưng Cam Y nhất định phải dùng lốt mèo để gặp cha mẹ của Khổng Thu, Cam Y nghe thế liền không cần suy nghĩ mà gật đầu đáp ứng. Cứ như vậy, Blue lên kế hoạch về những ngày tu luyện sắp tới, còn Cam Y thì lo đặt vé máy bay cho mình và Khổng Thu đi Hà Lan.

Khổng Thu đi Hà Lan, một là vì thăm cha mẹ, hai là để nói cho hai người biết về tính hướng của bản thân. Cậu không biết cha mẹ có thể chấp nhận được hay không, nhưng cậu đã quyết sẽ không giấu diếm nữa. Còn về sự tồn tại của Blue, Khổng Thu quyết định tạm thời sẽ giữ bí mật, chờ sau khi Blue tu luyện xong, cậu tin là Blue sẽ nguyện ý cùng cậu đến ra mắt song thân. Nghĩ đến khi gặp mặt sẽ có trở ngại, Khổng Thu bỗng không an lòng, nhưng cũng may là có hảo ca ca Cam Y bên cạnh, y đã giúp Khổng Thu làm tốt công tác tư tưởng để đối mặt với một hồi phong ba.

Ngày đến Hà Lan, nhìn thấy gương mặt vui sướng của cha mẹ, Khổng Thu nhịn không được. Mẹ cậu sau một thời gian đấu tranh với cơn bạo bệnh, cha đã đưa mẹ đến một trấn nhỏ ở Hà Lan để an dưỡng, mà không ngại vứt bỏ sự nghiệp đang trong thời hoàng kim của mình. Hai người bọn họ tựa hồ chỉ cần có nhau, còn đối với đứa con trai Khổng Thu của mình lại áp dụng chính sách "tự do phát triển", tùy ý cậu muốn làm gì thì làm. Tinh thần của mẹ dường như tốt hơn nhiều lắm so với mấy năm trước, mẹ đã có thể đi được một quãng đường ngắn mà không cần ngồi trên xe lăn, tóc của cha đã bạc đi không ít, nhưng trên mặt cũng không còn lo âu, sầu muộn như lúc xưa, có lẽ vì đã lâu rồi, cha không cầm đến máy quay.

Cam Y thật sự rất nghe lời, biến thành lốt mèo, nũng nịu lăn qua lộn lại trên người mẹ của Khổng Thu, nhìn thấy khóe mắt Khổng Thu bắn lại cho mình một cái liếc bén ngọt, thật khó tưởng tượng một lão già đã tám mươi lại có thể làm ra được cái hành động mất mặt này. Được rồi, nếu tính theo 500 năm tuổi của Miêu Linh Tộc thì Cam Y hẳn còn là trẻ-vị-thành-niên. Nhưng, người kia là mẹ cậu nha, nói gì thì nói cũng không được ăn đậu hủ của mẹ cậu trắng trợn như vậy chứ, tuy là, trong mắt Khổng Thu, mẹ vẫn đẹp như ngày nào. Tối đến, Khổng Thu cùng Cam Y ở chung một phòng, Cam Y vẫn dùng lốt mèo nằm gọn trên ghế salon, cùng Khổng Thu duy trì một khoảng cách an toàn. Khổng Thu nghĩ có lẽ nguyên nhân chính là vì Blue. Cho dù đang ở nơi mà Blue không thấy được, Cam Y vẫn tuân thủ lời hứa của mình với anh, làm một người anh tốt, dù cho có hơi cà lơ phất phơ một chút.

Con mèo trên ghế đột nhiên vươn vai biến thành người, Cam Y duỗi duỗi thắt lưng, khẩn cầu nói: "Khổng Thu, anh có thể biến lại thành người được không? Ngủ trong hình người dễ chịu hơn nhiều."

Chà, đánh giá vừa rồi của Khổng Thu về y coi bộ phải xem xét lại nha. Khổng Thu cười cười nói: "Không sao, Blue sẽ không biết đâu mà."

"Khổng Thu, em đúng là người tốt nhất trên đời!"Cam Y vọt tới bên valy, rút ra bộ đồ ngủ mà y đã lén nhét vào, rồi chạy ngay vào phòng tắm thay đồ, tiếp theo là một tiếng hoan hô, rồi nhào hẳn lên ghế salon. Khổng Thu đưa cho y một bộ chăn gối, Cam Y không ngừng cảm ơn cậu còn hơn cả bắn súng liên thanh, bộ dạng khi y cọ cọ chăn nhìn hệt như một con mèo dễ dàng thỏa mãn, đó chính là cảm nhận của Khổng Thu về Cam Y, một người cực kỳ dễ thỏa mãn.

Tắt đèn bàn, dưới sự bảo hộ của người anh tốt bụng, Khổng Thu nhắm mắt lại ngủ. Giữa lúc mơ màng, tựa hồ có một đôi nhãn đồng màu lam đang nhìn cậu nói: "Thu Thu, đừng sợ."

Dạ, em không sợ, em tin mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, phía sau em luôn có anh. 

 Cùng cha mẹ đi dạo khắp thị trấn, rồi trò chuyện thâu đêm trong thư phòng, hàn huyên với cha về kỹ thuật trong điện ảnh suốt đêm, nhìn ánh mắt vừa hài lòng, vừa chờ mong của cha mẹ, lời Khổng Thu muốn nói đã ra đến miệng cũng đành nuốt trở lại. Chỉ còn hai ngày nữa là phải về nước, Khổng Thu nhân cơ hội cha không có ở nhà, liền đi đến ngồi xuống bên cạnh mẹ.

Bà cầm lấy tay con trai, ngậm ngùi xin lỗi: "Tiểu Thu, thật xin lỗi con."

"Mẹ." Khổng Thu nhíu mày.

Mẹ dịu dàng cười cười, vuốt vuốt mái tóc dài của cậu, khẽ nói: "Từ nhỏ tới lớn, mẹ và cha đều quá ít quan tâm đến con, từ sau khi đến Hà Lan, hết thảy mọi chuyện cha mẹ đều để con một mình xử lý. Thân làm cha mẹ, quả thật vô cùng thất trách."

Áp lên tay mẹ, cảm thấy thời cơ lý tưởng đã đến, Khổng Thu lắc lắc đầu: "Không, con không cảm thấy vậy. Cuộc sống của con rất tự do, cũng rất thoải mái, mẹ và cha đã cho con một không gian để tự do phát triển, để con có thể tùy ý mà bay lượn. Mẹ, mỗi khi con đạt được bất cứ thành tựu nào trong công việc, con đều đặc biệt cảm ơn mẹ và cha, chính cha mẹ đã cho con cuộc sống bây giờ, cuộc sống mà con cảm thấy vô cùng hạnh phúc."

Mẹ chăm chú nhìn mặt cậu, qua một hồi lâu, mẹ cười thật sâu, lại mang theo chút tò mò nghiên cứu mà hỏi: "Lúc gặp con, mẹ đã thấy con thay đổi rất nhiều, mẹ nhìn ra được, đó chính là sự thay đổi nhờ hạnh phúc. Có thể nói cho mẹ nghe rốt cục đã có chuyện gì không?"

Khóe miệng Khổng Thu khẽ giật giật, sau một lúc lâu, cậu mới thấp giọng đáp: "Mẹ, con đã yêu một người."

Mẹ khẽ nhíu mày, chờ cậu nói tiếp.

"Anh ấy......là nam."

Nụ cười trên mặt mẹ cậu đột nhiên cứng ngắc, Khổng Thu cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ ngồi chờ phản ứng của mẹ. Mẹ vẫn đang nhìn cậu, vẫn nhìn, nhưng nụ cười cứng ngắc trên mặt mẹ dần có sự biến chuyển.

"Người ấy như thế nào?"

Kinh ngạc trước phản ứng của mẹ, Khổng Thu mang theo hạnh phúc nói: "Anh ấy là một người thật sự đặc biệt so với mọi người. Lần này vì một số nguyên nhân bất khả kháng mà anh ấy không thể bay sang đây cùng con, nhưng mẹ ơi, anh ấy rất yêu con, anh ấy chính là người đã mang lại cảm hứng cho con. Sau này, con nhất định sẽ dắt anh ấy về ra mắt cha mẹ."

Vuốt ve mặt Khổng Thu, mẹ nhìn cậu một hồi lâu, rồi mới cười nhạt: "Mẹ nhìn ra được."

"Mẹ? Mẹ..... không phản đối sao?"

Mẹ cậu thở hắt ra, dịu dàng đáp: "Hạnh phúc nhất trong đời này của mẹ, đó chính là gặp được cha con. Trên thế gian này có rất nhiều người, cuối cùng cũng không tài nào tìm được người mà họ chân chính yêu thương, tâm đầu ý hợp cùng nhau sống đến bạc đầu. Mẹ trước giờ vẫn luôn tin tưởng, có thể yêu nhau, đó cũng là một loại duyên phận. Ánh mắt con đã nói cho mẹ biết, con đang thật sự hạnh phúc. Như vậy đã đủ lắm rồi. Tiểu Thu, mẹ là người đã bước một chân qua Quỷ Môn Quan, cho nên mẹ khuyên con, hãy nhân lúc còn sống mà nắm chặt lấy hạnh phúc của bản thân. Cậu ta yêu con, không chỉ thế mà còn làm cho con trai của mẹ được hạnh phúc, với mẹ, nhiêu đó đã đủ. Mẹ cảm thấy an tâm rồi."

Hốc mắt chợt trở nên cay nóng, Khổng Thu ôm chầm lấy mẹ: "Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ nhiều lắm."

Vỗ nhẹ lên đầu cậu, mẹ cười nói: "Con thích mẹ và cha cho con một không gian tự do để bay lượn, vậy mẹ và cha sẽ cho con cả bầu trời này. Tiểu Thu, bay đi, bay đến nơi mà con muốn đến."

"Mẹ..."Khổng Thu nghẹn ngào, ôm chặt lấy người phụ nữ mà cậu yêu nhất trên đời này.

Buổi chiều, sau khi cha về, mẹ đã đem chuyện này kể lại với cha. Phản ứng của cha cũng nằm trong vòng dự kiến của Khổng Thu, kể từ sau khi tâm sự với mẹ, cha cậu cũng giống như mẹ, không hề có ý làm khó hai kẻ đang yêu. Cha nghiêm túc, lặng yên thật lâu, rồi mới nói một câu: "Đồng tính luyến ái sẽ phải gánh chịu rất nhiều lời đàm tiếu, dư luận sẽ không dễ dàng buông tha cho con. Nếu ý chí của người kia không kiên định bằng con, vậy ba khuyên con nên sớm buông tay."

"Không đâu ba, cho dù cả thế gian này đều phản đối chúng con, anh ấy cũng sẽ không vì vậy mà buông tay con ra."

"Vậy lần sau nhớ dẫn cậu ta đến gặp ba mẹ."

"Dạ, nhất định sẽ như vậy."

Ôm cha một cái, Khổng Thu cầm máy ảnh lên, chụp một tấm gia đình đoàn tụ. Cậu chưa bao giờ phát giác ra, hạnh phúc kỳ thật vẫn thủy chung bên cạnh mình.

Cam Y cuộn người trên ghế salon, bung vuốt ra khẽ liếm, bởi vì trên vuốt còn đang vương lệ. Thật cảm động mà. Ô ô ô ô, y đã lớn thế này rồi mà chưa bao giờ được cha ôm qua, chứ đừng nói chi là cha sẽ cho y được mấy lời ôn nhu quan tâm. Ô ô ô ô, y cũng muốn có một người cha giống như cha của Khổng Thu.

Rùng mình một cái, thầm nghĩ nếu cha y mà biết con mình có ý niệm này trong đầu, nhất định sẽ một chưởng chụp xuống đoạt luôn cái mạng nhỏ này, Cam Y vội vàng đem suy nghĩ ném ra khỏi đầu. Ô ô ô, y nhất định sẽ giúp Đề Cổ chiếu cố tốt cho Khổng Thu, ô ô ô, hy vọng người hầu của đại ca cũng giống như Khổng Thu, như vậy ngày tháng sau này của y sẽ không còn phải khổ sở nữa.

Tại sân bay, một thanh niên trên đầu trùm khăn đen in hình đầu lâu xương chéo, giữa trời giá lạnh chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi phong phanh đang đứng giữa đám đông. Rất nhiều người qua lại đều nhìn anh, không chỉ vì trang phục mà chủ yếu chính là tướng mạo siêu phàm của anh. Đôi mắt màu lam nhạt, mái tóc màu trắng ánh lên hào quang màu hoàng kim, gương mặt anh tuấn không sao phân rõ là lai Á hay lai Âu nhiều hơn, khiến cho vô số cô gái phải thèm nhỏ dãi. Bất quá trong mắt anh không có bất kỳ mỹ nữ nào, cho dù cả đám mỹ nữ đó cố làm bộ như không có gì mà hết lượn qua lại lượn lại vài vòng quanh anh.

Loa thông báo máy bay từ Hà Lan đã đáp, thanh niên kia liền động đậy. Rút tay trong túi áo ra, bên trong là một chiếc di động. Đợi năm phút sau, anh bấm một dãy số.

"A lô?"

"Tôi đang ở cổng B3."

"Đề Cổ?! Cậu đến rồi hả?"

"Nhanh lên đi."

Không đợi đối phương kịp đáp lại, anh đã cúp máy, đôi mắt băng lãnh màu lam lóe lên một tia sáng không rõ ý gì. Nhưng mặc kệ anh có sốt rưột đến đâu đi nữa, thì hành khách từ nước ngoài về cũng không cách nào ra nhanh cho được. Đợi hơn nửa tiếng, anh vẫn là trung tâm để kẻ qua người lại liếc nhìn. Đối phương tựa hồ không nghĩ anh sẽ đến, nên ngay khi nhìn xuyên qua bức tường kính trong sân bay, đối phương rõ ràng vẫn còn đang sững sờ đứng tại chỗ. Phất tay với đối phương, xác nhận đối phương đã thấy mình, thanh niên mới bước đến trước tường kính, chờ đối phương đi ra.

Hai mắt Khổng Thu trợn to, cũng không thèm quản đến đống hành lý, cậu đem hết mọi chuyện giao lại cho Cam y mà trực tiếp nhào ra ngoài. Thanh niên mở rộng vòng tay, không thèm để ý xung quanh có bao nhiều người đang trố mắt nhìn mình. Khổng Thu cũng không thèm quan tâm, cậu trân trối nhìn hai tai lộ ra bên ngoài của Blue, nhào hẳn vào trong lòng đối phương, kích động kêu tên anh: "Blue!!"

Sờ sờ lên tai của Blue, ấm ấm, cảm giác vô cùng chân thật, Khổng Thu ôm chầm lấy đối phương, ánh mắt mơ hồ. Cậu không nghĩ Blue sẽ đến đón mình. Phần kinh hỉ này, quá lớn.

"Về nhà."

"Dạ, về nhà, em nhớ anh, nhớ anh đến phát điên rồi."

Trừng mắt liếc nhìn những kẻ đang chụp hình hai người, Blue ôm Khổng Thu ra ngoài, hoàn toàn quên bẵng còn có Cam Y vẫn chưa ra.

"Blue, còn anh Cam Y..."

"Anh ta tự biết đường về."

"Không nên để anh ấy..."

"Thu Thu, anh muốn em."

Khổng Thu nói không ra lời, ngay lúc bị Blue kéo đi, cậu vội vội vàng vàng quay đầu lại phất tay tỏ ý thật có lỗi với Cam Y. Cam Y thì đã rõ, nên chỉ cười cười nhìn cậu, xua tay bảo bọn họ đi trước, không sao, y biết đường.

Blue chạy xe của Khổng Thu đến, lên xe, hai người liền trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt, rồi sau đó mới khỏi động xe về nhà. Mắt của Khổng Thu vẫn mải nhìn hai tai của anh, lát sau mới vươn tay tháo khăn cột trên đầu anh xuống. Bên dưới cái khăn chính là mi tâm có hoa văn hỏa diễm màu lam. Tâm run run, khẽ hôn lên khóe môi Blue, Khổng Thu khàn khàn nói: "Chủ nhân, để mai em mua khăn trùm đầu cho anh nha."

Cổ họng Blue phát ra tiếng gầm ghè, tựa như dã thú.

"Chủ nhân, em nhớ anh, rất nhớ."

Khổng Thu như không muốn sống mà khẽ cắn liếm vành tai Blue, vành tai mà cậu đã chờ đợi thật lâu.

Tấp vội xe vào ven đường, Blue lấy di động ra, gọi cho Cam Y: "Tôi đang chờ ở ven đường, tới lái xe đi."

"Hả, được rồi, anh tới liền đây."

Không dám hỏi Blue sao lại nguyện ý chờ mình, Cam Y vội vã vác túi máy ảnh của Khổng Thu lên vai rồi lấy tốc độ siêu nhanh phóng như bay về phía đường cao tốc, bất quá mới mấy phút, hai người đó chắc cũng không đi xa được, cao lắm chắc cũng chỉ cần đi bộ chừng hai mươi phút là sẽ gặp được ngay thôi. Nhìn xem, y đúng là một người anh tốt mà.

Trong khi đó, trong chiếc xe đang đậu bên đường, người nào đó đang đau khổ chờ Cam Y đến, dục vọng của anh sắp không khống chế được nữa. Cái này có tính là tự mình làm bậy không đây trời? Người nào đó dường như không có chút nào giống với định nghĩa về mèo mắt lam trong từ điển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top