Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 27: Năng lực thật sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy Aizawa giới thiệu bộ ba học sinh năm ba đứng top của U.A, hay còn gọi là Big Three cho cả lớp nhằm chia sẻ về kì thực tập, nhưng là thực tập của anh hùng bán chuyên không phải như năm nhất chỉ đi theo làm những chuyện vặt vãnh.

Đấy là Yuime nghe kể lại chứ cô cũng chẳng biết mọi người được các anh hùng hướng dẫn thế nào trong kì thực tập của năm nhất. Bởi cô còn bận hướng dẫn “anh hùng” Yazukumo làm việc cơ.

Nhưng sau một hồi không bắt được cùng “sóng não” cho cuộc trò chuyện, Mirio, người đô con nhất Big Three quyết định lôi đám trẻ đi đánh nhau.

À, thì ra người này thuộc kiểu trải nghiệm trực tiếp là tốt nhất, dùng nắm đấm nói chuyện, dùng huấn luyện giảng giải tri thức ?

Và thế là thầy Aizawa cho mọi người thay đồ thể dục đến nhà luyện tập.

Đáng học sinh rất hăng hái, ban đầu là từng người sau đó là chuyển sang hình thức đánh hội đồng, nhưng cuối cùng thành ra bị đánh cho tơi tả.

Yuime đứng cạnh Aizawa không tham gia, bên cạnh còn có Todoroki cũng đứng quan sát.

Dường như không có ai đụng chạm được vào đàn anh Mirio, mọi đòn tất công vật lý đều trực tiếp xuyên qua người Mirio, thậm chí quần áo mặc trên người anh ta cũng bị xuyên qua luôn, cả cơ thể trần như nhộng lồ lộ bên ngoài.

Nhiều năm mặt đối mặt với thân thể người, tham gia mổ xẻ lắp ghép thí nghiệm đã sớm quen, nhưng nhìn một anh chành lõa thể chạy lông nhông đánh người đúng là… kì quái!

“Hai em không tham gia à?” Thầy Aizawa hỏi.

“Không thưa thầy… em cảm thấy quan sát đủ rồi…” Yuime nói.

“Em vẫn chưa có bằng nên… chắc đứng đây là được rồi.” Todoroki trả lời.

Đàn anh Mirio thường biến mất rồi xuất hiện đột ngột phía sau rồi ra đòn, nhiều người nhầm tưởng anh ta có khả năng dịch chuyển tức thời, nhưng thật ra nếu quan sát kĩ, anh ta không dịch chuyển mà là trầm vào lòng đất sau đó trồi lên.

Khả năng xuyên qua vật thể, với kinh nghiệm chiến đấu đầu mình anh ta thực sự rất mạnh! Yuime gật đầu tán thưởng.

Huống chi thầy Aizawa còn nhận xét đàn anh năm ba này là người gần nhất với vị trí số một, tính cả các anh hùng chuyên nghiệp.

Tức là anh hùng số một giống như All Might đã từng, và hiện tại là Endeavor.

Nếu Bakugou ở đây cậu sẽ hét lên là đừng có mơ, vị trí đó là của cậu, rồi tình mọi cách tấn công anh ta nhưng chắc cũng sẽ bị đánh nằm lăn như các bạn trong lớp này thôi.

Vì kinh nghiệm chiến đấu của cậu không thể bằng con người này được.

Chà, cấu trúc cơ bắp không tệ, phát triển rất đẹp. Yuime gật gù nghĩ, phải công nhận là cơ bắp của mọi người trong khoa anh hùng phát triển đều tốt, nếu xẻ ra làm tiêu bản thì hết ý!

Trong thoáng chốc, tập thể các nam sinh có một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Yuime chỉ đùa thôi.

Sau khi đập tả tơi đám đàn em, Mirio bắt đầu giải thích về năng lực của mình. Năng lực duy nhất của Mirio là xuyên thấu, khi kích hoạt năng lực thì Mirio sẽ xuyên thấu được mọi thứ.

Tức là né tránh mọi đòn công kích, không bao giờ bị đánh trúng, chỉ mình có thể đánh được đối thủ. Nghe thì có vẻ như là một sức mạnh gần như tuyệt vời, hưng thật sự lại không phải vậy.

Mirio xuyên qua tất cả.

Kể cả mặt đất, nếu chỉ đơn thuần kích hoạt năng lực Mirio sẽ rơi thẳng vào lòng đất và anh không thể nhìn thấy vì ánh sáng xuyên qua giác mạc, không thể nghe vì âm thanh không rung động được màng nhĩ, không thể thở vì có hít thở không khí cũng xuyên qua anh ta luôn. Anh ta không thể cảm nhận được bất kì thứ gì cả.

Dừng kích hoạt năng lực, anh ta sẽ bị bắn trả ngược lại mặt đất.

Lấy ví dụ nếu như anh ta muốn sử dụng năng lực đi xuyên một bức tường, anh ta sẽ phải kích hoạt Quirk toàn thân, ngoại trừ một chân ở bên này tường, sau khi bước một chân và người qua được bên kia tường, anh ta sẽ dừng dùng Quirk ở chân bên kia tường, chạm nó xuống đất rồi kích hoạt Quirk ở chân bên này tường rồi bước qua bên kia, như vậy anh ta mới đi xuyên qua mà không bị rơi vào trong lòng đất.

Chỉ là đi xuyên tường thôi cũng cần những bước như thế, trong thực tiễn chiến đấu yêu cầu độ di chuyển chính xác và tốc độ phải cực nhanh, nếu tính toán, suy nghĩ chậm một giây, hoặc tính toán sai lệch dù chỉ một chút sẽ tạo thời cơ cho địch, đồng thời nguy hiểm đến chính bản thân mình.

Nếu không luyện tập ngày đêm, tích lũy kinh nghiệm thì chắc chắn không thể làm được.

Làm anh hùng Quirk thôi là chưa đủ, phải hiểu Quirk, tìm được cách dùng tối ưu nhất, kết hợp với khả năng tính toán, phán đoán của bản thân, khi ấy mới được coi là mạnh.

Không có năng lực nào yếu kém, chỉ có bản thân biết tận dụng hay không.

Biến kinh nghiệm thành sức mạnh, đây mới là mấu chốt.

Mọi chia sẻ của Mirio khiến mọi người vực dậy tinh thần rất nhiều, nhiệt huyết sôi trào qua từng ánh mắt.

Mà anh ta nói không sai, không có lấy một câu sai.

Cả buổi chiều tối hôm đó mọi người cứ bàn tán về nó, thậm chí cũng đem hạn chế trong năng lực của mình kể ra một lượt tìm cách cùng nhau khắc phục lại.

“Có rác không? Đưa đây!” Bakugou xách một cái bọc lớn đi khắp nơi thu rác, cậu vành ra trước mặt Yuime.

“Không có, cám ơn cậu.”

“Hừ.” Bakugou xách bọc rác ra bên ngoài sau đó trở về nhanh chóng.

Tâm điểm cuộc trò chuyện cứ xoay vòng rồi đổ lên người Yuime.

“Nè nè, trong đây năng lực của Yuime là bí ẩn nhất, không nhìn thấy không nhận thấy, bá như vậy có hạn chế gì không?” Ashido hỏi, mọi người cũng chú ý lại đây.

Bakugou cũng ngồi xuống đối diện nghe.

“Hạn chế hả.” Yuime điểm má suy nghĩ. “Nếu nói về hạn chế thì hiện tại có thể coi như đã quen rồi, nhưng nếu nói lại lúc mới tập sử dụng Quirk thì khó khăn thật ấy.”

Yuime gật gù, nhìn mọi người đang chăm chú nghe thôi thì có kể cũng chẳng mất mát gì.

“Chắc mọi người cũng biết sơ qua Quirk của tớ rồi, phát ra những hạt phân tử từ âm thanh của mình.”

Mọi người gật đầu, nghiêm túc lắng nghe.

“Ban đầu khi bắt đầu tập dùng năng lực, phải nói là nó còn tệ hơn một người không có Quirk luôn, tớ cực kì - cực kì vô dụng, không điều khiển nổi Quirk của mình cơ.”

“Hể, thật không vậy nghe khó tin quá!” Kirishima nói.

“Thật, cái này là do cơ chế vận hành Quirk ấy.” Yuime nói.

“Cậu kể nhanh đi, tớ chờ lắm nè.” Kaminari hối.

“Todoroki cho xin cục đá đi.” Yuime nói.

Todoroki tạo ra một cục đá đưa cho Yuime, cô đem nó bỏ vô chiếc cốc giơ lên.

Hơi lạnh từ băng toát ra thành những đợt hơi nước mờ, Yuime dùng tay phe phẩy nó, hơi nước ngoặt nghẽo bị phủi đi theo từng cái phẩy tay.

“Quirk của tớ ở trong không khí nó y như thế này, nếu nói luôn có các loại Quirk khắc chế nhau, thì Quirk của mọi người ở đây đều khắc chế tớ.”

“Thật sao?”

“Ừ, như nói về lửa của Todoroki, bộc phá của Katsuki, sức mạnh từ nắm đấm của Midoriya, tốc độ của Lida, âm thanh khuyếch đại của Jiro,… tất cả đều thổi bay Quirk của tớ được dễ dàng. Thậm chí… một cái quạt gió đều có thể.”

“Nên tớ phải điều khiển nó bám vào đồ vật, mà với năng lực băng của Todoroki, tạo ra tường băng lớn một cách đột ngột sẽ rất khó cho tớ, năng lực lơ lửng của Ochako sẽ phá những thứ tớ bám Quirk vào.”

Yaoyororu che miệng. “Vậy thì quá khó khăn cho cậu.”

“À, như vậy vẫn chưa là gì, tớ chỉ đang nói đến việc tớ bị các cậu khắc chế thế nào thôi. Khó khăn thật sự là ở việc điều khiển chúng.” Yuime phẩy tay.

“Các cậu biết cách con dơi di chuyển không? Loài động vật có vú biết bay này có một hệ thống định vị bằng âm thanh, chúng phát ra một loại sóng siêu âm, là một dạng sóng âm tương đương với sóng radar, khi bay, nó như là một bộ phát sóng vô tuyến phát đi các chùm sóng ngắn. Nếu chùm sóng đó va đập vào một vật thể, một số sóng sẽ dội lại và con dơi sẽ xác định được các vật thể ở gần. Bằng cách đo khoảng thời gian từ lúc sóng được phát đi cho đến lúc nó dội lại, dơi có thể tính toán được vật thể đang ở cách đó bao xa và né tránh chướng ngại vật.”

“Tương tự như vậy, tớ cũng dùng một loại sóng để phát đi tín hiệu cho các hạt phân tử của tớ, và chúng va đập với nhau để trả về một loại sóng giúp tớ có thể xác nhận được tình trạng của chúng như thế nào.”

Yuime dừng lại một chút, cô ngẫm nghĩ gì đó và mọi người đang lắng nghe rất chăm chú.

“Khác với dơi, chúng chỉ dùng sóng để xác định vật thể, chướng ngại vật để né tránh, săn mồi, nhưng tớ phải tiếp nhận sóng, phân tích và gửi tín hiệu điều khiển ngược trở lại.”

Yuime nhoẻn miệng cười, cô thấy trên tay Midoriya cần một mô hình All Might đang lau chùi dở, cô ngỏ ý mượn và cậu không từ chối.

Yuime đặt mô hình lên bàn, và nó bắt đầu cử động giống như Robot điều khiển từ xa.

“Woa, sao hay vậy!’

“Nó cử động kìa! Yuime thao túng nó hả!”

“Im lặng đi cái lũ này!” Bakugou quát, đám Mineta bị bịt mồm lại im lặng lắng nghe tiếp.

Yuime gãi gãi đầu. giọng cô hơi trầm xuống: “Madmelody, âm thanh điên loạn. Tên mà tớ đặt ấy, nếu như tớ muốn điều khiển một vật, trước hết phải cho Quirk thẩm thấu vào nó khiến các hạt phân tử liên kết với nhau, tớ có thể liên kết các vật rời lại như trò chơi Lego, nhưng sẽ rất khó nếu nó là chất lỏng như nước. Khi muốn điều khiển vậy gì đó như mô hình này, trước hết phải để Quirk bám vào, tớ phải xác định lượng phân tử có đủ để điều khiển nó hoạt động hay không, phải xác định được môi trường trong không gian như thế nào, có chướng ngại cho việc di chuyển không, liệu sẽ đánh vào địch hay quân ta, tất cả dựa vào phân tích âm thanh phản hồi lại.”

“Vậy thì tại sao lại gọi nó làm âm thanh điên loạn?” Tokoyami nói.

Yuime cười rộ lên. “Nếu một người cầm súng bắn một viên đạn, cậu có thể nghe và nhận biết hướng của nó, vậy một ngàn, một triệu người cùng bắn, cậu có thể nhận biết không? Ví như cậu là ca sĩ trên sàn diễn, dưới sân khấu là hơn mười ngàn khán giả, cậu có thể phân biệt ấm thanh của từng người không?”

Vài người bạn đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, Midoriya run rẩy môi nói: “Vậy nghĩa là…”

“Đúng như cậu hiểu.” Yuime gật đầu với Midoriya, lại chỉ mô hình trên bàn. “Để nó hoạt động được, tớ không chỉ phải phân tích âm thanh bên trong cơ thể mô hình chuyển về để điểu khiển cái nhấc chân nâng tay vừa phải để nó không ngã, tớ còn phải nhận âm thanh từ Quirk, từ ngoài môi trường phản vào mô hình rồi trở về với tớ để xác nhận định vị cấu trúc 3D của mô hình trong không gian lập thể.”

“Chỉ một mô hình nhỏ đã có rất nhiều âm thanh chuyền vào trong tai tớ, nhưng nếu là ở bên ngoài lúc chiến đấu, địch luôn di chuyển, đổ vỡ, âm thanh của vạn vật, nạn nhân, đồng bọn tất cả sẽ dội vào đây.” Yuime chỉ vào tai mình.

“Tớ phải phân tích cả tỉ âm thanh, đồng thời truyền đi sóng tín hiệu cùng lúc, mà còn phải chính xác đến tuyệt đối. Sai một chút sẽ phạm sai lầm với một cái giá vô cùng đắt.”

Vài viên bi kim loại đặc biệt bắt đầu lơ lửng lên, tốc độ của chúng trở nên nhanh hơn, tự như đạn bắn bay vù vù khắp căn phòng va chạm vào nhau tạo nên những tiếng chối tai, chúng len lỏi sượt qua từng người nhưng lại không trúng một ai.

“Những âm thanh thế này, khi trở về trong tai tớ nẽ sẽ bị phóng đại rất nhiều lần, nếu điều khiển lỗi, tớ sẽ dễ dàng giết chết bất kì một ai.” Yuime nói, thu lại những viên bi kim loại đặc biệt.

“Nếu không luyện tập, thì những âm thanh ở trong tai sẽ làm tê liệt bộ não, thậm chí khiến tớ mất luôn nhận thức. Nên mới nói lúc ban đầu, tớ còn vô dụng hơn cả người không có Quirk.” Yuime nhún vai.

Ashido nuốt nước miếng: “Ghê quá… không ngờ khó như vậy…”

“Đáng sợ…” Những chấn động âm thanh như thế có khác gì khi bị sóng âm của anh hùng Gang Orca đánh trực tiếp? Não chấn động tê liệt? Midoriya run rẩy khóe miệng.

Todoroki từng bị Gang Orca tấn công, tin tưởng cậu cũng hiểu được một chút về nó.

“Cậu ấy đã luyện tập thế nào vậy?” Kirishima gãi đầu.

“Chỉ cần không ngừng luyện tập thôi.”

Midoriya không biết từ khi nào trên tay lại có một quyển vở, cậu chăm chú cầm bút nhìn Yuime: “Phạm vi năng lực của cậu là bao lớn, giới hạn của nó ở đâu?”

Midoriya hỏi, một lần nữa khiến mọi người tập trung lại. Yuime cau mày suy tư.

“Không biết, có lẽ là lớn, nhưng tớ không xác nhận được.”

“Hả? Vậy là sao?”

Yuime không hề che giấu nói: “Tớ luyện tập để nâng cao khả năng nghe và phân tích, từ từ từng chút một, khi cảm thấy mệt tớ sẽ dùng ngay lập tức, tớ chưa bao giờ chạm đến giới hạn thật sự của mình.”

“Thầy Aizawa dạy mọi người bằng cách đạp đổ giới hạn, nâng sức chịu đựng lên, nhưng tớ thì chỉ có thể từ từ thích ứng, không đốt cháy quá trình như mọi người được.”

Yuime nhìn mọi người rồi chỉ vô họng và tai, nói đến nhẹ nhàng: “Giới hạn của tớ không giống các cậu, mệt lả nghỉ là có thể khôi phục chữa khỏi, tớ được chuẩn đoán qua rằng nếu chạm đến giới hạn, hoặc là thành người câm điếc, hoặc là chết.”

“A-“ Jirou che miệng sợ hãi nói.

Mọi người lâm vào trầm mặc, có vài người thương cảm nhìn Yuime. Cô chỉ cất tiếng cười:

“Đừng làm ra vẻ đưa đám thế, chỉ sợ người có thể khiến tớ dùng đến giới hạn còn chưa ra đời đâu. Với lại chỉ khi chiến đấu trên diện rộng tớ mới dùng đến năng lực để điều khiển vật thể cỡ đại, bình thường chỉ dùng mấy viên bi nhỏ xinh này và thể lực bản thân thôi.”

Mọi người giống như thở nhẹ ra tiếp tục thảo luận, dặn dò Yuime nhiều ít.

Bakugou nhìn Yuime, hai con ngươi rực đỏ như huyết ngọc ánh lên điều gì đó không rõ.

Mãi một lúc sau khi mọi người trở về phòng, Bakugou đi ngang qua Yuime, nói nhỏ một câu:

“Đéo muốn cười, thì đừng cười.”

“Katsuki –“

“Hừ!”

“….” ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top