Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Dân chơi không sợ mưa rơi, chỉ sợ mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hoshi.sora đã đăng một bài viết.

Chào các đồng nhai của tôi.

Hãy chuẩn bị một tô cơm và chúng ta cùng ngồi xuống tâm sự nào.

Vẫn là series tuổi thơ dữ dội và làm người nổi tiếng từ thời tiểu học nhé.

Như ai cũng biết thì tôi đã khiến mọi người nhớ suốt đời vì tặng bạn bãi nôn lên đầu và đấm bạn gãy hai cái răng cửa.

Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ chưa trải sự đời với tuổi thơ dữ dội, thế nên như bao thằng nhóc thích ra oai khác, tôi cũng là "puma" thủ với độ lì lợm khó ai bì được.

Trong lớp, tôi là học sinh ngoan lúc nào cũng đứng nhất... từ dưới đếm lên được nêu tên trên bảng vàng "e vơ ri đây". Ngoài lớp, tôi là giang hồ học đường thống trị băng đảng gồm bốn đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch.

Bọn tôi là, NĂM ANH EM SIÊU NHÂN!!!

Với slogan cực chất - dân chơi không sợ mưa rơi, mưa rơi dân chơi đi về.

"Hôm nay là hội săn card super siêu siêu hiếm của All Might đó!!"

Nguyên bầy siêu nhân trừ siêu nhân đỏ là tôi ra thì bọn nó lũ lượt kéo nhau chạy đến cửa hàng săn hình thẻ All Might hết.

Đúng là mấy thằng nhóc thò lò mũi xanh! All Might thì có gì mà ngầu chứ!

Cái thẻ card siêu siêu hiếm đấy của All Might bố mày đã có từ hồi chưa ra mắt luôn rồi nhé! Toàn mấy đứa cục ta cục tác chậm một bước thôi!

Ha ha. Thế nên tôi muốn hỏi các bạn một câu, có bố mẹ là người nổi tiếng là trải nghiệm như thế nào?

Rất tuyệt vời đúng không? Mấy người làm sao mà hiểu được!

HA HA HA HA HA!

Úi, mất hình tượng quá. E hèm, lại nha.

Hô hô hô hô hô.

Bởi vậy hình thẻ siêu hiếm của All Might mới vào tay tôi đầu tiên đấy. Bố mẹ tôi còn là đồng nghiệp với All Might, đã từng vào sinh ra tử cơ đấy (bây giờ vẫn vậy). Thậm chí vào ngày tôi chào đời mấy năm trước, Biểu tượng Hòa Bình cũng đã có mặt khiến cả bệnh viện bùng nổ!!!

Đố ai so được với anh đây đấy.

Mà thôi, bí mật không được bật mí quá sớm. Giếm giếm xíu cho mấy đứa kia cay đỏ mắt chơi.

"Ê, mày không đi săn hình thẻ với bọn nó hả?"

Thằng này này, bị tôi đấm cho hai phát gãy hai cái răng cửa thì tự nhiên tò tò đi theo như fan hâm mộ. Mà cái nết của nó cũng ngộ lắm. Bảo là fan hâm mộ thì nó giận, phải nói là đang đi theo nghiên cứu kẻ địch để tìm kiếm cơ hội trả thù mới chịu. Nhưng tôi cũng hiểu lý do tại sao mình đấm nó rồi. Nếu chê tôi nhìn ngu do đội túi chống nôn là một thì bởi cái bản mặt khinh người đó là mười! Thêm cái tướng cười muốn trẹo xương sống đó nữa! Ôi một thằng nhóc miệng còn hôi sữa với cái mỏ nghiệp.

Chờ đi, tao đi méc mẹ mày tội dám cười tao nè.

Tôi bĩu môi, xì một tiếng tỏ vẻ không hứng thú.

"Thèm vào. Chỉ có con nít mới chơi mấy cái thẻ đó thôi."

Ngay giây phút sau khi tôi đứng dậy, trong túi quần tôi rớt ra tấm thẻ siêu hiếm của Endeavor.

Mỏ nghiệp: "..."

Tôi: "..."

Hai đứa bọn tôi đứng hình mất năm giây và thằng mỏ nghiệp là đứa hoàn hồn đầu tiên, nó lập tức chạy cái vù định đem chuyện này kể với mấy đứa nhiều chuyện khác chơi chung. Với chất giọng như loa phường đặc trưng cũng như tài năng thêm mắm muối vào mỗi câu chuyện thì mỏ nghiệp đã được tôi vinh dự liệt vào danh sách đen những đứa cần né nếu có cơ hội gặp lại.

À, tốt nhất là nên đãi nó ăn chim cút với xôi xéo.

Mình ăn phần chim với phần xôi, nó ăn phần cút với xéo.

Đối với mấy đứa con nít sở hữu trí tưởng tượng ngút ngàn thì tôi với mỏ nghiệp như đang chơi trò chơi cảm giác mạnh, dường như tôi đang đuổi theo thằng khứa kia với vận tốc ánh sáng!!

Nhưng mỏ nghiệp với đôi chân dài ba mét bẻ đôi đã thành công bỏ xa tôi một đoạn chỉ vì tôi thấp hơn nó.

Hận mấy thằng cao.

Biết chạy không lại tôi liền vận dụng sức mạnh tiềm ẩn bật lên nhảy bổ vào người mỏ nghiệp đấm nó túi bụi (gì chứ ba cái nhảy nhót tôi làm cái một).

"Chết mày nè, mỏ nghiệp! Tao đấm cho mày thay răng khôn thành răng ngu luôn!!"

Bạn nghĩ tôi đã trả đũa rồi sao?

Không hề.

Tôi đánh lộn.

Không có nghĩa bóng đâu. Là nghĩa đen chính hiệu đấy.

Đánh lộn. Lộn người.

"..."

Xui rủi sao lại dính phải thằng ôn con chất chơi với quả đầu hai màu chói lóa.

Tôi teo cò, rụt người nhìn thằng nhỏ nằm yên chịu trận, trong lòng thầm cầu nguyện bố mẹ nó sẽ không tìm ra mình là thủ phạm đấm con họ vỡ alo.

"Bạn gì ơi, cho mình xin lỗi nha... Mình đánh nhầm..."

"... Không sao..."

Không sao mà cặp mắt đỏ hoe vậy ông cố ơi.

Mỏ nghiệp thì trốn tiệt ở đâu bỏ tôi với thằng nhóc này. Trông cũng xêm xêm tuổi, nể tình mình đánh nhầm nên mình sẽ dắt bạn đi ăn kem chuộc tội.

"T... Tớ mua kem cho cậu nhá. Nên cậu nhớ giếm chuyện này đừng kể cho ai nghe nhá!"

Cậu mà kể cho ai nghe là mình đòi tiền kem cậu đấy.

"... Ừm..."

Nghi quá bây ơi bây. Trời ơi bây ơi, cứu chị bây ơi cứu chị!!

Tôi dắt thằng nhóc với cái má đỏ hây hây ra công viên ngồi ăn cơm, thấy nó vừa ăn vừa hít mũi mà tôi cứ sợ sệt. Sợ mồm hứa hẹn nhưng lúc gặp mẹ lại bung bét thì có mà đít nở hoa.

"Ngọn gió nào khiến cậu đến nơi đây đòi kem mình vậy?"

"Tớ... Tớ đâu có..."

Thằng kia chưa kịp nói hết, tôi đã đẩy cây kem soda ăn dở vào mồm nó mỉm cười.

"Một là một, hai là hai. Chú chỉ cần trả lời câu hỏi của anh thôi, nhóc ạ."

"... Tớ muốn đi tìm hình thẻ của All Might... nhưng tớ bị lạc mẹ."

Ồ lên một tiếng, cuối cùng tôi cũng hiểu ra tình huống éo le của cậu bạn mình. Sao đứa nào cũng thích All Might thế nhỉ?

"Chắc tớ nên đi tìm mẹ thì hơn..."

Tôi hậm hực:

"Chứ không lẽ ngồi yên? Sáu tuổi rồi chứ có còn con nít đâu. Trưởng thành lên!"

"..."

Thằng nhóc kia nghe chắc ức lắm mà không nói lại được gì. Tôi thấy cũng tội nghiệp thì chợt nhận ra mình đang bắt nạt nó, liền tự vả mồm ba cái chuộc tội rồi nắm tay dắt nó đi tìm mẹ. Nhưng đi chưa bao lâu thì từ phía xa tôi đã nghe thấy giọng nói của mẹ nó.

"Shouto!"

"Mẹ!"

Thằng nhóc liền vui mừng buông tay tôi để chạy lại sà vào lòng mẹ. Nó dường như đã quên đi cơn đau cùng lời nguyền rủa với chiếc răng khôn sẽ mọc sau này của tôi trao cho nó.

Vậy cũng tốt, mai mốt cái răng có mệnh hệ gì người ta cũng sẽ bảo đó là do sự phát triển tự nhiên của loài người chứ không phải lỗi do tôi.

"Ôi Shouto con yêu, con đã ở đâu vậy? Con có biết mẹ lo lắng lắm không? Sao người con bẩn thế này?"

Cậu nhóc ôm mẹ thật lâu, sau đó bẽn lẽn chỉ tay về người bạn nhỏ đã giúp mình.

"Con bị ngã, cậu ấy đã giúp con ạ!"

Mẹ của thằng nhóc nhìn người con trai mình trầy xước cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho rằng là sự thật, liền rối rít cảm ơn cậu bạn nhỏ đang đứng đằng xa với gương mặt đầy tội lỗi.

Mồm kêu nó giấu nhưng chính mình lại không thể nói dối được.

Tội nghiệt, tội nghiệt.

.

Về sau thì chẳng nhớ nữa, nhưng tôi ấn tượng mãi gương mặt của cậu nhóc ngày ấy vì giúp tôi mà dám nói dối mẹ.

Mãi sau này nữa tôi mới biết mẹ nó với mẹ tôi quen biết nhau.

Chỉ nhấc máy một phát thôi mà nguyên đêm đấy tôi được thưởng thức mười lăm món ăn được làm từ chổi của mẹ.

...

2 lượt thích
2 bình luận

•••

To.shi: mày có khiếu kể chuyện đấy.
hoshi.sora: block.

[hoshi.sora đã chặn bạn.]

[hoshi.sora đã báo cáo tài khoản của bạn. Tài khoản đã bị vô hiệu hóa. Mở khóa có hiệu lực sau ba ngày.]

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top