Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Khi cuộc đời bắt bạn trả nghiệp

P/S: Hayami Saori cứ phải gọi là đỉnh kout, giọng nghe nứng lắm các cô ạ :((

Tôi lang thang trên con phố đi bộ. Nơi đây luôn ồn ào và tấp nập người, nhưng ai cũng hững hờ lướt qua nhau. Tiếng ồn ào vang lên từ mọi phía cộng với ánh đèn neon đủ màu chói mắt khiến đầu tôi choáng váng. Hôm nay ông bố nghiện rượu lại vác cái mặt về. Tôi và ông ta đánh nhau, nên giờ tôi không còn mặt mũi nào quay lại ngôi nhà đó nữa. Tôi đạp cho ông ta ba phát, bồi thêm hai cú đấm như trời giáng vào mặt, chắc giờ lão đang vừa chửi bới vừa chìm trong men say. Trước khi bị tống cổ đi lão còn kịp ném chai rượu vào trán tôi, đau bỏ mẹ lên được. Tôi bực bội giậm chân xuống đất, nhìn dòng sông lấp lánh sáng, tôi chỉ muốn nhảy một phát như Dazai Osamu, chấm dứt hết nợ đời. Nhưng tôi cũng rất sợ. Sợ bị đau, sợ cái cảm giác nước tràn ngập khoang phổi, mũi tê rát đến không thở nổi. Với cả, ổng chết còn có Tomie, thế tôi có ai? Tôi chết cùng ai bây giờ? Hay chết cùng nghệ thuật như một lãng sĩ? Không không không, tôi không rồ dại tới mức ấy.

Thế là tôi chọn một tòa nhà cao cao. Đứng trên sân thượng, ngắm nhìn thành phố về đêm, tôi mường tượng ra viễn cảnh mình giang rộng tay như loài thiên nga trong thời kì rực rỡ nhất. Rồi lại nhớ tới cái opening ông Dazai rơi rất lãng tử. Tôi ngập ngừng đặt một chân lên, rồi lại hạ xuống vì mấy cơn gió chết tiệt cứ thổi dạt tôi như muốn bảo tôi mau mau kết liễu đi, nó còn có bao nhiêu việc phải làm. Thu hết dũng khí, tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống dưới. Trong lúc tôi đang đắn đo xem có nên viết thư tuyệt mệnh hoặc là cởi giày ra cho nó lãng mạn không thì bị trượt chân, tôi rơi thẳng xuống như viên đạn vừa mới bắn.

Tôi cười khúc khích. Gió xộc vào khoang miệng tôi ngứa ngáy, khô khốc. Hai tay tôi buông thõng, hai chân duỗi dài, tôi hoàn toàn phó mặc mạng mình cho gió. Lúc ở trên kia, tôi rất sợ, nhưng rơi tự do thế này mới biết cảm giác ấy tuyệt vời thế nào. Biết thế tôi đã chọn chỗ đẹp đẹp một chút, lựa lúc bình minh mà triển, kể ra thì tốt hơn chết ở thành phố nhiều lắm.

Mà thôi cũng được, chết rồi, tôi còn gì để mất nữa đâu. Cũng chẳng cảm nhận được gì hết.

Giọt nước mát lạnh rơi tõm vào mặt tôi. Tôi nhíu mày mở mắt ra, đập thẳng vào nhãn quang xinh đẹp là cái lưỡi dài loằng ngoằng của một con Husky xám đen. Tôi nhanh tay đẩy cái mồm hôi thối sang một bên, nhận ra bản thân yếu không ngờ.

- Hửm, còng tay?

Tôi 'nhẹ nhàng' giơ tay lên mới phát hiện có hai sợi xích bóp lấy cổ tay đau thấy bà cố. Tôi khua khua, nghe âm thanh lách cách vang lên vui tai, tôi cười tít mắt. Mà khoan đã, sao tôi lại bị bắt!?

Gần tôi có tấm kính vỡ, tôi tò mò nhặt lên. Nhìn mình trong gương, tôi giật nảy, đánh rơi tấm kính.

Đây không phải là tôi!! Đây là Hecchan!!

Okay tôi nghĩ mình ổn 👍

Vừa mới thoát kiếp ông bố ngứa đòn, tôi lại tiếp tục bị dính với con nhỏ Hecchan này! Điều tôi cần làm là thồn chất dinh dưỡng vào trong cơ thể trước khi con bé xúi tôi chặt tay chặt chân để thoát ra! Con nhỏ này, có một điểm đặc biệt, đó là luôn có một thế lực nào đó trong tâm khảm bắt tôi phải hành động theo bản năng sát nhân, bản năng Hecchan! Cơ thể tôi đã méo mó thành ra cái dạng gì đây?

Tôi đau khổ ôm tim, bất chợt có cánh cửa mở sau lưng, tôi giật mình quay lại.

- Lại muốn bỏ trốn à? Có khi cắt bớt thịt ra thì mày sẽ thoát được đấy!! Ha ha ha ha ha!!

Ơ! Bố láo thật! Tôi còn chưa nói gì thì thôi, thằng cha râu tóc xồm xoàm này là ai mà tinh nghịch thế? Định chửi hắn mấy câu mà thôi, tôi lật lại vấn đề và bắt đầu nhận định. Tôi đang bị trói trong một căn phòng không có cửa sổ, thắp mỗi cái nến lờ mờ, trước mặt có gã đàn ông cười đến ngáo chó luôn rồi.

Tôi hiểu, chắc tôi bị bắt cóc, hoặc để mổ xẻ phục vụ cho mục đích man rợ nào đó. Chắc kiếp trước tôi sống tích đức quá mà, nên lần này nghiệp đến đỡ không nổi, nó đè cả Hecchan nhà tôi ra mà gánh!

- Sao không kêu la nữa à?

Tôi... Tôi cạn lời, để mặc cho hắn luyên thuyên như thằng tự kỉ, tôi tiếp tục ngẫm lại cuộc đời đầy sóng gió của mình.

Gia đình tôi rất là hạnh phúc, trước đó thôi, nhưng không hiểu sao đột nhiên mẹ tôi chết (!?). Ông bố lao đầu vào cờ bạc, rượu chè, hút chích. Ổng tẩn tôi lên bờ xuống ruộng mỗi ngày, cũng tiện có cái đạo đường gần đó, tôi sang học lỏm mấy chiêu kiếm đạo, về tiếp ổng. Kể ra đánh nhau cũng vui, vơi bớt đi nỗi buồn chán của tôi, lâu dần thành quen, tôi trở nên bạo lực đến dã man tự bao giờ không nhớ nữa.

Nhớ những lần hai bố con ôm nhau ra đường, thi xem ai ép được người kia ra trước đầu công ten nơ. Cả những pha 'lỡ tay' đẩy xuống sông, xuống mương, xuống vách đá thần thánh của cả hai khiến người kia sống dở chết dở, tưởng chừng sắp ngỏm đến nơi.

Tôi đang mơ màng thì có anh giao hàng Pizza đến gõ cửa, tên kia phải chạy ra, tạm thời tôi không bị giám sát. Nhìn quanh quất thấy cái ô của tôi vẫn còn nguyên, dựng ở góc phòng, tôi đang tính kế làm thế nào để lấy được nó thì tên kia đột nhiên bị đánh văng vào bức tường, đầu hắn bốc khói, gạch men rơi theo cú trượt của hắn.

Cái gì đấy??

Tôi hoang mang nhìn về phía trước. Một người đàn ông cao lớn với bộ quần áo rực cháy tiến vào và xách cổ áo tên bắt cóc lên, ném ra chỗ mấy chú cảnh sát. Anh hùng đó giải cứu tôi, chỉ với một cú siết, cái còng kim loại cháy sém và tan thành tro bụi.

Ta nói nó ngầu ghê luôn đó!!

- Nhà nhóc ở đâu?

- Cháu không biết...

Tôi là đang ăn ngay nói thật, mà ông chú này có vẻ không tin tưởng tôi. Ông chú ngồi xổm xuống, xoa đầu tôi, ánh mắt rất nghiêm nghị.

- Tên nhóc là gì?

Đắn đo một hồi, tôi reo lên.

- Hecquyn?

Ha ha, tôi đùa đấy.

- Nhóc có năng lực gì không?

Thú thực là tôi nghĩ mình có. Năng lực choảng nhau! Tôi giả vờ đưa tay ra thành nắm đấm mà không hiểu sao, từ cổ tay tôi đột nhiên hiện ra một vết cắt nhỏ, máu tuôn thành dòng và kết lại với nhau tạo hình một bông hoa!

Tôi đực mặt ra nhìn bông hoa.

- Cho ta thấy nhóc có thể làm gì.

Tôi vừa mới nghe xong thì theo bản năng, tôi đã vẩy mẹ nó cái bông hoa đi rồi. Chẳng ngờ nó trúng ngay một con nhện gần đó, và bông hoa bắt đầu lớn dần, lớn dần, vì nó đang hấp thụ máu con nhện! Tôi thiếu tự chủ suýt nữa nôn ra một bãi, nhưng tôi là người rất có tinh thần tự chủ, nên tôi chỉ thầm phỉ nhổ 7749 lần con bé Hecchan có năng lực sao dám giấu tôi.
- Nhóc có một năng lực mạnh đấy. Nhóc có điều khiển được nó không?

Tôi gật đầu bừa, rồi ông chú đó cho tôi ngồi lên vai, và gọi điện cho ai đó. Tôi hồi hộp muốn nghe lỏm, cơ mà nếu dí sát tai vào cái điện thoại, tôi phải vặn người rất kì cục. Tôi là cô gái lịch sự, tôi sẽ không làm thế.

Thế là tôi còng lưng ra đặt tay lên đầu gối, giả chết nhưng thực ra là đang nghe.

- Nhóc có bố mẹ không?

Ông chú bất ngờ hỏi làm tôi giật bắn cả mình.

Tôi chuẩn bị gật đầu, rồi nghĩ nghĩ lại lắc đầu. Mẹ tôi chết, còn ông bố, tôi luôn coi ổng là kẻ thù tự nhiên, cũng không tính đúng không?

Ông chú chuẩn bị 'bước' ra ngoài thì bị tôi nắm áo kéo lại. Tôi chỉ ra phía góc tường, nơi cái ô của tôi rơi trỏng trơ ra đấy.

Ông chú vứt tôi trước cổng một ngôi nhà to đẹp đẽ với cấu trúc Nhật Bản, rồi bay đi. Là bay đi đấy!!!

Tôi tò mò nhìn ngắm cái cổng. Cái cổng này làm tôi nhớ đến Kimetsu no Yaiba ghê gớm. Ahhh, thèm đọc truyện ghê.

Ông già bảo tôi cứ tự nhiên như ruồi giấm mà đi vào đây. Tôi không biết nữa, thấy nó cứ ngượng ngùng kiểu gì ấy. Nhưng mà tôi vẫn mò vào hi hi.

Tôi ngỡ ngàng nhìn ngắm mọi thứ. Đúng chất Nhật Bản xưa luôn ahhh hhhh!! Nội tâm tôi gào thét 7749 lần vì sự u mê của mình!

Có giọng nói lạnh băng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi cái phụt. Tôi chưng hửng quay lại, đối diện với áp lực, tôi vẫn rất thoải mái.

- Em là ai thế? Tại sao lại ở đây?

Hừm... Ông chú tên gì ấy nhỉ?

- ... En... Endeavor gì gì đó vừa nhận nuôi em.

Tôi ngập ngừng. Anh chàng lấy tay che mặt, gằn giọng cười đầy đau khổ.

- Vậy à? Mau lại đây nào.

Anh ta bắt lấy tôi, ánh mắt chứa đầy thù hận soi tôi như muốn mổ xẻ tôi ra. Tôi cũng trừng mắt đánh giá.

Khá là ngon giai, nếu không có cái vết bớt kì quặc kia thì tôi đã đổ cái rầm rồi. Thấy cậu ta đứng ngây ra như đang hồi tưởng, tôi ho hắng hỏi.

- Anh ơi, ở đây có nhà vệ sinh không ạ?

Tôi buồn tè.

Sau khi giải quyết nỗi buồn, tôi được một chị gái dễ thương rào đón.

- Chào em! Chị là Fuyumi, còn đây là Shouto, cứ gọi anh chị nhé!

- Em là Hecchan.

Tôi chẳng hiểu chị gái này còn vô tư đến mức độ nào nữa. Đột nhiên một con bé vác mặt đến nhà, bảo là ông bố của họ vừa mới nhặt nó vì thương hại cho hoàn cảnh khốn đốn... Okay, tôi sẽ đá đít con bé đó ra khỏi cửa và đập nhau với ông bố ngay. À quên, đấy là áp dụng lên ông bố ngứa đòn của tôi :))

- Em có muốn uống gì không?

Tôi đáp rất ngoan ngoãn.

- Cacao lạnh ạ!

- Ấy chết, chị đun cacao lên mất rồi.

Tôi định bảo: "Thôi không sao" thì chợt khựng lại. Chị gái đang làm lạnh cacao bằng tay! Tôi còn thấy rõ băng lan lên thành cốc.

Tôi, may mắn là vẫn chưa kém sang đến mức há mồm to đủ để nhét một con gà, trầm ngâm suy ngẫm. Ghép mọi thứ lại, mới bắt đầu thấy hợp lí. Ông chú Endeavor bay như siêu nhân, rồi đi ngang qua một đám đông đang tụ tập xem một con quái vật bùn lầy bắt giữ người.

- Chị ơi em muốn xem ti vi.

- Được rồi. Hecchan ngoan ngồi đây với anh Shouto để chị đi lấy quýt nhé.

Cái anh, hoặc gọi là cậu đi, vì tôi nghĩ tôi và cậu ta bằng tuổi nhau, đang ngồi đọc sách và uống trà rất thanh lịch.

Tôi bật kênh thời sự, chăm chú nghe tin tức. Chị Fuyumi từ đằng sau ôm gọn tôi, hào hứng kêu.

- Hecchan người lớn ghê!

Bỏ ngoài tai tiếng gọi thân mật, tôi hoa mắt nhìn bản tin chỉ toàn nhắc đến siêu năng lực.

Chẳng lẽ đây là một thế giới khác nơi siêu năng lực là bình thường? Chẳng lẽ tôi lại giống mấy thanh niên trong anime isekai, xuyên không thành công làm nhân vật chính?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top