Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Tôi không muốn học trực tuyến đâu!!!

P/S: Chap trước dừng lại ở số 2020 đẹp quá nên tôi chuyển sang chap mới luôn :v

- Katsuki, khó chịu lắm...

Tôi nỉ non gọi, cậu ta không những không nghe còn cười khẩy.

- Thế cơ á? Vừa nãy ai khiêu khích tao đấy?

- Nhưng mà, nước, nó cứ...

- Sao hả??

- Con mẹ nó chứ mồ hôi cậu chảy ròng ròng trên mặt tôi nè nhơm nhớp nhơm nhớp như tinh trùng ấy khiếp vãi!!!!!

Tôi hét toáng lên.

- Seimai, cố lên!! Tớ sẽ luôn ở bên cậu!!

Từ phía khán đài, Shouto lớn giọng gọi tôi, như tiếp thêm sức mạnh cho tôi vượt qua mọi giông bão. Bằng nghị lực phi thường của mình, tôi hất Katsuki ra và chạy về phía Shouto với khuôn mặt rạng rỡ không thấy mặt trời.

Ơ...

Khi nhận ra, tôi mới thấy thấm thía cái câu chú Huấn râu zì, thần tượng một thời trẻ trâu của tôi đã từng phát ngôn gây bão cộng đồng mạng.

- Thôi ăn bầu đuồi ăn kứt rồi.

- Học sinh Seimai Hyu đã ra khỏi vòng đấu, Bakugou Katsuki thắng!!!

Tôi cười nhàn nhạt. Ah, thua rồi sao.

Tôi đéo chấp nhận chuyện này ahhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!

- Mày thua rồi nhá! Tao thắng không phải vì mạnh hơn, mà là do mày quá ngu!

Cười giòn tan như bắp rang bơ. Nhìn Katsuki hả hê lúc này chẳng khác nào con cá sấu nhe răng cười tí tởn.

Thịt cá sấu ngon lắm đấy :>> Nhất là mụ cá sấu nào đó mà tôi đang ngứa ngáy rất muốn đem lên bàn nhậu ăn tươi nuốt sống pha máu với rượu đây :>>

Tôi òa khóc chạy về phía Shouto như đứa trẻ con. Tôi chỉ hơi bất mãn tí thôi chứ chung quy cảm xúc vẫn bình thường, chẳng qua muốn mượn gió bẻ măng, nũng nịu anh zai chút ít, đồng thời khiến cho tên Katsuki ngạo mạn kia phải quỳ xuống xin lỗi.

- Shouto ơi tớ thua rồi ahhhh!!

Tôi bôi hết nước mắt nước mũi vào áo Shouto nhưng cậu ấy không trách mắng gì, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng tôi.

- Tớ xin lỗi, là tớ sai khi đã gọi cậu. Chúng ta đi ăn gì đó sau khi Hội thao kết thúc không?

Ôi dịu dàng quá má ôi, con cảm tưởng như mình có thể chết vì sự ấm áp của thiên thần đó. Không kìm lòng được, tôi vội vã thì thầm.

- Cậu là nhất. Tớ thích cậu nhất.

Lễ trao giải diễn ra rất mau, tất nhiên tôi không có giải gì, nhưng thầy All Might lại vẫy tôi tới gần.

- Đây là món quà thầy dành tặng em.

Một cái huân chương bằng pha lê có khắc dòng chữ "Không lùi bước" méo xẹo được tròng vào cổ tôi. Tôi trầm ngâm nhìn nó hồi lâu, trong tiếng reo hò và hân hoan của mọi người xung quanh cùng tràng pháo bông nổ khắp sân, tôi phán một câu xanh rờn sát phong cảnh.

- Xấu hoắc. Thầy vừa vội vàng đặt mua nó ở tiệm kim hoàn gần đây chứ gì?

Và thầy All Might đột nhiên trở nên vô cùng lúng túng. Hẳn rồi, nhưng tôi vẫn vui đến nỗi cười toe toét.

- Dẫu sao em cũng cảm ơn, đây là cái huân chương đầu tiên mà em thấy tự hào mỗi khi nhìn vào.

Nhìn lên tên Katsuki được đeo huân chương vàng mà cứ nhăn nhó nên bị xích vào ghế luôn miệng đòi đấu lại với Shouto khiến tôi phì cười.

- Nào, mọi người cùng đứng vào chụp ảnh!

Thầy All Might hô, tôi nhanh chân chọn góc quay đẹp.

Tôi đứng ngay sau lưng Katsuki, một tay nâng huân chương lên để máy ảnh chụp rõ, một tay đặt lên đầu cậu ta với khuôn mặt cười cợt như kiểu chủ nhân xoa đầu cún con.

Nghe nói có nhiều người đặt mua bức ảnh đấy bởi vì nụ cười của tôi đẹp đến nỗi chói lóa. Trong khi đó là một nụ cười khinh :vv

Kết thúc Hội thao, giữ đúng lời hứa, Shouto dẫn tôi đi ăn.

Hê, lâu lắm rồi không la liếm mấy hàng quán vỉa hè, cảm giác như tôi đã già đi cả chục tuổi vậy.

- Tối nay ăn gì nhỉ?

Tôi tự hỏi tự trả lời.

- Hay là ăn ramen đi?

- Tùy cậu thôi, hôm nay tớ bao mà.

- Cậu làm thế khiến tớ thấy có lỗi phết. Như kiểu vừa trấn lột cái gì của cậu vậy.

- Ừm, nếu cậu cảm thấy vậy thật thì trả một cái giá tương xứng cho nó đi.

- Cái giá gì cơ?

Mồm tôi nó liến thoắng còn nhanh hơn tốc độ não xử lý thông tin ạ. Tôi không kịp nghe xem Shouto bảo cái gì luôn mà cứ cắm cúi đi.

- Seimai! Chỗ đó là cống đấy!

Shouto hét lên thì cũng không kịp nữa, chân tôi thụt xuống cống rồi các bạn ạ. Đau đớn + đắng cay sinh ra phẫn nộ, tôi đạp một phát khiến nước cống hôi rình bắn lên người tung tóe, và cái chân tôi cũng què luôn :D

Shouto không ngần ngại xốc tôi lên lưng và cõng đi, mặc cho thứ nước bốc mùi đó đang ám lên người cậu ấy.

- Seimai, kiếm cái suối nước nóng rồi trú tạm thôi.

- Ừm, cảm ơn cậu...

Cảm động tình đồng chí! 👌(*´ω`*)

Bọn tôi dừng chân trước một suối nước nóng nổi tiếng. Bình thường người ta đến đây nghỉ trọ nên tính theo đêm, mà Shouto không ngần ngại chi tiêu dù bọn tôi đi có mỗi buổi tối.

Rích kít ơi em yêu anhhhhhh!!!!! (*°∀°)=3

Có cô phục vụ tận tình chỉ dẫn bọn tôi phòng tắm tráng và chỗ ở lại qua đêm. Dù thiết kế theo phong cách Nhật Bản nhưng mà nội thất xa hoa chẳng khác gì khách sạn năm sao hiện đại. Mùi trà và thảo mộc thơm thoang thoảng sưởi ấm tâm hồn tôi khiến tôi ngây ngất.

- Seimai, đi tắm trước đi, đồ thay tớ sẽ để ngoài giỏ.

- Ờ ừm, cậu cũng bẩn mà, hay là tắm chung đi.

Tôi nói mà tôi không có nghĩ luôn á, để rồi mới nhận ra bản thân mình thật là thất thố quá đi, rủ con trai người ta như vậy, nhỡ đâu người ta mất zin rồi quay ra kiện mình thì sao? :>>

Không ổn không ổn :>>>

- À không, tớ sẽ mượn tạm nhà tắm nhân viên, cậu đi tắm ngay đi.

Shouto thẹn thùng chạy đi, để tôi bơ vơ với ba không: không đồ lót (sạch),không quần áo (thơm tho) và không liêm sỉ.

Tôi gột rửa cặn bã rất lâu sau mới bước ra ngoài thì nghe tiếng ti vi, chắc cậu ấy đang xem truyền hình. Thấy có cái kimono hồng đặt trong giỏ đồ, tôi lấy ra mặc rồi nhận ra nó không có si líp, cũng không có áo vú.

Tôi: ... *hoang mang*

- Shouto, đồ lót tớ đâu?

- Ờ nhỉ? Tớ quên mua rồi. Thôi cậu mặc tạm đi, con gái thời xưa cũng đâu có mặc đồ lót trong kimono đâu.

Cũng có lí :vv

Bọn tôi ngồi ăn quýt xem tấu hài đến khoảng chín giờ tối thì tôi đứng dậy và bảo muốn tắm suối nước nóng.

- Cậu lại đi tắm à?

- Ừ, lần đầu tiên tớ đi tắm suối nước nóng đấy, tớ muốn xem nó trông như thế nào. Hồi hộp chết mất. Hay cậu đi cùng tớ đi, tớ không biết.

- Chỉ vào vài phút thôi đấy.

Tôi cầm con vịt với cái chậu vắt khăn nhong nhong chạy trước. Đến nửa đường thì nó phân thành ba ngã rẽ, hồ tắm nam, hồ tắm nữ và hồ lộ thiên. Tôi thì không thể vào phòng tắm nam, còn Shouto không thể vào phòng tắm nữ, nên hồ lộ thiên là lựa chọn tốt nhất.

- Ay ấm vãi.

Tôi thò một chân xuống nước, rùng cả mình vì sự khác biệt nhiệt độ.

- Ấy có con vịt bơi trong hồ kìa!

Tôi chỉ kéo HƠI NHẸ thôi mà Shouto đã trượt chân ngã xuống bồn nước nóng rồi.

- Cậu ơi đừng chết còn tớ đây mà!!!

Tôi cố kéo Shouto lên nhưng cậu ta quá nặng và vì bị ướt nước nên cái lớp quần áo đó kéo cậu ta chìm nghỉm.

- Shouto, cởi bớt quần áo của cậu ra đi, để tớ lấy cái mới cho.

Hờ, muốn nghỉ mà cũng đéo yên nữa, hôm nay đúng xui luôn mà. Tôi đang đi dọc hành lang mang quần áo cho Shouto thì gặp gia đình Katsuki cũng hướng về phía bồn tắm.

Tôi: *triggered*

- Ô, cháu có phải là... Đứa đấu với Katsuki nhà bác ở Hội thao không?

Tôi đã cố kéo thấp cái mặt tiền cho nó úp xuống đất rồi mà thế quái nào mẹ cậu ta vẫn phát hiện ra tôi và túm đi ngay được.

- Cháu dễ thương quá, có bạn trai chưa, thấy thằng Katsuki nhà bác thế nào? Nó tuy cục súc nhưng nấu ăn ngon với chu đáo lắm, thỉnh thoảng có hơi độc mồm cáu bẳn tí thôi. Có đứa con dâu như cháu là thằng này chắc tu tâm dưỡng kiếp bảy đời mất.

Đúng là bản năng của người mẹ, luôn lo sợ con trai ế nên lôi kéo mọi mối ngon tìm được. Tôi đành bịa ra một cái lí do củ chuối gì đó để bẻ lái câu chuyện sang hướng khác.

- Cháu còn bận chơi game với xem anime, đâu rảnh hẹn hò bác ơi.

- Con này vừa là Wjbu vừa nghiện game đấy.

Katsuki vỗ đầu tôi.

=> Seimai sử dụng lá bài phép: Thức tỉnh mộng tinh (phá vỡ hoàn toàn giấc mộng của những bà mẹ mong ngóng chuyện tình yêu con mình thăng hoa, chặn họng đối phương trong hai lượt).

- Ô thế lại hợp quá, dạo này thằng con bác cứ học xong là tự giác chơi game với xem anime, lúc trước có thế đâu. Hay là bị ai rủ rê rồi?

=> Mẹ Mitsuki sử dụng bài bẫy: Phản dame cực mạnh "Cháu à, con bác là tsundere đấy~" (nói với cô gái những điều hoàn toàn ngược lại khi cậu ta ở trường và ở nhà, gây 5000 điểm sát thương cho mọi lá bài phép đối phương tung ra)

Tôi nhìn Katsuki với ánh mắt ngờ vực. Cậu ta đỏ mặt huýt sáo rồi tự lảng đi.

=> Seimai 'đã tích đủ nộ' kích hoạt lá bài quái vật: Rào cản tình yêu "Cháu có bạn trai rồi bác ạ" (đập tan hi vọng của những bà mẹ gây 8000 điểm vỡ vụn, hạn chế: cũng có thể khiến cậu con trai kia đao nòng :'(

- Thực ra hôm nay cháu đi cùng—

- Seimai! Vào đây!

- Dạ!

Tôi chạy vào trong và đút quần áo vào ngăn tủ của Shouto rồi thay đồ nhảy tùm một cái xuống hồ.

Cả gia đình nhà đó cũng rủ nhau tắm chung luôn, đách hiểu tại sao.

Tôi thì thầm vào tai Shouto.

- Cậu giúp tớ đóng giả làm bạn trai nhé?

- Ừm, cũng được thôi, nhưng để làm gì vậy?

Tôi huyên thuyên về bà mẹ của Katsuki một hồi, chốt, giúp tôi qua ải này, tôi sẽ giúp lại cậu ta vào một ngày nào đó.

- Anh ngâm nước nóng nhiều quá, nhìn mặt hơi đỏ rồi này.

Tôi khai màn trước, áp nhẹ trán vào giả vờ đo nhiệt độ cho Shouto. Cậu ấy hơi bất ngờ nhưng rất nhanh cũng phối hợp theo, người tung kẻ hứng âu yếm dịu dàng như đôi tình nhân thật vậy.

Đến nể tài năng ứng biến thần tốc của tôi mọi người ạ (*´ω`*)

- Thế hai cháu yêu nhau bao lâu rồi?

Tôi: *triggered-ultimate weapon: the brain*

- Cũng vài tháng ạ.

- Thế đã nắm tay nhau bao giờ chưa?

- Ôi bọn cháu nắm đầy ấy chứ.

Tôi cười giả lả.

- Người yêu sao không thấy hôn nhau nhỉ?

Bỏ mợ rồi, tôi vừa đổ mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top