Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter XVIII: The Call That Came At Midnight.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phi cơ riêng của nhà Trump hạ cánh xuống Paris lúc mười hai giờ đêm. May mắn thay, trận bão tuyết đã được đài khí tượng dự báo trước - bấy giờ mới kịp ập tới. Vừa vặn là lúc này Barron Trump dưới sự hộ tống của gần chục vệ sĩ đã an toàn đi đến khách sạn Banard Courtois, nơi dừng chân của đội tuyển quốc gia The Young Talent.

Không được thông báo trước, không có sự chuẩn bị kĩ càng, Barron không tính tới trường hợp khách sạn đã kín phòng. Trong lúc nữ tiếp tân ái ngại ngỏ ý muốn giúp hắn liên hệ với các khách sạn gần đó để đặt chỗ, chợt một người đàn ông trung niên không biết từ đâu hớt hải chạy tới, dáng vẻ vội vàng thấp thỏm.

Johan Elliot - vị khách ở phòng thứ 130, tầng áp chót - cũng là người đã cắt ngang cuộc trò chuyện của Barron Trump và tiếp tân khách sạn. Có chút bối rối vì đã thô lỗ xen giữa, song ông vẫn gấp gáp đưa lại thẻ phòng 130 và nhờ tiếp tân nhanh chóng hoàn tất thủ tục trả phòng.

"Một chút việc đột xuất ấy mà." Johan Elliot đã ngượng ngùng giải thích với nữ nhân viên như vậy khi được hỏi, trước khi ông ta nhanh như chớp ra khỏi đại sảnh và leo lên chiếc taxi đã chờ sẵn ở cửa chính. Và trong màn đêm dày đặc tuyết rơi, chiếc taxi nhanh nhẹn phóng đi mất hút.

Nữ tiếp tân nhìn theo bóng dáng vội vã của vị khách vừa rời đi. Việc quan trọng tới nỗi phải bỏ dở cả kì nghỉ để chạy về trong đêm tối, có lẽ không chỉ là "một chút việc" theo lời ông nói.

"Xem nào."

Bỗng một giọng nói vang lên, bất giác chặt đứt dòng suy nghĩ của nữ tiếp tân:

"Nghĩa là bây giờ khách sạn đã có thêm phòng trống rồi, đúng chứ?"

Nữ tiếp tân giật mình định thần lại. Đối diện gương mặt đẹp đến độ làm cho người ta phải thẹn thùng kia, cô chỉ còn nước mỉm cười ngượng ngập nhìn về phía đám vệ sĩ đang đứng thẳng tắp sau lưng Barron:

"Vâng thưa quý khách. Nhưng đáng tiếc chỉ có 1 phòng, e là không đủ chỗ đáp ứng tất cả các vị."

"Và đó chính xác là điều tôi cần đấy!" - Trong lòng Barron Trump âm thầm cười gian trá.

Tuy thế, hắn vẫn cố làm ra vẻ nghiêm túc:

"Ừm, một phòng là đủ rồi. Còn về phần bọn họ..." Hắn cười khẽ, không giấu nổi hai chữ xảo quyệt hiện rõ trên gương mặt điển trai. Ngoảnh mặt liếc nhìn đám vệ sĩ sau lưng, hắn lơ đãng nói: "Để bọn họ tìm chỗ khác là được rồi."

Ngay lập tức, một vệ sĩ trong nhóm không khỏi kinh ngạc phản bác lại:

"Không được! Ngài tổng thống đã nói...!"

"Cứ làm như vậy đi." Hắn trực tiếp cắt ngang, nói rồi lại lặng lẽ ném về phía Amber - người vừa lên tiếng, cũng là nữ vệ sĩ duy nhất trong nhóm người này - một ánh nhìn đầy mùi thuốc súng. Amber thức thời ngậm miệng lại, cảm giác lạnh lẽo bỗng chạy dọc sống lưng.

Nói đi nói lại cũng thật khó hiểu. Dù đứng trước đương kim tổng thống Donald Trump, Amber cũng không cảm thấy căng thẳng như khi đối diện với cậu quý tử tính khí dị thường của ngài.

Chỉ trách cuộc đời đã quá đỗi lạ kỳ. Một vị tổng thống thích phát ngôn gây sốc trên truyền thông, vả lại còn có thói quen stream nhạc Taylor Swift trong lúc nghe báo cáo của cấp dưới, sao lại có thể sinh ra một cậu con trai quái lạ như vậy nhỉ?

Amber chỉ dám thắc mắc trong lòng như vậy, mà không dám hé răng nói lời nào.

Nữ tiếp tân thấy không khí xung quanh muốn đông cứng lại, cũng biết điều mà khỏi nhiều lời. Cô nàng lúi húi một hồi mới ghi chép xong thông tin cá nhân và làm thủ tục nhận phòng cho Baron Wlliam Trump.

Lúc nhận lấy thẻ phòng từ tay nhân viên tiếp tân, Baron không nén nổi thở phào một hơi.

Tuyệt. Hắn nhủ thầm. Thế nghĩa là nhóm vệ sĩ của ba hắn sẽ phải tìm một chỗ ở khác trong bán kính 500m lấy tâm là khách sạn Banard Courtois. Và dù có đôi chút tội lỗi khi nghĩ về ngài Trump - người đã cất công lựa chọn từng vệ sĩ đi theo cậu quý tử của mình tới Paris lần này, song Barron Trump vẫn chẳng ngăn nổi cảm giác nhẹ nhõm đang nhảy múa trong lòng.

Thật lòng đấy, dù cho có hiểu rõ nguy cơ mà mình phải đối mặt, hắn vẫn không sao thoải mái khi mỗi bước chân hắn đi là chục cặp mắt sắc bén như chim ưng sát sao kìm cặp. Nghe thật là trẻ con, nhưng có Chúa cũng không chịu đựng nổi việc một đám người lạ hoắc từ trên trời rơi xuống cứ dí sát theo chân mình không rời.

Vốn là, hắn cũng có một nhóm vệ sĩ thân cận được chính tay trợ lý David bồi dưỡng, những người vẫn thường xuyên đi theo hắn trong những lần xa nhà. Nhưng vì tình hình chính trị căng thẳng hiện nay, ông Trump không đồng ý để cậu con trai cưng vi vu nước ngoài với một đám người, mà theo lời ông, là "chẳng biết đã được đào tạo ra sao".

Vì thế, 9 vệ sĩ đi theo Barron trong chuyến này đều là  những người đi ra từ quân đội Hoa Kỳ, được huấn luyện khắc nghiệt và hiện đang phục vụ cho Nhà Trắng.

Người của quân đội... Barron não nề than thở trong lòng. Có lẽ chưa chết vì bị ám sát, hắn đã chết vì ngột ngạt rồi.

Cũng may là có thể đuổi bọn họ ra xa được một chút. Tất nhiên, hắn biết chứ, rằng nếu hắn bước ra khỏi cửa khách sạn - bọn họ vẫn sẽ hỏa tốc bay đến mà bám theo chân hắn ngay tắp lự thôi. Nhưng ít nhất là lúc đi ngủ hắn cũng không phải mang theo cái cảm giác luôn có gần chục cặp mắt dõi theo sau gáy. Bớt một chút còn hơn một chút, không phải ư?

Nghĩ thế, tâm tình hắn liền đỡ uể oải. Sau khi nghe nữ vệ sĩ Amber tỉ mỉ dặn dò một hồi, Barron mới "tiếc nuối" tạm biệt bọn họ để trở về phòng.

Một tiếng "Ting!" vang lên, báo hiệu thang máy đã tới tầng mười hai.

Hai bên cửa chậm rì rì mở ra. Barron còn chưa kịp nhúc nhích, bỗng nhiên trước tầm mắt hắn một bóng người nhanh như cắt vụt qua.

Hắn hơi giật mình, lại nhanh chóng định thần bước ra bên ngoài. Lơ đãng nhìn xung quanh một lượt, hắn phát hiện bóng đen ban nãy hoá ra là chạy về phía thang máy còn lại. Người này
đứng quay lưng với hắn, đang vội vã nâng bước tiến vào bên trong chiếc thang máy vừa mở cửa.

Khoảnh khắc cửa thang máy chầm chậm khép lại, đáy mắt Barron Trump cũng vô tình dừng lại một chút.

Và trong tích tắc, hắn đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Jennifer Charlotte Blackthorn.

***

Paris. 1:00 AM.

Barron William Trump ngả mình trên chiếc giường êm ái vừa được phủ ga mới trắng tinh, trong khi tay với lấy cái khăn tắm cách tầm tay không xa. Trong lúc lau nhẹ mái tóc ướt nhẹp và thấm đẫm mùi Ten Voss shampoo hương mộc trầm, hắn trầm ngâm hướng mặt về phía cửa sổ đối diện giường và nhìn ra bầu trời đêm Paris đen kịt không có lấy một vì sao.

Sau một chuyến bay gần 10 tiếng và gần cả giờ đồng hồ sắp xếp đồ đạc và giam mình trong phòng tắm, đáng ra lúc này phải là những phút giây thảnh thơi quý giá. Thế nhưng hiện tại, tâm trí hắn lại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Vì điều gì, hắn biết rõ.

Bầu trời mù mịt ngoài kia như một rạp chiếu phim vô tận, đang từng chút từng chút chiếu lại những ám ảnh tuổi thơ rợn ngợp hãi hùng. 10 năm kể từ ngày đầu tiên đặt chân tới Paris, thì ra hắn vẫn chưa lúc nào quên được.

Barron nhắm mắt lại, cố gắng ép mình chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng chẳng được bao lâu, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi đánh tan giấc ngủ chập chờn khó khăn lắm mới vừa kéo tới.

Barron vẫn nhắm nghiền mắt, bàn tay mò mẫm lần theo tiếng chuông điện thoại. Hắn ấn nút nghe mà thậm chí còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên.

"Thánh thần thiên địa ơi cuối cùng thì ông cũng nghe máy. Louis de Victor sắp phát điên rồi, nếu ông không mang cái hòm... à cái hòm! Đúng rồi, quỷ tha ma bắt sao tôi lại quên được cái hòm ấy cơ chứ, may mà ông vẫn còn ở đấy. Cái hòm cất trong tủ gỗ dưới tấm thảm da phòng 311 ấy. Đừng có mà quên..."

Barron ngồi bật dậy như một chiếc lò xo.

Bấy giờ bộ não của hắn mới kịp nhận ra tiếng chuông kia không phải chuông điện thoại của hắn, và tất nhiên chiếc điện thoại trên tay hắn - cũng không phải của hắn.

Nhưng quan trọng hơn là hắn đã nghe thấy gì...

L.o.u.i.s d.e V.i.c.t.o.r!

Sắc mặt Barron bất giác trắng bệch.

"Này lão Elliot, ông có nghe tôi nói gì không đấy?"

Tiếng gàn sốt ruột ở đầu dây bên kia kéo hắn trở lại hiện thực. Hắn lặng thinh không nói, bàn tay đơ cứng nhấn nút kết thúc cuộc trò chuyện.

Tiếng gọi thất thanh của đối phương liền im bặt.

Căn phòng được trả lại sự yên tĩnh vốn có. Barron Trump nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng.

Vết sẹo từ bả vai chạy dọc xuống lồng ngực trái đột nhiên nhói lên như thể lưỡi dao ngày hôm ấy đang từ từ xẻ sâu vào từng thớ thịt.

"Khi cha mi thấy trái tim của mi được đóng gói trong một chiếc hòm nhung đẹp đẽ, liệu ông ta có reo lên vui sướng, hay là sẽ nước mắt lưng tròng và cúi rạp người cảm ơn ta vì món quà sinh nhật quá ư là kỳ công này nhỉ?"

Tiếng cười điên cuồng vang lên từ cõi hư không khiến Barron chợt thanh tỉnh.

Mở mắt, là một đôi con ngươi màu xanh biếc tĩnh mịch, âm u. Dường như sự kinh hoảng ban nãy đều chỉ là do ai tự mường tượng.

1 giờ đêm, Barron Trump lặng lẽ rời khỏi chiếc giường êm ái của mình. Và khi gan bàn chân chạm xuống sàn gỗ lạnh lẽo, hắn cảm giác như ấy là những song sắt lạnh như băng ở cái nơi ẩm ướt đen tối 10 năm về trước.

Tay cầm chiếc điện thoại bị người khách Johan Elliot ban nãy trùng hợp bỏ quên, chính Barron Trump cũng không rõ trong lòng hắn lúc này là tư vị gì.

Số phận, cũng quá kỳ diệu rồi.

Hỏi nhỏ: Ai biết cách kiếm lại pass Wattpad không? :(( Watt nó kêu nó gửi hướng dẫn vào mail cho mà đợi mãi chả gửi gắm gì ý coi có tứccc không. :((( Huhu ai cứu toi với.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top