Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

KHIÊU KHÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài ngày, kì thi giữa kì có kết quả

Hình lão sư cầm bài thi của Hạo Văn trong tay, có chút dở khó dở cười. Ngoại trừ tên họ thí sinh ghi ba chữ "Chung Hạo Văn" ra, toàn bộ bài khi không còn bút tích nào khác.

Điểm địa lí trung bình bảy lớp đứng nhất đếm ngược từ dưới lên, vừa vặn làm cho một tân lão sư chịu đả kích lớn.

Chung Hạo Văn thi địa lí nộp giấy trắng chuyện này rất nhanh truyền ra, chủ nhiệm lớp nổi trận lôi đình, ngoài Mẫn Na cùng Vũ Đạt có chút lo lắng cho Hạo Văn, bạn học khác cũng chỉ xa xa quan sát.

Tiết địa lý, Hình lão sư ngày thường hình tượng ôn nhu, bây giờ nhìn ra được, nàng thật sự phát hỏa. Cũng khó trách, gặp một tên học sinh như vậy, không phát hỏa thật khó.

"Chung Hạo Văn, ngươi có ý gì đây?" Hình lão sư nắm bài thi trắng của Hạo Văn trong tay, "Ngươi đây là trả thù ai? Ngươi cho là ta sao? Kỳ thực ngươi là làm chậm trễ chính mình!"

Vừa tốt nghiệp nửa năm, làm sao có thể nghĩ gặp ngay một tên học sinh như thế này. Hình lão sư công tác với cương vị đứng đầu trong ban, tuy không nói quá nhưng là luôn cẩn trọng dốc hết tâm huyết, soạn bài, giảng giải không dám có chút điểm qua loa. Hình lão sư không biết chính mình có điểm nào bất công, nàng làm hết thảy đều xuất phát vì tốt cho học sinh, lại không nghĩ sẽ thu được kết quả như thế này.

Ủy khuất, phẫn nộ, hết thảy bùng nổ, nhưng nàng chỉ là một tiểu hài tử 13 tuổi. Hình lão sư cảm thấy việc này có chút hoang đường cùng châm chọc.

"Ta làm chậm trễ chính ta, ngươi gấp cái gì? Hoàng thượng không gấp gấp chết thái giám." Chung Hạo Văn ngồi im một chỗ, có chút dương dương đắc ý.

Hình lão sư có chút thật khó hiểu được, thoạt nhìn gương mặt thông minh như vậy, vì cái gì liền trở nên hồ đồ?

"Ngươi nói gì đó?" Hình lão sư có chút khó tin. Không nghĩ đến trên lớp học, Chung Hạo Văn lại nói tự nhiên như vậy.

"Ngươi không nghe thấy ta nói gì? Ngươi lỗ tai không tốt còn muốn lão sư?" Chung Hạo Văn chậm rãi đứng lên, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Vũ Đạt không khỏi trợn mắt, trong lòng âm thầm đổ một tầng mồ hôi lạnh.

"Ta nộp giấy trắng thì làm sao? Không biết còn không thể để trống? Chẳng lẽ ngươi muốn ta gian lận mà ghi vào? Không biết chính là không, ngươi dạy ta không thể hiểu, chính ngươi là một lão sư không tốt còn đứng đó la cái gì?"

Phòng học có chút ồn ào lập tức im lặng, các học sinh đều nín lặng, khẽ mở to mắt nhìn Hình lão sư.

Chung Hạo Văn thực là một chút mặt mũi đều không chừa cho lão sư, chắc chắn một hồi sẽ là bão tố trước mắt.

Hình lão sư cắn chặt môi, sắc mặt hết một hồi đỏ lại chuyển sang trắng bệt, nàng nhìn chằm chằm Chung Hạo Văn, không nói được lời nào.

Chung Hạo Văn vẫn đứng im không nhúc nhít, giương đầu, nhìn thẳng Hình lão sư.

Trong phòng học lâm vào một trận im lặng đến khó chịu, giống như hai đại quân đang chuẩn bị lâm vào trận chiến sống còn trước mắt.

Chốc lát, ngoài dự đoán của mọi người, Hình lão sư không hề có phát tác, mà im lặng xoay người đối mặt với bảng đen, đưa lưng về phía học sinh bên dưới.

Vai nàng nhè nhẹ rung lên, một tay nâng lên che lấy miệng.

Trong phòng học, dần có tiếng nức nở nhè nhẹ khiến bọn học sinh có chút hoảng sợ.

Chung Hạo Văn không như dự liệu sẽ nhìn thấy lửa giận, lại thấy một cô gái nhu nhược bị chính mình bức đến khóc trên bục giảng. Trong lúc nhất thời, cái gì gàn dở cùng cao ngạo đều tan biến. Cho dù đối với bạn đồng lứa nàng có chút thành thục hơn hẳn, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một hài tử 13 tuổi, hỉ nộ ái ố gì đều thể hiện trên mặt. Nàng hơi chau mày, trong lúc nhất thời không biết nên đi lên xem qua một chút hay vẫn nên đứng im một chổ.

Ánh mắt bạn học dần chuyển từ nhìn lão sư sang nhìn chằm chằm Hạo Văn, từng ánh mắt này, khiến Hạo Văn thấy vô cùng khó chịu.

Một lúc sau, lớp trưởng đứng lên, khẽ đi đến bục giảng. Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hình lão sư, lại nhìn nhìn về phía bạn học.

"Lão sư......" Lớp trưởng tiến lên một bước, tựa hồ muốn nói cái gì.

Đột nhiên, đứng yên không nhúc nhích

Hình lão sư đột ngột xoay người, cầm lấy sách trên bàn, sải bước đi vội ra khỏi phòng học.

......

Mẫn Na ngồi phía sau, im lặng quan sát hết thảy. Nàng biết, Chung Hạo Văn trong lòng đang rất khó chịu. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng làm sao không thể hiểu tính tình Chung Hạo Văn. Gia hỏa này ăn mềm không ăn cứng, nhìn thấy lão sư khóc trên bục giảng, nàng nhất định cảm thấy chính mình khi dễ người ta, sẽ tự trách, sẽ hối hận, cùng khổ sở. Chính là ngại ngày thường luôn mang vẻ cao ngạo, nên vẫn như cũ ngạo kiều.

Mẫn Na thở dài, nhẹ nhàng gấp bài thi 98 điểm của mình kẹp vào sách. Trong lớp có điểm muốn loạn, mọi người cùng nhau đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhìn đến Chung Hạo Văn, Mẫn Na có chút lo âu, việc hôm nay bị chủ nhiệm lớp biết đến, Hạo Văn không thể thoát khỏi bị kiểm điểm.

Cho đến lúc hết tiết địa lý, cũng không thấy Hình lão sư quay về lớp. Một hồi phong ba, đột nhiên, yên ắng lạ thường. Chủ nhiệm tới, nhưng lại không phát hiện ra điểm tức giận trên mặt. Hay là Hình lão sư còn chưa kịp báo cáo việc này với chủ nhiệm.... Mẫn Na thầm nghĩ.

Giờ nghỉ trưa, mang lòng lo lắng thật lâu. Mẫn Na gom hết dũng khí, hướng phòng địa lý lão sư đi tới. Dù sao nàng cũng là ủy viên học tập, chuyện này nàng ra mặt hỏi một chút cũng không có gì quá phận đi. Mẫn Na chỉ nghĩ đến, nếu có cơ hội, nàng hẳn nên nói giúp Hạo Văn vài câu.

Trong văn phòng thực yên tĩnh. Hình lão sư nằm úp mặt lên bàn, sọt rác bên cạnh bàn, dường như chứa đầy khăn giấy. Xem ra, lão sư đã khóc một trận thật lâu rồi.

Vừa đi đến bên cạnh bàn, Hình lão sư dường như phát hiện. Ngẩng đầu lên, mắt có hơi chút sưng đỏ. Nàng nhìn qua Mẫn Na, miễn cưỡng mĩm cười.

"Làm sao vậy? Có việc a?" Hình lão sư lời nói nghe ra có chút khàn khàn.

"Không, ta đến xem, ngài không việc gì đi!" Mẫn Na hơi nhỏ giọng nói.

Học sinh trước mắt, có đôi khi, sẽ thật tàn khốc (ác độc).

"Nga, ha ha!" Hình lão sư có chút ngượng ngùng, cười cười. Dù sao một lão sư trên lớp học bị học sinh bức đến phát khóc, lại có một học sinh đến an ủi, không phải một sự tình hay ho gì.

"Lão sư, Chung Hạo Văn không phải người xấu!" Mẫn Na nghĩ thật lâu, cố thu dũng khí, cuối cùng nói đi ra.

Mẫn Na không biết lời nói của chính mình có bao nhiêu trọng lượng, bình thường mẹ Tề trách mắng nàng, cho dù nàng có bị ủy khuất cũng sẽ không mở miệng giải thích, mà lần này, tuyệt nhiên vì chuyện Hạo Văn một thân một mình đi tìm lão sư giải thích qua, cảm giác có chút không được tự nhiên.

Lời Mẫn Na nói có chút làm Hình lão sư cảm giác ngoài ý muốn. Nàng ngẩng đầu, nhìn nhìn Mẫn Na, có chút nhìn thấy sự quẫn bách của Mẫn Na.

Mẫn Na đứng trước bàn, hai tay nắm chặc lấy nhau. Nàng cố gắng bắt chính mình nói chuyện, đem lời trong lòng suy nghĩ nói ra hết, lại có chút hoảng sợ.

"Chung Hạo Văn, ta đối với nàng thực thất vọng!" Hình lão sư nhìn Mẫn Na, nhàn nhạt nói.

"Lão sư!" Không biết vì sao, Mẫn Na đột nhiên có chút nức nở. Hình lão sư ngẩng đầu, ngoài ý muốn phát hiện Mẫn Na trên mặt đã tràn đầy nước mắt.

"Lão sư, Chung Hạo Văn thật không phải người xấu!" Tựa hồ có nhiều điều muốn nói, mà giờ phút này, lại một câu đều không nói được. Mẫn Na không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể một lần rồi lại một lần lặp lại, hy vọng lão sư có thể hiểu, có thể bỏ qua cho Hạo Văn. Mà nàng cũng thực rõ, loại khả năng này quá nhỏ bé.

Phản ứng của Mẫn Na làm cho Hình lão sư có chúc kinh ngạc, bình thường không thấy Mẫn Na cùng Hạo Văn có gì quá thân thiết, chỉ ngẫu nhiên có nghe nói Tề Mẫn Na, Bành Vũ Đạt cùng Chung Hạo Văn ba nhà thân thiết, gia đình ba đứa nhỏ đều có danh tiếng trước giờ. Mẫn Na luôn là đứa nhỏ hiểu chuyện, lần này tại cuộc thi lại dẫn đầu, là môn sinh chủ nhiệm ban bảy luôn treo trên miệng mà đắc ý. Không biết đứa nhỏ hôm nay sao lại.....

"Tề...... Tề Mẫn Na!" Hình lão sư chậm rãi kêu một tiếng.

"Lão sư!" Mẫn Na ngẩng đầu lên, nước mắt đã chảy thành dòng. "Chung Hạo Văn thật sự không phải người xấu, các người đừng đem nàng biến thành người xấu!" Nói xong, nước mắt giống như hạt châu rơi khỏi dây mục tuông chảy xuống. Mẫn Na nâng tay áo, dùng sức lau qua.

"Chung Hạo Văn trong nhà có phải xảy ra việc gì hay không?" Hình lão sư đột nhiên cảm giác được, sự tình cũng không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy, đối mặt với mình là đám trẻ chỉ mới 13 tuổi, nhưng là, đứa nhỏ này thực không đơn giản, có phải hay không có sự tình gì xảy ra mà lão sư không rõ được.

"Lão sư, Chung Hạo Văn từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh, ba nàng đưa nàng đến nơi khác học tập, nàng luôn một mình đơn độc...." Mẫn Na ấp úng nói. Nàng cũng không rõ nói việc này với Hạo Văn có gì quan hệ, chỉ là Mẫn Na cảm thấy, nếu Chung gia không làm như vậy, Hạo Văn cũng không phải như bây giờ.

"Lão sư, Chung Hạo Văn thật sự không phải người xấu. Lúc nhỏ, mỗi lần ta gặp rắc rối đều là Hạo Văn giúp ta. Nàng luôn che chở ta, không cho người khác được khi dễ ta. Sau này, ba cùng mẹ nàng ly hôn, nàng liền thay đổi, không đặc biệt yêu thích người khác cũng không thích nói chuyện nữa. Nhưng là ta biết thật ra nàng không phải như vậy, nàng không phải người xấu......"

Mẫn Na cứ một lần lại một lần lặp lại. Lời nói có chút rối loạn, nhưng là Hình lão sư tựa hồ nghe đã hiểu.

Một bên an ủi Mẫn Na, một bên có chút đăm chiêu suy nghĩ. Chỉ vừa mới đi làm vài tháng đã gặp vấn đề như thế này, Hình lão sư thật sự không biết nên xử lý thế nào. Nàng chỉ có thể trước tiên an ủi học sinh của mình, sau đó từ từ suy nghĩ một chút.

Trùng hợp, chủ nhiệm lớp đi đến. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Mẫn Na đang khóc.

"Làm sao vậy? Tề Mẫn Na?" Chủ nhiệm lớp nhất thời có chút khẩn trương, lo sợ môn sinh mình đắc ý nhất bị ủy khuất cùng khi dễ.

"Ta? Ta không sao!" Mẫn Na bối rối lau lau nước mắt. Nàng sợ hãi chủ nhiệm hỏi nguyên nhân, liên lụy đến Hạo Văn. Hạo Văn đã bị chủ nhiệm quở trách nhiều lần, nàng thật sự không nghĩ sẽ để Hạo Văn bị khiển trách thêm.

Chủ nhiệm nhìn qua Hình lão sư, đối với sự tình trước mắt có chút khó hiểu.

"Tề Mẫn Na, chuyện ngươi nói, ta đã hiểu." Hình lão sư đứng dậy hơi tiến đến, vỗ nhẹ lên vai Mẫn Na.

Chủ nhiệm lớp có ý muốn hỏi, lơ đãng nhìn xung quanh, mắt liếc thấy có người đứng ngay cửa, Chung Hạo Văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top