Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

MẠC CỰ *

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận đứa cháu này, nhưng có phát tiết bằng lời nói như thế nào cũng bằng thừa. Ông nội Chung thở dài một hơi, lắc đầu, đi vào thư phòng.

"Tiểu Văn!" Bà nội tiến đến nắm tay Hạo Văn, bị Hạo Văn tránh né.

"Bà nội, ta nhớ mẹ ta!"

Nói xong Hạo Văn mở cửa chạy nhanh ra ngoài.

Mỗi khi tức giận đều thề hứa sẽ bỏ mặc Chung Hạo Văn không quản, nhưng Chung Tuấn Nghiệp vẫn trước sau để ý tới đứa nhỏ này. Dù sao cũng là cốt nhục của chính mình, huống hồ, Chung Tuấn Nghiệp biết, Hạo Văn biến thành bộ dạng như bây giờ, chính mình có trách nhiệm thật lớn.

Đứng yên lặng trước cửa sổ, hắn nhớ tới Hạo Văn lúc nhỏ, được hắn yêu thương cõng trên vai, vui vẻ gọi "ba ba". Hạo Văn lấy mũ của hắn đội lên đầu mình, nói lớn lên sẽ giống ba ba cùng nhau làm cảnh sát, cũng sẽ vì điều tra án, nữa tháng không về nhà. Hắn vừa về tới cửa viện, Hạo Văn liền từ xa chạy tới, ôm chầm lấy cổ hắn.... Mọi chuyện như vừa mới diễn ra ngày hôm qua, mà Hạo Văn hiện tại, trong mắt nàng không còn sùng bái lão ba này nữa, mà có phần làm cho trong lòng Chung Tuấn Nghiệp run sợ.

Hạo Văn ở thành phố B đánh người, cho tới chính mình cũng mang đầy thương tích mà phải nằm viện. Tuyết trắng rơi đầy, vết máu đỏ tươi, có tiểu tử đứng ngây người thất thần. Trên áo Hạo Văn bê bết máu, hắn tìm thấy một chiếc túi nhỏ, mở ra xem, rất nhiều ảnh chụp xưa cũ lộ ra. Chung Tuấn Nghiệp, Chu Mai Hân, còn có tiểu Hạo Văn.

Thở dài một hơi, Chung Tuấn Nghiệp nhíu chặc mày, không nói.

"Tuấn Nghiệp, ăn cơm!" Vợ hắn đi tới, lên tiếng.

"Đưa tiền cho ta!" Chung Tuấn Nghiệp suy nghĩ hồi lâu, nói.

"Cái gì?"

"Đưa tiền cho ta!" Chung Tuấn Nghiệp xoay người, "Đưa ta sổ tiết kiệm, ta muốn Hạo Văn học tiếp trung học thực nghiệm!" Chung Tuấn Nghiệp chậm rãi nói.

"Chung Tuấn Nghiệp, ngươi điên rồi sao?"

Chung Tuấn Nghiệp thở dài. "Ngươi nói ta phải làm sao đây? Nàng là con gái của ta, ta làm sao có thể thờ ơ nhìn nàng như vậy!"

"Hạo Văn là con của ngươi, Chung Điềm không phải sao? Nàng là nữ nhi, Chung Điềm là gì? Gọi điện cho hiệu trưởng, đưa tiền để nàng có thể tiếp tục đến trường, ngươi phí bao nhiêu tiền, cuối cùng đều sẽ thành uổng phí!"

Chung Tuấn Nghiệp nhìn vợ mình, đột nhiên dường như không nhận ra nàng, ánh mắt hắn trông thật xa lạ.

"Ta trước lúc đến với ngươi có nói, ta có một đứa nhỏ, ngươi đã nói thế nào? Ngươi sẽ đối với đứa nhỏ như con của chính mình, đây chính là thái độ đối với con của chính mình sao? Chung Điềm làm sao? Chung Điềm có ba, có mẹ, có một gia đình? Hạo Văn thì sao? Chúng ta đã cho nàng được cái gì?" Chung Tuấn Nghiệp trong lời nói có chút tức giận cùng hối hận.

Hắn bắt đầu hối hận khi quyết định đưa Hạo Văn đến thành phố B, vốn là hắn chỉ muốn cho Hạo Văn thay đổi chút tính tình, không nghĩ tới lại như hôm nay. Nhìn Hạo Văn học tập tại nhà luôn muốn dò xét biểu cảm của ba mẹ viết "Khát vọng sống", tâm hắn liền cảm thấy đầy đau đớn.

"Ngươi thôi bất nghĩa đi, lấy tiền ra đây, nàng là con của ta, mặc kệ nàng có thành cái dạng gì, ta cũng không thể bỏ mặc nàng!" Chung Tuấn Nghiệp chầm chậm nói.

Xoay rất nhiều quan hệ, Chung Tuấn Nghiệp cuối cùng lấy được một chổ ở trung học thực nghiệm. Thời điểm đưa giấy báo nhập học đến trước mặt Hạo Văn, Chung Hạo Văn chỉ nhìn lướt qua, khẽ nhếch mép.

"Ba, chuyện này cần phải như vậy sao?"

"Việc muốn ta đã làm xong, đi hay không, chính ngươi quyết định đi!"

Chung Tuấn Nghiệp nén lửa giận. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ này, hắn đều dị thường phẫn nộ. Hắn thật khó hiểu, ánh mắt Chung Hạo Văn luôn đầy khiêu khích, sắc bén, làm cho hắn cảm giác không được tôn trọng, thậm chí là có chút vũ nhục.

"Nga, tốt, ta còn nghĩ ngươi muốn đưa ta đi khuất mắt, mắt không thấy lòng sẽ không phiền đi!" Hạo Văn cười nói.

Lời Hạo Văn làm cho Chung Tuấn Nghiệp tức giận, chính mình đưa Hạo Văn đi ra ngoài là có ý tốt, nếu như không muốn đi, có thể nói rõ, như thế nào còn nhỏ đã học châm chọc khiêu khích người? Nhìn nữ nhi của chính mình, đã tưởng ra chính mình vì muốn tìm cho nàng một trường trung học tốt mà cùng trong nhà náo loạn, xung quanh trằn trọc, không khỏi giận dữ từ trong ra.

"Chung Hạo Văn, ngươi tự lo cho tốt!" Chung Tuấn Nghiệp lạnh lùng nói. Từ đầu hắn nghĩ rằng sẽ cùng Hạo Văn hảo nói chuyện, khuyên nàng đọc nhiều sách trọng điểm, vừa lúc có hoàn cảnh tốt, có thể bỏ qua những điều không hay trước đây. Không nghĩ đến chỉ vừa nói được mấy câu, vốn không có biện pháp lại tiếp tục rối loạn.

"Ha ha, ta còn phải ở nội trú đi?" Hạo Văn liếc mắt, nhìn nhìn Chung Tuấn Nghiệp.

Câu nói này làm Chung Tuấn Nghiệp có chút khó xử, Hạo Văn lúc ở thành phố B tự nhiên là chịu sự quản lý của kí túc xá trường, nay trở về, không có lo lắng vấn đề nơi ở của nàng. Muốn để nàng ở cùng ông bà nội, hai vị mặc nhiên sẽ không có ý kiến gì, nhưng là tỷ muội đông đúc, mà lại là những người khó giữ mồm miệng, khó tránh khỏi cho đứa nhỏ gặp phiền nhiễu. Đến ở cùng chính mình...... Chung Tuấn Nghiệp có chút đau đầu, tại nhà chính mình bây giờ thê tử còn đang nổi nóng a, với tính khí Hạo Văn, không khéo lại một trận gà bay chó sủa.

"Quên đi, ngài đừng tự làm khó dễ mình! Ta cứ trú tại trường đi!" Hạo Văn quan sát một chút vẻ mặt Chung Tuấn Nghiệp, cười lạnh một tiếng nói.

"Cái này...... Cám ơn!" Hạo Văn nắm lấy giấy báo lên, giơ giơ tay nói, tiện tay bỏ vào ngăn kéo, "Không còn gì nữa, ta đi ra ngoài trước......"

Nhìn thân ảnh Chung Hạo Văn, Chung Tuấn Nghiệp chau mày. Hài tử này, chỉ mới 13 tuổi, nhỏ như vậy...... Nhưng là, ngữ khí sắc bén như vậy, còn có năng lực quan sát thật lợi hại, thực sự vượt quá bạn cùng tuổi thật nhiều. Chung Tuấn Nghiệp không biết rằng việc này đối với Chung Hạo Văn mà nói, là việc tốt hay là việc xấu. Hắn có thể tự khẳng định, đứa nhỏ này, thật không thể cho hắn bớt lo âu.

Trước cửa viện có một cây liễu lớn, Vũ Đạt sớm đã ở dưới gốc cây chờ. Thấy Hạo Văn từ trong viện đi ra, vội vàng đứng dậy đón chờ.

"Làm sao?" Vũ Đạt nhìn Hạo Văn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, tựa hồ không có dấu vết bị thương. Nhìn thấy Chung Tuấn Nghiệp kéo Hạo Văn kêu đi, Vũ Đạt tâm tình rối loạn. Đối với người ở trong viện, Chung Tuấn Nghiệp tựa hồ đã thành kẻ gây bạo lực gia đình......

"Không có việc gì, cùng ta nói về chuyện học thôi! Thế nào, hôm nay ngoạn ở đâu đây?" Hạo Văn bâng quơ nói, lúc nói đến chuyện ngoạn, trong mắt không khỏi tỏa sáng.

"Ngươi đi đâu học?" Vũ Đạt trong lòng không khỏi mong chờ, nếu Hạo Văn cũng có thể học trung học thực nghiệm thì thật tốt, nhưng cũng chỉ là hy vọng mà thôi, trung học thực nghiệm yêu cầu điểm thật không nhỏ, tổng điểm không đến 160 đều khó có thể đạt.

"Ngươi đoán đi?" Hạo Văn tinh nghịch liếc nhìn Vũ Đạt, cười.

"Đối với ta mà nói, không phải ở đâu cũng như nhau sao? Đi thôi, chúng ta đi đánh bi-a!" Hạo Văn cười khoát tay lên vai Vũ Đạt kéo đi.

Vũ Đạt gật gật đầu, nhìn một chút sắc mặt Hạo Văn, tựa hồ không có hờn giận. Xem ra không có cùng trong nhà phát sinh xung đột...... Hoàn hảo, Vũ Đạt hơi hơi yên tâm......

"Hạo Văn...... Mẫn Na nàng......" Vũ Đạt có chút muốn nói lại thôi, nàng muốn nói "Chúng ta kêu Mẫn Na cùng đi đi", nhìn Hạo Văn nét cười trên mặt dần hiện ra một tia tức giận, Vũ Đạt nghĩ nghĩ, đem lời vừa muốn nói nuốt ngược vào trong bụng.

Hạo Văn nhìn nhìn Vũ Đạt, không nói gì. Đi mấy bước, đột nhiên đứng lại.

"Vũ Đạt, ngươi cảm thấy Mẫn sẽ cùng chúng ta đi đánh bi-a sao?" Hạo Văn quay sang, hỏi.

"Mẫn Na......" Vũ Đạt bị Hạo Văn hỏi khó, tự nghĩ, với tính cách Mẫn Na cùng gia giáo, quả thật......

"Vũ Đạt, ngươi biết không? Nếu không phải người cùng chung chí hướng, đi cùng nhau cũng không được vui vẻ. Mà Mẫn Na, nàng cùng chúng ta không chung một." Hạo Văn nhìn Vũ Đạt, một hơi nói.

"Nhưng là, chúng ta dù sao đều là cùng nhau lớn lên...... Mẫn Na nàng trong lòng cũng rất khó xử!"

Vũ Đạt luôn như vậy, từ nhỏ luôn đứng giữa Hạo Văn cùng Mẫn Na chu toàn. Cho dù biết mấu chốt chuyện Hạo Văn cùng Mẫn Na là gì, cũng có thể lý giải hành vi của Hạo Văn cùng Mẫn Na, nhưng Vũ Đạt vẫn như trước tìm phương pháp giúp hai nàng hòa hợp. Nàng luôn cảm giác được, ba người có thể cùng nhau lớn lên thật sự rất khó. Đương nhiên, Vũ Đạt không tiếp tục cùng Hạo Văn tranh luận, nàng đương nhiên biết tính khí Hạo Văn, nói một không hai, sự tình này nàng đã quyết, khó tìm được ai có thể khuyên giải.

"Nàng khổ sở trong lòng đó là chuyện của nàng, cùng ta không quan hệ. Chung Hạo Văn ta tuyệt đối sẽ không cuối mặt theo đuôi người khác. Nàng ở trong lòng ba mẹ vui vẻ mà trưởng thành là tốt rồi!" Hạo Văn nhìn mảng đá vụn trên đất nói, "Đương nhiên, Bành Vũ Đạt ngươi, cùng Chung Hạo Văn ta là bằng hữu, cùng Tề Mẫn Na nàng cũng là bằng hữu, thái độ của ta đối với nàng thế nào, cùng hữu tình các ngươi không quan hệ. Các ngươi như thế nào thì nên như thế. Bành Vũ Đạt ngươi tại Tề gia danh tiếng tốt, không giống ta...... Chung Hạo Văn ta là tiểu tử hư hỏng, là sai lầm của ba mẹ ta, ta làm gì đều muốn chính mình tìm mắng chửi?" Hạo Văn cười lạnh một tiếng, xoay người đi.

Nhìn thân ảnh Hạo Văn chậm rãi bước đi, Vũ Đạt thở dài. Xem ra Hạo Văn cùng Mẫn Na thật không có cách nào có thể làm bằng hữu. Nghĩ tới...trong lòng Vũ Đạt không khỏi dâng lên một cỗ mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top