Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

OAN GIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đám tân sinh đến báo danh, Mẫn Na nhìn thấy Vũ Đạt. Nàng đứng gần nơi báo danh, không biết nên tiến tới hay đứng nguyên tại chỗ. Thời điểm còn đang do dự, Vũ Đạt liếc thấy Mẫn Na cầm giấy báo trong tay, cười cười, đi thẳng tới.

"Dì không đưa ngươi tới?" Vũ Đạt nhìn quanh một vòng, phát hiện Mẫn Na quả thực chỉ có một mình, không khỏi có chút tò mò. Tề gia đối với đứa cháu gái này luôn là chiếu cố rất cẩn thận, đi đến đâu đều có người lớn đi theo, hôm nay lại có chút khác thường......

"Ba ta hôm nay có hội nghị, mẹ có chút việc, nên ta tự đến đây!" Mẫn Na cười cười, có chút không tự nhiên.

"Ngươi đây?"

"Ta?" Vũ Đạt chỉ chỉ nơi xa bảng dán thông báo phân ban, "Ta cùng Hạo Văn đến, nàng đang xem danh sách phân ban!"

Quay đầu, nhìn thấy Mẫn Na vẻ mặt ngạc nhiên, Vũ Đạt nói tiếp "Hạo Văn cũng học ở đây, ha ha, không nghĩ tới đi, gia hỏa này một mực im lặng, ta cũng như vậy hai ngày trước mới biết!" Vũ Đạt cười, bộ dạng thực sự vui vẻ.

Mẫn Na cũng khẽ cười gật gật đầu, tia kinh ngạc kia rất nhanh tiêu tan đi. Thế lực Chung gia, làm cho Chung Hạo Văn vào trung học thực nghiệm không phải là việc gì khó, Mẫn Na chính là không ngờ đến, chính mình có thể cùng Hạo Văn tiếp tục làm bạn học.

Không biết là nên vui mừng, hay là nên xấu hổ......

Đang nghĩ, Hạo Văn đã đi tới. Vẫn thân mật gác một tay trên vai Vũ Đạt, không để ý bên cạnh có người cười nói "Vũ Đạt, hai ta đều ở ban bảy!"

"Thật sao?" Vũ Đạt mặt mày hớn hở.

"Ừ!" Hạo Văn gật đầu cười lên, lơ đãng nhìn, thấy Mẫn Na vẫn một mực trầm mặc.

"U, ha ha!" Hạo Văn cười cười, xoay người nhìn nhìn Vũ Đạt," Vũ Đạt, ta qua bên kia nhìn xem một chút, ngươi...... Các ngươi tán gẫu!"

Nói xong, Hạo Văn đi......

Mẫn Na đứng lặng tại chổ, cúi đầu, tờ giấy báo trong tay bị gắt gao nắm lấy đã sớm nhăn thành một đoàn. Không biết vì sao, thấy bộ dáng Hạo Văn lạnh lùng, có cảm xúc muốn rơi lệ......

"Làm sao vậy?" Vũ Đạt nhìn nhìn Mẫn Na, nghĩ đến vừa rồi Hạo Văn đối với thái độ của nàng, tự nhiên có thể hiểu được tâm tình Mẫn Na, chính là với tính khí Hạo Văn, ai mới có thể thuyết phục được đây?

Mẫn Na không nói gì, nàng luôn là tính tình dịu dàng, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia quật cường. Tay vẫn gắt gao nắm chặt giấy báo, nhẹ nhẹ ngẩng đầu lên......

"Mẫn Na, ta cùng ngươi qua kia xem bảng một chút?" Vũ Đạt thử hỏi.

"Không cần!" Nói xong, Mẫn Na bước đi. Nhìn thân hình đơn bạc của nàng bước đi, Vũ Đạt không khỏi thở dài.

Thật đúng là "Không phải oan gia không gặp nhau"!

Đi vào lớp ban 7, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống. Vừa định quay đầu cùng Vũ Đạt nói cái gì đó, Hạo Văn phát hiện trong góc phòng là Mẫn Na.

Nàng như cũ cúi thấp đầu, trong tay tựa hồ đùa nghịch vật gì đó. Mặc áo sơmi, tóc không dài. Hạo Văn còn nhớ Mẫn Na trước kia là một tiểu mỹ nữ, đứng trước quầy hàng bồi hồi, nhìn nhìn chiếc kẹp tóc xinh đẹp. Mà hiện tại, đại khái là học tập bận rộn không có thời gian để ý đi...... Người nhà trong viện bạn cùng lứa tuổi liền lấy Mẫn Na học tập, xem ra, có điểm là học tập bộ dáng!

Hạo Văn cười, Vũ Đạt theo ánh mắt Hạo Văn nhìn qua, cũng hiểu được.

"Không nghĩ đến, nàng cũng ở đây!" Vũ Đạt cười cười.

"Đúng a, xem ra ban ta về sao sẽ có danh tiếng, người đứng nhất cùng đứng cuối cùng đều ở đây a! Xong rồi, Bành Vũ Đạt, ngươi không có địa vị......" Hạo Văn tự giễu cười.

Vũ Đạt có chút không hiểu, Hạo Văn từ nhỏ đã là một tiểu háo thắng so đo, mặc kệ ở doanh trại hay ở trong viện, chưa từng gặp qua thời điểm nàng chịu thua thiệt, nhưng vì sao thời điểm học tập này, nàng liền cố tình "Nhìn xem". Nàng là một người kiêu ngạo, thế nào lại tại đây cam chịu thua thiệt......

Khó hiểu, giống như quan hệ hiện tại của Hạo Văn cùng Mẫn Na. Nhìn ra được Mẫn Na bởi vì Hạo Văn coi thường mà thương tâm, nhưng là nàng vì sao không tìm Hạo Văn nói rõ. Mà tên nhãi Chung Hạo Văn, rõ ràng còn quan tâm Mẫn Na, lại vì cái gì làm bộ như hờ hững.

Chốc lát, lão sư đến. Nhìn qua là chủ nhiệm lớp, tuổi tác tầm 40, vẻ mặt nghiêm túc. Đơn giản tự giới thiệu một chút, sau đó bắt đầu sắp xếp chổ ngồi.

Chung Hạo Văn không cao, được sắp xếp ngồi bàn ba, Vũ Đạt với Hạo Văn cùng bàn, cách giữa một bạn học. Mẫn Na ngồi bàn thứ năm, cách Hạo Văn cùng Vũ Đạt khá xa.

Nhìn vào Hạo Văn cùng Vũ Đạt cười cười nói nói, cách một nữ sinh không ngừng nháy mắt, không biết Hạo Văn nói gì, khiến Vũ Đạt cười không ngừng. Mẫn Na trong lòng khó chịu, không biết vì cái gì rất muốn đi đến cho Chung Hạo Văn một cái tát, hỏi nàng vì cái gì không để ý tới chính mình.

Cuối cùng vẫn là nàng im lặng, dù sao nàng cũng là một nữ nhi ngoan ngoãn.....

Đại khái là Hạo Văn hơi lớn tiếng gây ồn ào, khiến chủ nhiệm chú ý. Nàng chậm rãi đi đến chỗ Hạo Văn ngồi, gõ gõ bàn.

"Náo cái gì đây? Sắp xếp chổ ngồi cũng có thể náo như vậy?" Chủ nhiệm trợn mắt nhìn.

Vũ Đạt trầm mặc, cúi thấp đầu ngồi im. Hạo Văn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn chủ nhiệm.

"Như thế nào? Không phục?" Trong ánh mắt khiên khích có chút chọc giận chủ nhiệm lớp.

"Phục, ta phục, ta tim phổi đều phục *......" Hạo Văn kì quái nói.

(*Nguyên bản "phu thê phế phiến" Là một món cay vùng Tứ Xuyên, nguyên liệu chính là phổi, tim, lưỡi bò)

"Ngươi......" Chủ nhiệm bị những lời này làm nghẹn lời, không nghĩ tới một tiểu tử Hạo Văn lại dám nói như vậy.

"Ta không nói nữa, lão sư ngươi cũng đừng tức giận, tức giận đối với thân thể không tốt!" Hạo Văn như cũ âm dương quái khí, liếc chủ nhiệm chỉ cần một mắt, vẻ mặt khinh thường.

"Ngươi đứng lên cho ta!" Chủ nhiệm lời nói có chút gấp gáp, học sinh quá làm càng, không xem tôn sư trọng đạo ra gì, nói chuyện cùng lão sư lại không hề đứng lên, bộ dạng thật đắc ý, giống như chọc giận được lão sư là một thành tựu.

Hạo Văn mỉm cười chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu, so với chủ nhiệm lớp cao hơn một cái đầu.

"Ngươi tên gì?" Chủ nhiệm cố nén lửa giận. Dù sao cũng chỉ là học sinh mới ngày đầu nhập học, chính mình đi dạy 20 năm, trước nay chưa gặp qua tiểu tử nào như vậy. Giống như mục đích nàng đến đây cùng lão sư một dạng.

"Chung... Hạo... Văn!" Hạo Văn từng chữ nói, âm điệu đó, hoàn toàn không giống trả lời lão sư, mà giống đang tuyên bố một điều gì đó.

Chủ nhiệm lớp nhớ kỹ cái tên Hạo Văn, hoặc là, toàn ban đều nhớ kỹ.

Mẫn Na phía sau không khỏi vì Hạo Văn kìm nén muốn nhéo người ngày, trước kia đã biết Hạo Văn chuyên cùng lão sư đối đầu, chính là chỉ nghe nói, không chính mắt thấy, hiện tại gặp qua, thật là...... Quả thực là đối chọi gay gắt!

"Ngươi ngồi đi!" Chủ nhiệm phất phất tay. Sau đó chầm chậm đi lên bục giảng, tiếp tục giảng mấy lời hoan nghênh tân sinh, nhìn ra được, tâm tình của nàng không tốt, ngữ điệu cũng không giống lúc mới bắt đầu......

Tan học, Mẫn Na cố ý đứng ở cổng trường chần chừ. Rõ ràng biết lúc gặp Hạo Văn sẽ có chút xấu hổ, nhưng vẫn muốn gặp nàng. Mẫn Na nghĩ đến, nếu thật sự gặp được Chung Hạo Văn, nàng nhất định sẽ chủ động cùng Hạo Văn nói chuyện. Nàng có chút chịu không nổi. Nếu Hạo Văn muốn truy cứu chuyện trước đây, nàng sẽ chịu bị trách mắng, chỉ là không nghĩ nghĩ tới nghĩ lui, nhìn như không thấy......

Thật lâu, người người chậm rãi đi qua, vẫn không thấy Hạo Văn, vừa định từ bỏ, nhìn thấy Vũ Đạt xa xa đi tới.

"Mẫn Na?" Vũ Đạt nhìn thấy Mẫn Na liền khẽ cười ngoắc, "Mọi người đâu?"

"Không!" Mẫn Na hờ hững trả lời một tiếng, nhìn trái nhìn phải, Vũ Đạt quả thật đi một mình, không thấy Chung Hạo Văn đâu.

"Nàng đâu?" Mẫn Na nhỏ giọng hỏi.

"Ai? Chung Hạo Văn?" Vũ Đạt hỏi một tiếng, tựa hồ phát giác chính mình biết rõ còn hỏi, không tự giác cười cười, "Hạo Văn ở kí túc xá trường, ta vừa mới đi qua nhìn một chút, rất tốt!" Vũ Đạt cười đi lên trước, lôi kéo cánh tay Mẫn Na, "Đi thôi!"

Nói xong, hai người chậm rãi cùng đi, vẻ mặt mang nét cười, Mẫn Na cảm giác mất mát trong lòng ngày càng sâu......

Trong túc xá, ba bạn học kia đều có người nhà đến phụ giúp soạn đồ đạc, chỉ có Hạo Văn đơn độc, gác chân, nằm trên giường đã được Vũ Đạt giúp nàng thu dọn gọn xem sách.

Giáo trình cùng vở vừa được phát bị Hạo Văn đặt dưới sàn, trên bàn có mấy bản bao sách cùng một bao vở da màu đen. Đồ vật không nhiều, được sắp xếp ngay ngắn. Trong góc có một cái bàn được trải khăn trắng, thật ngăn nắp......

Đọc một hồi, Hạo Văn hơi mệt, ngồi dậy, lắc lư cổ.

"Bạn học, ngươi học ban nào a?" Trưởng môn sinh Lâm phô hỏi.

"Ban bảy!" Hạo Văn quay đầu nhìn một chút, đơn giản trả lời.

"Ngươi cũng không phải là người địa phương a?" Dì kia tựa hồ thật thích nói chuyện phiếm, chỉ là, nàng chọn sai đối tượng.

"Nhà của ta? Khu trung tâm!" Hạo Văn cười khổ một cái. Từ trường học đến nhà ba Chung 20 phút, đến nhà ông nội cũng không quá 10 phút, nhưng là chính mình lại chỉ có thể cô đơn ở trong kí túc.

Tâm tình nhất thời rối loạn, Hạo Văn lười nói chuyện. Nàng đứng lên, đem sách nhẹ nhàng đặt trên giường.

Nhìn trên giường chính mình, đối với việc Vũ Đạt xếp chăn gọn gàng lại thấy bất mãn. Hạo Văn cười cười, nắm chăn giũ ra, thành thục xếp thành một khối hình đậu hủ. Theo chân bộ đội lớn lên, đối với việc này nàng đương nhiên không xa lạ. Huống hồ Chung sư trưởng từ nhỏ luôn giáo dục Chung Hạo Văn "Một tổ chức tốt là có thể thể hiện sự rèn luyện tốt hàng ngày của quân nhân!"

Có lẽ Hạo Văn nhất định không thể làm một học sinh tốt, nhưng là nếu có một ngày trở về quân đội, nàng nhất định là một binh lính tốt.

Cầm khăn trải trên bàn lên, lau qua cái bàn. Sau đó kéo ghế dựa, ngồi trước bàn. Hạo Văn cầm lấy quyển sách lúc nãy lên tiếp tục đọc. Trong phòng có chút ồn, vì tránh những người trong phòng nhàm chán lại cùng nàng nói chuyện, Hạo Văn mở ngăn kéo, lấy máy nghe băng ra, tùy tiện bỏ vào một cuộn băng, đeo tai nghe lên, im lặng đọc sách.

Lại qua rất lâu, tựa hồ có chút đói. Hạo Văn dùng thẻ kẹp sách đánh dấu lại, đặt lên bàn, sau đó cầm lấy mũ, đi ra túc xá.

Lâm phô tựa hồ đối với Hạo Văn cảm thấy hứng thú, xa xa nhìn vài lần. Kia túi sách bìa sách, không thấy tên. Thấy Hạo Văn đi ra, nàng từ từ đi tới, nhè nhẹ lật xem một chút tên sách

Nhìn qua, nàng liền bĩu môi, đi rồi......

Bìa sách chỉ thấy hai chữ lớn màu đen – Ngoài song cửa.

-------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngoài song cửa-- tác giả Quỳnh Dao

Nội dung thật hứng thú trăm độ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top