Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

SÂN BÓNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạo Văn trả lời ngay lập tức làm Hình lão sư có chút kinh ngạc, giống như một chút tự hỏi lại bản thân cũng không cần.

"Vì cái gì?" Một học sinh sơ trung, lại không nghĩ đến học đại học, ở trường thực nghiệm này chỉ sợ không tìm được ai.

"Vì cái gì phải học?" Hạo Văn hỏi ngược lại.

"Này......" Hình lão sư không nghĩ đến Hạo Văn sẽ hỏi ngược lại. Chỉ là cảm giác nghĩ đến chuyện học đại học là chuyện theo lý thường tình. Thời điểm nàng bằng tuổi Hạo Văn, đại học là giấc mộng duy nhất, chỉ tiếc, bỏ lỡ mất....

"Học đại học vì việc làm, đi làm vì kiếm tiền, kiếm tiền vì mạng sống! Đúng không?" Hạo Văn nhấn rõ từng chữ, sắc mặt ngưng trọng.

Hình lão sư nhìn Hạo Văn, giống như gương mặt non nớt kia đột nhiên phóng đại, trở nên lạnh lùng mà thành thục. Điều này làm nàng có chút khó hiểu, một đứa nhỏ mười ba tuổi, tâm tư thường rất dễ đoán, mà Chung Hạo Văn này, gần như là một ngoại lệ.

"Ta không học đại học cũng có thể đi làm, không đi làm cũng có thể có tiền, không có tiền cũng có thể sống! Vậy ta cần gì phải bắt chính mình nghĩ nhiều lo xa đến vậy?" Hạo Văn cười lên nói.

"Ngươi có mộng tưởng khác sao?" Hình lão sư đột nhiên hiếu kỳ hỏi.

"Không có!" Như trước không cần suy nghĩ mà trả lời.

"Ngay cả lý tưởng đều không có?" Hình lão sư có chút khó hiểu. Mười ba tuổi, đúng ra phải là thời điểm tràn ngập ảo mộng tương lai, như thế nào một chút khả năng đều không nghĩ tới.

"Không có! Cuộc đời của ta, trong nhà sẽ có an bài tốt. Giống như ta không học tập, học xong tiểu học, trung học, tốt nghiệp, trong nhà cũng sẽ cho ta tham gia quân ngũ!" Hạo Văn đứng thẳng lưng, "Nếu như nói có nguyện vọng, chính là nhanh nhanh lớn lên, thân thể khỏe mạnh cường tráng, không ai có thể khi dễ ta, không ai đánh lại ta!"

Thời điểm nói xong lời cuối cùng, Hạo Văn có chút nghiến răng nghiến lợi, nhìn kỹ mặt đứa nhỏ, còn lờ mờ dấu tay....

Tham gia quân ngũ, trong số học sinh ở đây, chắc không có ai cứng rắn nói chính mình muốn đi lính. Hình lão sư không khỏi lắc đầu.

Những lời này ngoài Vũ Đạt, Hạo Văn không nhắc đến với ai khác. Mà lúc này, đối mặt với lão sư không phải "rất thân quen" này, lại nói nhiều quá mức. Chính Hạo Văn cũng cảm giác có chút kỳ quái, tựa hồ đối với Hình lão sư rất có hảo cảm.

Hình lão sư nhìn học trò của chính mình, không khỏi thở dài. Nếu lúc trước gia đình cô có một nữa điều kiện như gia đình Hạo Văn, cũng sẽ không đến nỗi bỏ lỡ việc học đại học. Thấy Hạo Văn cùng ba mình tranh cãi, Hình lão sư bỗng cảm thấy một tia chua sót vụt qua, ba, xưng hô này nhiều năm nay thật xa lạ, một chút lắng đọng lại....

Không biết buổi nói chuyện với Hình lão sư làm Hạo Văn có chút cảm động, hay là bản sữa chữa bài tập quá mức cẩn thận đã đánh động nàng, tới giờ địa lý, Hạo Văn không gây loạn. Mà ngoan ngoãn ngồi nghe. Chính như lời Hình lão sư nói, chỉ cần để tâm một chút, kết quả học tập của Hạo Văn sẽ rất tốt. Chỉ đáng tiếc, Hạo Văn chỉ để ý tới một môn này mà thôi.

Quan hệ với Mẫn Na tốt hơn, dần dần trở về như lúc trước. Hạo Văn mua bình giữ ấm mới cho Mẫn Na, Mẫn Na xem như bảo bối luôn cất trong túi sách. Người cao hứng nhất chính là Vũ Đạt, nhìn thấy hai người anh em thân thiết của mình hòa hợp như trước, chính mình không cần nhìn trái nhìn phải mà khó xử, tự đáy lòng thầm vui sướng.

Cuối kỳ, thành tích Hạo Văn vẫn như cũ, xếp chót lớp. Chỉ là, thành tích địa lý không hề thấp, đạt 90, không phải quá cao, nhưng so với các môn khác, đã là cách biệt một trời một vực.

Cầm đến bài thi của Hạo Văn, Hình lão sư cảm thấy thật cao hứng. Đề địa lý lần này có chút khó, có thể đạt 90 điểm không phải dễ. Chủ nhiệm lớp đi tới, lướt qua bài thi của Hạo Văn, vẻ mặt đầy khinh thường bĩu môi. Chủ nhiệm lớp là Tiếng Anh lão sư, bài thi Tiếng Anh của Hạo Văn chỉ hơn 30 điểm. Bài thi của cùng một người, sao lại có khác biệt lớn đến vậy? Chủ nhiệm có chút hoài nghi có phải hay không Chung Hạo Văn cố ý nhằm vào chính mình.... Lật lật bài thi toán học, chỉ 22 điểm. Chủ nhiệm lớp cảm giác lấy lại được cân bằng, xem ra đứa nhỏ này sáng địa lý. Cũng không biết Hình lão sư dùng thủ đoạn gì, có thể làm cho đứa nhỏ ương ngạnh này an phận học tập. Chủ nhiệm nghĩ sẽ hỏi Hình lão sư một chút, lại có chút ngại mở miệng. Bỏ đi....

Có thể xác định, tiền thưởng cuối kỳ của mấy vị lão sư bị Hạo Văn chôn vùi......

Mà nhân vật chính của toàn bộ sự kiện, lúc này đang ở trên sân thể dục cao hứng đá bóng. Mùa đông ở phương Bắc, tuyết trắng bao trùm toàn sân thể dục, Hạo Văn mặc bộ quần áo đá bóng số 7*, chạy theo một đám nam sinh cao hơn mình một cái đầu tranh đoạt bóng.

Mẫn Na đứng trong phòng học, xuyên qua lớp sương mờ đọng lại trên cửa sổ, nhìn Hạo Văn ra sức chạy ngoài sân. Nàng vươn tay, lau đi một chút sương trên ô kính thành một lỗ hổng nhỏ vừa đủ tầm nhìn, sân bóng rất lớn, người rất nhiều, Mẫn Na trong mắt lại chỉ có Hạo Văn.

Tuyết đầu mùa có lẽ khá trơn trượt, Hạo Văn một lần lại một lần té ngã. Mẫn Na lo lắng chân động đậy muốn chạy ra xem, nhưng nhìn Hạo Văn bật cười đứng dậy, Mẫn Na cũng cười theo. Hạo Văn luôn là như vậy, lúc chơi đùa luôn tươi cười như một đứa nhỏ lém lĩnh.

Mọi người trong lớp đang chờ chủ nhiệm đến phát bài thi cùng tuyến bố thứ hạng. Thành tích đã có, nhưng vẫn chưa được công bố. Mẫn Na càng khẩn trương hơn so với mọi người, bởi mẹ Tề ở nhà cũng đang nôn nóng chờ kết quả, mà việc này đối với Mẫn Na là áp lực vô cùng lớn. Vậy mà nhìn thấy Hạo Văn cười, Mẫn Na lại tựa hồ quên mất phải lo lắng chờ đợi kết quả thành tích.

Một cơn gió rét bất chợt thổi tới. Mẫn Na bất giác ôm vai rùng mình, không biết vì cái gì chợt nhớ tới lúc nhỏ, gần khu nhà có một con dốc rất cao, mùa đông sẽ đóng một lớp băng thật dày. Vũ Đạt, Hạo Văn cùng chính mình mỗi lần ra đó chơi đều vui quên lối về. Lúc đầu Mẫn Na không dám từ trên dốc cao trượt xuống, Hạo Văn lúc đó sẽ ngồi phía trước ôm chặc lấy Mẫn Na cùng trượt xuống, chơi mấy lần Mẫn Na mới dám trượt xuống một mình....

So với trước kia, Hạo Văn tựa hồ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Bộ dạng không thay đổi, tóc vẫn ngắn ngủn, té ngã vẫn không khóc, còn đùa dai rồi bật cười lớn. Nàng vẫn như trước, là Chung Hạo Văn chính mình quen thuộc.

Không biết vì sao, biết rằng lão sư sẽ đến ngay, Mẫn Na vẫn không thể khống chế chân chạy đến chổ Hạo Văn ngồi, nhanh chống cầm lấy áo khoác trắng Hạo Văn để bên cạnh, hướng dưới lầu chạy đi.

Vũ Đạt nhìn thấy hành động của Mẫn Na, tự nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Nhàn nhạt cười, tiếp tục tám chuyện cùng người bên cạnh.

Nơi này Mẫn Na rất ít khi tới. Trừ những lúc trường học tổ chức thi đấu huy động học sinh đến làm khán giả cổ động, Mẫn Na cũng không một mình đến đây.

Gió thổi qua mặt có chút lạnh, thậm chí có phần đau rát. Mẫn Na không biết Hạo Văn từ nhỏ không thích mặc áo lông có cảm giác được cái lạnh giống mình không. Tiến gần lại một chút, trên đỉnh đầu Hạo Văn như đang bốc nhiệt, cả thân người tràn đầy hưng phấn. So với bộ dạng lúc lên lớp hoàn toàn trái ngược nhau.

Vũ Đạt từng vỗ vỗ vai Hạo Văn nói, Hạo Văn vừa nhìn thấy lão sư liền biến thành "bộ dạng kẻ nghiện thuốc như chết không muốn động!"

Nghĩ đến lời Vũ Đạt nói, Mẫn Na không khỏi bật cười.

Hạo Văn chạy rất nhanh, chen vào giữa đám nam sinh tranh cướp bóng. Một cú sút mạnh, cuốn theo tuyết tung bay. Mặt nàng ửng hồng, tay không ngừng chuyện động theo nhịp chân....

Trước kia chưa từng thấy qua Hạo Văn đá bóng, lúc nhỏ cũng thích cùng một đám tiểu tử bày trò, lúc đó nàng rất thích chơi bóng bàn, cả ngày cầm lấy cây vợt khắp nơi tìm người đánh cùng. Không biết Hạo Văn lúc nào biết chơi đá bóng, thế giới của Hạo Văn rất hoạt náo sôi động, không giống chính mình, mỗi ngày không đủ thời gian làm bài tập, đọc sách, đôi lúc còn bị mẹ Tề quở mắng...Nàng rất muốn có cuộc sống giống Hạo Văn, có chút cô đơn, nhưng lại tự do! Mẫn Na biết, sâu trong lòng mình, có một điều gì đó không an phận đang sụt sôi, chính là khát vọng cuộc sống vui vẻ. Hạo Văn là lý tưởng cuộc sống nàng ước muốn, mà loại cuộc sống này, nàng vĩnh viễn không thể có được....

Đang đứng ngây ra đó bận suy nghĩ, Hạo Văn xa xa nhìn thấy nàng. Có hơi sửng sốt, bất động mất vài giây. Sau đó ánh mắt lại hướng về quả bóng đang lăn trên sân. Lại tiếp tục chạy đi, chỉ là lần này không còn quá chuyên tâm vào quả bóng, mà không ngừng hướng nơi này nghe ngóng.

Trận bóng rất nhanh đã kết thúc, Hạo Văn hướng Mẫn Na chạy tới. Vừa tới gần, không cẩn thận, té ngã nằm trên mặt đất.

"Ai! Trơn thật!" Hạo Văn vừa đứng dậy vừa cười , vỗ vỗ tuyết bám theo người, "Ngươi sao lại xuống đây?"

Mẫn Na không vội trả lời, mà nhè nhẹ mở áo khoác cầm trên tay mình ra khoác lên vai Hạo Văn. "Đừng để bị cảm!" Mẫn Na nhỏ giọng nói.

"Ai nha!" Hạo Văn không được tự nhiên hơi xoay người, "Ta nóng chết mất! Ngươi xem mồ hôi này!" Hạo Văn chỉ chỉ lên trán chính mình.

"Chính là chảy nhiều mồ hôi như vậy mới sợ cảm lạnh!"

Không còn áo che tay, lúc này Mẫn Na mới cảm thấy tay đông lạnh, nàng giơ tay lên che miệng hà hơi sưởi ấm.

"Ngươi nhìn ngươi xem!" Hạo Văn nhìn đôi tay Mẫn Na vì lạnh mà ửng hồng, trừng mắt nhìn, một bộ dáng tiểu tử tức giận.

Hạo Văn nắm lấy tay Mẫn Na bỏ vào lòng hai tay mình. Tay Hạo Văn cũng vì lạnh mà ửng hồng, trong lòng bàn tay vẫn còn chút độ ấm, còn có chút ẩm mồ hôi.

"Ngươi xuống đây làm gì?" Hạo Văn có chút lo lắng nói, hướng lên phòng học nhìn nhìn, "Hình như lão chủ nhiệm đến, ngươi chạy nhanh về lớp đi!"

"Vậy còn ngươi?" Không biết vì sao, Mẫn Na chưa từng đến trễ về sớm giờ khắc này lại không có một chút lo sợ, nàng bỗng nhiên cảm thấy thật lưu luyến nơi này, lưu luyến cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay Hạo Văn.

"Lão chủ nhiệm đến liên quan gì tới ta!" Hạo Văn bất mãn bĩu môi. Trong lớp đều biết, người Hạo Văn ghét nhất là chủ nhiệm, thời gian gặp mặt trên lớp, đều luôn như nước với lửa đối đầu.

"Ta cũng không trở về!" Mẫn Na làu bàu.

"Ngươi......!" Hạo Văn trừng mắt với Mẫn Na, nghĩ sẽ có tác dụng, lại trở nên quẫn bách hơn.

"Aiz!" Trừng mắt hung dữ cũng không có tác dụng, một lúc sau, Hạo Văn cởi áo khoác xuống, khoác lên người Mẫn Na. Hạo Văn khí lực lớn, lại không biết kiềm chế như thế nào cho phải thành ra động tác có chút thô bạo, còn kèm thêm một nét mặt không kiên nhẫn, nhưng Mẫn Na biết, nàng kỳ thực một chút tức giận cũng không có.

"Tiểu nha đầu!" Hạo Văn bất mãn than thở.

Ngữ khí quen thuộc...... Từ nhỏ, Hạo Văn hay kêu Mẫn Na như vậy. Chỉ là từ khi lên sơ trung, đây là lần đầu tiên. Một từ xưng hô vừa lạ vừa quen, mang đến cảm giác quen thuộc.

"Đi thôi!" Hạo Văn giúp Mẫn Na buộc dây áo khoác, trừng nàng lần nữa, "Cùng về lớp!"

Quay đầu, hướng sân bóng nói một câu "Ta về trước, lần sau chơi tiếp!"

Nói xong, Hạo Văn kéo tay Mẫn Na, hướng phòng học chạy đi......

Tác giả có lời muốn nói: Ta ưa thích sân bóng lúc tắt đèn...

Không biết vì sao đối với sân bóng luôn có nhiều hồi ức cùng tưởng niệm. Bóng đá, làm bạn với ta mười năm. Lúc bắt đầu ta yêu thích cầu thủ 7 hào* về sau lại điên cuồng si mê Zidane (Zinédine Zidane)...

Nhớ lại lúc đó, không thể tách rời khỏi bóng đá. Bằng hữu cùng tình yêu, cũng giống như bóng đá, gắn bó keo sơn.

May mà, thờ điểm trưởng thành hôm nay, thời điểm ta vụt chạy trên sân bóng, chỉ còn là hình ảnh.

Thời gian như nước chảy!

Cười!!!

*7 hào: An hong rành về bóng đá, nên khi thấy áo số 7 chỉ nghĩ được đến CR7 (Cristiano Ronaldo), nhưng mà An mò ra được bài viết này (link dưới nha), so theo thời gian lại thấy David Beckham hợp lý hơn. Bạn nào rành về bóng đá với cách chuyển tên của tác giả khai thông sửa chửa góp ý giúp An hoàn thiện nha, pls.

Link:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top