Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Anh yêu em (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: 18++, Dirty talk, máu









———

   Hắn lại nhờ anh may cho hắn một bộ âu phục. Tuy mang cùng họ nhưng hai người không phải anh em hay họ hàng, chỉ là do Trương Gia không hề nhỏ. Thế nhưng anh cứ hay vịn vào cái chữ đầu ấy mà "uy hiếp" hắn.
   Anh hay bắt hắn xưng hô có kính ngữ với anh, hay bắt hắn làm những việc vặt. Nhưng anh vẫn xưng "anh-tôi" với hắn, không hiểu sao.

- Nào, đứng im cho tôi lấy số đo.

   Giọng của anh trầm và ấm áp, như một người bố hiền từ. À mà anh đúng là vậy thật mà. Hoàng Bảo, con của hắn, cũng yêu thương anh như bố ruột của nhóc ta. Vì anh lúc nào cũng ân cần dịu dàng, nhẹ nhàng và ấm áp, không ai như ông bố Ngân Tài của nó cả, toàn đi làm và họp hành.
   Cậu nhóc với mái tóc đen nhánh giống hắn kéo kéo ống quần của Đình Nghi, gây sự chú ý cho anh. Anh mỉm cười nhìn xuống nhóc ta, tay vẫn đang siết thước dây đo vòng quanh cổ của hắn.

- Sao thế, Hoàng Bảo muốn ba ba chơi với Hoàng Bảo sao?

   Đứa bé bảy tuổi gật đầu, mái tóc đen nhánh thực sự được thừa hưởng từ ông bố lạnh lùng của nó mà.

- Hoàng Bảo ngoan, ra ngoài chơi đi, ba ba của con xong việc sẽ ra chơi với con, chú Đình cũng đi nữa, được chứ?

   Cậu nhóc mỉm cười, gật đầu lia lịa. Không cần phải doạ hay la, Đình Nghi luôn khiến lũ trẻ vui vẻ mà hợp tác với anh, hắn luôn ganh tị với anh vì điều này.
   Nhân lúc anh hơi lỏng tay sơ hở, hắn đưa tay vuốt nhẹ phần thân dưới của anh, chính xác thì ở vị trí mông đào kia mà bóp một cái. Lập tức ăn một cái nhéo mạnh ngay eo.

- Anh có tin tôi cắt tay anh ra không?

   Ngân Tài vẫn mặt dày xoa nắn phần quyến rũ kia, dồn người kia vào phía tường trống. Nam nhân lớn tuổi hơn kia không chịu bị lép vế, bèn siết mạnh sợi thước dây quanh cổ hắn mà siết. Hắn mạnh mẽ hơn anh nhiều, túm lấy sợ dây mảnh đó mà giựt cho đứt. Đình Nghi lườm hắn muốn cháy cả mặt, dây thước yêu thích của anh!
   Bị người kia bóp chặt má cho nhìn lên trên, anh vẫn không chút sợ sệt mà lườm nguýt hắn. Chân của anh cũng co lên, ngay vị trí hiểm của hắn mà doạ đá lên.

- Vui thôi đừng vui quá, anh có tin tôi cho anh muôn đời không bao giờ có vợ không?
- Như thế cũng được, nếu vợ tôi là anh.

   Cả hai đều xưng anh-tôi, làm cho người ngoài nghe có thể nhầm là ai đó đang độc thoại. Nhưng do kính ngữ, lịch sự, và những thứ màu mè khác, mà họ phải làm vậy.
   Quay về vấn đề chính, gương mặt của Đình Nghi đỏ hết lên rồi. Một phần do cái câu nói đầy sát thương đó, một phần là vì người kia đã kéo cạp quần của anh xuống hơn nửa mông rồi. Dù tay anh có chống cự cố đẩy ra thì cũng bị cái thân thể lớn hơn kia ép lại rồi.

- Nếu như cậu muốn có người để chơi qua đường thì ngoài kia không thiếu, sao lại là tôi?
- Vì tôi muốn được chiếm lấy anh, chỉ anh thôi, từ lâu lắm rồi.
- Bớt nói chuyện vô nghĩa, nếu không còn cần âu phục thì đi ra ngoài đi, tôi không tiếp nữa.

Anh đẩy hắn ra, lách người cố né cặp môi của Ngân Tài đang đòi cắn vào cổ mình. Hắn đâu để anh đi, nếu không mặt dày ăn trọn anh thì làm sao còn mặt mũi gặp anh? Hắn bế xốc anh lên, nặng quá trời ạ. Cái con người này, nặng những tám mươi cân, cũng là do cái vòng ba với vòng một như muốn tranh hạng với siêu mẫu của anh cả thôi.
Tay anh bất giác theo quán tính mà ôm cổ hắn, khiến hắn mừng trong bụng một lúc. Đôi mắt nâu đen của hắn nhìn anh, trong đó nhuốm tí kiên định, lại nhiều phần ham muốn. Anh đỏ hết cả mặt.

- Bỏ tôi xuống.
- Không bỏ.
- Xin em, bỏ tôi xuống...
- Không bỏ.
- A, em thật cứng đầu mà...

Hắn vùi mình vào hõm cổ anh, dụi xuống phần ngực kia, mũi cọ cọ lớp len hồng. Anh vịn vào vai hắn, không thể chống cự được, kẻo bị hắn thả mạnh xuống thì coi như tan nát một phần thân dưới. Tay anh vẫn cứ cố đẩy đẩy hắn ra, đừng có làm như vậy nữa mà Ngân Tài.

- Đình Nghi, anh không thể ngủ với tôi một đêm sao?
- Nhưng bây giờ là ban ngày, lại càng không phải trong giường ngủ...
- Địt mẹ thế tôi kéo rèm với chải chăn ra rồi làm nhé?

Hắn quen miệng chửi thề, anh cốc đầu hắn một cái nhắc nhở. Ngân Tài xốc anh lên vai hắn, để anh "a" được một tiếng rồi hùng hổ bước vô phòng riêng của anh mà khoá cửa cái cạch. Anh chậm hơn hắn rồi, tim chậm hơn một nhịp, tay chậm hơn một giây, và giờ thì lỡ dâng hổ đói mồi ngon rồi. Anh tự nhủ, nếu mình kiên định tí nữa là có thể không bị hắn mang đi như vậy. Cũng tự trách là do mình cũng có chút tình cảm, ngốc quá mà.
Anh cảm nhận được cái giường êm ái của mình khi bị hắn ném xuống. Khoảng không khí được dùng để thở bị hạn hẹp lại, mặt anh gần mặt hắn quá đỗi rồi. Anh giật mình mà đẩy hắn ra, có dùng lực.

- Không được... - Anh đỏ mặt, tay xua xua trước mặt.
- Anh đã vào hang hổ rồi, không sợ tôi sao? - Hắn nói nhỏ vào tai anh, tiếng nước bọt còn hơi nhớp nháp nghe rõ bên tai, hơi thở ấm phả vào tai anh.
- Không sợ em. - Anh nói, quay mặt đi.
- Không sợ tôi? - Ngân Tài nhìn anh, tay nâng má anh lên quay về phía mình.
- Không sợ...

Anh cảm nhận được nước mắt mình nóng hổi chảy xuống. Anh không khóc lâu lắm rồi, cũng từ lúc vợ anh bỏ anh đi theo thằng đàn ông khác. Tại sao đột nhiên yếu đuối trước người này vậy? Là sợ, sợ sau khi hắn ăn sạch, anh sẽ bị hắn bỏ rơi như người kia.
Ngân Tài nhẹ nhàng hôn lên má anh, hôn lên nước mắt, hôn lên đôi môi đang run rẩy của anh. Anh giật mình sợ hãi đón nhận nó, nhưng đó chỉ là cái hôn nhẹ qua, một cái hôn hứa rằng hắn sẽ nhẹ nhàng.

- Không sợ cũng được, đừng sợ, được không?
- ...
- Tôi sẽ yêu thương anh, không bỏ anh đâu, thật đó, được chứ? Hãy để tôi bao nuôi anh. Hãy để tôi bên anh, được chứ?
- Không được.
- Tại sao?

Anh đẩy cậu ra ngồi dậy mà dụi mắt. Đương nhiên là không được rồi, vì anh còn là nam nhân, đã ngoài tứ tuần rồi, cũng ba con, không phải thứ đàn ông độc thân lẳng lơ thấy đại gia là ham muốn. Anh nhớ tới quãng thời gian với vợ cũ, anh từng hạnh phúc, hay bản thân anh tự cho là vậy? Anh nhìn sang hắn, hắn vẫn chưa biết cuộc đời này là gì, Hoàng Bảo cũng là nhờ kĩ thuật sinh học, hắn còn tương lai. Hắn có thể kết hôn với một mỹ nữ nào đó rồi trở thành người tốt hơn. Đâu cần phải bên anh?
Anh cảm kích lắm những lúc hắn đưa anh và các con đi chơi, cũng cảm kích lắm những lúc hắn giúp đỡ anh hay cùng anh với Anh Hoàng chuẩn bị bữa tối. Ngân Tài thực sự là một người tốt, anh công nhận điều đó, nhưng không có nghĩa là anh thấy bản thân hợp với hắn. Anh muốn hắn ở với người tốt hơn.

- Em quá tốt, em quá hoàn hảo, em nên ngủ với người xinh đẹp hơn anh, tốt hơn anh. Em nên kết hôn, chứ đừng qua lại với những người như anh, anh không x—

Anh bị hắn bóp chặt má, hôn lên môi anh. Cái hôn này không phải cái hôn nhẹ, mà là sự ngấu nghiến đến sưng cả môi, như một lời đe doạ nhắc nhở.
Ngân Tài cắn lấy môi anh, cặp môi hồng hào bị sưng đỏ cả lên. Anh muốn chống cự cũng không được, tay anh đẩy hắn ra, vùng vẫy trong vô vọng. Môi anh khẽ mở ra với ý muốn thở thì bị lưỡi hắn xâm chiếm, khoang miệng bị uy hiếp, cái mạnh bạo này anh còn không dám làm với vợ cũ. Đến khi không khí thở không thông nữa thì mới buông lỏng tay ra, hắn cũng nhả anh ra, sợi chỉ bạc mong manh kết nối họ cũng tan biến.

- Không được tự nói những điều như thế về bản thân, anh nghe rõ chưa?
- Tại sao em lại cứng đầu như vậy chứ...
- Vì tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi rất yêu anh. Địt con mẹ nhà anh, tôi yêu anh. Không tôi không yêu cái kiểu của lũ trẻ trâu, tôi yêu anh, muốn được bên anh tới lúc anh không còn đủ sức chống cự nữa. Tôi yêu anh, muốn cùng anh nuôi con. Muốn cho anh hạnh phúc, được không?

Anh đỏ mặt. Đó là lừa dối, đúng không? Đúng không? Ánh mắt kia thì không có lừa dối tí nào cả. Cái ánh mắt của nam nhân ba mươi tám tuổi kia chỉ có tình cảm. Một phần cũng do anh nghĩ hắn như trẻ con, nhưng mà hắn cũng đâu còn trẻ nữa. Phụ thân hắn cũng thúc hắn kết hôn sớm đi, kiếm vợ đi, nhưng từ lúc biết anh tới giờ, hắn chưa một ngày bên ả đàn bà nào khác. Là do hắn lỡ yêu anh từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Hắn không đợi anh trả lời, đẩy Đình Nghi xuống giường, cởi áo anh ra, cái áo len hồng che đi thân thể kia cuối cùng cũng bị vất sang một bên. Bản thân hắn cũng tự thoát y, thân thể cường tráng của trai còn xuân kia làm anh đỏ hết cả mặt, nói năng cũng không còn lưu loát.

- A-Anh chưa đồng ý mà!
- Đợi đến lúc anh đồng ý thì tôi đã bức tới hoại tử thân dưới rồi. Anh muốn tôi chết sao, Đình Nghi?
- Không muốn...

Anh lấy tay che mặt mình lại, người kia cười khẩy một cái rồi kéo tay anh ra, hôn lên mũi anh một cái rồi nhìn anh mà mỉm cười. Hắn ít khi cười lắm, nụ cười của hắn đẹp và ma mị như vậy cơ mà.

- Vậy thì để tôi thao anh hôm nay, đừng lo, tôi sẽ khiến cái lỗ chưa nếm mùi trai của anh thèm khát tôi không dứt được thì thôi.

Anh lại đỏ mặt vì mấy từ ngữ của hắn. Là con nhà gia giáo đây sao? Hắn hôn anh thoả mãn, lần này anh cũng chống cự, nhưng cũng chủ động từ từ hé môi ra để hắn càng quét bên trong. Tay hắn kéo quần ngoài anh xuống, tay luồng vào bên trong mông anh mà bóp. Cặp đào này thật sự bị phí phạm khi anh cứ mặc quần rộng và không hề tôn lên vòng ba hơn một trăm của mình.
Đình Nghi hơi rướng người lên, chạm vào cơ bụng của hắn mà cọ nhẹ. Cái cọ đó khiến con hổ trong hắn phần nào muốn nhào bổ ra mà ăn trọn anh.
Hắn cởi nốt quần trong của anh, hạ thân cũng đã hơi phản ứng vì mấy cái động của hắn. Ngân Tài hôn lên ngực anh. Nếu như vai anh nhỏ và mảnh như mấy nữ nhân thì ngực anh chẳng khác cái vườn trái cây là bao. Hắn còn nhớ loáng thoáng lần trước khi đo cho ngực thì anh là 100 chẵn luôn thì phải. Đó là có quần áo che, giờ không có mới thấy rõ được cái rãnh ngực của người này. Thân hình anh rất đẹp, mỗi tội anh không biết khoe. Hắn đã cùng anh đi biển. Nhưng lạy chúa, lúc đó anh chỉ cho thế giới xem cặp đùi săn chắc dài thuột của mình, phần trên vẫn che bởi cái áo chim cò hồng hạc. Nhưng khoe đùi thôi cũng đủ làm hắn muốn chảy hết cả máu mũi.
Cũng cặp đùi đó, đang ôm lơi bên hông hắn, khiến hắn phần nào vui vẻ. Bàn tay hắn đang rảnh rỗi, vuốt ve ngực anh, hôn lên đầu nhũ có màu hồng nhuận, khiến anh run rẩy hơn nữa, hắn lại càng vui. Anh ngửa đầu ra sau, xúc cảm cứ đến từng đợt.
Hắn đưa bàn tay còn lại xuống mông anh, chạm nhẹ vào phần hoa cúc còn chưa bị ai phạm vào kia. Hạ thân của anh đã lên thẳng rồi, còn hơi chảy dịch. Anh chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện tự làm bản thân thoả mãn từ khi vợ li dị, anh nghĩ nó thật hèn hạ và nhục nhã, mà giờ thì đã lên thẳng thế kia, còn đang rỉ nước như đòi được chạm vào.
Hắn lấy thuỷ dịch của anh làm chất bôi trơn, ít quá không biết có đủ để không làm anh đau không. Hắn đẩy nhẹ một đốt ngón tay vào trong. Không đủ rồi. Anh kêu lên một tiếng, cấu lấy vai hắn. Đau sao?

- Đừng, đừng, đừng, đừng.
- Đau sao?
- Đau...đau lắm...bên kệ tủ...có...

Anh che mặt mình bằng gối, hai tai muốn bốc lửa tới nơi. Hắn tròn mắt nhìn anh, bên kệ tủ có gì sao? Ngân Tài nhìn qua, mở tủ ra thì trong đó có sẵn một chai bôi trơn. Hắn cười, nhìn sang anh, người đang run rẩy kia. Anh nhìn anh một tí qua gối, không phải là do anh dâm đãng chuẩn bị mà là mua nhầm! Chỉ là mua nhầm thôi!

- Đình Nghi...
- Là mua nhầm!
- Đình Nghi a~
- Là mua nhầm! Đừng có hiểu nhầm tôi!
- Em yêu đúng người rồi, anh thật chu đáo.
- Không có—ưm!!

Anh chưa kịp minh bạch thì hắn đã đẩy trọn một ngón tay vào bên trong anh. Có dịch bôi trơn, mọi thứ diễn ra dễ hơn hẳn. Nhìn anh nhăn nhó hết cả mặt, lại cấu chặt vai mình như thế, hắn tự dưng muốn mạnh tay hơn nữa. Hắn di chuyển ngón tay, chạm vào thành vách bên trong. Anh che miệng mình lại, thân thể run rẩy, mồ hôi chảy dọc từ trán xuống cổ. Hắn nhìn anh mà ham muốn, cúi xuống nếm mùi mồ hôi trên cặp ngực căng kia, cắn cắn phần nhũ hoa. Hai đốm hồng trên ngực anh cũng hơi đỏ, vết hôn ngân trên ngực cũng ửng hồng. Thân thể anh giờ lốm đốm vết hôn của hắn, khiến Trương Tổng vui vẻ mà để thêm dấu hôn này lên dấu hôn khác, hứa hẹn khi sau cuộc mây mưa anh sẽ không thể mặc áo lên bình thường.
   Thân dưới bị tách mở, thêm một ngón tay rồi hai ngón. Ba ngón tay to lớn của hắn chạm vào bên trong anh, dục cảm cứ len lỏi theo đường sống lưng mà đánh vào não anh. Đình Nghi yếu ớt hé miệng để rơi ra tiếng rên khẽ, như rót mật vào tai hắn.

- A...

   Hắn đẩy ngón tay của hắn lên, mắt anh tròn xoe, dịch vị trong miệng chưa kịp nuốt xuống bị cơn khoái cảm làm cho chảy xuống cằm. Anh nhả ra tiếng rên lớn hơn, thậm chỉ bản thân còn không nhận thức được giọng của minh. Lần này thì hắn tròn mắt nhìn anh.

- Là điểm này sao?

   Ngân Tài lại đẩy ngón tay lên, cảm nhận được đầu móng tay người đó siết chặt hơn vào vai mình mới cười khẩy. Hắn lại cọ xát thêm vào chỗ đó, khiến anh nỉ non bên dưới thân hắn.

- Ưm, đừng mà, a-ah, chỗ đó—

   Đầu ngực bị hắn cắn một cái, anh lại giật nảy cong người rên rỉ. Nhìn cảnh đó hắn lại thoả mãn mà trêu đùa thân dưới của anh. Đến khi thấy anh tiết dịch trắng trên hạ thể của anh dần tiết ra mới rút tay khỏi hậu huyệt đang đòi thêm nữa kia.

- Sao vậy, vừa bị chơi một tí mà anh đã xuất ra rồi sao? Tôi còn chưa chạm vào, a a được rồi tôi xin lỗi.

   Đình Nghi nhéo má của hắn, gương mặt của anh giờ toàn là mồ hôi với nước mắt. Vẫn còn đủ sức giận dỗi cái tên trẻ hơn anh một phần tư giáp kia. Không biết chuẩn bị như nãy đã đủ chưa, chỉ mong khi tiến vào sẽ không làm cho anh đau đến thượng mã phong. Đang nghĩ tới an nguy của thân thể Đình Nghi thì bị anh đá một cái vào lưng, nhẹ thôi.

- Này, xong rồi thì tiến vào đi, nhanh lên tôi ngượng lắm rồi.
- Tôi còn chưa bảo anh cầu xin thì anh đã mở miệng đòi tôi sao? Lỗ nhỏ bên dưới và bên trên thật hoà thuận a, cái vẻ ngạo kiều đòi dừng lại đâu rồi? Hay do kĩ thuật tôi tốt quá anh muốn tự dạng chân ra để tôi nhét vào?
- I-Im đi Ngân Tài!
- Suỵt, tên tôi để đó, tí nữa anh vừa khóc nấc vừa rên tên tôi cũng được.
- A! Cái tên ngốc này!

  Anh vò đầu hắn, tranh thủ thở được một tí xíu, thấy người kia đứng thẳng dậy mà tiếng tới, khoá quần còn chưa mở. Anh hơi loạn nhịp một tí, cơ bắp người đó, nhìn gần thật không thể cưỡng lại được. Tiếng khoá quần mở, anh nhìn lên gương mặt anh tú kia vẫn còn đang nhìn ngực mình mà liếm môi.
   Anh nhìn xuống chỗ mà hắn đang nhìn. Cái quái gì vậy. Phần ngực trắng đang nhấp nhô theo nhịp thở của anh đã đầy dấu hôn ngân hồng đỏ của hắn. Còn hai đầu nhũ hoa đã bị cắn mút tới đẫm nước. Anh đỏ mặt quay lại nhìn hắn, mặt hắn đã rất gần anh rồi.

- Ai cho cậu để lại dấu vậy hả.
- Không nhẽ anh định khoe ngực khoe thân? Khoe cho ai xem? Các mẹ trẻ ở nhà mẫu giáo cũng thích lắm đấy, định khoe cho họ sao?
- Đừng nói những điều như thế nữa. A—

   Anh nhìn xuống thân dưới của hắn. Gương mặt đang đỏ chợt tím ngắt. Cái thứ to bự kia sẽ tiến vào bên trong anh hả?
   Là do anh chẳng bao giờ thấy được hạ thân người khác ngoài của mình hay là do hắn to thực sự? Thứ kia ít nhất cũng hai mươi ba, đường kính chắc cũng gần bốn, học toán hình học không gian thật chuyên sâu vào, giờ cũng chỉ để ước chừng hạ thân người kia dài và dày bao nhiêu.
   Cái thứ anh mua kèm, thật may là có bao cao su, nhưng nhìn xem, cái đó phải là XXL chứ sao lại là M!! Hắn đeo nó vào, nhìn như muốn rách đến nơi.
   Hắn hôn anh, mặc kệ anh đẩy hắn ra bao nhiêu. Đầu hạ bộ hắn cọ nhẹ vào lỗ nhỏ đang thèm khát kia, tiến vào một chút đã bị người kia cắn môi cho chảy máu.
   Ngân Tài liếm môi, mùi sắt vương trên đầu lưỡi. Qua bao nhiêu nữ nhân, chưa ai dám cắn hắn tới chảy máu, vậy mà nam nhân dưới đây lại dám làm vậy. Thấy được chút giận dữ thoáng qua đôi mắt nâu đen của người bên trên, anh giật mình co người lại.

- Xin lỗi, tôi x—Ah!!

   Hắn đâm mạnh vào bên trong. Mắt trả mắt máu trả máu, hắn sống trong kinh doanh là vậy, không ngờ tới lúc vào phòng the cũng áp dụng. Anh cấu vào vai hắn, móng tay để lại trên vai hắn những dấu cào nho nhỏ. Phân thân dưới đẩy lên cảm giác đau đớn, rát đến quặn người. Hắn nhận ra mình đang làm người mình yêu đau, không hiểu sao lại dậy lên một chút thích thú. Đình Nghi đau đớn mà ngửa đầu ra sau, yết hầu run rẩy. Miệng anh há ra nhưng không thở được, lí trí như bị cơn đau vùi vào dĩ vãng. Nước mắt nóng ấm chảy dọc hai bên, đàn ông như anh thì ít khi nào khóc vì đau, chỉ ngượng mà khóc nấc lên. Hạ thân ôm chặt lấy hắn, cửa huyệt rỉ thứ dịch đỏ xuống miếng trải giường trắng muốt.

- Thất hứa với anh rồi.

   Tay hắn nâng thân thể anh lên, chuyển động nhẹ thôi cũng làm anh nhăn hết cả mặt. Hắn để anh tựa đầu lên vai, tiếng thở yếu ớt của anh bên tai hắn, dù là những câu chữ "đừng mà" hay "đau lắm" cũng như thuốc kích làm thứ hạ thân trướng lên nữa.
   Trương Tổng hôn lên cổ anh, tay vuốt ve sống lưng xuống mông anh. Quả mông đào run rẩy đang nuốt gần như trọn vẹn phân thân của hắn, lại còn co bóp chặt không muốn rời, câu dẫn như vậy thì thật không thể không ăn trọn.

- Đồ ngốc, đau lắm.
- Xin lỗi, bảo bối, ngoan, thả lỏng ra sẽ không đau.

   Hắn ngon ngọt dụ dỗ anh, vuốt ve tóc anh, hôn lên môi anh nhẹ nhàng. Nhìn anh còn đang mơ màng, mắt còn phủ một tầng mơ hồ, hắn thấy thương không muốn động. Nhưng mà không di chuyển thì bị bức bách tới chết mất. Nâng nhẹ mông anh lên, người kia tách môi ra mà rên rỉ. Tay lại run run cấu vào vai hắn, chân thì lại co quắp, ôm hắn vào người.
   Hắn hôn anh, cắn vào bắp tay anh, để anh run rẩy mà bám víu vào hắn. Tới khi anh hết thở được nữa mới nhả anh ra, nhìn ngắm anh rên rỉ. Hẳn là anh muốn được hắn lấp đầy.

   Vị của nam nhân còn trinh nguyên thật ngon ngọt mà. Nhìn người kia cứ nỉ non rên rỉ, lại còn ôm chặt như thế, thích hơn mấy ả đàn bà hay mấy thằng trai bao không biết nhục nhiều. Anh vùi mặt vào vai hắn, môi hôn rồi gặm gặm vai hắn, như một con mèo nhỏ sợ hãi.
   Hắn hạ mông anh từ từ xuống, cảm giác bị lấp đầy đẩy xúc cảm anh lên tới đỉnh điểm. Đầu nhũ cọ xát với thân thể người kia, phần bụng trắng lại được tinh dịch bắn lên trên. Anh ngượng chín mặt mà lí nhí bên tai Ngân Tài.

- Anh xin lỗi. Dính lên em mất rồi.
- Không sao, bảo bối của em, anh đẹp lắm.

   Người kia chủ động xưng em, lại gọi anh là bảo bối, liên tục như  vậy làm anh ngại quá, khít chặt hơn nữa. Với toàn bộ danh dự của một thằng đàn ông, và sức lực còn tí ti của mình, anh ngồi dậy nhìn hắn, mỉm cười.

- Em cũng đẹp lắm, Ngân Tài.

   Nụ cười ôn nhu thường ngày hắn nhìn thấy, lại xuất hiện. Cái nụ cười anh buông ra khi thấy hắn đón Hoàng Bảo ở nhà trẻ. Cái nụ cười khi anh nếm cái mẻ bánh quy và thấy nó hợp khẩu vị với con mình. Nụ cười dịu dàng ấy, xuất hiện trong cái cảnh giường chiếu nóng hổi này, khiến hắn trướng to hơn ban đầu, dục vọng lại càng đẩy cao.

- C-cái gì vậy...

   Anh cảm nhận được sự trướng nóng đến đau ở bên dưới, thúc hạ thân anh đứng thẳng lên đòi xuất tiếp. Hắn đẩy anh xuống giường, cặp kính tròn theo quán tính vật lý mà bị đẩy lên trên, lệch qua hẳn một bên đầu. Tóc anh rối bời, thêm kính lệch và cả ánh mắt còn đang bàng hoàng kia nữa, tất cả thẩy đều như muốn Ngân Tài bị ham muốn vật tới chết.

- Em xin lỗi.

   Ngân Tài thúc mạnh lên, chạm vào điểm ban nãy. Đình Nghi chỉ biết thuận theo cái thúc mạnh đó mà rên to một tiếng. Cái rên đó như đạp pistol mà làm cho ròng rọc dục vọng trong hắn lên tới cao trào. Hắn nắm mông anh di chuyển mạnh mẽ, thúc sâu vào. Tay anh không còn điểm tựa, chỉ biết cấu lấy miếng trải giường đến nhăn nhúm. Một tay anh che miệng mình lại, tiếng rên như rỉ nước ỉ ôi bên tai hắn. Hắn không muốn nghe thứ tiếng được tiếng không đó, hắn muốn anh rên to hơn nữa, muốn anh khít chặt hắn hơn, muốn anh nức nở mà kêu tên hắn.
   Hắn giật tay anh ra khỏi miệng, siết chặt đến đau đỏ. Hậu huyệt bên dưới bị thúc mạnh, cảm giác đau đớn dần trôi đi, chỉ còn lại chút thoải mái nhục nhã mà bản thân anh không muốn thừa nhận.

- Ngân Tài, ah-anh không—
- Nào, rên lớn nữa đi, khóc nhiều vào, ôm chặt tôi hơn đi, bên dưới của anh thít chặt tôi như vậy, là muốn bị thao nữa sao?

   Mặt anh đỏ như gấc, bị người bên trên thao túng như vậy, dùng ngôn từ lăng mạ như vậy mà vẫn còn có thể run rẩy rên rỉ gọi tên. Hắn lại thúc mạnh vào điểm G của anh, khiến anh cong người lên mà tròn mắt, nước bọt thuận theo mà trào ra khoé miệng. Tiếng rên đứt quãng kèm tiếng thở dốc hổn hển. Toàn thân anh còn mẫn cảm, xuất ra lần thứ bao nhiêu rồi không biết, thế mà hắn vẫn cứ thúc mạnh vào trong.
    Dịch trắng rỉ ra thêm, nhưng lượng không còn nhiều. Anh nhìn hắn qua tầng nước mắt, môi hồng hào mấp mấy tiếng rên rỉ. Anh gọi tên hắn trong chút lí trí còn sót lại, anh bị khoái cảm vùi đi mất rồi.

- Đừng mà—hỏng mất—
- Miệng thì bảo đừng mà, bên dưới thì muốn siết chặt tôi đến đau, dâm đãng như vậy, muốn câu dẫn ai? Đình Nghi, anh thật là câu nhân.
- Ngân Tài—

   Anh gọi tên hắn, bên dưới khít chặt vì bị hắn thao. Bờ ngực phập phồng lại bị hắn hôn lên, tiếng rên rỉ của anh vang khắp phòng. Hông anh cũng phần nào hưởng ứng trong vô thức. Cảm giác đau đớn giờ bị cuốn trôi hoàn toàn rồi.

- Ngân Tài, Ngân Tài...ah—hôn anh—

   Người yêu gọi tên mình, lại bảo mình hôn anh, Ngân Tài muốn kìm bản thân cũng không được. Anh cũng tự rướng người lên, hôn lên môi hắn. Tay anh buông miếng trải giường, vuốt tóc hắn, tay còn run rẩy vì khoái cảm. Bàn tay mảnh khảnh vuốt má hắn, hơi thở kia cố đớp lấy không khí để nói rõ chữ.

- Anh yêu em.

    Anh nói qua kẽ môi, hôn nhẹ lên môi hắn, vuốt ve tóc hắn, đôi mắt mơ màng của anh nhìn vào hắn. Ngọn lửa trong hắn như rực lửa thêm nữa, vác chân anh lên vai hắn rồi thúc mạnh vào. Báo hại anh xém tí cắn lưỡi. Bị đổi tư thế nhanh như vậy anh không kịp đón nhận, chỉ biết cấu lấy chăn gối mà rên rỉ.
   Bao nhiêu con đàn bà nằm dưới thân hắn, rên rỉ ỉ ôi, bao nhiêu thằng đàn ông quỳ xuống để được hắn ân ái, không bao giờ thoả mãn được hắn. Hắn với bao nhiêu kĩ năng tình trường, không một kĩ năng nào giúp hắn giữ được bình tĩnh trước anh.
   Đứng trước anh, hắn cứ như một con hổ đói. Anh bị hắn cắn lên vai, lên ngực, lên bụng. Những dấu cắn in đầy trên thân thể ngọc ngà kia. Đình Nghi đẩy hắn ra bao nhiêu, hắn càng tiến tới bấy nhiêu. Nơi sát nhập kia cứ liên tục tạo ra thứ tiếng dâm ô, khiến ai nghe thấy cũng đỏ hết cả mặt.

- Ngân Tài—ah! - Hắn lại thúc vào điểm mẫn cảm nhất của anh, khiến anh lại run rẩy mà rên tên hắn, mồ hôi đẫm hết cả một giường. Tóc anh bết lại, thun buột tóc cũng đứt mất, mái tóc nâu đen rũ rượi trên trán, được hắn vuốt qua, hắn muốn nhìn thấy gương mặt thanh tao kia khi rên tên hắn.

- Thế nào? Nói tiếp đi, nói rằng anh yêu tôi. Thân thể của anh, chẳng bao giờ có thể qua tay bất cứ ai ngoài tôi nữa, nghe rõ chưa? Cái lỗ lồn nhỏ của anh chỉ có thể được tôi lắp đầy thôi, nghe rõ chưa?

   Hắn nâng cằm anh lên, gương mặt anh chỉ còn vẻ mơ màng ma mị. Má anh đỏ hồng, mắt anh phủ một tầng sương mỏng mơ màng. Anh gật nhẹ đầu, phó mặc cuộc đời về sau cho kẻ kia.

- Ngoan lắm, mèo nhỏ.

   Hắn hôn anh, anh run người sợ đón nhận lấy cái hôn đay nghiến. Nhưng không, hắn nhẹ nhàng hôn anh, vuốt nhẹ tóc anh rồi tiếp tục thúc mạnh chỗ giao hợp. Đình Nghi ngửa đầu ra sau, ưỡn phần thân trên lên, hông siết chặt vào hắn, mặc cho hắn thúc mạnh cỡ nào. Anh rên rỉ, móng tay cào cào ngực hắn như một con mèo con.
   Nam nhân trẻ tuổi hơn kia cắn lên vai anh một cái thật đau, anh cảm nhận được răng hắn xuyên qua da thịt mình, đau đớn đến ứa cả máu. Tiếng rên không thành tiếng của anh, tiếng khóc nức nở. Hên là phòng anh nằm ở chỗ khuất của căn nhà, chứ không thì mấy đứa nhỏ tưởng ba ba nó bị đau mà chạy lên mất.
   Không có, ba nó không có bị đau. Ba ba nó đang được bố nó ăn sạch.

- Ngân Tài...

   Anh lại gọi tên hắn, qua hơi thở gấp gáp, qua tiếng rên ư ử trong cuống họng. Bây giờ hắn đã lật ngược người anh xuống ôm gối rồi, không thấy được gương mặt của anh nữa. Chỉ thấy được tấm lưng đầy những vết bỏng vết sẹo nhỏ. Hắn vẫn còn nhớ ngày hôm đó.
   Một cái ngày mà anh với hắn cùng nhau đi nhà trẻ. Hôm đó là một ngày đẹp trời lắm. Cả sáu người họ, Ngân Tài và con trai của hắn; Đình Nghi và ba đứa nhỏ, cùng nhau đi buổi giới thiệu ở lầu mười tám của toà cao ốc cao nhất nhì thành phố. Và họ đâu có biết đám cháy từ lầu năm có thể cháy lên đó nhanh như vậy.
   Ừ, toà nhà đó đã bốc cháy. Hắn vừa chạy xuống nhà xe lấy xe, định đón anh và mấy đứa nhỏ về thì toà nhà trước mắt hắn bùng cháy. Ngọn lửa ấy như nuốt trọn cả hi vọng của hắn. Hoàng Bảo, con trai mà hắn yêu nhất. Hoàng Bảo, con trai duy nhất của hắn.
   Khi hắn lao tới, lính cứu hoả giữ anh lại, lần đầu người ta thấy một Trương Tổng gào thét tên con của mình trong vô vọng. Hắn không khóc, hắn chỉ gào tên Hoàng Bảo. Cho tới khi hắn thấy bóng áo hồng nhạt của anh đượm khói chạy ra, trên tay anh bế cả bốn đứa. Anh như bế cả thế giới của hắn vậy. Đình Nghi đã đưa bốn đứa nhỏ cho cấp cứu, ánh lo sợ trong mắt anh, dù bản thân ho khù khụ và bỏng hết cả một vùng lưng, anh vẫn lo cho lũ nhỏ nhất. Áo anh cháy xém hết cả, màu đen tro sau lưng với lớp da bị bong ra, anh không kêu đau, không khóc, gương mặt anh lấm lem màu tro đen. Khi xe cứu thương đi khỏi, anh dường như ngã gục xuống đường. Lúc đó, trong mắt hắn, anh như một thiên sứ vậy. Anh đã cứu con của hắn, của anh, của họ.
   Và bây giờ anh như cứu luôn cả trái tim vốn không tin vào tình yêu của hắn. Dù bị hắn đâm tới máu ứa ra anh vẫn nói yêu hắn. Lưng anh đượm vết thương và vết hôn. Hắn lia ngón tay dọc sống lưng anh, hôn lên từng vết sẹo vết bỏng một cái hôn nhẹ.
   Hắn thúc mạnh vào bên trong anh, khiến tấm lưng ấy lại run rẩy. Ngân Tài nâng anh lên, vuốt ve ngực anh. Nãy giờ hạ thân anh vẫn chưa được chạm vào. Hắn cho anh ngồi vào lòng, độ sâu của hạ thể chạm tới cực đỉnh bên trong anh. Mông anh được đưa lên hạ xuống liên tục, anh chỉ biết ngửa đầu vào vai hắn mà thở dốc rên rỉ.

- Ngân Tài...anh yêu em...yêu em...

   Anh như kẻ say, say trong tình vậy. Chưa ai làm anh thoả mãn như vậy, chưa có ai anh dám cho nằm bên như vậy. Là do hắn, người gửi cho anh sự yên tâm đến lạ. Một người anh chưa biết số điện thoại, nghề nghiệp hay gì, chỉ biết là sống chung một dãy nhà, chỉ biết là bố của Hoàng Bảo, chỉ biết anh ta rất điển trai. Ngủ với một người chỉ biết như thế thì có gọi là "lẳng lơ"? Anh tự thấy nhục mặt mà không nói tiếng yêu nữa.

- Em cũng yêu anh, cảm ơn anh đã trao cho em thân thể này, em không cho phép anh được ngủ với ai khác, không được phép rời khỏi em, có nghe chưa?
- Nghe rồi...

   Hắn thúc mạnh vào bên trong anh, anh lại bị lấp đầy, dịch lại chảy ra. Thứ tinh dịch trắng giờ cũng đã hơi trong rồi, cứ như thế thì anh bị thượng mã phong thật mất.
   Ngân Tài nhìn Đình Nghi bị hắn thao tới hạ thân không ngóc dậy được nữa, cả người như mềm nhũng mà bám yếu ớt vào hắn, hắn lại càng hứng tình mà thúc mạnh. Như một con hổ đói.
   Anh muốn xuất ra, nhưng còn gì để mà xuất nữa chứ, giờ chỉ còn nước tiểu, nhưng như vậy thì mất vệ sinh quá. Hạ thân siết chặt hắn mỗi lần ra vào, chỗ giao hợp kêu tiếng bì bạch. Mông đào của anh áp vào người hắn, người đời đi qua anh mà không thấy được cặp mông này đáng giá thì thực không có mắt. Nó nảy lên mỗi lần hắn hạ mông anh xuống, ẩm ướt và trắng hồng. Lỗ huyệt nhỏ nuốt trọn lấy hắn, hồng phấn còn mới nguyên.

- A, anh thật là ngon quá đi mất.

   Hạ thân của Ngân Tài chôn sâu trong thân thể kia, ấm áp bao bọc hắn. Phần thân kia ôm chặt hắn, mỗi khi ra vào mây mưa cứ như muốn rút cả linh hồn anh ra. Cũng tới thoả mãn cực điểm, hắn gừ một tiếng, tinh dịch lấp đầy thứ nhựa dẻo bọc quanh hạ thân Ngân Tài. Nhưng có gì đó sai sai.
   Anh cảm nhận được dịch ấm chảy vào bụng mình, khiến anh cong người mà xuất ra tí tinh dịch còn sót lại cuối cùng. Bị rút cạn rồi, khô queo luôn. Hắn rút hạ thân ra, mông anh co lại giữ thứ bao kia lại. Rách thật rồi. Hắn rút nó ra thì thấy cái thứ nhựa lẫn dịch trắng kia đã rách nát cả, để lại hạ thân anh đầy dịch của hắn. Anh dường như vẫn chưa rõ chuyện, còn quay đầu hỏi hắn.

- Tại sao lại có dịch—
- Rách rồi...
- Đồ ngốc, anh dặn em là dùng bao! - Anh lớn tiếng mắng hắn, cổ họng liền đau vì rên rỉ quá nhiều.
- Em xin lỗi, nhưng anh đừng tức giận, em không kìm được.

   Hắn kéo anh lại gần, mông anh lại chạm vào hạ thân của hắn. Đừng nói là hắn lại lên nữa nhé?

- Không, không, không!! Anh sắp khô queo rồi!! Nya!!
- Anh rên đúng là giống mèo mà.

   Quay xuống nhìn phần hông của mình đang nuốt trọn lấy hạ thân của hắn lần nữa, anh như muốn ngất tới nơi vậy. Thân thể kia ôm lấy hắn yếu ớt, bị hắn thúc thêm vài lần là lí trí tự động rời đi. Nước mắt nước bọt của anh như hoà với nhau, cùng tiếng rên rỉ mà dụ ngọt hắn. Anh không còn sức để bám vào thứ gì nữa, mắt mơ màng mà nhìn hắn. Hắn là hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy, trong cơn khoái cảm tràn ngập tâm trí.
   Hắn xuất ra thêm lần nữa, gừ một tiếng. Phía thân dưới của anh thít chặt hắn, không muốn rời. Sau khi hắn xuất ra, phần thân cũng tự nhả hắn ra, có hơi co giật nhớp nháp thứ dịch sữa hắn bắn đầy khoang bụng kia. Dịch chảy ra theo rãnh mông của anh, quyến rũ mê người.

- Đình Nghi?

   Hắn hỏi, người bên dưới không tiếng trả lời. Anh nằm dựa mình vào gối, mê man trong giấc mộng. Là do hắn thao anh mạnh quá không thể tỉnh táo được nữa mà ngất mất. Bây giờ để anh nằm đây mà không đi làm sạch dịch bên trong thì sẽ đau bụng mất. Hắn liền bế anh lên, nhẹ nhàng và ân cần như nâng niu của quý.
   Cái dịu dàng đó hắn để ở đâu khi anh đang khóc than dưới thân hắn? À, để dưới đít.

————
- Xin đừng đi mà.

   Anh chạy theo bóng dáng người vợ cũ. Anh đã làm gì sai? Anh đã làm mọi thứ cho cô mà?
   Người con gái đó, gặp Đình Nghi năm anh ba mươi lăm tuổi.
   Người con gái đó, chuốt anh say rồi dụ anh về giường.
   Người con gái đó, bắt anh quen với cô ta, xong lả lơi theo người khác. Cô ta, đem cái bụng bầu về và bắt Đình Nghi nhận, bắt Đình Nghi kết hôn với cô.
   Anh chấp nhận cô, là do anh ngốc. Anh nghĩ cô đáng thương, anh yêu cô bằng trái tim mình. Anh yêu cô vì cô rất xinh đẹp, yêu cô vì cô có mái tóc trắng rất lạ, rất độc nhất. Yêu cô vì cô đem cho anh ba đứa trẻ nhỏ. Anh yêu cô, như một con cún theo đuôi chủ.
Cô đòi hỏi, cô mong muốn, cô quấy nhiễu anh. Cô làm anh mất việc, không cho anh tiền lương, anh không có thức ăn, đói khát đến suy nhược. Anh mở tiệm may, cô ép anh đóng cửa nó. Anh làm việc nhà cho cô, chăm con cho cô. Rồi cô bỏ anh theo một thằng đại gia.
   Anh không muốn li dị, nhưng cô ép anh. Cô bảo rằng anh bạo hành cô, và anh không có bằng chứng chống lại. Để anh với ba đứa con, sống sáu năm cô đơn với cái danh:

"Một thằng đàn ông tồi tệ bạo hành vợ."

   Liệu có thằng đàn ông tồi tệ nào, cứu bốn đứa trẻ khỏi toà nhà bốc cháy? Liệu có thằng đàn ông tồi tệ nào, nhận một cú đánh vào bụng chỉ vì không chịu li dị cô ả kia? Anh bị những thằng "theo đuôi" vợ mình đánh đến bất tỉnh, bị làng xóm mắng và đổ rác vào nhà vì mang cái danh vũ phu. Nhưng anh, đến một bông hoa cũng không dám ngắt thì dám làm điều gì?

   Anh giữ cô ta lại, vì muốn con mình có mẹ. Nhưng không thể. Nên mỗi khi Anh Hoàng hỏi anh:

"Bố ơi, mẹ con đâu?"

   Anh chỉ gượng cười mà trả lời:

"Mẹ đây mẹ đây."

   Trong giấc mơ, người phụ nữ ấy vẫn còn theo bám anh. Bóng dáng ấy khuất xa dần tầm mắt, anh muốn đưa tay ra chạm vào, nhưng càng chạy lại thì càng xa đi. Anh khuỵ xuống trong vô vọng, bóng tối như bao lấy anh.

Anh sợ lắm.
Anh sợ yêu thương lắm.
Sợ cảm giác bị bỏ đi, bị chối từ.

   Nhưng rồi hắn chạm vào anh. Bàn tay hắn ấm áp. Nụ cười của hắn, hơi ấm từ hắn. Ngân Tài. Cái tên đó, là những gì hắn cho anh biết. Anh không dám hỏi thêm, anh sợ anh sẽ yêu hắn mất.
   Và anh yêu hắn thật.
   Vì hắn, cũng độc nhất như người kia. Hắn là người trong Trương Gia, là con trưởng, hắn thừa kế cả một tập đoàn lớn. Không ai như anh, nghèo khó. Hắn còn cao, vai rộng, số đo chuẩn mực đến hoàn hảo. Hắn hay ôm anh, hay chạm vào anh. Hắn hay dựa vào anh, và để anh dựa vào hắn.
   Hắn đón anh, dù anh không gọi.
   Hắn mua quà tặng anh, dù anh không nói.
   Hắn đè anh trên giường, khiến anh cảm nhận được những gì mình chưa bao giờ cảm nhận, khiến anh lần đầu tiên cảm thấy xúc cảm khi ái ân.
   Hắn, người đầu tiên chạm tới tim anh, không phải là sự thương hại.
   Ngân Tài xuất hiện trong giấc mơ tuyệt vọng của Đình Nghi, hứa đem tới cho anh một trang mới, ở tuổi thứ 41.

————
   Anh tỉnh dậy trên giường, được thay đồ mới, khăn trải giường cũng mới, sạch sẽ và thơm tho. Chỉ có điều là không ngồi dậy được. Và cổ anh, thân thể anh, cứ rát rát.
   Đình Nghi cố sức quay sang một bên, vì anh không quen nằm thẳng như vậy rất khó chịu. Quay sang được thì mông và thân thể cũng đau tới nhói người. Người bên cạnh vẫn còn đang ngủ, thân trên không mặc áo để hở bờ vai rộng săn chắc với chi chít vết móng tay cào cấu. Mặt anh lại hơi ửng hồng, tay vươn ra chạm nhẹ vào những vết đó.
   Chắc là đau lắm. Anh xích lại hôn lên vai hắn, dịu dàng dụi nhẹ vào hõm cổ hắn. Ngân Tài, thật là ấm và dễ chịu. Bộ đồ ngủ của anh cọ vào thân thể hắn, khiến hắn thức dậy, nhìn xuống anh mà hôn lên tóc.

- Dậy rồi sao, bảo bối?
- Ưm...

   Anh dụi nhẹ vào hắn, như mèo con. Nghe hắn gọi liền ngước lên, đón lấy cái hôn buổi sáng. Chăn gối dịch chuyển, hắn ngồi dậy, đỡ theo luôn người kia đang ôm lơi hắn.

- Ah.

   Cái nhói nhẹ ở hông làm anh nhăn mặt. Hắn biết anh đau, liền bế xốc anh như công chúa, lại hôn anh một cái, buổi sáng cần chào hai lần hả?

- Em hơi mạnh tay, giờ để em bế anh xuống ăn sáng nhé?
- Em không bị trễ làm à?
- Anh muốn lên cơ quan của em sao? Kì lắm nha.
- Không có!!

   Không gì vui hơn chọc người yêu.
   Anh ngoan ngoãn để hắn bế xuống nhà, lại ngoan ngoãn hơn khi để hắn đặt xuống ghế êm ngồi. Cũng còn hơi nhói, nhưng đỡ hơn với cái động tác dịu nhẹ của hắn. Hoàng Bảo và Anh Hoàng lon ton chạy ra, anh xém quên mình có con.

- Ba ba, Ba ba!

   Hoàng Bảo chạy lại chỗ hắn, cậu nhóc má búng ra sữa nhón nhón lên nhìn hắn. Đôi mắt và mái tóc ấy, trăm phần trăm là thừa hưởng từ ba nó.

- Ba ba, sao ba ba lại không mặc áo vậy?
- Là do trời nóng đó Bảo Bảo
- Ba ba, sao lưng với vai ba ba đầy vết cào vậy?
- Là do hôm qua ba ba chơi với bạn mèo, bạn mèo không thích nên ba ba bị cào đó.
- Ba ba kì quá, không cho Bảo chơi chung gì cả! Mà ba hứa sẽ cùng con với chú Đình đi chơi mà?
- Chú Đình bị đau, không đi được rồi, hôm khác nhé?
- Dạ!

   Nghe cuộc nói chuyện giữa Hoàng Bảo và Ngân Tài thôi cũng đủ làm Đình Nghi muốn đỏ hết cả mặt. Cậu nhóc Anh Hoàng ngoan hơn, ngồi trên ghế rồi nhìn bố nó đỏ mặt mà hỏi thăm.

- Bố ơi, sao mặt bố đỏ thế? Bố bị sốt hả? Con gọi bác sĩ cho nha?

   Lớn hơn Hoàng Bảo 1 tuổi hơn nên cậu nhóc này nói chuyện lưu loát hơn, điềm tĩnh hơn nữa. Đình Nghi xua tay, không có gì đâu con trai à, không có gì đâu.
   Hoàng Tuấn, Hoàng Tú cũng lọ mọ đi ra, thấy bố nó toàn vết hôn ngân tím hồng trên cổ, liền chỉ vào mà hỏi hỏi.

- Bố bị "mũi chít" nè, tại bố hông chịu giăng mùn đó.

   Cái giọng ngọng ngọng đáng yêu ấy cũng không làm cho mặt Đình Nghi hết đỏ. Con nít, đúng là ngây thơ quá. Không biết tối qua chúng nó có nghe được gì không nữa a—
   Làm ơn là không đi...
——
End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top