Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 1. Hành trình bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Giới thiệu về bố mình]

Suti: Chân bố mập *lắc lắc cây kẹo mút kêu lọc cọc trong miệng*. Con chỉ thấy như vậy thôi. Nghề đành đàn và nghề vẽ. Bố con tên là Minh Khang.

Tê Giác (TG): Bố con rất là cao, miệng bố rất là DÀI, còn cái mũi của bố thì rất là THẤP. Bố còn làm ca sĩ. Bố con tên là Trần Hoàng Bách.

Bo: Bố con cao... với lại bố con đẹp trai *cười bẽn lẽn*. Bố con làm MC. Bố con tên là Phan Anh.

Bờm: Con ghét nhất điểm MÊ GÁI của bố. Con thích nghề đạo diễn của bố con. Bố con tên là ĐẠO DIỄN Trần Lực ạ.


[Bờm bị bố gọi dậy lúc 5h sáng]

Bờm: Bây giờ đã dậy rồi à? Chán quá~~~ Đợi sáng dậy, tự nhiên đến tối lại dậy?

Bờm: *dậy đi tè* Bố, con đi tè sao chú nhìn con?

Bờm: *nói chuyện với chị Bông* Bái bai~ Hello Việt Nam xin chào. Quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin vui lòng quí khách gọi lại sau. Em ghét cái bà này lắm!


[Trên xe của bố Lực và Bờm]

Bờm: Bố bố.

Bố Lực: Nói đi.

Bờm: Đến đấy có được vẽ không?

Bố Lực: Cái gì?

Bờm: Con thích vẽ lắm đấy.

Bố Lực: Thích vẽ cái gì? Vẽ phong cảnh à?

Bờm: Không! Con thích vẽ bố...

Bố Lực: Vẽ bố á?

Bờm: ... với con. Bố đang đánh răng, con đang ĐI TÈ.

*Bố Lực bảo Bờm hát bài gì đấy cho tỉnh ngủ*

Bờm: Con không dám hát đâu. Sợ người ta cười!


[Khi cô VJ hỏi đã từng đi du lịch với bố chưa]

Bờm: Bố con với con chưa đi du lịch *quay sang gãi đầu gãi tai, nghĩ ngợi hồi lâu* bao giờ ạ.

Suti: Đi du lịch là đi cái gì cô?


[Trên xe buýt]

Suti: Ước gì mình không được sinh dza.

Bờm: *nói với Suti* Chị như bà chằn lửa ý. *hát bài Chuồn chuồn ớt* *đột nhiên thấy con gián* Á Á Á, SỢ QUÁ~~~ BỐ ƠI CỨU CON!!! *chen chúc trên xe buýt chật chội đến chỗ bố*


[Khi bác Leng Keng yêu cầu các bố giao nộp hết các vật dụng có liên quan đến công nghệ]

TG: Dạ ở đây không được dùng công nghệ sao mấy chú lại dùng máy quay phim ĐƯỢC LÀM TỪ công nghệ?


[Bờm tham quan nhà Gỗ]

Bờm: Không con không thích ở ngôi nhà này đâu. Con không thích ở nhà này. Đã bảo con không thích ở nhà này rồi mà. Con ghét nhà này lắm. Con ghét nhà này MUỐN CHẾT! Nhà này bẩn muốn chết!


[Bờm tham quan nhà Bò]

Bờm: Con thích nhà này!

Bố Phan Anh (PA): Con thích nhà này phải không?

Bờm: Vâng.

Bố PA: Con thích nhà này tại sao?

Bờm: Tại vì nhà có PHÂN BÒ!!!

TG: CON BÒ NÓ TIỂU KÌA!!!

Suti: Nhà này gớm quá!

Bác Leng Keng: Nhà này là muốn đi toilet phải cầm cuốc đi ra ngoài vườn.


[Tham quan nhà Heo]

Suti: Thối quá! Thối quá đi thôi! Quá thúi!


[Bờm dành quyền bốc thăm chọn nhà]

Bờm: Con là bé nhất này. Con có 2 tuổi thôi cho con đi.


[Ở nhà Heo của TG]

Hai bố con nói chuyện về bữa trưa.

Bố Bách: Con nghĩ là giết vịt mẹ hay vịt con?

TG: Con nghĩ là giết VỊT CON để ăn.

Bố Bách: Nhưng con nhìn thấy tội nghiệp không?

TG: Dạ có.

Bố Bách: Thế con nghĩ sao?

TG: Không nên giết. Con chỉ nên giết con GÀ MÁI.


[Ở nhà Hoa của Bờm]

*Bờm giận dỗi vì không chiếm được nhà Bò như ước nguyện*

Bố Lực: Ở bên nhà Bò thì có vườn rộng, thế ở đây có gì nào *nhìn ra sông đẹp*

Bờm: Chẳng có cái gì cả.


Bờm: Ấy cây mía hay cây tre thế? *tay chỉ cây tre*

Bố Lực: Thế cây mía với cây tre nó khác nhau thế nào?

Bờm: Khác nhau chỗ nào á?

Bố Lực: Ừm, nó khác nhau ở cái gì?

Bờm: Cái gì con không biết nữa.

Bố Lực: Cây mía ăn được, cây tre ăn được không?

Bờm: Không.

Bố Lực: Con thử xem.

Bờm: Thế đây cây tre hả bố?

Bố Lực: Bố không biết, con thử gặm xem nó có được không?

Bờm: *chạy lại vặn vặn thân tre* Không đ%$(^$%#%^~~~

Bố Lực: Thế đấy là cây gì?

Bờm: Cây tre à?

Bố Lực: Thế sao con lại hỏi bố đấy là cây mía? Trèo lên (trời ơi xúi bậy con nít kìa).

Bờm: Để trèo lên.

Bố Lực: Trèo được không?

Bờm: *cắn răng cắn cổ ra sức trèo lên*


[Ở nhà Bò của Suti]

Suti: Nhà em đi là phải tè vào vườn.

Bo: Eww.

Suti: Không. EM KHÔNG MẮC TÈ.


[Ở nhà Hoa của Bờm]

Hai bố con đang ăn trưa. Bố Lực cho thêm cơm vào chén cho Bờm ăn bớt cay.

Bố Lực: Nào con ăn thử, bố cho ăn thử miếng con sẽ biết là nó hết cay ngay. *đút cơm cho Bờm* Hết chưa? Đúng chứ? Bố siêu chưa?

Bờm: Đã nuốt đâu mà biết! *lát sau nuốt xong* ỐI GIỜI ƠI... CAY~~~


[Ở nhà Bò của Suti]

Hai bố con đang ăn cơm.

Suti: Giờ này, cái anh ở nhà Heo anh chưa ăn xong đâu.

Bố Minh Khang (MK): Hà hà hà.

Suti: Con biết, con thấy anh ấy anh hơi mập á. Hơi mập.

Bố MK: Có mập không? Có mập đâu.

Suti: Không... VÉN ÁO LÊN MỚI MẬP!!!


[Bo và Suti đi ngang chuồng heo nhà TG]

TG: Mình... mình nha... mình... mình *nói cà lăm* mình thấy dần dần mình cũng quen, giờ mình hửi dần dần mình quen.

Bo: Em quen được cái mùi này hở?

Suti: Òe... ọe...


[TG vào chuồng gà]

TG: Trả trứng cho con vịt *thả trứng vô chỗ con gà*.


[Các bạn chơi đùa ngoài sân nhà TG]

Bờm: A có cả con vịt nữa kìa, chơi vịt đi!

Suti: Sợ quá!

TG: Đừng có chơi. Vịt con nè!

Suti: Đâu? A các bạn vịt con, các bạn vịt con "ga" đây nào. Chu chu chu chu~~~

Bo: Tu cái gì mà tu.


[Các bạn chơi đùa ngoài sân nhà Bờm]

TG: Blè blè bị xích blè blè *chỉ con chó*

Bờm: Chó đẻ con đâu có phải đẻ trứng đâu.


[Bờm giận dỗi vì bố không cho ngủ ở ngoài hiên]

Bờm: Bố biết giặt quần áo không?

Bố Lực: Phải giặt chứ, thể nào không giặt được.

Bờm: Bố biết tự nấu ăn không?

Bố Lực: Biết.

Bờm: Thế bố nấu mỗi cơm rang cho con thôi à?

Bố Lực: Được rồi, thích cơm gì bố nấu cho... Nói đùa chứ bố cũng có biết nấu đâu.

Bờm: Bố không biết nấu á

Bố Lực: Ừm.

Bờm: Thế bố bắt con đi làm gì?


[Tổng kết tập 1]

Bố MK cực tâm lý, bố an ủi Suti số dzách luôn. Đoạn cái nhà này, rồi đoạn cái võng nữa.

Bố Phan Anh khiêm khắc cực, trông thế mà không phải dạng vừa đâu.

Suti con gái còn chưa sợ gián thì cu Bờm mới thấy bóng hình gián xa xa thôi đã la hét cong đít bỏ chạy. Mà Bờm là chúa sợ rồi. Cái quái gì cũng sợ được cả.

Thích cá tính mạnh mẽ của Tê Giác, cậu bé lại còn cực kỳ thông mình và tình cảm nữa. Ở tập này, TG một mình tự bê thức ăn về cho bố, vì biết bố mệt nằm nghỉ nên kiên quyết không gọi bố dậy. Lại xin lỗi bố vì sợ cơm không còn nóng, còn nhường trứng cho bố ăn.

Chị Bo chị cả khá gắt (chắc giống bố).

Những đứa trẻ đều rất biết cách nhường nhịn, một điều rất đáng khen.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top