Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cảnh Hàn Thiên tỏ tình và phiên ngoại mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các phân đoạn giống lời thoại của mục 1 và mục 2 trong đoạn trích Husky tôi sẽ in đậm, ai lười đọc mời cứ đọc những dòng đó thôi cũng được.

1. Lời thoại cảnh Hàn Thiên tỏ tình

"Trường Sinh, ta yêu ngươi."

"Không phải là tình cảm giữa huynh đệ đồng môn, mà là giữa tình nhân với nhau."

2. Lời thoại của Lục Trường Sinh trong phiên ngoại mang thai

"Ta lớn tuổi hơn ngươi, người không đẹp, tính tình cũng xấu như vậy, ngươi tại sao lại thích ta chứ?"

3. Đoạn trích công tỏ tình thụ trong bộ Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn.

Ánh mắt Mặc Nhiên đen trầm, nhìn y chăm chú thật lâu, trầm thấp khàn khàn gọi: "Sở Vãn Ninh..."

"... Ngươi gọi ta là gì?"

"... Là ta gọi sai."

Sở Vãn Ninh giờ vẫn còn căng cứng người, tim còn đập nhanh hơn lúc ngự kiếm, y không quen, cực kỳ không quen.

Y cố gắng dọn dẹp đầu trận tuyến của mình, lại rơi vào bờ vực sâu thẳm, giãy giụa hấp hối lần cuối.

Y rũ mi, nói: "Ừ, biết mình gọi sai, cũng không phải là hết thuốc"

Mặc Nhiên thực nóng lòng, rốt cuộc không cần nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: "Vãn Ninh."

Cứu.

Chữ cuối cùng, Sở Vãn Ninh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Đã nghe một tiếng mang theo thở dài ôn nhu, đầu y vang lên, tức khắc trống rỗng.

Chữ cuối cùng này, cũng không nói nên lời.

Không còn thuốc nào cứu nỗi nữa.

Không còn thuốc nào cứu nổi

Bởi vì họ đứng ngoài vũng bùn ái dục lâu như vậy, rốt cuộc không nhịn được bước vào, rơi vào đó, từ đây thiên la địa võng, đau khổ tận xương tuỷ.

Giọng Mặc Nhiên khàn khàn, hắn nhìn y chăm chú: "Vãn Ninh, kỳ thật mấy hôm nay, ta có câu này, luôn muốn hỏi người."

Nóng lòng tới lợi hại, Mặc Nhiên siết chặt tay Sở Vãn Ninh, ngón tay run lên: "Không, ta không hỏi người."

Sở Vãn Ninh vừa mới hơi lúng túng, nghe thấy câu tiếp theo của Mặc Nhiên.

"Ta không muốn hỏi người gì cả, ta chỉ muốn nói với người."

Mặc Nhiên chém định chặt sắt, vĩnh viễn không quay đầu lại.

Một hơi, lấy toàn bộ dũng khí.

"Ta thích người."

Tim đập nhanh chấn động.

"Ta thích người, không phải đồ đệ thích sự tôn, là... Là ta to gan lớn mật, ta... Ta thích người."

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, trong độ ẩm và ướt át của người nọ, từ run rảy, dần dần, dần dần ổn định.

Sao có thể.

Sao lại có thể...

Khẳng định là y nghe nhầm rồi, y khó coi như vậy, hung ác như vậy, sẽ không nói như vậy, không có tình thú như vậy, y đúng là kẻ ngốc không đúng tí nào không ổn tột đỉnh. Ai sẽ thích nổi y?

"Ta thích người."

Sở Vãn Ninh sửng sốt thật lâu thật lâu, y thật sự không biết nên nói gì, trong lòng y hỗn loạn, vô kết cấu, thế mà y cảm thấy chua xót, cảm thấy sợ hãi, trong đầu y cơ hồ trống rỗng, y muốn giống xưa, phất tay á quát "Hồ nháo", muốn nói "Nực cười", muốn rất nhiều, lại không có cách nào nói thành lời.

Cứng đờ hồi lâu, Sở Vãn Ninh mới khàn khàn nói, không đầu không đuôi: "... Ta tính rất kém."

"Người đối với ta rất tốt."

"Ta, ta lớn tuổi"

"Người nhìn qua còn trẻ hơn cả ta."

Sở Vãn Ninh cơ hồ hơi nóng nảy, y mờ mịt bất lực nói: "Ta xấu như vậy..."

Giờ đến lượt Mặc Nhiên ngơ ngẩn, hắn mở to hai mắt, nhìn chăm chú gương mặt nam nhân tuấn mỹ tới cực điểm, hắn không hiểu, vì sao người đẹp như vậy, lại cảm thấy tự ti?

Sở Vãn Ninh thấy hắn không hé răng, trong lòng càng loạn hơn, cúi đầu nói: "Ta khó nhìn"

"Không đẹp như ngươi."

Yên lặng như vậy mãi, bỗng gương mặt được đôi tay ấm áp vuốt ve, y nghe thấy Mặc Nhiên thở dài, còn ôn nhu hơn ánh trăng đêm nay: "Người có nguyện ý nhìn vào mắt ta không?"

Sở Vãn Ninh: "Mắt ngươi...?"

Ánh mắt Mặc Nhiên ôn nhuận, chiếu lên thân ảnh nam nhân bạch y, hắn nói: "Có thấy không? Đó là người đẹp nhất trên đời."

Sở Vãn Ninh mở to mắt nhìn hắn, tuy trong lòng dậy sóng to gió lớn, nhưng lớp băng dày ba thước kia, không phải chỉ có một ngày lạnh lẽo mà trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình.

Mặc Nhiên nắm chặt tay y, đầy mồ hôi. Hắn lại nhẹ giọng nói: "Ta thích người."

Sở Vãn Ninh như bị đâm một cái, ngón tay run lên, lát sau, y bỗng cúi đầu, "Ta thích người" như thanh đao nhọn, đâm vào lòng ý, vì thế máu nóng hổi tràn ra, không thể vãn hổi. Hốc mắt Sở Văn Ninh đỏ lên, có lẽ vì đã đợi lâu lắm rồi, y cũng không biết mình nghe câu như thế, sẽ phản ứng như vậy. Y rất sốt ruột, cơ hồ sắp khóc, y nói: "Ta không tốt. Ta không có... Ta không có ai thích cả."

Ta không có ai thích.

Chưa từng có ai, sẽ vì có được ta, mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy trân quý.

Ba mươi hai năm.

Không có một ai thích.

Mặc Nhiên nghe câu như thế, nhìn nam nhân cúi đầu trước mắt, mặt cũng không muốn ngẩng lên, bỗng cảm thấy đau như vậy, đau tới tim nứt ra, gân cốt mục nát.

Đó là trân bảo của hắn, lại phủ bụi gần nửa cuộc đời.

Hắn đau tới không biết nói gì cho phải, không biết nói gì mới tốt.

Hắn cuối cùng, chỉ vụng về, gắt gao lấy tay Sở Vãn Ninh, hắn không chịu nổi mà nói: "Có, có đó."

Có người thích người. Ta thích người.

Có kẻ muốn người, người cũng có kẻ mong, đừng tự ti như vậy, đừng ngốc như vậy, biến mình là tốt nhất tốt nhất, thành không đáng một đồng như vậy. Đồ ngốc.

Sở Vãn Ninh ngốc.

Ta thích người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top