Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[2.2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đó là sự thực. Không đời nào tôi lại bỏ bạn mèo này đi được trong ít nhất nữa tháng, trước khi nó hoàn thành liệu trình thuốc. Chẳng ai có thể đảm bảo nó sẽ uống thuốc và tôi cũng không thể để nó ra ngoài đường đề phong trường hợp nó bị nhiễm trùng.

    Tôi không biết sao, nhưng trách nhiệm trông coi cậu chàng đã lên tinh thần cho tôi dược một chút. Có cảm giác như tôi đã có thêm một mục đích ở đời, một điều gì đó tích cực để làm cho một ai khác – hay một thứ gì khác – ngoài bản thân mình.

    Chiều đó, tôi tới một cửa hàng thú nuôi địa phương và mua cho cậu chàng thức ăn đủ cho vài tuần. Tôi đã được cho một mẫu thực phẩm công thức tại RSPCA và thử cho cu cậu ăn đêm hôm trước. Nó có vẻ thích vậy nên tôi đã mua một túi đồ ăn loại đó. Tôi cũng mua cho cu cậu một phần thức ăn cho mèo. Tốn của tôi khoảng chin bảng, khoản tiền cuối cùng thực sự của tôi.

    Tối đó tôi phải để nó lại một mình và tới Covent Garden với cây guitar. Tôi giờ đã có hai miệng ăn phải lo rồi.

    Suốt một vài ngày sau đó, trong khi chăm sóc cho cu cậu lại sức, tôi cũng hiểu thêm về nó một chút. Tới lúc đó tôi đã đặt cho nó một cái tên: Bob. Tôi có ý tưởng này trong khi xem DVD một bộ phim truyền hình yêu thích ngày xưa, phim Twin Peaks. Có một nhân vật trong đó mang tên Killer Bob. Hắn ta thực chất là một tay tâm thần phân liệt, một nhân vật kiểu Jekyll và Hyde*. Có lúc hắn là một người tỉnh táo, bình thường, lúc khác lại là một gã điên khùng mất kiểm soát. Anh bạn mèo này cũng có phần giống như vậy. Khi nó vui vẻ và mãn nguyện, ta sẽ không tìm thấy được  một con mèo nào nhẹ nhàng, tử tế hơn. Nhưng lúc tâm trạng không tốt, nó có thể trở thành một gã khùng chính hiệu, lao ầm ầm khắp căn hộ. tôi đang nói chuyện với Belle thì ý tưởng ấy đến với tôi.

    “Nó hơi bị giống tay Killer Bob trong Twin Peaks”, tôi nói, nhận lại một cái nhìn trống rỗng từ cô ấy.

    Nhưng cũng chẳng vấn đề gì. Quyết là Bob rồi.

    Giờ thì tôi đã rõ rằng trước đó Bob hãng đã sống cảnh màn trời chiếu đất. Mỗi khi có nhu cầu vệ sinh, cậu chàng khăng khăng từ chối đi vào cái khay cát mà tôi chuẩn bị. Thay vào đó, tôi phải mang nó xuống nhà và để nó xử lý vụ kia trong những khu vườn bao quanh căn hộ. Cậu chàng sẽ lao vào trong một lùm cây, làm những gì cần thiết rồi cào xuống đất để phi tang vật chứng.

    Nhìn cầu chàng thực hiện các thủ tục ấy một sáng nọ, tôi tự hỏi liệu có phải nó đã từng thuộc về một lữ khách chăng. Có không ít những người như thế quanh khu vực Tottenham. Thực tế là có hẳn một khu trại của họ ở đâu đó gần khu căn hộ này. Có thể nó đã từng là thành viên một gia đình lữ khách và bằng cách nào đó, nó đã bị bỏ quên lại khi họ rời đi. Cậu chàng chắc chắn không phải mèo nhà, cái đó thì tôi biết chắc.

    Rõ ràng là cu cậu cũng đang hình thành một thứ tình cảm dành cho tôi. Cũng như tôi đối với nó vậy. Ngay từ đầu cu cậu đã tỏ ra tình cảm, nhưng vẫn có phần dè chừng tôi. Nhưng càng ngày nó càng trở nên thoải mái và thân thiện hơn. Nó vẫn còn cực kỳ tăng động và thậm chí là báo động lúc này lúc khác. Nhưng giờ thì tôi hiểu rằng điều đó chỉ có nghĩa là nó cần được triệt sản mà thôi.

    Cuộc sống của chúng tôi trở nên gần như một vòng lặp lại. Tôi sẽ để Bob lại trong căn hộ vào buổi sáng và đi tới Covent Garden, nơi tôi sẽ chơi nhạc cho đến khi thu được đủ tiền. Khi tôi trở về nhà, cu cậu đã đứng đợi tôi ở cửa trước. Kế đó nó sẽ theo tôi lên ghế sofa trong phòng khách và ngồi xem tivi cùng tôi.

    Giờ đây tôi đã bắt đầu nhận ra của cậu là một con mèo thông minh tới mức nào. Có thể thấy nó hiểu được tất cả những gì tôi nói với nó.

    Khi tôi vỗ lên ghế sofa mời gọi cậu chàng tới ngồi bên cạnh, nó đã làm đúng như thế. Nó cũng hiểu ý khi tôi bảo nó đã tới giờ uống thuốc. Mỗi lần như vậy cu cậu lại nhìn tôi như muốn hỏi " Có cần thiết phải thế không?". Nhưng nó cũng không chống cự gì khi tôi đặt điện thuốc vào trong miệng nó và nhẹ nhàng vuốt cổ họng cho tới khi cậu tràng nuốt xuống. Hầu hết tụi mèo sẽ phát khùng nên nếu người ta cố gắng banh nghiện chúng ra. Nhưng anh chàng này thì đã tin tưởng tôi rồi.

    Cũng trong khoảng thời gian đó, tôi cũng bắt đầu nhận ra có điều gì đó khá là đặc biệt nơi anh bạn này. Tôi thật sự chưa bao giờ gặp một con mèo nào như Bob cả.

    Nó không hoàn hảo, dù nói thế nào đi nữa. Nó biết thức ăn cất ở đâu và thường xuyên lần mò trong nhà bếp, hết đồ nồi niêu xoong chảo trong khi đi kiếm thức ăn. Tủ chén và cửa tủ lạnh đã phải hứng chịu những vết cào khi cậu chàng điên cuồng lùng sục thứ gì đó ngon lành để ăn.

    Công bằng mà nói, cu cậu cũng nghe khi tôi nói "không".

    Tất cả những gì tôi cần làm là nói, "Không, lượn ra khỏi đây ngay, Bob" và cu cậu sẽ lỉnh đi. Điều này một lần nữa cho thấy cu cậu thông minh như thế nào. Và điều đó cũng lại khơi lên nhiều câu hỏi về thân thế của nó. Đi một con mèo hoang hay mèo giang hồ có chú ý tới lời con người nói với nó đến thế không? Tôi ngờ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top