Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiwon không còn dùng cả ngày, để ngồi trên mỏm đá nhô ra biển và vẽ tranh nữa. Junhoe cũng không còn dùng cả ngày, để nhìn Jiwon.
Có những buổi sớm nắng nhạt ấm áp, Jiwon và Junhoe ngồi câu cá, trên những bãi đá phủ kín rong rêu, mà thậm chí, dù có đi dép chuyên dụng trong nhà bếp, thì vẫn có thể ật ngửa ra bất cứ lúc nào. Và dù có bám víu vào nhau, thì cũng có lúc Junhoe bị trượt chân, khiến mông ê ẩm. Hay Jiwon có khi xéo vào những mảnh đá nhọn mà chảy máu chân. Họ vui vì những ngày như thế.
Có những buổi trưa nắng vàng gay gắt, Junhoe và Jiwon lẩn vào khu vườn trồng quýt, nằm dài dưới tán lá xanh mát. Và dù cho lá xum xuê, thì nắng cũng vẫn chiếu vào. Những tia nắng nhỏ, sáng lấp lánh, nhảy nhót trên mặt đất, thật sự rất khiến người ta đưa tay ra bắt lấy. Gió thổi trong vườn quýt, có lẫn mùi của quýt, của đất ẩm, có cả mùi phân bón. Trong vườn quýt, có âm thanh của cành lá cọ vào nhau xào xạc, có tiếng công cụ loảng xoảng, tiếng nước được kéo lên khỏi miệng giếng, rồi cả tiếng người nói chuyện. Khung cảnh ấy, mùi hương ấy, âm thanh ấy, vì có những điều như thế, mà họ yêu mùa hè.
Có những buổi chiều lộng gió, Jiwon và Junhoe chở nhau trên chiếc xe đạp cũ, chạy trên con đường dọc theo bờ biển. Đôi khi, họ cùng nhau nghe một bản nhạc, phát qua máy nghe nhạc. Thảng hoặc lại cười lớn bởi một câu chuyện nào đó. Hay là hú hét đến đinh tai khi thả phanh xuống một con dốc cao. Những buổi chiều như thế, khiến chẳng ai trong họ còn buồn.
Cũng có những buổi tối se lạnh, Junhoe và Jiwon khoác vai nhau đi bộ trên cát. Khi mỏi chân sẽ ngồi xuống trên cát, rồi lại đi. Họ chẳng nói nhiều vào những buổi tối như thế. Cứ im lặng và đi cạnh nhau. Hai kẻ mơ mộng ngước nhìn bầu trời rực rỡ trăng sao. Trong cõi lòng tràn đến một cơn yên bình khó tả. Chẳng cần một lời chúc nào, thì họ cũng sẽ ngủ ngon thôi.
Nhưng mà, mùa hè không hoàn toàn vui như thế. Một lúc nào đó, khi đang ngồi câu cá, Jiwon tựa vào vai Junhoe, kể cho cậu nghe về không khí gia đình ngột ngạt ở nhà anh. Mẹ lúc nào cũng thở dài. Bố thì luôn cáu gắt. Sẽ lạ lắm nếu người ngoài không nghe tiếng cãi vã giữa bố và anh, hay tiếng bố mắng anh là đồ vô tích sự. Bố luôn cho rằng, anh lười biếng, không chịu kiếm việc làm ổn định vì sợ nặng nhọc. Bố trút giận lên tranh và màu vẽ của anh, ném chúng bay tung tóe. Bố không hiểu Jiwon. Nhưng Jiwon thì hiểu, công việc của bố áp lực và mỏi mệt. Bố vì lo lắng cho anh nên mới giận như thế. Chỉ là, Jiwon, không thể sống cuộc đời mà bố muốn ở anh. Mẹ anh cũng không khi nào yên lòng. Đã nhiều lần mẹ cố tìm cho anh một công việc, nhưng sau cùng, những gì còn lại chỉ là tiếng mẹ thở than, Jiwon, con sẽ sống như thế này đến bao giờ. Jiwon biết, mẹ ghét cách anh chỉ làm việc một thời gian, rồi nghỉ, chỉ để mang giấy, màu, cọ đi khắp nơi vẽ vời, rồi lại tìm một công việc khác. Nhưng đó lại là điều Jiwon chọn.
Rồi những lúc nằm cạnh nhau, Junhoe sẽ kể cho anh về những lần ngất xỉu trên lớp ngay từ khi cậu còn bé, về việc cậu sẽ ngồi một chỗ trong tiết học thể chất, cả việc dù chẳng làm bài kiểm tra nào, thì điểm thể dục của cậu luôn vừa đủ đỗ. Kể về việc cậu được nhận ưu ái của giáo viên, dù chỉ một chút, khiến cậu bị bạn học ghét bỏ ra sao. Junhoe kể về những lần cậu bị bạn nam bắt nạt, bị bạn nữ cười chê. Kể về những lần đi công viên trò chơi, khi các bạn tham gia những trò mạo hiểm, cậu chỉ được đứng ở dưới, ngước nhìn với vẻ thèm khát. Tất cả vì, trái tim yếu ớt của cậu.
Khi những bánh xe lăn đều trên đường, Junhoe gục lên lưng Jiwon , nước mắt chảy dài, khi nói về chuyện mẹ đã giận đến phát khóc, về những lần cậu quên không uống thuốc. Bố đánh cậu, dù không đau lắm rồi nhét thuốc vào nắm tay cậu. Junhoe biết, bố mẹ sợ sẽ mất cậu.
Và khi họ cùng ngồi trên cát, Jiwon nói với Junhoe về thái độ của họ hàng với anh. Cách họ bĩu môi rồi xì xầm mỗi khi Jiwon lại gần. Rồi những ánh nhìn chê bai của mọi người khi thấy anh ngồi trên mỏm đá cả ngày. Họ nói với nhau rằng anh bị điên, anh là thằng khùng, rồi cấm cản những đứa trẻ đến gần anh. Jiwon chỉ cố để giữ lại một chút ước mơ của anh. Nhưng trong mắt người khác, nỗ lực ấy biến anh thành đồ gàn dở.
Mùa hè ấy mà, cũng có những khi đau lòng như thế.
Nhưng mà, mùa hè, lần đầu tiên, có vẻ như sẽ kéo dài bất tận. Hay là, có những kẻ, mong mùa hè sẽ kéo dài bất tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bobhoe