Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - Chúng ta hôn nhau rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay lập tức nước đã qua quá đầu, tiểu nhân sâm uống phải mấy ngụm trà, râu trên người ra sức vùng vẫy loạn xạ: Cứu mạng!

Nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể miễn cưỡng quẫy ra một ít bọt nước. Nước trà ngập tràn trong miệng, tiểu nhân sâm bị sặc, miệng sùi ra bọt trắng xóa, tứ chi rối bời.

Cứ tiếp tục như vậy chờ đến khi ma ốm phát hiện nó sẽ bị ngâm chín mất! Tiểu nhân sâm càng nghĩ càng đau lòng, hai mắt thoáng chốc đã đỏ ửng, mấy sợi râu chậm dần, sau đó cam chịu buông bỏ không vùng vẫy nữa.

Một hồi lâu không bị quấy rối, Tiêu Dực có chút không quen, hắn ngẩng đầu tìm vật nhỏ nhưng không thấy nó đâu, lo lắng nhìn quanh một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi lên chiếc ấm trà trên bàn.

...

Sau đó, vật nhỏ được cứu ra đặt lên bàn, cả người tê liệt làm thành một chữ 大, bụng phình to, toàn thân ướt sũng, bộ dạng đáng thương không chịu nổi.

Cũng may là nước ấm. Tiêu Dực cầm khăn, tâm tình phức tạp giúp vật nhỏ lau khô nước trên người.

Toàn thân tiểu nhân sâm chỗ nào cũng ướt đẫm, không nói một lời, chỉ biết há mồm thở hổn hển, chật vật vô cùng.

"Đỡ hơn chưa?" Mấy ngón tay gầy gầy của vương gia nhẹ nhàng xoa xoa cho tiểu nhân sâm.

Ban nãy xém chút đã không thể thở được rồi! Tiểu nhân sâm dốc sức hít thở mùi hương trên người Tiêu Dực, tủi thân ra dấu: Bây giờ vẫn còn thấy khó thở.

"Vậy ta hôn ngươi một cái nhé?" Tiêu Dực nói xong thì khom người, hôn nhanh xuống một cái, tiểu nhân sâm đưa mấy sợi râu giơ lên trước miệng người nọ: Cả chỗ này cũng đau.

Tiêu Dực cầm mấy sợi râu nhỏ, cúi đầu thổi nhè nhẹ.

Man mát, còn hơi ngưa ngứa, mấu chốt là bộ dạng cúi nhìn của Dung Vương điện hạ rất dịu dàng, nhìn rất đẹp, tiểu nhân sâm nhìn một chút lập tức hết đau, cảm giác toàn thân đều tràn trề sinh lực.

Cho đến khi màu đỏ trên người nhân sâm dần dần tan biến, Tiêu Dực mới hỏi: "Có còn đau không?"

Tiểu nhân sâm toàn thân bủn rủn, đáng thương gật đầu. Nó để mấy sợi râu lên lòng bàn tay người nọ, ý bảo ngươi thổi nữa đi.

Tiêu Dực lại thổi một chút, bất đắt dĩ nói: "Ai bảo ngươi không an phận làm chi."

Tiểu nhân sâm tủi thân hề hề, kéo mấy sợi râu chậm chạp viết mấy chữ như làm nũng: Đều tại ngươi không để ý tới ta.

Nhắc tới chuyện này, tiểu nhân sâm lại giận, nó lấy râu chống ngang eo, mấy cọng râu còn lại chỉ vào cuốn sách trên bàn, hung dữ nói: Ngươi thích nó có phải không?

Tiêu Dực: "..."

Thấy người này không trả lời, tiểu nhân sâm cúi đầu, mấy sợi râu ỉu xìu buông thỏng: Nó không thể cử động được, có cái gì mà hay chứ? Ngươi thích những thứ không cử động sao?

Tiêu Dực bị chọc cười, chọt chọt vào cái bụng tròn trịa của nó.

Trong bụng toàn là nước, chọt một phát muốn ói ra ngoài. Tiểu nhân sâm né tránh, mấy sợi râu không được tự nhiên xoắn xít: Thích thì cứ nói thích, không thích nói không thích.

Tiêu Dực bật cười, gập ngón tay gõ vào cái đầu nhỏ: "Không thích."

Tiểu nhân sâm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu: Vậy tại sao ngươi vẫn hay nhìn chằm chằm vào nó?

Tiêu Dực: "..."

Hay rồi, sẹo vừa lành đã quên đau, tiểu nhân sâm lại bắt đầu nhảy nhót lung tung. Nó muốn biết mấy thứ có dạng giống như khối gạch kia cuối cùng có gì hay ho, liền nương theo cánh tay của Tiêu Dực leo lên bả vai rồi nằm nhoài người về phía trước, tò mò nhìn chằm chằm vào cục gạch.

Trên đó chằng chịt những chữ như mấy con kiến nhỏ nhỏ bất động, tiểu nhân sâm nhìn một hồi, cơn buồn ngủ đánh úp lại, nó gật gà gật gù, nghệch đầu sang một bên.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, sau đó là một giọng nữ nũng nịu: "Vương gia."

Tiểu nhân sâm bị dọa lập tức tỉnh dậy, nhanh chóng trốn vào trong ngực áo vương gia, dùng vải vóc che giấu bản thân kĩ càng.

"Vào đi." Tiêu Dực nói.

Chẳng hiểu vì sao, Dung Vương điện hạ đột nhiên lại trông như suy yếu đi vài phần, tiểu nhân sâm có hơi lo lắng, vội vàng vỗ vỗ vào lồng ngực hắn.

Cửa bị đẩy ra, thanh âm nũng nịu mềm mại nhẹ nhàng có thể bóp chảy ra nước vang lên: "Nô tì bái kiến vương gia."

Tiểu nhân sâm hiếu kỳ, nhú đầu ra khỏi lớp vải vóc, len lén đánh giá vị nữ tử yểu điệu kia. Mặt như hoa đào, mắt hạnh to tròn gợi cảm, trên người còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Tiểu nhân sâm đang tán thưởng, đầu đột nhiên bị nhấn xuống, nhét lại vào trong ngực áo.

... Í, sao lại không cho ta xem? Tiểu nhân sâm thầm mắng đồ hẹp hòi rồi hậm hực lùi vào bên trong.

Ngữ khí của vị nữ tử đó có một chút ngượng ngùng: "Nô tì đặc biệt hầm một ít canh ngân nhĩ tuyết lê cho vương gia..."

Tiểu nhân sâm hít một hơi, ra dấu trên ngực của người nọ, cực kỳ có khí chất của đại ca: Không có độc.

Trong lòng Tiêu Dực đột nhiên hiện ra bộ dáng khoa tay múa chân ngốc nghếch của vật nhỏ, khóe miệng nhịn không được khẽ nhẹ nâng lên.

Một điểm nhỏ ấy lập tức lọt vào tầm mắt của nữ tử, nàng cho rằng Dung Vương điện rất hài lòng về mình, liền vui vẻ trong lòng.

Vốn tưởng Dung Vương điện hạ giống như lời đồn, suy yếu đến mức không thể ra gió, đần đần độn độn, nào ngờ lại tuấn lãng phi phàm, cao quý bức người. Chẳng phải vương gia chuộng mỹ sắc sao? Thích Uyển Nhi cực kỳ tự tin với nhan sắc của mình, thầm nghĩ sẽ nhanh chóng được vương gia xem trọng, thế nhưng từ lúc bị đưa đến vương phủ đến nay, nàng vậy mà chưa bao giờ được Dung Vương điện hạ để mắt tới!

Hôm nay tâm tình vương gia không tệ, Thích Uyển Nhi thừa dịp: "Vương gia, đêm nay không bằng..."

Mỹ nhân e thẹn sợ sệt muốn nói rồi lại thôi, loại chủ động dụ hoặc thế này cho dù là ai cũng không thể cưỡng lại.

Không bằng cái gì? Tiểu nhân sâm vểnh tai lắng nghe, cực kỳ tò mò muốn biết đoạn sau, nhưng vị nữ tử kia hơn nửa ngày không thèm nói thêm chút nào, nó sốt ruột cào cào lồng ngực của Tiêu Dực.

Tiêu Dực vậy mà không thèm ngẩng đầu, thờ ơ nói: "Bản vương có chút không khỏe, lui ra đi."

Nữ tử kia hiển nhiên không cam lòng, nhưng đã nói tới mức này, nàng chỉ có thể cắn môi: "Vâng."

Người vừa đi, tiểu nhân sâm đã không chờ được từ trong ngực chui ra ngoài, leo lên nằm sấp trên vai vương gia, vung vẩy mấy sợi râu còn hơi hồng hồng: Đêm nay không bằng?

Tiêu Dực sửng sốt trong chốc lát mới nhận ra nghi vấn của vật nhỏ, hắn đưa tay đánh lên đầu nó một cái, cố ý đùa rằng: "Ngủ trên giường của ta."

Tiểu nhân sâm cự tuyệt ngay lập tức, vừa độc tài vừa cương quyết vẽ trên vai vương gia hai chữ: Không được!

Chỉ có hai người chúng ta đã phải chen nhau để nằm, căn bản không có chỗ cho người thứ ba! Nàng ta dù có thơm đi nữa cũng sẽ đè lên người của ta.

"Tại sao lại không?" Tiêu Dực bắt được sợi râu, trêu nhẹ mấy cái.

Gì cơ? Tiểu nhân sâm nghe không rõ, đi ra phía trước để nghe vương gia nói. Đúng lúc này Tiêu Dực cũng đang cúi xuống nhìn vật nhỏ, bất ngờ môi đối môi.

Dung Vương điện hạ sửng sốt.

Mềm mềm mà cũng rất dễ chịu. Cả người tiểu nhân sâm lập tức nóng lên, nó giật mình hai giây, sau đó vụt một cái nhảy xuống dưới bàn, co đầu, ôm chặt lấy chân bàn.

Lão hòe nói, ở nhân gian người ta chỉ hôn nhau trong đêm tân hôn thôi, hôn môi sẽ sinh ra em bé đó.

Lòng tiểu nhân sâm rối bời, suy nghĩ một đống lộn xộn lung tung, bị nhấc lên lúc nào cũng không hay.

"Ôm chân bàn để làm gì?" Tiêu Dực không còn cách nào khác, nhấc nó lên.

Tiểu nhân sâm cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Mấy sợi râu hồng hồng, cả người nóng bừng.

Tiêu Dực duỗi ngón tay ra, chọt chọt vào cái bụng tròn của nhân sâm, nhịn không được khẽ cười: "Sao đột nhiên biến thành màu hồng thế này?"

Dung Vương điện hạ vì sao lại không có chút phản ứng nào? Tiểu nhân sâm có chút buồn bực, hờn dỗi đạp lên tay hắn một cái.

"Sao vậy?" Tiêu Dực chăm chú nhìn nó.

Tiểu nhân sâm giận dỗi chỉ vào miệng của mình, ý là: Vừa rồi chúng ta mới hôn nhau đó!

Tiêu Dực lại cho rằng nó muốn hôn, hắn sửng sốt trong giây lát trước sự chủ động của vật nhỏ, rồi không hề nghĩ ngợi nhiều khom người hôn nó thêm một cái.

Lần này tiểu nhân sâm hóa đá hoàn toàn, nhiệt độ trên người vẫn rất cao, thậm chí còn nóng hơn nước trà ban nãy. Mãi cho đến khi Tiêu Dực cưng chiều vuốt ve râu của nó, nó mới chợt nhận ra vừa rồi lại có thêm một cái hôn.

Nhiệt độ cơ thể nóng đến mức phỏng tay. Tiểu nhân sâm tức giận vung râu loạn xạ, không biết phải làm sao, chỉ có thể cuộn mình lại, lấy râu bao bọc chính mình, rồi im lìm không nói tiếng nào.

Tiêu Dực cuối cùng cũng nhận ra nó đang xấu hổ, cười cười trêu chọc: "Xấu hổ à?"

Tiểu nhân sâm ngẩng đầu trừng mắt, cảm thấy tên này đúng là một tên vương gia cặn bã!

Trong mắt Tiêu Dực tràn ngập vui vẻ, hắn mang một dĩa bánh lại gần, tách bánh ra dỗ ngọt vật nhỏ.

Tiểu nhân sâm thở phì phì, ngậm một miệng đầy bánh ngọt, không thèm chú ý tới hắn.

"Hôn một cái đã giận rồi sao?" Tiêu Dực nhẹ nhàng sờ lên tiểu nhân sâm.

Tiểu nhân sâm đứng trên mặt bàn, khí thế vung râu: Ừ!

Dung Vương điện hạ không hề báo trước, đột nhiên khom người kề sát vào nó.

Tiểu nhân sâm xấu hổ che đầu.

Thế nhưng môi hôn mềm mại không có rơi xuống, tiểu nhân sâm tò mò hé mắt, chỉ thấy Dung Vương điện hạ kề sát bên, bỡn cợt nhìn nó.

Tiểu nhân sâm xấu hổ không chịu nổi, cấp tốc kéo kéo ống tay áo của vương gia, ý là: Ta về phòng đây.

Nói rồi bỏ chạy trối chết.

Chạy một mạch về phòng, tiểu nhân sâm lén lút chui vào trong hộp rồi ngồi 'phịch' xuống một cái, chậm chạp hơn nửa ngày mới khôi phục lại nhiệt độ như thường.

Xấu hổ có gì hay? Hơn nữa ta không hề xấu hổ! Tiểu nhân sâm sau khi bình phục, lại nghênh ngang đẩy cửa chuẩn bị ra ngoài.

Trước cửa ra vào không biết từ lúc nào đã có một con mèo cực béo nằm phơi bụng duỗi chân ở đó, cái bụng tròn vo cứ nhô lên.

Tiểu nhân sâm sợ hãi la lên "A" một tiếng.

Mèo béo bị tiếng la làm bừng tỉnh, lười biếng giương mắt khinh bỉ liếc nhìn nhân sâm một cái rồi vẫy vẫy cái đuôi, tiếp tục nằm ngáy o... o...

Tiểu nhân sâm quá hoảng sợ, hồn phi phách tán, nó vội vàng trở lại, rụt vào trong chiếc hộp. Lần này động tác quá mạnh, cái hộp rơi thẳng từ trên bàn xuống đất.

Tiểu nhân sâm bị văng ra xa, đập mạnh vào nền nhà.

Đau quá, thật sự rất đau, đau đến mức mấy sợi râu không thể động đậy được, có mấy sợi giống như đã đứt lìa. Tiểu nhân sâm nhịn không được rên rỉ mấy tiếng, vành mắt đỏ hồng, cúi đầu thổi lên râu của mình.

Cúi đầu một cái đã kinh ngạc trừng to mắt.

Tiểu nhân sâm bị biến lớn rồi! Nó giật giật cánh tay mới lạ của mình rồi lại thử cử động cái chân, tiểu nhân sâm thử lấy mấy ngón tay chạm vào da thịt trần trụi của mình, vừa chạm vào đã vội rụt tay.

Ngoài phòng có tiếng bước chân, tiểu nhân sâm thầm nghĩ không ổn, đánh giá quanh phòng một hồi, vội vàng chạy lên giường, mở chăn trốn vào trong, bao bọc bản thân mình thật chặt.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cửa phòng bị đẩy ra.

Tiêu Dực vừa vào cửa đã cảm thấy nghi ngờ, cái hộp bị ném trên sàn, không thấy bóng dáng của vật nhỏ đâu. Nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên tấm chăn bông phồng phồng.

... trong chăn tựa hồ có cái gì đó đang run rẩy.

~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top