Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VI: Mộng cảnh 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng nhau trải qua một đêm dài vật lộn với cái lạnh thấu xương cả Boboiboy và Fang đều chẳng muốn bước xuống giường mặc cho chiếc đồng hồ điện tử trên tay họ đã bắt đầu hiện thị mười ba giờ ba phút chiều. Mãi cho đến khi cuộc đấu tranh với cái bụng đói bị thất bại Boboiboy mới bắt đầu rục rịch lết thân xuống giường để đi nấu bữa trưa.

Anh đi đâu đấy, ở với em một chút nữa thôi, em vẫn còn lạnh lắm._Ngay khi Boboiboy vừa mặc xong cái áo len tối màu của mình và định bước xuống giường thì một chiếc Fang nhõng nhẽo liền vươn cánh tay trắng trẻo của mình túm lấy một góc áo của anh và nài nỉ anh ở lại.

Anh mà ở lại nữa thì chúng ta sẽ chết đói mất, bây giờ đã hơn một giờ chiều rồi anh còn phải sửa tàu, ở đây lâu cũng không hay cho lắm._Boboiboy kiên nhẫn ngồi xuống giường, dịu dàng xoa xoa mái tóc xù của Fang.

Nhưng mà em mỏi eo lắm không muốn dậy đâu._Fang nhìn Boboiboy với ánh mắt cún con làm cho anh xiêu lòng.

Được rồi, để anh xoa bóp cho em._Boboiboy cưng chiều nói.

Trải qua một khoảng thời gian dài âu yếm nhau các thứ cuối cùng Boboiboy cũng chính thức lết cái thân đói đến rụng rời tay chân của mình xuống nơi tạm gọi là nhà bếp trong chiếc phi cơ tồi tàn của hai người để mà tìm thức ăn. Sau một hồi banh muốn lòi hai con mắt ra để tìm đồ ăn sẵn thì Boboiboy cũng nhìn thấy một gói bánh quy nhìn vừa lạ lại vừa quen được cất gọn vào một góc trong tủ lạnh mini.

Chẳng cần biết gói bánh đó được sản xuất từ đâu và đã hết hạn hay chưa Boboiboy nhét đại nhét đến chúng vào mồm để tạm xua tan đi cơn đói như muốn loét dạ dày của mình đã rồi hẳn tính gì thì tính. Anh ăn nhanh đến mức không kịp cảm nhận xem bánh có vị gì. Mãi cho đến khi Boboiboy nuốt miếng bánh cuối cùng xuống bụng anh mới nhìn thấy dòng chữ nho nhỏ màu hồng được viết vô cùng cẩn thận trên một tờ giấy ở dưới đáy của bịch bánh quy.

"Để phòng trường hợp hai người hết lương thực dự trữ thì mình có làm bánh quy cho hai người ăn nè, vì mình dùng công thức mới để làm bánh nên ăn xong nhớ góp ý cho mình nha! Thân ái from Yaya icon mặt cười."_Đọc đến đây Boboiboy như chết lặng, anh chỉ biết trượt dài xuống sàn và ngồi dựa lưng vào tường chờ đợi cái kết sắp đến với mình sau khi lỡ dại tọng hết mớ bánh quy from Yaya icon mặt cười kia vào mồm.

Chẳng biết là do anh xúc động vì tấm lòng được gửi qua gói bánh quy from Yaya icon mặt cười hay là do tác hại của việc ăn hết cả gói bánh ấy mà bây giờ những giọt nước mắt cứ thay nhau rơi ra khỏi khóe mắt của Boboiboy không ngừng. Từng đợt cảm xúc bi đát trong Boboiboy cứ từng giây từng phút lại lớn dần lên.

Trong khoảnh khắc Boboiboy muốn ngất đi thì hình ảnh người anh yêu lại hiện hữu trong tâm trí của anh như muốn níu kéo thêm một chút tỉnh táo để ngăn anh bất tỉnh. Cứ thế, những cảm xúc khác nhau cùng một lúc điều hành não bộ của Boboiboy làm cho các giác quan của anh bắt đầu trở nên rối loạn đến gần như mất kiểm soát.

Trong cuộc đời đã hơn hai mươi mấy cái mùa xuân của mình, Boboiboy đã trải qua biết bao nhiêu là chiến trường vào sinh ra tử nhưng đây là lần đầu tiên anh được nếm trải cái cảm giác còn kinh khủng hơn cả thế. Nếu so sánh hai lần ăn phải bánh của Yaya thì cái lần nguyên tố gió tăng lên level hai chỉ là muỗi.

Boboiboy cảm thấy như linh hồn của mình đang được thanh tẩy vậy, vô cùng đau đớn, vô cùng tàn bạo. Khi con người ta chịu quá nhiều áp lực thì não bộ sẽ tự động sập nguồn để giảm thiểu đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn cho chủ thể. Nhưng cái trường hợp muốn ngất mà ngất không được này đã vượt xa tầm hiểu biết về nền văn minh bánh quy mang tầm vũ trụ con mẹ nó rồi.

Cái mồm hại cái thân là có thật, Boboiboy đã phải trả một cái giá không hề dễ chịu một chút nào cho cái hành động rất chi là dại khờ của mình. Mà kể ra thì cũng vô cùng nhiệm màu, bằng một phép lạ nào đó Boboiboy đã không nhập khoa cấp cứu sau khi nuốt cả một bịch bánh from Yaya icon mặt cười. Trừ cái cảm giác sống không bằng chết kia thì Boboiboy đã không bị bất tỉnh nhân sự như những nạn nhân khác của Yaya.

Sau khi trải qua khoảnh khắc một cộng một bằng hai, hai thêm hai là bốn lọ hóa chất bị mất mọe nhãn là H2SO4, Ba(OH)2, NaCl, AgNO3 chỉ với quỳ tím hãy trình bày cách nhận biết bốn lọ hóa chất trên, Boboiboy mệt mỏi đến mức nằm ngửa ra sàn. Nằm dài trên mặt sàn lạnh ngắt, anh tự rút ra cho mình một bài học đó là lần sau mà có vã quá thì cũng phải coi lại nơi sản xuất, hạn sử dụng và hướng dẫn sử dụng đã rồi muốn làm gì thì làm.

Này anh làm sao đấy!?_Fang cất tiếng gọi khi cậu nhìn thấy Boboiboy nằm dài ra sàn nhà một cách vô cùng bất thường.

Anh còn sống à!?_Boboiboy đáp lại một câu làm cho Fang hoảng sợ đến mức chạy tọt ngay tới chỗ của anh mặc cho chiếc eo mỏi mệt và cái chân bị trật khớp của mình liên tục kêu gào vô cùng bi thương.

Boboiboy đừng làm em sợ!_Fang ôm mặt người mình yêu, nghiêm túc nói.

Em đừng chạy nhanh như thế, vết thương trên chân em còn chưa có lành._Boboiboy bỗng chốc quên hết mình vừa trải qua chuyện kinh khủng gì mà chuyển qua lo lắng cho Fang.

Anh coi lại mình trước đi, khi thấy người mà mình yêu tự dưng lại nằm dài trên sàn hơn nữa lại còn phát ngôn kì quặc thì ai mà không lo sốt vó lên cơ chứ._Fang để Boboiboy gối lên đùi mình, lo lắng nói.

Cho dù anh có đang bị trọng thương đi nữa thì em cũng không được phép mặc kệ bản thân đang bị thương mà cố chấp chạy về phía anh như thế được, em làm thế trái tim anh còn đau hơn gấp ngàn lần đấy._Boboiboy đưa tay đặt lên gương mặt lo sợ của Fang.

Nhưng mà em sót anh._Fang nghẹn ngào.

Đừng khóc mà, anh xin lỗi, anh sai rồi được chưa._Boboiboy bối rối khi nhìn thấy bộ dạng như muốn rơi nước mắt tới nơi của Fang.

Em không có khóc mà, vậy thì tại sao anh lại nằm đây rồi lại hỏi một câu kì lạ như thế hả?_Fang cố gắng tỏ ra là mình ổn rồi đột ngột đổi chủ đề.

Chả là anh mới ăn xong bịch bánh quy made by Yaya nên phải hỏi lại cho chắc ấy mà._Boboiboy nửa đùa nửa thật mà trả lời khiến cho Fang được một phen sang chấn tâm lý.

Trời đất thế mà anh vẫn còn sống à, mau trả lời thật đi anh có phải là người hay không thế!!?_Fang một nửa vui mừng vì người yêu mình chưa có chết khi ăn phải bánh quy vị giấy nhám siêu khủng bố cả cơ quan tiêu hóa lẫn tâm hồn của Yaya, nửa kia lại không thể tin vào sự thật mà mình đang chứng kiến.

Anh đùa em làm gì vẫn còn bằng chứng rành rành đây nè._Boboiboy đưa bịch đựng bánh quy được làm từ chất liệu thân thiện với môi trường trong tay mình cho Fang xem.

Tại sao anh lại dại dột thế hả cứ cái gì trông giống đồ ăn là anh lụm bỏ vào mồm hết à._Mãi cho đến khi Fang đọc được dòng note nho nhỏ màu hồng của Yaya để lại thì cậu mới hoàn toàn tin vào những gì mà Boboiboy vừa nói.

Tại người ta đói quá nên có chút hoa mắt thui moà._Boboiboy nằm gối đầu lên cặp đùi của Fang làm vẻ mặt cún con.

Thôi được rồi là tại em hết, mau mau kiếm gì ăn rồi còn đi sửa tàu._Fang không cưỡng lại được sự dễ thương của gã người yêu đang vô tư gối đầu lên đùi mình nên tự vơ hết lỗi vào người mình cho qua chuyện.

Mãi đến tận 14:07pm hai người họ mới bắt đầu công việc sửa tàu của mình. Ông bà ta có câu đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn, nhờ sự phối hợp vô cùng ăn ý của cả Boboiboy và Fang nên họ đã sửa xong hết hỏng hóc bên trong tàu. Hệ thống điều hành đã hoạt động trở lại nên lại bắt đầu tấu hài, nhiệt độ trong tàu đã có thể tự điều chỉnh, hệ thống cấp Oxy và phòng nhiên liệu cũng gần như hoạt động bình thường.

Có thể nói rằng chỉ với hai người họ mà trong một buổi chiều liền có thể sửa chữa hết mọi hư hại bên trong tàu đã là một điều vô cùng phi thường. Với tiến độ của Boboiboy và Fang thì trong vòng chưa tới một ngày nữa thì họ đã có thể rời khỏi cái hành tinh kì quái này rồi nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế. Người tính không bằng trời tính ngay khoảnh khắc bước ra khỏi tàu thì họ đã nhanh chóng nhận ra điều khác lạ.

Cái quái, chỗ này là cái chỗ nào!?_Boboiboy trợn mắt ngạc nhiên nhìn cái khe núi âm u ngay trước mặt mình.

Phi thuyền của chúng ta làm sao có thể tự dịch chuyển đến chỗ này được!_Fang cau mày suy ngẫm.

Không phải phi thuyền dịch chuyển mà là khung cảnh bị thay đổi._Boboiboy đưa ra kết luận sau một hồi quan sát tình hình.

Đúng rồi cái nhà tắm power made vẫn còn nằm kia, chẳng có lý do gì để chuyển nó đi cùng với phi thuyền cả._Fang tiếp lời.

Anh nghĩ là chúng ta nên trở vào trong đi thì hơn, trời cũng tối rồi lỡ mà có gì đó tồi tệ xảy ra thì chưa chắc là hai ta sẽ trở tay kịp đâu._Boboiboy nắm lấy tay Fang rồi kéo cậu vào phi thuyền.

Ừ, thế cũng tốt._Fang ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ để cho Boboiboy nắm tay mình kéo đi.

Cặp chym cu kia cứ thế mà quẳng bố nó cái chuyện kì quặc đang diễn ra trên cái hành tinh mà họ đang tạm trú ra sau đầu. Để tăng thêm tính an toàn đôi chym cu lúc nào cũng tay trong tay, ngay cả đi vệ sinh cũng không rời ra dù chỉ nửa bước. Cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tắm Boboiboy và Fang ân ân ái ái cứ như thể thế giới này chỉ có hai người họ tồn tại vậy, cơ mà hiện tại thì đúng là thế thật.

Tuy anh chàng mang sức mạnh điều khiển nguyên tố và cậu trai thao túng bóng tối chỉ mới chính thức thuộc về nhau chưa đầy bốn mươi tám tiếng nhưng niềm tin mà họ trao cho đối phương không những không giảm đi tí nào mà ngược lại lại ngày càng tăng lên như số tiền cho vay nặng lãi vậy. Mọi sự vẫn bình yên cho đến khi cả hai bắt đầu chìm vào giấc ngủ cơn ác mộng mới thật sự bắt đầu.

Này Boboiboy, không hiểu sao em cứ thấy lo lo kiểu gì ấy._Nửa đêm khuya khoắt Fang đang ngủ ngon thì bỗng dưng giật mình tỉnh dậy, thấy dự cảm không lành cậu liền quay qua lay người bên cạnh.

Em sợ sao em yêu, đừng có lo cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em mà, chúng ta đã hứa là sẽ không rời khỏi nhau dù chỉ là nửa bước còn gì._Boboiboy không hề than phiền khi đùng đùng bị làm cho thức giấc mà ngược lại anh còn rất đỗi dịu dàng ôm hôn và trấn an người yêu của mình.

Nhớ đấy, không được rời khỏi nhau đó nha._Fang ôm cứng anh người yêu của mình rồi thỏ thẻ nói.

Nhớ rồi nhớ rồi._Boboiboy ngáp ngắn ngáp dài đáp vài lời rồi ôm lấy cơ thể ấm áp của Fang sau đó lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

/Boboiboy đừng đi mà, Boboiboy./_Từng tiếng gọi quen thuộc cứ phản phất bên tai của Boboiboy.

Lần này người tỉnh giấc giữa đêm lại là Boboiboy, chẳng hiểu vì lí do gì nhưng khi nghe thấy tiếng gọi đó anh lại cảm thấy nôn nao trong lòng như có một cái gì đó cào nhẹ từ bên trong lồng ngực của anh vậy. Theo quán tính anh quờ quạng tay qua bên cạnh để tìm kiếm thân nhiệt của người kia nhưng những gì mà Boboiboy nhận được lại là một khoảng trống trải chỉ còn vương lại một chút hơi ấm.

Fang, em đâu rồi!!!_Giữa đêm khuya thanh vắng Boboiboy hét toáng cả lên đủ để gọi các chim muông thú rừng đang say giấc nồng đều phải tỉnh dậy.

Boboiboy bình tĩnh lặp lại câu gọi đó tận ba lần nhưng đáp lại anh chỉ là một khoảng không đen kịt im ắng đến rợn người. Mọi lông tóc trên cơ thể anh như dựng đứng hết cả lên, anh vội vàng nhảy xuống giường phân thân làm bảy và chia nhau ra tìm Fang. Từ cái lúc mà Ochobot sắp rời xa anh thì đây là lần thứ hai trong cuộc đời anh gặp lại cái cảm giác sắp đánh mất một người quan trọng. Còn hơn cả khi đó, ngay bây giờ cả bảy phân thân của anh đang cùng lúc trở nên điên loạn.

Tìm hết mọi ngóc ngách trong phi cơ, bảy phân thân mất kiểm soát đến nổi mặc kệ nguy hiểm của bản thân và xông thẳng ra ngoài chia ra bảy hướng để đi tìm. Sau một hồi tìm kiếm và kêu gào tên người mà mình yêu đến khàn cả giọng Boboiboy mới nhận ra bán kính xung quanh phi cơ một cây số đều bị bao phủ bởi một bức tường gai và lối đi duy nhất chính là cái khe núi đen tối kia. 

Chẳng biết là do linh cảm hay là do Boboiboy hoảng loạn đến mất cả lý trí mà cả bảy nguyên tố đều tự giác tông thẳng vào cái khe núi đó mà chạy như ăn cướp. Cả bảy phân thân hợp nhất lại thành một rồi tiếp tục cắm mặt mà chạy đến quên cả soi sáng con đường mà mình đang chạy coi mặt mũi nó trông như thế nào.

Tới cuối khe núi anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng ở nơi đó. Vì trước mặt bóng người ấy là một dòng sông nên tất cả ánh sáng yếu ớt của mười ba cái vệ tinh đều được phản xạ lại bởi dòng sông ấy. Mặt sông lấp lánh ánh sáng đủ thứ sắc màu, từng cơn gió lạnh như muốn xé da xé thịt thì cứ thổi liên hồi vào thân hình trắng muốt đó làm tà áo và mái tóc xù của người ấy tung bay loạn xạ.

Boboiboy vừa mới cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút vì đã tìm được Fang nhưng sự việc ngay sau đó đã tàn nhẫn bóp nát trái tim của anh cho nổ tung thành từng mảnh nhỏ. Không hiểu vì lý do gì Fang từ đứng yên lại dùng vận tốc ánh sáng mà chạy ra sông rồi đột ngột nhảy xuống. Ngay khoảnh khắc ấy trái tim của Boboiboy đập với tần số không thể đo được, tâm trí anh bỗng chốc trống rỗng, con ngươi nâu cà phê của anh co rút cực đại.

*Mình đến muộn rồi ư!?*_Boboiboy hận không thể dùng cái tốc độ nhanh hơn chiêu super shift của Supra để mà tốc biến đến kịp lúc.

Khoảnh khắc hình ảnh của anh dịch chuyển đến gần Fang lại chính là cái lúc mà thân thể cậu vừa hoà mình vào lòng sông ấy. Tuy là Boboiboy tóm được Fang ngay khi cậu chỉ vừa mới rớt xuống sông nhưng thật chẳng may thay, Fang lại rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh. Thân thể ướt sũng của cậu toả ra một cỗ nhiệt lượng nóng đến mức có thể tự hong khô được chính cơ thể của mình ngay lập tức. Boboiboy dùng cơ thể mát lạnh của Ais để hạ nhiệt cho Fang nhưng lại chẳng làm cho nhiệt độ của cậu giảm đi tí nào.

Đừng rời xa em, đừng đi._Nằm xong vòng tay của Boboiboy, Fang liên tục lẩm bẩm trong cơn mê man làm cho anh đau đớn đến mức không một từ nào có thể mô tả nổi cảm giác lúc này của anh.

Làm sao mà anh bỏ em được, anh mới chính là người cần nói câu đó mới đúng._Boboiboy vừa nói vừa xót xa rơi nước mắt nhìn con người đang sốt mê man trong vòng tay mình.

Anh cầu xin em đấy Fang, đừng rời khỏi anh._Về đến phi cơ Boboiboy vừa ôm chặt lấy cơ thể sốt cao của Fang để làm mát cho cậu vừa vội vã đút thuốc cho cậu và vừa lặng lẽ rơi những giọt nước mắt đau thương của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top