Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

• Surprise •

Vào những ngày đông cuối năm, trời trở gió với những cơn giá rét xén vào da, vào thịt người. Đôi má người đỏ hây hây vì lạnh, trong khi hai bàn tay thô ráp chắp lại, và run bần bật trước đợt tuyết rơi đầu mùa. Phố đã chuẩn bị lên đèn rực rỡ, nhưng gã vẫn chưa vội về ngay dù hai tay đã đầy ắp những túi đồ lủng lẳng. Gã cứ đứng thẫn thờ trước mặt kính cửa hàng mãi, ánh mắt chăm chăm hướng về thứ trang sức bạc sáng chói trong chiếc hộp nhung đỏ, tựa hồ đứa trẻ đang mong chờ thứ đồ yêu thích của mình. Yết hầu gã khẽ động đậy.

Leng keng.

Cánh cửa gỗ mở ra, lanh lảnh tiếng chuông gió. Bokuto đặt đống đồ mình vừa mới mua trên bếp, rồi xắn tay áo lên chuẩn bị cho bữa tối hôm nay. Gã chợt nhớ ra điều gì đó, vội lục lọi tìm điện thoại trong túi quần mình. Màn hình sáng lên bóng hình quen thuộc của hai con người trong bộ đồng phục thi đấu, cùng một cái tên. Tiếng chuông reo kéo dài mệt mỏi. Nhưng thật may, bởi bên đầu dây kia đã bắt máy.

"Xin nghe—A, là anh à?"  m điệu khàn khàn của người nọ khẽ vang lên.

"Ừm, là anh đây. Em có uống thuốc đúng giờ không đấy? Sao nghe giọng em còn tệ hơn hồi sáng vậy?" Gã chau mày hỏi cậu. Nếu không phải buổi sáng trước khi cậu đi làm gã đã nhét vào cặp táp của cậu một hộp thuốc nhỏ thì có lẽ ai kia cũng chẳng buồn quan tâm đến sức khoẻ của mình đâu. Thật là...

"Em có uống mà, Bokuto-san. Hôm nay có lẽ em sẽ về muộn nên có gì anh cứ ăn trước đi nhé. Không cần chờ em đâu." Cậu nhẹ giọng dỗ dành gã, vẫn như thế, như dỗ một đứa trẻ, dù cho có là bao năm đi chăng nữa. Vừa nói, cậu lại vừa tưởng tượng dáng vẻ gã bĩu môi phản đối, trông hết sức trẻ con, khiến cậu không khỏi bật cười khúc khích. Tiếng cười rất khẽ, nhưng qua tai gã cũng đủ làm trái tim mọn của gã tan chảy ra.

"Em...Em có nhớ hôm nay là ngày gì không, Akaashi?" Ngập ngừng, gã lại hỏi cậu.

"Hả? Ngày gì ạ—À vâng, vâng, tôi sẽ xem qua rồi đem qua cho ngài ngay—Dù gì thì anh cứ ăn trước đi nhé, Bokuto-san, nếu không sẽ không thể thành ngôi sao đâu. Em có việc phải làm trước đây. Gặp anh sau." Gã chỉ kịp nghe cậu dặn dò mấy câu trước khi âm thanh tít tít cúp máy bật lên.

Đối diện với màn hình điện thoại trống rỗng, tâm trạng gã chợt chùng xuống chạm đáy. Bokuto chán nản đến mức gã không muốn nấu nướng gì nữa hết. Gã chui xuống gầm bàn ăn ngồi bó gối lại, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào điện thoại. Đã 6 giờ 20 phút. Bình thường nếu giờ này Akaashi vẫn chưa chuẩn bị về thì phải tới gần 12 giờ đêm cậu mới về sau khi đã giải quyết mớ bản thảo cùng giấy tờ công việc. Gã không hiểu công việc biên tập viên ấy có gì mà khiến Akaashi say mê đến thế, từ bỏ bữa ăn đến quên tháng ngày. Gã không ích kỷ cấm cản cậu đi làm đâu, nhưng cậu khiến bản thân cạn kiệt như thế này lại làm gã cảm thấy đau lòng thay cho cậu. Nhưng gã có thể làm được gì khác đây, ngoài khuyên răn cậu nhớ giữ sức và chăm sóc cậu sau những ngày dài. Từ khi nào, vai trò giữa hai người dường như đã có sự chuyển biến thầm lặng

Bokuto hít một hơi sâu, đôi mày gã lúc này mới lộ ra chút thư giãn. Thôi thì, gã đành chiều theo ý cậu vậy. Ai bảo cậu là người quan trọng nhất của gã chứ, và cũng là người gã thương nhất. Đôi bàn tay gã nom to lớn, tướng tá trông cục mịch thế thôi chứ nấu ăn lại lành nghề lắm đấy. Từ sau khi lên đại học, vì để đảm bảo sức khỏe chơi bóng chuyền cùng như tiện chăm sóc ai kia cứ hay bỏ bê buổi ăn, Bokuto đã bắt đầu học nấu ăn và làm ba bữa mỗi ngày cho hai người bọn họ. Cũng từ một tay đó, gã đã rèn được cái bụng khó chiều của Akaashi, đến mức cậu chỉ ăn quen đồ ăn của mỗi gã, nếu không nhắc đến cơm nắm tiệm nhà Miya. Nhưng thôi, nhiêu đó cũng đã đủ cho tên cú lớn xác nào đó vui đến phổng cả mũi, khoe khoang khắp MSBY.

Mất cả hai tiếng liền để chuẩn bị bữa tối nhưng Akaashi vẫn chưa chịu về, gã lại quay sang dọn dẹp nhà cửa. Nến và hoa, nhạc cùng bóng, gã đều sắp xếp không thiếu món gì. Thức ăn dọn khắp bàn, bánh to để ở giữa. Gã thích thú nhìn món quà của mình, liền lấy điện thoại ra chụp vội một pô, đăng lên nhóm chat khoe với đồng bạn của mình. Bokuto thầm nghĩ, hẳn đây sẽ là năm đầu tiên gã thành công đem bất ngờ đến cho Akaashi của gã. Nhưng rồi nghĩ lại lý do, gã lại vừa vui vừa giận. Gã cũng không hiểu mớ cảm xúc bòng bong của mình thế nào nữa.

9 giờ 10 phút, cả căn nhà vẫn chìm trong bóng tối thinh không. Ánh nến le lói giữa phòng, phảng phất hình bóng gã to xác mệt mỏi đang nằm gục trên bàn vì chờ đợi. Sáp đỏ chảy ra mặt bàn ngày càng nhiều, và thức ăn thì sắp nguội lạnh đi. Cửa đều đã đóng kín, nhưng sao gã vẫn thấy lạnh quá. Cái lạnh của tháng mười hai cuối năm, hoặc cũng có thể là cái lạnh vì thiếu hơi ấm quen thuộc, gã không biết nữa. Bokuto định đem thức ăn vào lại bếp để hâm nóng, nhưng sợ ngay lúc Akaashi về thì chẳng còn gì để cảm động nữa nên lại thôi. Điện thoại sáng lên. Năm cuộc gọi nhỡ. Akaashi không nghe thêm cuộc nào từ sau buổi chiều. Nghĩ đến người yêu bé nhỏ giờ vẫn đang quây quần cùng đồng nghiệp trên chỗ làm, còn gã lại phải cô đơn ngồi chờ cậu ở đây, bỗng dưng gã thấy tủi thân quá.

"Akaashi..." Gã thầm thì gọi tên cậu khi mí mắt đã trĩu xuống vì mệt.

10 giờ 30 phút. Cánh cửa gỗ lần nữa được mở ra. Người thanh niên tóc đen khẽ rùng mình khi bước vào nhà. Akaashi không hiểu vì sao nhà cậu lại tối đen như mực thế này. Bokuto ngủ rồi chăng, cậu tự hỏi, rồi tự thuyết phục mình với đáp án đấy. Cởi bỏ khăn choàng, thay ra áo khoác, một tay Akaashi lau chiếc mắt kính mờ hơi sương vào mép áo, tay còn lại bật công tắc đèn lên. Trong phòng khách vắng lặng đến lạ, không hề có tiếng truyền hình vang vọng vì con cú nào đấy quên tắt khi đi ngủ. Cậu treo áo choàng và khăn lên móc, rồi lại lững thững tiến vào phòng bếp tìm chút đồ ăn lót bụng. Nhưng trái với dự đoán của Akaashi, Bokuto đúng là đang ngủ, nhưng lại chui vào phòng bếp ngủ.

Đập vào mắt cậu trai là một bàn thức ăn toàn những món cậu thích, cũng một chiếc bánh sinh nhật thật to ngay giữa bàn. Nến trên bàn đã tắt tự khi nào, nhưng hoa hồng trong bình hẳn còn rực rỡ lắm. Trên trần nhà, bong bóng đủ màu sắc lơ lửng khắp nơi, hoà mình vào không khí buổi tiệc. Và một nửa kia của cậu lại ngủ quên mất không biết từ khi nào, lầm bầm không dứt cái tên của cậu trên đầu môi. Choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt, Akaashi nói không cảm động là giả. Bàn tay vẫn còn hơi lạnh của cậu nhè nhẹ xoa mái đầu của gã người yêu, đáy mắt tràn ngập ý tình hạnh phúc.

"Thì ra đây là lý do anh hỏi em ngày gì đấy hả, Bokuto?" Cậu thầm thì, khẽ khàng kéo ghế ngồi vào kế bên gã.

"Em đã bảo anh ăn trước đi còn gì, đồ ngốc. Nhưng là đồ ngốc của riêng em." Akaashi cảm thấy mắt cậu có hơi ươn ướt lệ. Nếu nói về bất ngờ thì gã đàn ông trước mắt cậu đã thành công mỹ mãn rồi đấy. Nhưng tiếc là ai đó vẫn còn đang say mê ngủ không biết trời đâu đất đâu.

"Bokuto-san...Bokuto-san." Vị biên tập viên nhẹ nhàng lay gã vận động viên dậy. Gã nhíu mày, mắt hơi mở mơ màng nhìn cậu. Đến tận năm phút sau, gã mới chịu dụi mắt, dỗi hờn than thở trong cuống họng.

"Gì đấy—A-Akaashi! Em về rồi! Từ khi nào vậy? Sao không gọi anh dậy?" Giờ gã mới thấy rõ khuôn mặt của cậu người tình. Gã hoảng hồn, lắp ba lắp bắp hỏi cậu. Nhục quá đi mất. Uổng công gã chuẩn bị bất ngờ cho người ta, rốt cuộc lại đánh một giấc say trước, đã vậy còn bị người ta làm bật ngửa ngược lại. Còn đâu là hình tượng của gã nữa chứ!

"Bokuto-san, em rất vui. Cảm ơn anh vì món quà." Như hiểu suy nghĩ của gã, Akaashi mỉm cười dỗ dành gã. Cậu nhẹ nhàng đặt lên môi gã một nụ hôn phớt như cánh chuồn. Hai cánh môi chạm nhau, mềm mại, khiến gã trai tham lam muốn có thêm nữa. Xâm chiếm. Độc quyền. Đoạt lấy. Nữa. Của riêng gã thôi. Bokuto bỗng lấy tay đẩy cậu lại gần sát gã, để mặt chạm mặt và môi đối môi. Gã luồn lưỡi mình vào, mềm như thân rắn, len lỏi khắp khoang miệng của cậu người tình. Lưỡi gã cuốn lấy lưỡi cậu, ngấu nghiến hôn, một chiếc hôn sâu rất tình, như muốn cướp muốn đoạt hết không khí của cậu. Hay như đã hớp lấy nửa mảnh hồn ngây dại của người. Để khi tách ra sợi chỉ bạc mỏng manh, mặt cậu ráng đỏ như cánh hồng trên bàn, còn gã lại vô thức lưu manh liếm môi đầy thoả mãn.

"B-Bokuto-san..." Akaashi ngẩn ngơ gọi tên gã. Đột nhiên cậu không tài nào nhớ ra được mùi vị thức ăn khi nãy là gì, ngoài hương thuốc lá nhàn nhạt trong hơi thở của gã đàn ông. Vị thuốc lá đắng chát, mằn mặn, xộc thẳng vào cổ họng Akaashi, nhưng lại khiến cậu si mê đến ngây ngất.

Ngôi sao của cậu.

"Chúc mừng sinh nhật, Akaashi. Ngôi sao của anh." Gã nâng mu bàn tay trái của cậu lên, hôn vào ngón áp út. Akaashi đột nhiên cảm thấy lành lạnh ở ngón tay. Là một chiếc nhẫn bạc. Tim cậu như chệch hẳn một nhịp khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của gã.

"Anh biết em vẫn chưa sẵn sàng, Akaashi. Nhưng đến lúc ấy, tạm thời chiếc nhẫn này sẽ thay anh ở bên em những lúc ta bận rộn, có được không?" Gã choàng tay qua vòng eo cậu, từ tốn nói, câu từ giản đơn nhưng lại như mật rót vào tai cậu.

Akaashi chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu. Khuôn mặt cậu ửng hồng thấy rõ, lan từ tai xuống đến cổ. Cậu xấu hổ dụi đầu vào hõm cổ gã, rồi từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ tương tự chiếc của gã, khúc khích cười.

"Xem ra là tâm linh tương thông rồi. Em vốn chỉ nghĩ, thứ này rất hợp với anh." Và cũng tránh cho những khác hiểu lầm gã vẫn còn độc thân mà tiến tới thôi.

"A-Akaashi! Anh yêu em!" Gã ngạc nhiên thốt lên tên cậu. Chiếc nhẫn bạc vừa như in vào tay gã. Bokuto cứ ngắm nghía nó mãi thôi. Gã ôm cậu vào lòng, nhấc bổng lên xoay mấy vòng liền hệt đứa trẻ. Và cảm thấy mắt mình hơi cay cay, thật mít ướt, gã nghĩ.

Bokuto là ngôi sao của Akaashi.

Và Akaashi cũng là ngôi sao của Bokuto.

Không, còn hơn thế nữa. Cậu là thế giới của gã.

Hai linh hồn đồng điệu, sợi chỉ đỏ trao nhau. Một ánh nhìn thấu hiểu, một cái ôm dịu dàng. Một chiếc hôn yêu chiều, mảnh tình tròn đêm trăng.

Với Akaashi Keiji, đây có lẽ là sinh nhật đáng nhớ nhất trong đời cậu. Có bầu bạn, có tương lai, có hạnh phúc sum vầy, chẳng còn gì mong mỏi thêm.

Cảm ơn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top