Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bokuto nhìn cậu, nở một nụ cười đầy ôn nhu, nụ cười chỉ dành riêng cho mình cậu.

Rồi anh ôm chặt lấy cậu vào lòng, thủ thỉ:

“Anh cứ tưởng…”

Gương mặt của Akaashi vẫn còn nóng bừng sau nụ hôn vừa rồi, cậu nhẹ đáp lại cái ôm ấy.

“Tưởng gì ạ?”

“Anh cứ tưởng em không thích…”

Cậu ngẩng đầu, đưa tay dịu dàng chạm vào bên má anh, nở một nụ cười nhẹ:

“Nếu là người khác thì em không thích. Nhưng với anh thì khác.”

Hai cánh tay siết chặt cậu vào lòng hơn, Bokuto gục xuống bên vai cậu: “Akaashi, em cứ nói vậy là chết anh đấy.”

“Chẳng phải anh cũng từng nói thế với em còn gì”

Kể cả vậy anh cũng không nên làm vậy với người khác.”

“Nhưng anh chỉ làm thế với em thôi mà?”

“Được rồi, được rồi.” Bokuto không cãi lại cậu, anh thơm nhẹ vào bên má đối phương, rồi nũng nịu: “Nhưng hộp sữa khi trước anh tặng em, em lại đưa cho người khác. Akaashi à, anh tổn thương lắm đó~”

“Lúc đó em không biết đấy là do anh tặng. Nhưng hôm trước anh cũng tự tiện hôn em vào lúc sốt cao đó ạ.”

Bokuto bất ngờ, anh nhìn cậu đầy luống cuống: “Thật sao? Aaa… Anh cứ tưởng là mơ chứ.”

“Không phải mơ đâu ạ.”

“Kể cả thế, hôm nay em cũng tự tiện hôn anh còn gì?”

“Anh có đáp trả mà.”

“…” Bokuto câm bặt.

“Được rồi, không cãi với em nữa.”

Rồi như nhớ ra điều gì đó, anh gặng hỏi cậu: “Khoan đã, em không bất ngờ khi người tặng sữa là anh sao? Người ta đã có lòng tốt tặng em, vậy mà…”

“Do hôm anh sốt, em có cầm cặp anh để lấy nước nên mới phát hiện.”

“Vậy là em biết từ trước rồi hả?” Anh xấu hổ ôm mặt. “Aaa, ngượng chết đi mất.”

“Nhưng mà…”

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Ngoài kia mưa đã tạnh, những tia nắng vàng nhẹ trong ngày xuân ấm áp đã bắt đầu lấp ló, khiến cho gương mặt cậu trở nên rực rỡ hơn.

“…Cảm ơn anh.”

Em hiện lên thật kiều diễm.

Vị thần của anh. Vị thần của riêng anh.

Trái tim anh run lên nhịp đập thật nhanh, nhìn cậu bằng đôi mắt rối bời không thể nói thành lời.

“Akaashi…”

“Akaashi… tỉnh dậy đi.”

Cậu mở mắt, gương mặt anh hiện ra đang cầm cốc sữa cười với cậu.

Khóe mắt vẫn còn ửng đỏ vì khóc quá nhiều vào đêm qua. Phải rồi, cậu đã gặp lại anh, vào khoảnh khắc cuối cùng của đêm giáng sinh lạnh lẽo.

Akaashi ngồi dậy, cầm lấy cốc sữa mà anh đưa. Nhìn về phía anh đã xoay lưng lại với mình để định quay về gian bếp làm đồ ăn sáng.

“Em vừa có một giấc mơ…”

Cậu rũ mi, nhìn xuống những ngón tay đang mân mê thành ly của mình, rồi tiếp tục nói: “Mơ thấy hai chúng ta khi ấy.”

Động tác của anh khựng lại, cũng không ngoảnh lại nhìn cậu. Chỉ đáp lại một câu nhàn nhạt: “Vậy sao?”

Akaashi kích động, cậu đứng dậy khỏi giường, tiến gần về phía anh: “Anh không có gì để nói với em sao?”

“Akaashi, mọi chuyện đã qua rồi.”

Khóe mắt như sắp khóc, lời nói cũng trở nên run rẩy, bàn tay cậu siết chặt lấy chiếc cốc: “Vậy chúng ta có thể quay lại như trước kia không ạ?”

“Lại đây ăn sáng đi.”

Cậu chạy vội đến bên anh, người sà vào bờ lưng to lớn ấy: “Tại sao vậy?”

Bokuto dường như không để ý đến hành động của cậu, chỉ đáp lại bằng một câu nói phũ phàng: “Akaashi, buông anh ra.”

Nghe vậy, cậu càng siết chặt lấy anh hơn: “Không.”

Cậu vẫn nhớ, khi ấy cậu cũng ôm anh từ phía sau như bây giờ. Anh lúc ấy dịu dàng mà nói với cậu:

Em có biết em đang làm gì không?”

Cậu vẫn vùi mặt vào lưng anh, không trả lời.

Bokuto cầm lấy cánh tay cậu, kéo ngược cậu về đối diện mình. Ôm trọn cậu vào lòng.

“Hỡi vị thần của tôi.” Anh cầm lấy bàn tay cậu, để nó chạm lên lồng ngực mình: “Em đang dùng sự dễ thương của mình để giết chết tôi đấy.”

Những giọt nước mắt của cậu đã làm ướt nhòa hai gò má, và cả lưng áo anh.

“Xin anh đấy… đừng như vậy nữa mà.”

“Akaashi, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, quá khứ nên để nó qua đi.”

Những con người tầm thường xa vào ái tình, như tìm được thứ ánh sáng rực rỡ trong cuộc đời đầy bùn lầy nhơ nhuốc của bản thân. Anh đã đem đến ánh sáng cho cậu và chính anh cũng là người dập tắt nó.

Anh cho cậu cảm giác như một đóa hoa được ong bướm vây quanh và tôn thờ rồi lại tự dẫm lên đóa hoa bằng chính đôi chân của mình.

Đôi mắt anh nhìn về phía cậu vào cái ngày hai đứa rời xa ấy, lạnh lùng đến nỗi như muốn nói rằng: Ôi, em vẫn muốn tận hưởng cảm giác chìm trong giấc mộng ấy sao? Thật nực cười.

Cậu và anh đều sa vào mật ngọt, nhưng tại sao chỉ có mình cậu đến cuối cùng là không thể thoát ra?

Cậu bật khóc như một đứa trẻ vào khoảnh khắc anh rời đi.

Cậu không giống anh, không thể mạnh mẽ được như vậy.

Cậu yêu anh, đến bây giờ vẫn còn yêu anh, và vẫn sẽ yêu anh cho tới mãi sau này. Cuộc đời của Akaashi Keiji sẽ chỉ yêu một mình Bokuto Koutarou.

Nhưng… anh không giống cậu, càng không phải một kẻ lụy tình.

Anh không thể biết được những giấc mơ mà cậu vẫn hằng mong ước khi hai đứa gặp lại.

Cậu cũng chẳng thể hiểu được những cảm xúc mà anh giấu nơi trái tim kia.

Bầu trời đen tối kia vốn luôn có một vì tinh tú nguyện vì một người mà chiếu sáng. Nay lại vì người ấy mà rời đi.

Và rồi, đôi tay buông ra khỏi người đối phương. Chấp nhận cái kết này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top