Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Kuroo, Kenma và Konoha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Akaashi, mau tỉnh dậy đi, Akaashi!!!"

Akaashi cực nhọc nâng hai mí mắt lên, điều đầu tiên dây thần kinh báo tới não bộ chính là thân thể của cậu đang đau đớn đến kinh khủng. Điều thứ hai Akaashi biết được, chính là cậu đang thân thể không mặc đồ được người kia trùm áo khoác che chở. Điều tiếp theo Akaashi nhận ra chính là giọng nói quen thuộc kia. Người đó là Kuroo-senpai...

"Tối qua anh không thể nào gọi được cho em, Kenma cũng rất lo cho em, tìm em cả đêm không chịu về nghỉ ngơi. Gần sáng mới quay về căn hộ gọi cửa em thì thấy em như thế này, không một tấm vải che thân. Akaashi-kun, anh nghĩ em không nên ở lại đây nữa. Thật sự rất nguy hiểm."

Akaashi chỉ tới phía chậu cây nơi cậu giấu chìa khóa căn hộ. Kuroo mở cửa và bế cậu vào giường, ân cần đắp chăn cho cậu. Kuroo vốn như vậy, một người luôn quan tâm và rất giỏi chăm sóc người khác, khiến cho Akaashi có lúc nghĩ tới mà cảm thấy Kenma thật sự rất may mắn. Bản thân cậu đến việc kiếm cho mình một người chăm sóc bảo vệ mình cũng là một việc không thể nào xảy ra. Đến cả mở miệng tỏ tình cũng chẳng thể nói ra, chỉ biết khóc lóc như một kẻ mất lí trí.

Akaashi ngậm chặt miệng, cuộn mình trong chăn, nước mắt cậu không ngừng trào ra khỏi khóe mắt. Cả ba người, không ai đề cập rõ ràng tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Không phải là do Kuroo và Kenma không quan tâm, đều chỉ là sợ rằng nếu nói tới, Akaashi sẽ nhớ lại mà cảm thấy nhục nhã đau khổ đến nhường nào. Thân thể của cậu Kuroo có vô tình đem ánh mắt lướt qua, cũng thấy bao nhiêu vết hickey mà giống như của một loài thú ăn thịt tranh nhau cấu xé cậu. Kenma im lặng khuấy nồi cháo nức mùi trong bếp, bụng Akaashi vừa đau vừa đói, dạ dày không ngại ngùng kêu ọc ọc thật to.

"Akaashi, cậu muốn ăn luôn không?"
"...có..."

Akaashi lí nhí trong cổ họng, gần như không phát ra tiếng. Nước mắt nước mũi càng ra nhiều hơn, Akaashi đang khóc nữa. Kenma thở nhẹ một tiếng bỏ máy chơi game xuống bàn, ngồi bên cạnh Akaashi đang quay đầu vào trong tường.

"Tớ sẽ bón cho cậu một ít nhé Akaashi?"

"Ưm..."

"Tớ cũng mua dung dịch rửa ruột rồi, cậu nên làm sạch tránh sinh ra bệnh tật. Tớ biết, cậu đang rất đau nhức và tâm lý cũng sẽ không ổn. Nhưng tớ ngoài những việc này ra, không biết nên làm gì nữa. Nghe lời tớ, ăn một chút."

Akaashi lấy sức quay lại phía Kenma, cố gượng dậy với sự giúp đỡ của Kuroo, thân thể nhỏ được bao bọc trong chăn giống một cậu bé. Kenma chậm rãi thổi nguội từng thìa cháo, bón từng miếng một vào khuôn miệng còn hơi sưng và nhưng nhức của cậu. Kuroo cười hiền như người bố, nói cậu giống như một đứa trẻ ngoan, nghe lời bố mẹ ăn cháo để khỏi bệnh. Akaashi hít thở chậm rãi rồi đôi môi cũng hơi hướng lên ở hai khóe miệng, nước mắt lại vì được quan tâm mà nhanh chóng ùa ra, rơi xuống thìa cháo khiến nó trở nên có chút mặn hơn. Kuroo hôm nay thật sự trầm lặng hơn mọi ngày, xoa xoa mái tóc hơi rối hơi xù của cậu.

Còn đảm bảo tính mạng, ít nhất là cũng có chút may mắn rồi.

Kenma nhờ Kuroo bế Akaashi vào phòng tắm, việc còn lại do Kenma giúp đỡ Akaashi làm sạch. Ngay cả cậu ấy cũng không thể tưởng tượng được rằng cơ thể Akaashi đã bị tàn phá như thế nào, hậu môn Akaashi sưng đỏ và chảy máu không ít, thân thể đầy những vết cắn bầm tím, và chính Akaashi cũng nhận thức được rằng thân thể mình đã trở nên nhạy cảm và yếu đuối tới nhường nào.

Cuối cùng, sau khi mất gần một tiếng đồng hồ cẩn thận chăm chút cho vết thương tránh để bị rách nghiêm trọng hơn, Kenma vệ sinh cho Akaashi xong, mặc quần áo cho cậu rồi mới nhờ Kuroo bế cậu trở lại giường. Việc đi khám là tuyệt đối quan trọng nhưng Akaashi không thể nào đi bệnh viện trong tình trạng đứng không nổi được. Còn phải nghĩ tới nên đưa Akaashi đi khám ở đâu mới an toàn, tránh để Akaashi phải chịu khổ. Kenma thở dài, chau mày suy nghĩ đến nỗi bỏ luôn ván game khó đang chơi dở.

"Hai người cứ về đi. Em ở nhà sẽ không đi đâu đâu. Kenma có chìa khóa nhà tớ rồi, bao giờ về thì khóa cửa hộ tớ là được. Kuroo-senpai, anh vẫn còn nhiều việc phải làm mà. Mau về đi."

"Vậy nghỉ ngơi đi nhé, đừng làm gì hết, ngủ thôi. Tối tớ sẽ tới nấu cháo cho cậu, mai sẽ là anh Kuroo. Cậu cũng đừng ngại gì hết, chúng ta là bạn mà."

"Ừ... Tạm biệt Kenma."

Tiếng khóa cửa lạch cạch. Akaashi vì mệt nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Khi cậu tỉnh lại, đã sáu giờ chiều. Cảm giác ê ẩm nhức mỏi đã đỡ hơn rất nhiều, Akaashi đã có thể tự mình đứng dậy dù còn hơi khó khăn. Cậu gắng sức tiến lại bàn bếp, đem chỗ cháo còn thừa hồi sáng đun lên. Tiếng nồi cháo sôi lên và Akaashi tắt bếp một tiếng cạch. Vừa lúc đó, điện thoại cậu vang lên tiếng nhạc chuông. Akaashi chậm rãi tới ổ điện cầm điện thoại lên. Là Konoha-senpai, từng học cao trung với cậu.

Konoha-senpai là một người anh vô cùng tâm lý, luôn xuất hiện đúng lúc và nói những lời đúng chỗ. Từ khi ra trường, hai người vẫn thường xuyên liên lạc.

"Moshi moshi, Akaashi của chúng ta dạo này thế nào rồi? Anh nhớ nhóc quá đó."

"Konoha-san, em vẫn ổn. Anh thì sao ạ?"

"Nghe giọng nhóc không khỏe lắm nhỉ?"

"Em... ổn ạ."

"Nếu ổn có giỏi tới chỗ anh đi. Bây nghĩ anh là ai? Anh là senpai của nhóc đó, có chuyện gì rồi phải không? Không nói với anh cũng được, anh tôn trọng nhóc. Anh chỉ gọi thông báo với mày, tên ngốc Bokuto sắp về đây rồi. Đừng bỏ lỡ cơ hội nữa, anh biết nhóc vẫn còn thích tên chủ công khờ khạo đó."

"Konoha-san, anh đừng nói chuyện vô lý ạ."

"Nhóc nghĩ sao cũng được nha, anh không thèm chấp luôn~ Cơ mà anh tin nhóc hiểu ý anh. Anh cũng biết chuyện của nhóc rồi Akaashi à. Cố gắng lên, chờ Bokuto về rồi hai đứa thành đôi đi. Nhóc ở một mình như vậy anh thật sự rất lo đấy, nhưng anh cũng kết hôn rồi, không thể ngày đêm ở đó bảo vệ nhóc."

"Bokuto-san... Và em, không thể nào đâu."

"Đừng nói nhảm nhí nữa. Anh gửi địa chỉ của nhóc cho Bokuto rồi, tầm khuya tối nay cậu ta sẽ về tới. Nhóc còn lãng phí cơ hội anh sẽ băm nát nhóc thành trăm mảnh rồi nung nấu thành quả bóng chuyền đấy. Anh cúp máy đây, vợ gọi ăn cơm rồi. Nói chuyện sau nhé Akaashi."

Đột nhiên không muốn ăn cháo nữa rồi, Akaashi lết tới giường và nằm phịch xuống. Hiện tại, với tình trạng sức khỏe này, Akaashi không có mặt mũi nhìn Bokuto-san. Cậu vùi mặt vào gối, che đi gương mặt đỏ bừng đầy phiền muộn của chính mình. Đây chính là cái mà người ta gọi là đấu tranh tư tưởng tâm lý trong nội tâm, Akaashi nghĩ thế. Cậu một mặt cảm thấy nhục nhã và đau khổ không muốn để người senpai mình thích thấy mình trong cái bộ dạng này, cậu còn cảm thấy may khi mà Bokuto-san bây giờ mới về lại Tokyo này, không biết chuyện gì về cậu hết. Về phía mặt còn lại, cậu muốn gặp lại chàng trai ngốc nghếch năm đó, người đội trượng luôn sát cánh bên cậu, một đồng đội hoàn hảo trong mắt Akaashi này, chàng trai đã từng cùng khóc như mưa và từng cười như nắng với cậu. Anh liệu có cao lên không? Có lẽ là bây giờ anh rất đẹp trai đúng không? Anh liệu có một cô bạn gái ngoại quốc xinh xắn đáng yêu nào hay chưa? Anh thật sự sẽ trở về đây tối nay, ở tại nơi đây với em thật sao? Bokuto-san... Bokuto-san...

Tiếng mở khóa cửa lạch cạch của tiếng gọi của Kenma kéo Akaashi khỏi mớ bòng bong đang phồng lên trong trí não cậu. Kenma tới chăm sóc cậu, nhưng cũng không quên đem theo máy chơi game của mình. Akaashi ngoan ngoãn ngồi há miệng chờ Kenma bón, Kenma đôi lúc lại trở nên tập trung vào game, tạo thành thói quen làm gì cũng nhanh một chút để có thể chơi game và cậu ấy đã không ngần ngại, bón rất nhanh cho Akaashi để có thể chơi ngay luôn. Suýt chút nữa Akaashi đã nôn hết nếu chẳng may Kenma bất cẩn không nhìn cậu nuốt.

Tám giờ bốn mươi lăm phút, Kuroo đã nhanh nhảu tới đón Kenma. Senpai cũng rất yêu thương và Kenma đáng yêu của cậu lắm đó, Akaashi nhìn theo hai người nói qua nói lại với nhau, cậu đã có thể hình dung được tương lai mấy chục năm sau này, hai người sẽ thong thả như vậy sống về già cùng nhau được.

Akaashi nằm lại trên giường, tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại. Ngoài tin nhắn Kuroo nhắc nhở cậu ngủ sớm đi, sau một thời gian thật dài cậu không dám lộ mặt trên mạng xã hội do quá nhiều chuyện xảy ra, tin tức mới nhất hiện lên trên dòng thông báo là Bokuto. Ở tuổi hai mươi tám còn đầy tràn đầy nhiệt huyết, senpai của cậu đã thông báo hai tiếng "Giải nghệ". Nhưng ở tất cả các trang báo điện tử về thể thao, ngoài bốn chữ "lí do cá nhân" thì không bài báo nào đề cập cụ thể tới lí do thực sự mà Bokuto không còn chơi bóng chuyền khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp. Akaashi rất muốn suy nghĩ nhiều, nhưng cậu đang cảm giác rõ ràng được thân thể đang yếu đi nhanh thế nào, cậu không giữ nổi tỉnh táo mà nằm ngủ gật một lúc lâu nữa...

'Cộc cộc'


'Cộc cộc'

Akaashi còn nửa tỉnh nửa mê cho rằng tai mình nghe nhầm chứ chẳng có ai đâu, nhưng rồi tiếng gõ cửa đấy tiếp tục vang lên. Akaashi bị đánh thức khi đang ngủ sẽ giống như tạm thời mất trí nhớ, hành động như một kẻ ngu ngơ và phải lâu sau với tỉnh táo trở lại. Cậu đem cái hông nhỏ đau nhức, chống tay lên eo bước khổ sở tới mở cửa, thậm chí mắt còn chưa mở hẳn ra, giống như là ti hí thôi vậy.

Phía bên ngoài cánh cửa mà Akaashi mở ra, một chàng trai cao lớn, mái tóc hai màu từ đen rồi sau đó là màu bạch kim vô cùng nổi bật, đôi mắt màu vàng kim tươi sáng giống như chứa hết tất thảy sự sống của thế giới trong hai nhãn cầu to tròn ấy. Đôi môi chàng trai ấy cười thật tươi và rực rỡ, trong màn đêm giống như đang tự tỏa sáng như mặt trời nhỏ xinh. Ánh nắng chiếu tới Akaashi và cậu nhanh chóng tỉnh táo trở lại để nhận ra chàng trai này. Bokuto không suy nghĩ, nhanh chóng ôm lấy Akaashi vào lòng mà thì thầm ấm áp như một người lính lâu năm trở về với người vợ hiền ở nhà.

"Akaashi. Anh về rồi đây."

(To be continued...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top