Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

08.

Vì Han Yujin đã khóc quá lâu và mắt sưng quá mức nên khi anh trở về chắc chắn cô Han sẽ nghi ngờ, vì vậy Zhang Hao đành phải gọi điện cho cô nói rằng hôm nay Han Yujin sẽ ở chỗ anh. .

Anh chàng đẹp trai tóc vàng trầm ngâm rời đi, để lại căn hộ cho họ, nghe nói anh vẫn còn một căn hộ khác.

Trước khi ra ngoài, anh ấy thậm chí còn chu đáo pha một cốc nước anh đào có ga cho Han Yujin, nói rằng đây là món quà dành cho cậu khi họ gặp nhau lần đầu.

" Please accept my cherry bomb." Anh ấy vẫn tỏ ra thật ngầu trước khi rời đi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Han Yujin mặc bộ đồ ngủ và ngồi ở bạn ngoan ngoãn hoàn thành nốt bài tập.

Năm cuối trung học có quá nhiều bài tập về nhà, cậu không muốn bị tụt lại phía sau. Cậu muốn trở thành một người đủ mạnh mẽ để Zhang Hao không phải lo lắng cho cậu và có thể bảo vệ những người câu yêu quý.

Trên bàn là cốc nước lấp lánh màu hồng mang tên "Cherry Bomb" do anh chàng tóc vàng để lại. Vì để một thời gian nên phần lớn bong bóng đã tan hết, những bong bóng lẻ tẻ còn sót lại từ dưới nổi lên và đập như những viên kim cương nhỏ.

Xi-rô anh đào màu hồng và nước lấp lánh trong suốt hòa quyện nhẹ nhàng, trông như những đám mây sáng.

" Yujin, em còn chưa sấy tóc." Zhang Hao đi tới, bật đèn bàn, đưa cho cậu một chiếc khăn khô.

Han Yujin đặt chiếc khăn sang một bên và tiếp tục viết bài tập về nhà, "Ừm, em làm xong bài tập rồi sẽ lau." Đôi mắt cậu lại lén lút liếc nhìn chiếc gương nhỏ trên bàn.

Trong gương, Zhang Hao mặc bộ đồ ngủ màu hồng, đã tẩy trang, tóc bù xù, trông rất trẻ trung, dịu dàng và rất đáng yêu.

Han Yujin đặc biệt thích Zhang Hao như thế này và lén nhìn anh rất nhiều lần.

Cốc nước lấp lánh của chàng trai tóc vàng như rót vào lòng cậu, những bong bóng nhỏ sủi bọt lên. Cậu cảm giác bồn chồn và những bong bóng nhỏ tranh nhau thoát ra ngoài.

Một chiếc khăn khô có mùi đào quấn quanh đầu cậu. Thông qua chiếc khăn mềm, Han Yujin có thể mơ hồ cảm nhận được những ngón tay gầy gò và lòng bàn tay của Zhang Hao nhẹ nhàng ôm lấy đầu cậu và nhẹ nhàng xoa tóc cho cậu.

Bộ đồ ngủ của Zhang Hao có chút không vừa người. Nó hơi ngắn nên khi anh giơ tay vạt áo bị kéo lên, lộ ra cơ bụng trắng nõn lấp ló sau lớp áo.

Han Yujin nhìn thấy nó trong gương và hơi thở của cậu ngừng lại trong giây lát.

Cậu hơi khát nên cầm ly nước có ga lên uống một ngụm. Vị siro anh đào ngọt ngào hòa cùng vị cay nhẹ lướt dọc theo vị giác trên đầu lưỡi và đi vào dạ dày.

"Anh cùng Sung Hanbin chia tay rồi à?" Han Yujin hỏi ra vấn đề cậu muốn hỏi nhất. Cậu không nhắc gì về việc nhìn thấy chiếc nhẫn được thiết kế riêng, cậu cảm thấy Zhang Hao sau khi biết điều này sẽ không vui lắm.

"Ừ." Không có sự phủ nhận, và không có sự tạm dừng trong chuyển động của bàn tay anh. Zhang Hao vẫn nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, tựa hồ cũng không để ý lắm. Chỉ có một chút lực nặng nề phát ra từ trên đầu mới nói cho Han Yujin biết rằng Zhang Hao có chút buồn bã.

"Tại sao lại chia tay?" Rõ ràng là anh yêu anh ta rất nhiều.

Zhang Hao thiếu niên đang đỏ mặt trong gương và lần đầu tiên bày tỏ suy nghĩ của mình với một đứa trẻ: "Mỗi người đều có ước mơ của riêng mình. Bọn anh có những con đường khác nhau và không cùng nhau làm việc."

"Nhưng..." Han Yujin muốn hỏi thêm, nhưng Zhang Hao đã ngăn cậu lại.

"Đời người không thể chỉ có tình yêu, tình yêu không phải là quan trọng nhất." Zhang Hao nghiêm túc nói: "Còn có tình bạn, mối quan hệ gia đình, lý tưởng và dã tâm." Như thể anh ấy cũng đang thuyết phục chính mình vậy.

"Đừng luôn đắm chìm trong quá khứ, tiếp tục tiến về phía trước, chúng ta đều sẽ có tương lai tốt đẹp." Zhang Hao nhẹ giọng nói.

"Em chỉ nghĩ rằng điều đó thật không công bằng." Han Yujin nghĩ đến Sung Hanbin và Seok Matthew vui vẻ ăn cùng nhau, cũng nghĩ đến Zhang Hao hàng ngày chạy khắp nơi để làm việc, cảm thấy thậtt khó chịu, "Anh đã trả giá rất nhiều cho mối quan hệ đó. Anh ở lại Hàn Quốc và làm việc chăm chỉ ở nước ngoài, điều đó thật khó khăn".

"Hahaha, ai nói anh ở lại Hàn Quốc vì cậu ấy," Zhang Hao cười, "Anh làm điều đó vì ước mơ của chính mình. Anh cũng có những điều muốn làm và lý tưởng muốn thực hiện nên anh đến đây để học hỏi và tích lũy kinh nghiệm."

"Anh rất biết ơn cậu ấy vì đã dành thời gian này để cùng anh theo đuổi ước mơ. Câu ấy rất tốt và anh cũng vậy, cùng nhau đồng hành, sưởi ấm lẫn nhau và hỗ trợ lẫn nhau".

"Bây giờ, mỗi người bọn anh đều phải thực hiện ước mơ của mình nên bọn anh quyết định chia tay."

Tuy giọng điệu rất bình tĩnh nhưng Han Yujin lại thấy mắt Zhang Hao hơi đỏ.

Không biết cốc nước anh đào kia đó có ma lực gì không, Han Yujin cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng. Bong bóng nhỏ đang dâng lên trong lòng cuối cùng không thể bị kìm nén và nổ tung với một tiếng nổ lớn. Nó giống như pháo hoa nổ khắp bầu trời trong tâm trí cậu.

Han Yujin không biết tại sao anh lại nhớ đến đêm một năm trước, cảnh Sung Hanbin và Zhang Hao hôn nhau dưới pháo hoa.

Đầu nóng bừng lên, lại nói ra những điều mà chính cậu cũng cho là vô nghĩa, buồn cười và cực kỳ ngu ngốc.

"Vậy thì liệu em có cơ hội không?"

Zhang Hao buông chiếc khăn tắm trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn câu, như thường lệ đổi chủ đề: "Sao mặt em lại đỏ thế? Có phải bị sốt rồi không?"

Có vẻ lo lắng, anh duỗi bàn tay lành lạnh của mình ra và đặt lên trán Han Yujin.

Han Yujin quay đầu nhìn anh. Một mùi anh đào thoang thoảng hòa cùng mùi rượu nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng cậu.

"Anh." Những lời nói thiếu suy nghĩ lại bật ra khỏi miệng cậu một cách không kiểm soát. "Em có thể hôn anh được không?"

Không ngờ Han Yujin kiên trì như vậy, Zhang Hao đột nhiên cảm thấy có chút khó giải quyết, tình thế tựa hồ đã không còn trong tầm kiểm soát của anh.

"Không được, em còn chưa đủ tuổi thành niên, anh làm như vậy sẽ là phạm tội." Vẫn là một sự từ chối tàn nhẫn. Zhang Hao khẽ nhíu mày, cầm chiếc cốc trên bàn lên ngửi ngửi, trong lòng thầm nghĩ: Tên nhóc Thẩm Tuyền Duệ này, lại dám đưa rượu cho một đứa trẻ vị thành niên, chỉ sợ là không muốn sống nữa.

"Theo tuổi Trung, em đã mười tám tuổi, đã thành niên rồi." Đôi mắt sáng ngời nhìn anh chằm chằm, tràn đầy yêu thương và nhiệt tình. Đôi mắt ấy sẽ luôn nhìn anh đầy mong đợi và yêu thương.

"Không được." Zhang Hao trong lòng run lên, lại từ chối: "Em đi ngủ sớm đi, sáng mai anh đưa em đến trường." Lúc xoay người định rời đi, thỏ con ngoan ngoãn lại nắm chặt tay anh.

"Em thích anh, Zhang Hao." Han Yujin kiên trì thú nhận. Lần này, thay vì buông tay như

trước, cậu lại nắm chặt tay anh, như đang cố níu giữ một thứ gì đó trân quý.

"Có thể em còn nhỏ nhưng một ngày nào đó em sẽ lớn lên. Em sẽ nỗ lực để trưởng thành và học cách chăm sóc thật tốt cho anh. Em cũng có thể cùng anh thực hiện ước mơ của anh. Ước mơ của em bây giờ là thực hiện ước mơ của anh."

Lời tỏ tình vụng về nhưng chân thành khiến người ta mềm lòng.

Ngày xưa anh luôn coi cậu như con nít nên luôn từ chối.

Đêm nay, Zhang Hao lần đầu tiên nghiêm túc nhìn em trai mình. Tính trẻ con đã phai nhạt đi rất nhiều, cậu dần có được dáng vẻ của một người đàn ông. Bờ vai cũng rộng hơn rất nhiều và trông cậu rất đáng tin cậy.

"Vậy thì..." Mặc dù cảm thấy điều này có chút trái đạo đức, nhưng Zhang Hao, người có chứng chỉ sư phạm, vẫn nói: "Anh sẽ cho em một cơ hội."

"Em hãy học tập chăm chỉ và thi đỗ vào một trường đại học tốt. Khi đấy chúng ta sẽ thử hẹn hò." Nói xong anh cảm thấy hơi hối hận, nó cứ như kiểu đang giữ một phương án dự phòng, không chắc chắn. Ai nghe được câu này chắc cũng sẽ tức giận.

Zhang Hao đột nhiên cảm thấy có chút bất an, anh nhìn cậu và giả vờ bình tĩnh.

Không ngờ con thỏ nhỏ lại trông như vừa trúng giải thưởng lớn.

Han Yujin mở to mắt, không tin được nhìn Zhang Hao, như thể cậu không tin vào tai mình. Bởi vì ngồi nhìn nhau không tiện, cậu nhanh chóng đứng dậy, đối mặt với anh, chiếc ghế bị kéo phát ra tiếng cọt kẹt.

"Thật sao?" Han Yujin xác nhận một lần nữa, trong mắt có sự mong đợi, bất an và ngây ngất.

"Ừm." Zhang Hao suy nghĩ một lúc, nhìn con thỏ nhỏ dễ thương trước mặt, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má cậu.

"Trước tiên hãy đóng dấu và đặt chỗ trước đã." Tuy vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng đôi tai đỏ bừng và tiếng Hàn hơi lắp bắp lại bộc lộ sự lo lắng của anh.

Han Yujin nhìn xuống bàn tay, nhắm mắt lại và trịnh trọng hôn lên lòng bàn tay anh. "Không hối hận. Hãy đợi em "

"Được rồi, đi thôi."

Quả bom anh đào cuối cùng cũng phát nổ, bí mật chua chát nổ tung, siro anh đào nổ tung, và trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.

"Em giống như đang nằm mơ, choáng váng quá." Han Yujin đỏ mặt.

Đó là do em uống rượu, Zhang Hao nói trong lòng. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đối phương, không khỏi đưa tay nhéo nhéo.

Xúc cảm thật tốt, mềm mại và mịn màng. Anh hiều tại sao Kim Gyuvin lại thích nhéo má cậu.

"Thay vì mơ mộng, tốt nhất là nên làm bài tập đi. Nhìn xem, bài tập này em còn chưa làm xong."

Thầy Zhang thực sự rất nghiêm khắc.

"Ồ." Han Yujin ngoan ngoãn đáp lại, cầm bút lên và bắt đầu làm bài.

Nụ hôn trên lòng bàn tay cùng lời hứa đã khiến đêm nay trở nên dịu dàng, mềm mại và vô cùng thuần khiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top