Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần I - Từ bầu trời khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6.GIÁO VIÊN MỚI

....Trường Trung Học Phổ Thông Thường Tín ....
Lớp 11A6

Tuyết Liên thẫn thờ nhìn từng vạt nắng qua ô cửa sổ. Mấy hôm trước trời mưa to, khiến cả sân trường giờ vẫn còn vài vũng nước. Nắng lên, mọi vật dường như cũng tươi vui hơn, tràn đầy sức sống hơn.
Từ sau hôm Tất Thành hôn cô, cả hai rơi vào bầu không khí gượng gạo. Cô luôn tránh mặt cậu, cố gắng nói chuyện với cậu ít nhất có thể. Việc này vô tình làm Tất Thành thêm buồn rầu.
Tiếng trống thúc giục học sinh vào lớp. Như mọi ngày, lớp trưởng kiểm tra sĩ số rồi mang Sổ Đầu Bài lên bàn giáo viên. Đúng năm phút sau, cô giáo bước vào. Nhưng không phải là cô giáo mà lớp từng quen. Đây là... Giáo viên mới.

Nhưng cũng chính lúc cô giáo mới bước vào, Tuyết Liên và Hải Băng đứng bật dậy:

- Impossible!!!!

- Tuyết Liên, Hải Băng có chuyện gì sao? – Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

- Ơ... Không ạ... - Cả hai liền ngồi xuống.

- Chào các em! Cô là Nguyễn Ngọc Tuyết Nhi, giáo viên dạy văn mới của các em. Các em không ai có ý kiến gì chứ?

- Thưa cô, không ạ! – Mọi người rất phấn khởi vì cô giáo mới rất xinh đẹp.

- Tốt! Mời em Nguyễn Minh Thiên Phong đọc bài thơ "Vội vàng" của nhà thơ Xuân Diệu!

- Hả??? – Cả lớp kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn cô Tuyết Nhi, ngay cả Tuyết Liên cũng mắt chữ O mồm chữ A nhìn cô ấy.

- Sao? Các em có ý kiến gì à?

- Ơ... Dạ, không ạ!

- Thiên Phong, em đọc được không?

- Em... – Thiên Phong lúng túng.

- Hoàng Tất Thành, em thử đọc xem sao!

- Em ạ? – Tất Thành ngạc nhiên.

Tuyết Liên á khẩu nãy giờ bỗng lên tiếng:
- Để em đọc cho!

Tuyết Nhi lườm cô:
- Em muốn đọc thì để lát nữa! Tất Thành, bạn đọc đi!

-Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...
.

- Nguyễn Ngọc Tuyết Liên, đọc tiếp!

- Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

- Trần Bách Thiên Quỳnh, đọc bài thơ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top