Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần I - Từ bầu trời khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 27.HÃY QUÊN ANH NHƯ EM ĐÃ TỪNG QUÊN


Mở mắt, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng. Cô nhìn quanh, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười chua xót.

- Ngốc nghếch!!

- Có cần phải tự đay nghiến mình thế không? - Một người con trai mặc áo phông trắng cùng chiếc quần bò bước vào, tay cầm một ly sữa.

- Sao em lại ở đây? – Cô không để ý đến câu hỏi của anh, chỉ thắc mắc duy nhất một điều này.

- Anh đang đi dạo thì thấy em nằm ngất trên bãi cát biển Gardenia nên đưa em đến đây. – Anh nói và đưa cho cô ly sữa. – Uống đi, rồi quên đi tất cả!

- Anh biết lý do vì sao em ngất ư?

- Chắc vậy...

- Hả?

- Có khó gì đâu, nơi em ngất gần ngôi biệt thự "Nhà của Tiểu Thành và Tiểu Tuyết" mà.

- Ra vậy... - Cô uống ly sữa trong tay. - Ơ mà... Sao anh biết "Nhà của Tiểu Thành và Tiểu Tuyết"?!

- Bí mật! - Anh nháy mắt. - Mà này, em có thể vượt qua chuyện lần này chứ?

- Em xin lỗi... Có lẽ em không thể quên được chuyện này...

- Vì sao?

- Em... có lẽ em đã thật sự yêu Tất Thành rồi...

- Em chắc chứ?

- Em không biết... nhưng... em luôn nghĩ về cậu ấy, thay vì nhớ đến Tới...

- Ngốc ạ, em đã yêu Tất Thành rồi!

- Hu hu hu... - Cô liền ôm chầm lấy anh. – Duy Cường... Nói cho em biết đi, em phải làm gì bây giờ? Phải làm gì bây giờ??

Anh nhìn cô, ôm chặt lấy cô. Cô tựa như những giọt nước mắt đang rơi kia vậy, mỏng manh và dễ vỡ. Anh đang đau, đau lắm! Nhìn cô như vậy anh cũng thấy đớn đau...

- Khóc đi em... khóc rồi thì hãy cười lên và bình yên em nhé!



***


....Tối hôm đó, tại nhà Tuyết Liên....

- Tuyết Liên em không sao chứ?? – Tuyết Nhi liền chạy ra hỏi han khi thấy cô bước vào nhà.

- Không sao ạ! – Cô thẫn thờ đáp .

- Sao mắt em lại sưng húp lên thế kia? Em khóc ư? - Băng Nhi lo lắng.

- Em...

- Chị hẳn đã biết chuyện? – Hải Băng lạnh lùng lên tiếng.

- Băng... - Cô sực tỉnh, lao đến chỗ Hải Băng. – Hải Băng, em biết đúng không? Em biết chuyện gì đã xảy ra đúng không?

- Câu đó phải hỏi chị chứ? Chị đến ngôi biệt thự gần biển Gardenia mà?

Phịch!

Cô bất lực ngã xuống sàn.

- Chuyện đó... là thật sao...


***


....Sáng hôm sau, trường Trung học phổ thông Thường Tín – Lớp 11A6....

Như mọi lần, cô đến lớp với vẻ mặt lạnh lùng nhưng hàn khí hôm nay của cô nhiều hơn. Mọi người ai cũng sợ hãi.

- Hic, Tuyết Liên, cậu làm sao thế? Hôm nay trông cậu đáng sợ quá! – Quyên Quyên nói.

- Không có gì! – Cô lạnh lùng đáp.

- Ư... ừm...

- C... cái gì?! – Lê Giang bỗng hét lên làm cả bọn giật mình.

- Có chuyện gì thế? – Thu Trang nhíu mày.

- Các cậu nhìn kìa!

Cả bọn liền nhìn theo ngón tay của Giang. Đập vào mắt họ là Tất Thành đang cười cười nói nói với Tố Uyên. Còn Tố Uyên thì choàng vai bá cổ Tất Thành. Thật là chướng tai gai mắt!

Mọi người kinh ngạc nhìn họ, chỉ trừ Tuyết Liên là bình thản đọc tiểu thuyết.

Tất Thành và Tố Uyên bước vào trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Thấy Tuyết Liên, Tất Thành vội chạy đến chỗ cô và kéo cô ra ngoài. Cô ngạc nhiên nhưng rồi giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay cậu.

- Buông tôi ra!! – Cô hét lên.

- Im!!! – Cậu còn hét to hơn.

Cô sững người rồi để yên cho cậu kéo đi.

....Vườn trường....

- Buông tôi ra! – Cô gắng sức vùng vẫy.

- Không! - Cậu cứng đầu đáp.

- Cậu bị điên sao? Chuyện đến mức này mà còn muốn dây dưa ư?

- Câu đó hỏi em mới phải chứ? Em có biết rằng khi biết chiếc nhẫn em đang đeo là của Lâm Nguyên, tôi đã đau lòng đến thế nào không? Em có biết không??

- Vậy cậu có biết khi nhìn thấy Tố Uyên đang trong vòng tay cậu, cả hai đều không mặc gì, cậu còn âu yếm hôn lên môi cô ta thì tôi đã đau đớn đến thế nào không? Cậu có biết lúc cậu và cô ta đang ân ái mặn nồng thì tôi đang ngất giữa bãi biển không? Có biết không hả?

- Em... em nói gì? Em nói tôi và Uyên... ngủ chung ư??

- Giả vờ không biết hay không biết thật thế?

- Không biết thật!

- Hừ! Hoàng Tất Thành, đến nước này mà cậu còn giả vờ được ư? Lòng tự trọng của cậu đâu?

- Tôi không biết gì thật mà!

- Không biết thì đi mà hỏi Tố Uyên ý, vừa nãy hai người đi cùng nhau mà? Thôi nhé, kết thúc rồi.

Cô xoay người và bước đi khỏi đó. Nhưng bước được hai bước thì cô đã bị một bàn tay cứng như thép nắm chặt lấy và kéo về phía sau. Cả người cô theo đà đó cũng ngã theo. Khi cô chưa hiểu chuyện gì thì một đôi môi mềm nhưng lạnh lẽo áp vào đôi môi cũng đang rất lạnh của cô. Cô chết trân tại chỗ, tròn xoe mắt nhìn cậu.

Thấy cô không phản kháng, cậu bắt đầu hôn sâu. Rồi lý trí chế ngự được tình cảm, cô cố sức giãy giụa. Nhưng gắng sức mãi cô vẫn không thể thoát khỏi vòng tay cậu. Cô nhắm mắt buông xuôi, mặc kệ những giọt nước mắt đang lăn dài trên bờ má. Và...

- Au... - Cậu liền buông cô ra, máu tươi trào ra từ môi cậu.

Bốp!!!!

Một cái tát cho một sự chịu đựng vượt quá giới hạn.

Má cậu đau rát, má cô thì lấp lánh những giọt nước mắt. Rồi cô chạy đi... Bắt đầu bằng một nụ hôn, kết thúc bằng một nụ hôn...

- Hãy quên anh như em đã từng quên...!



����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top