Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN II: NHẬT KÝ - NƠI CỦA KÝ ỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 47
TỔN TH
ƯƠNG


- Sao hôm qua mày không đi sinh nhật tao hả Liên? Có kịch hay mà mày lại bỏ lỡ! – Thằng Tôn bàn dưới hỏi tôi.

Tôi thắc mắc hỏi lại:
- Kịch hay?
Nó gật đầu kể:

- Ừ, lúc thằng Việt Hoàng đang định mời Gia Hân nhảy thì thằng Tới nó nhảy vào, đánh nhau với thằng Việt Hoàng để tranh giành cái Hân. Chà, chà... Hai chàng Hoàng tử tranh nhau một cô Công chúa...!

Đoàng!

Sét đánh ngang tai!

Tôi cứng đơ người, thất thần không nói được câu gì. Người tôi bắt đàu hóa đá.

- Tuyết Liên, cậu hết cơ hội rồi!! –Ngọc Linh vỗ vai tôi.

Rầm... Rầm... Rầm...

Người tôi té đổ. Trông tôi lúc này chẳng khác gì con điên từ Bệnh viện Tâm Thần TW ra.

Cả buổi học hôm đó tôi không để ý gì cả, vẻ thất thần, thẫn thờ đã đeo bám tôi...

Tại sao hôm nay ông trời không cho mưa xuống chứ? Tại sao lại để tôi rơi nước mắt thế này? Tại sao????

***

Tóm lại, "thất tình" thì "thất tình", chúng ta vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục làm việc. Trái Đất vẫn quay cơ mà!
- Tất cả về chỗ!!! NHANH!!! – Giọng hét "oanh vàng" của tôi đủ làm chấn động địa cầu. Tôi đang rất bực đây! Cái lớp thì chẳng khác gì cái chợ cả, ồn ào quá thể đáng!!

Tôi đang "chỉ đạo" tổ 2 về đúng chỗ ngồi thì Tất Thành nói:

- Cút! Phắn! Về !

Thấy vậy, tôi tức giận nói lại:

- Ờ! Cút chứ gì! Phắn, về chứ gì! Mày nhớ nhá! Lần sau đừng có bảo cái gì đấy!

Rồi tôi giận đùng đùng bỏ về chỗ. A...!!! Tức quá đi!!!!

[2 phút sau]

Tất Thành từ đâu "bay" đến, vội vàng nói với tôi:
- Tao nói cái Hân chứ không phải mày (làm người ta hú hồn, ai đọc cũng hú hồn =)))))!!

- Rồi rồi, về chỗ đi! Khổ! – Tôi nhăn nhó.

Đợi đến khi Tất Thành về chỗ rồi, tôi mở sách ra đọc và... nhoẻn miệng cười...

SV3f5p8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top