Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau, quả thật mỗi khi rảnh, Chu Tử Du đều vui vẻ hai tay hai túi đồ đem sang nhà của Sa Hạ mà làm bữa tối. Nhưng mà hầu như là ngày nào cô cũng rảnh. Nên thành ra việc hai người ăn cơm tối cùng nhau cũng trở thành một điều bình thường và hiển nhiên rồi.

Và điều này cũng sẽ đi chung với việc, mỗi bữa chiều, Chu Tử Du cứ đúng 5h30-6h sẽ có mặt ở tiệm hoa của Sa Hạ đợi nàng.

Thấu Kỳ Sa Hạ có chút buồn chán ngồi bên trong, hôm nay hình như Tử Du tới trễ hơn mọi ngày thì phải, nàng đợi cô đến ngáp ngắn ngáp dài mất rồi này.

~ leng keng

Âm thanh va chạm của chuông vang lên đánh vào tâm trí của Sa Hạ, nàng vui vẻ đứng dậy

- A, em tới rồi sao? Chị đợi em mà đói muốn xĩu rồi nè - Sa Hạ theo thói quen mà bắt đầu làm nũng

- Em đợi ai sao Sa Hạ?

Vẻ mặt vui mừng của Sa Hạ sau khi nhận ra người bước vào không phải là người kia liền xụ xuống, nàng ngồi lại chỗ cũ.

- Nhã Nghiên, lâu quá chị mới tới nha. Đi ra mắt nhà họ Danh sao?- Nhưng lại rất nhanh chóng lấy lại dáng vẻ vui vẻ thường ngày, nàng lại trêu chọc Lâm Nhã Nghiên

- Làm gì có, chỉ là tên Tĩnh Nam kia đột nhiên lại muốn sang Hàn chơi, chị đành đi cùng thôi - Nhã Nghiên đỏ mặt, nàng e thẹn đánh nhẹ lên vai Sa Hạ.

Sa Hạ bật cười, dù không nhìn thấy được nhưng nàng biết người kia mặt chắc đã đỏ chót rồi

- Nhưng mà lúc nảy em nói ai tới vậy? Còn bày ra giọng nói làm nũng nữa? Là người mình thích sao?

Sa Hạ nghe đến " người mình thích " trong đầu hiện ra giọng nói của Chu Tử Du, mặt không tự chủ mà đỏ lên. Thật sự, thời gian qua tiếp xúc với Tử Du, nàng cũng lờ mờ nhận ra bản thân cũng có chút rung động với kẻ đó rồi.

Bản thân lại nhớ tới những lần Chu Tử Du ở nhà mình dùng cơm, mỗi lần ăn Chu Tử Du đều gắp liên tục vào bát nàng, lại còn dùng tông giọng trầm trầm mang đến ấm áp kia của cô mà nói với nàng

" Ốm quá em xót đấy " mỗi lần như thế nàng chỉ biết đỏ mặt mà cười cười rồi lại im lặng ăn.

Sau mỗi bữa ăn thì Chu Tử Du đều không cho nàng làm gì, bắt nàng ngồi ở phòng khách đợi cô, còn bản thân cô thì lại đứng trong bếp dọn dẹp, sau đó đi ra với đĩa trái cây trên bàn rồi cả hai cùng nhau xem phim, Tử Du bên cạnh sẽ diễn tả lại những hình ảnh trên phim cho nàng hình dung. Họ thật sự rất giống những cặp đôi đang yêu nhau.

Mỗi ngày họ đều cùng nhau ăn, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau xem phim, nhưng họ không phải là người yêu. Nhưng mà bạn bè thì chẳng ai như thế, mối quan hệ này thật sự vẫn chưa có một cái tên nhất định.

- Người đó có tốt không? Là người như thế nào? Làm gì? Nam hay nữ? - Nhã Nghiên hấp tấp hỏi, trong lòng có chút lo lắng như người chị gái khi biết em gái mình có bạn trai vậy.

Nàng chỉ sợ Sa Hạ sẽ bị tổn thương thôi. Đứa nhỏ này thật sự đã rất đáng thương rồi, đứa nhỏ này cần một người yêu thương nó, che chở cho nó.

- Rất tốt, là một người rất ấm áp, nấu ăn rất ngon, miệng lại còn rất dẻo - Sa Hạ vừa nhớ lại những gì Tử Du làm cho mình , nàng như nói lại hết.

Cô rất tốt, cô luôn giúp nàng dọn lại  cửa tiệm, cô lại rất hay đến đây sớm chủ yếu để phụ nàng bán hoa, còn tập tành học gói hoa cùng nàng, cô nói sau này có thất nghiệp sẽ cùng nàng bán hoa. Những lúc đó Sa Hạ chỉ biết bật cười rồi chọc ghẹo cô gói xấu như vậy ai mà mua.

Nhưng có lẽ Tử Du không biết, những bó hoa mà cô gói thất bại đều được Sa Hạ giữ lại, nàng đem cất nó vào một góc không ai hay biết. Đó đều là thành quả của người kia, nàng không nỡ vứt.

- Cẩn thận một chút, mấy người miệng lưỡi thường rất đào hoa

- Vậy Danh Tĩnh Nam cũng rất đào hoa sao? - Nghe Nhã Nghiên dặn dò bảo miệng lưỡi thì đào hoa , Sa Hạ cũng nhớ ra tên họ Danh kia miệng lưỡi cũng không kém gì tên họ Chu cả. Đúng là chị em, không giống chỗ này cũng sẽ giống chỗ khác.

Lâm Nhã Nghiên nghe nàng nói liền bĩu môi cũng không cãi lại, cãi lại sao được chứ. Lời Sa Hạ nói đâu có sai, tên đó là chúa đào hoa. Quen Tĩnh Nam, Lâm Nhã Nghiên trở thành kẻ cuồng ghen rồi. Cô cứ đi đến đâu đều sẽ có ong bướm vây quanh.

Không phải nàng không tin tưởng người kia, nhưng mà nàng ghét người của mình bị kẻ khác chạm vào. Mỗi lần như thế Danh Tĩnh Nam đều bị nàng đá đít ra khỏi phòng, cấm túc gần 1 tuần.

Sau này mỗi khi đi đâu, Tĩnh Nam đều dắt theo nàng bên cạnh, hỏi tại sao thì đều nói

" Có vợ xinh đẹp thì phải dẫn đi cho người ta ghen tị chứ , còn để cho họ biết em chỉ yêu mình chị "

Đó miệng lưỡi như vậy hỏi sao nàng lại không chết mê chứ, có cho vàng nàng cũng không nở bỏ

~ leng keng

Âm thanh chuông cửa lại một lần nữa vang lên, sau tiếng chuông là một giọng nói hối hả, vội vàng giải thích

- Sa Hạ, xin lỗi chị, hôm nay có chút việc bất ngờ nên em..........

Lời của Tử Du chợt khựng lại khi nhận ra trong cửa tiệm không chỉ có mình Sa Hạ, mà còn có thêm sự xuất hiện của Nhã Nghiên. Cô chợt có chút lúng túng

- à, là Chu Tử Du sao? - Nhã Nghiên như nhận ra gì đó, giọng đầy sự trêu chọc, nàng không thèm nhìn Tử Du, ánh mắt vẫn hướng về Sa Hạ mà thích thú.

Xem ra hai người này cũng nhanh thật đấy. Nhưng là Chu Tử Du thì Nhã Nghiên không phản đối.

- chào chị, Nhã Nghiên - Tử Du như bị ai bắt gian liền đứng nghiêm chỉnh, cô còn không quên nói lời chào có chút công nghiệp.

Nhã Nghiên chỉ cười cười gật gật rồi đứng dậy

- Thôi, chị có hẹn với Tĩnh Nam đi ăn, tính ghé rủ Sa Hạ, nhưng xem ra đợi người khác dẫn đi ăn rồi, Sa Hạ nhỉ?- Nhã Nghiên trước khi rời khỏi vẫn không quên trêu chọc người kia.

Tử Du có chút khó hiểu nhìn Nhã Nghiên

Sa Hạ mặt đã đỏ chót như trái cà chín rồi

- Nhã Nghiên, chị chọc em nữa em giận đó

- Không chọc nữa, không chọc nữa. Chị đi đây, tạm biệt - Nhã Nghiên cười cười rồi đi ra, đi ngang qua Tử Du còn không quên vỗ vai cô vài cái.

Tử Du thì vẫn đứng im đó cho tới khi Nhã Nghiên rời khỏi cô mới như trút được tảng đá mà đi tới cạnh nàng.

- Sa Hạ, chị đói lắm không? Hay hôm nay chúng ta đi ăn ngoài nhé? Nếu nấu nữa em sợ chị sẽ đói lắm , rất hại bao tử

- Tùy em vậy - Sa Hạ cũng cảm thấy lời cô nói có lí, nàng cũng đợi cô đến đói cồn cào rồi. Đợi cô nấu nữa, chắc nàng sẽ xỉu mất.

Thôi thì đi ăn ở ngoài cũng không sao, nàng sẽ cố gắng không làm Tử Du mất mặt vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top