Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chín Lá Thư Ở Khu Vườn Cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà là nơi để về, ấy vậy mà Kỳ Phong cứ nghĩ đến phải về nhà, trong trạng thái bình thường cũng trở nên mệt mỏi. Vợ cũng chỉ có trên danh nghĩa, dù sao cũng không phải là người thực sự chung chăn gối. Nhiều năm qua đối với  Minh Triệu mà nói, muốn ôn nhu có ôn nhu, muốn lịch thiệp có lịch thiệp. Chẳng qua giữa hai người bọn họ, vẫn không có cách nào trở nên thân thiết được.
Lại nói một người đàn ông có sống đến năm
80 tuổi đi chăng nữa, họ vẫn không bao giờ nghĩ rằng 80 tuổi là già. Nói chi đến Kỳ Phong hiện tại cùng lắm cũng chỉ vừa qua tuổi 45 được một vài năm. Đàn ông ở trong độ tuổi này mới là thời kỳ sung mãn nhất, ấy vậy mà từ sau khi vợ mất cũng không làm chuyện quá phận với Minh Triệu, nói ra đúng là không có ai tin thật.
" Kỳ Phong, anh lại muốn quay về nhà để gặp khúc gỗ đó sao? " Lả lơi chính là những từ để hình dung về cô gái này, bộ quần áo công sở trên người cô ta thật sự không làm cho cô ta trang trọng hơn một phần.
Khó trách người ta không tin Kỳ Phong chay trường trong bao nhiêu năm, ngay cả bản thân ông ta cũng hiểu rõ cơ thể nam nhân không chịu được sự đòi hỏi vốn có.
Không làm những chuyện đó với Minh Triệu những tưởng đâu bởi vì quá yêu vợ quá cố, nhưng xem ra chỉ bởi vì thật sự tôn trọng nàng. Nếu như đã không yêu, hoàn toàn có thể giữ lại cho nàng một thân thể hoàn toàn trong sạch. Dù sao cũng chỉ còn hai năm nữa thôi, Kỳ Duyên đủ 18 tuổi, đồng nghĩa với việc Minh Triệu cũng sẽ rời khỏi.
"Tiểu Triệu xinh đẹp đến cái mức mà người ta không nỡ chạm vào, hệt như chiếc đồng hồ anh đang đeo vậy. Anh chỉ muốn ngắm nhìn nó, chứ không muốn chạm tay vào mặt kính, bởi vì sợ rằng tay mình không đủ sạch, làm cho nó bị dơ đi"
Nữ nhân viên công sở cũng hiểu Kỳ Phong đang ám chỉ điều gì, phải rồi dù sao người ta cũng là vợ được cưới hỏi đàng hoàng. Còn cô, cùng lắm cũng chỉ là mối quan hệ mập mờ chốn công sở mà thôi.
" Vậy anh nói, những lúc chúng ta vui vẻ với nhau, anh có nghĩ đến Minh Triệu ở nhà sẽ cô tịch ra sao không? " Người phụ nữ này không còn đứng phía sau Kỳ Phonh nữa, trực tiếp ngồi lên bàn làm việc của ông ấy, bộ dạng thấp kém đem áo khoác của chính mình cởi bỏ.
Loại phụ nữ như cô ta nếu như cưới về làm vợ, chắc chắn là gia môn bất hạnh. Cô ta làm sao so sánh được với Tiểu Triệu, từ hình thể cho đến gương mặt lẫn cốt cách đều không cùng một dạng. Chẳng qua nếu như nói là một dụng cụ để giải tỏa, cũng không tính là quá tệ. Ít nhất ra cô ấy cũng không đòi hỏi về mặt tình cảm, không lằng nhằng phức tạp như những cô gái khác. Cô ấy biết rõ bản thân đến với Kỳ Phong là vì tiền, ngược lại nói một cách thô tục, Kỳ Phong xem cô ấy như một món hàng để xả. Quan hệ đối tác trả phí, hoàn toàn không có tình cảm ràng buộc.
Bên trong phòng làm việc, Kỳ Phong chỉ kịp nhắn với Minh Triệu vài câu, cụ thể là những câu hết mực quen thuộc thông báo hôm nay sẽ ngủ lại công ty. Không lâu sau đèn phòng làm việc cũng đã tắt, bên ngoài chỉ le lói ánh đèn nơi cầu thang tĩnh mịch. Bên trong phòng, những thứ gì cần trao đổi xem ra cũng đã hợp thời điểm thương lượng.
Nhiều năm nay số lần mà Kỳ Phong ngủ ở nhà ít ỏi vô cùng, do đó tin nhắn này cũng không làm cho Minh Triệu chú ý đến quá nhiều.
Hiện tại thứ nàng đang để mắt vẫn là đứa nhỏ lầm lỗi Kỳ Duyên, cả một ngày chỉ ngồi phía sau khu vườn cũ của mẹ nó ủ rũ. Minh Triệu rất muốn xuống đó xem thử, nhưng lại sợ bản thân làm cho Kỳ Duyên xấu hổ quá lại bỏ đi.
Thôi vậy, đợi vài ngày nữa con bé suy nghĩ thấu đáo một chút, nàng sẽ cùng con bé nghiêm túc nói chuyện.
" Dì đứng đây làm gì?"
Trong nhất thời Minh Triệu xém một chút đã bị Kỳ Duyên doa chết mất, vừa rồi nàng còn thấy nó ngồi trên xích đu chống cằm phiền não. Không biết từ bao giờ lại ở ngay sau lưng nàng, Minh Triệu lại bị bệnh tim, nếu như nhịp tim lúc đó điều hòà không kịp chắc chắn lại nhập viện mất thôi.
" Sao vậy? Con doạ dì sao? Có đang bị đau không? " Quên mất người này không thể chịu kích động quá lớn, nhưng mà Kỳ Duyên đã đứng sau lưng gọi nàng lâu rồi, là do Minh Triệu thả hồn đi đâu thôi.
" Không, không bị đau..."
Ngay khi nhìn thấy Kỳ Duyên đưa tay muốn chạm vào tim mình, Minh Triệu lập tức đã hất tay của cô ta. Nhưng sau đó lại cảm thấy có chút quá đáng, xem ra lại làm cho Kỳ Duyên tủi thân.
"Vừa rồi dì không cố ý"
Nói là không cố ý, nhưng Kỳ Duyên hiểu đây là phản ứng tự vệ của một người. Không biết cũng không có hành vi chống đối, bây giờ dì ấy đã biết cô có tình cảm với dì, đương nhiên sẽ không cho phép cô đụng chạm cơ thể mình rồi.
" Bỏ đi dì Tiểu Triệu, Kỳ Duyên biết bản thân làm cho dì kinh sợ"
Đứa nhỏ đó nói với nàng một câu, lại cuối đầu bỏ đi. Ngày hôm nay chỉ trong vòng chưa qua đủ 24 tiếng, nàng đã làm cho đứa nhỏ đó phải chịu sát thương đến hai lần. Dù sao Kỳ Duyên cũng là do nàng nuôi đến bây giờ, nhìn thấy nó tuyệt vọng đến vậy thử hỏi làm sao bản thân Minh Triệu có thể vui vẻ cho được.
Hiện tại chiếc xích đu cũ kỹ lại một lần nữa có người ngồi, có thể nói trong sáu năm qua đây là lần thứ hai Minh Triệu ngồi ở đây. Lần đó từng ra khu vườn này một lần, cũng từng ngồi ở vị trí này. Một mình tâm sự với người mẹ quá cố của Kỳ Duyên, nhưng xem ra đã phạm phải âm khí, khiến cho nàng chịu nạn xém mộ chút còn mất luôn cả mạng.
" Mẹ của Kỳ Duyên à, đã lâu rồi em không dám qua đây thêm một lần nào nữa. Trước đây cứ nghĩ là do chị không thích em, nên đã dạy cho em một bài học. Nhưng mà xem ra chị thật sự đã đáp ứng lời cầu xin, năm đó em đã hy vọng em và Kỳ Duyên có thể yêu thương nhau, có điều..."
Không dám nói thành tiếng, Minh Triệu sợ rằng vợ lớn lại cho là mình đang trách cứ vong linh. Nhưng thật sự phép màu này làm đến mức hơi lố rồi, Kỳ Duyên bây giờ là yêu nàng đúng nghĩa đen. Đến thời điểm hiện tại không biết làm sao thức tỉnh lại nó, Kỳ Phong một khi biết được, chắc chắn sẽ một lần nữa đánh chết Kỳ Duyên.
Mỗi một lần nàng ra đây, hầu như chỉ cần ngồi lâu một chút sẽ bị cảm lạnh. Khu vườn
này quá mức âm u rồi, nhiều năm qua vẫn để nguyên vẹn trạng thái như lúc trước. Cây cối rậm rạp, mấy bụi hoa hiện tại đã mọc lên rất cao, đầy gai góc. Mặc dù nơi đây cây cối phát triển, nhưng không có chút sinh khí nào.
Không hiểu sao cứ ngồi được một chút, liền cảm thấy cơ thể thích nghi không nổi.
Đúng lúc Minh Triệu muốn vào nhà nghỉ ngơi, một cơn gió lớn đổ bộ qua khu vườn lạnh lẽo.
Mạnh đến mức chiếc xích đu nàng vừa mới rời khỏi bị tác động mạnh, lay qua lay lại vài âm thanh cót két gợn hết cả người.
" Gì thế này? Hòm thư..."
Còn nhớ năm đó Minh Triệu đưa ra một nguyên tắc ngầm với Kỳ Duyên, hòm thư ở khu vườn cũ của mẹ quá cố là nơi bọn họ sẽ kết bạn.
Mỗi người khi có chuyện gì đó không vui, hãy đem chuyện không vui đó viết vào những bức thư đặt lại ở đây. Người còn lại đọc được, sẽ tìm cách giải quyết những chuyện đó.
Đôi lúc người lớn rất hay quên lời hứa với trẻ con, nhưng chuyện gì trẻ con đã được nghe người lớn hứa hẹn, chắc chăn bọn nhỏ sẽ không quên. Kể từ lúc dọn dẹp hòm thư vào
sáu năm trước, Minh Triệu cũng chưa từng viết một bức thư nào vào đây. Ấy vậy mà bên trong lại đầy ấp thư viết tay của Kỳ Duyên, chất liệu giấy thay đổi thường xuyên, có thể nói chúng được viết ở những mốc thời gian cách xa nhau.
Bức thư thứ nhất:
" Dì Tiểu Triệu, Kỳ Duyên xin lỗi. Từ nay Kỳ Duyên sẽ không làm chuyện chống đối với dì nữa, Kỳ Duyên biết lỗi rồi. Ba đã đánh con, ba chán ghét con rồi, dì Tiểu Triệu đừng có chán ghét con nha "
Bức thư thứ hai:
" Bạn bè hỏi Kỳ Duyên vì sao không chịu gọi dì Tiểu Triệu là mẹ, thật ra con đã từng nghĩ sẽ gọi thử, nhưng sau đó liền cảm thấy sợ hãi, nên không gọi nữa. Dù sao gọi dì vẫn được, tại sao cứ phải gọi là mẹ mới được. Kỳ Duyên gọi không được..."
Bức thư thứ ba:
" Cuối cùng Kỳ Duyên đã hiểu vì sao không thể gọi dì là mẹ, bởi vì nếu như một đứa con
đi thích mẹ của mình là chuyện rất kinh thiên động địa. Kỳ Duyên không dám nghĩ đến, cũng may chưa từng gọi mẹ "
Bức thư thứ tư:
" Kỳ Duyên vừa thổi nến sinh nhật năm 14 tuổi, vừa rồi dì đã hỏi Kỳ Duyên thích gì nhất.
Cái gì dì cũng cố gắng tặng, chỉ cần không quá đáng là được. Nhưng mà trùng hợp thế, thứ Kỳ Duyên muốn lại rất quá đáng, dì làm sao để tặng đây? "
Bức thư thứ năm:
" Ai cũng có bạn, ý nói là bạn trai bạn gái đấy.
Phải rồi, bước qua 15 tuổi có bạn là chuyện bình thường thôi. Nhưng Kỳ Duyên không thích đám người bọn họ, Kỳ Duyên thích dì
Tiểu Triệu '
Bức thư thứ sáu:
" Phải làm sao đây? Dì Tiểu Triệu chỉ tặng cho ba một chiếc đồng hồ, Kỳ Duyên đã đau lòng chết được. Ba ôm dì, Kỳ Duyên còn khó chịu hơn thi không được nữa "
Bức thư thứ bảy:
" Bước vào 16 tuổi, gần như đứng bên cạnh dì
Tiểu Triệu không còn sai lệch bao nhiêu nữa.
Không tới một năm, chắc chắn cao hơn dì.
Cảm giác được ôm dì từ phía sau, dì thấp hơn con một chút sẽ ra sao nhỉ? Nhưng mà mỗi lần Kỳ Duyên ôm dì, dì đều bộ dạng cưng nựng đó. Hệt như đang âu ếm một đứa trẻ, Kỳ Duyên không thích dì xem con là đứa trẻ"
Bức thư thứ tám:
" Mỗi đêm đều ngủ mơ, mỗi đêm đều nhìn thấy dì Tiểu Triệu trong bộ dạng xuân sắc đó. Chết rồi, tại sao có thể thế này. Cuối cùng Kỳ Duyên yêu dì hay chỉ thích những thứ không đứng đắn đó. Dì Tiểu Triệu, con sợ hãi sự ham muốn xấu xa đó của mình "
Bức thư thứ chín:
"Dì Tiểu Triệu, hôm nay đã chán ghét tôi rồi"
To be continue
#TB
Thông cảm nhoo tại tui đang ôn thi tốt nghiệp nên sẽ ra chap rất chậm a 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top