Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không tiêu đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào thế kỉ 24, khoa học kĩ thuật phát triển không ngừng nghỉ. Cùng với việc ấy, robot đã không ngừng cải tiến. Cho đến bây giờ sự cải tiến ấy đã đạt đến một sự hoàn mĩ, đó là những con robot mang hình dạng giống hệt con người, nó được gọi là búp bê người.
Một chàng thanh niên trẻ tuổi đẩy nhẹ cửa kính quán, anh ta chưa kịp phản ứng thì nhân viên cửa hàng đã nhanh chóng mời chào:
-Wào! Hai người đứng với nhau hệt như một bức tranh vậy.
Chàng trai trẻ ngập ngừng:
- Đây là...?
Nhân viên nhanh chóng đáp lời chàng trai với thái độ của một người làm việc chuyên nghiệp:
- Đây là sản phẩm mới nhập về Viola. Nó biết cười biết đi biết đứng, cũng biết nói chuyện. Mẫu này hiện tại đang vô cùng hot, cả cửa hàng tôi chỉ còn mỗi một con duy nhất.
- Cái này giá bao nhiêu?
- Một vạn nhân dân tệ.
Đây là một cái giá không hề nhỏ với một con búp bê người nhưng chàng trai không suy nghĩ nhiều về giá cả:
- Con búp bê này tôi sẽ mua.

Trong truyền thuyết, linh hồn con người sau khi chết sẽ hóa thành những bông tuyết màu bạc từ trên trời rơi xuống. Nếu như một ngày nào đó tôi chết đi, liệu có phải cũng giống như truyền thuyết, biến thành những bông tuyết bạc và bay xuống mảnh đất này?
Bỗng có tiếng xì xào làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
- Thấy người vừa đi ngang qua không?
- Đúng là đẹp trai thật đó a. Ganh tị với cô gái kia quá đi thôi.
Khuôn mặt tôi tối sầm lại trước những lời bàn tán. Cùng lúc ấy, có tiếng nói khẽ vang lên phía bên tai tôi:
- Chủ nhân, anh đang giận hả?
Quả là một con búp bê người tiên tiến, nó vừa nhìn thoáng qua tôi mà đã phân tích được trạng thái của tôi bây giờ rồi. Tôi lúc này còn đang quay cuồng trong cơn giận của bản thân nên đã liền trút cơn giận dữ lên con búp bê người tội nghiệp này:
- Ta đâu có giận... Đẹp trai thì sao chứ? Cũng đâu phải là của ta... Mi và ta cũng thế, Viola... Mọi thứ của chúng ta, đều thuộc về người khác... Tay của mi, chân của mi, và cả gương mặt này... Đều do người khác ban cho. Nhưng ta đang tự lừa dối bản thân trước cái sự thật tàn khốc này, ta cho ràng mình vẫn còn sở hữu được một chút gì đó của cỗ thân thể này, có lẽ chỉ là một chút cảm xúc hỉ nộ ái ố. Ta khác ngươi ở điểm đó Viola à.
Viola nở một nụ cười. Tôi biết và tôi hiểu thái độ phục tùng, nụ cười máy móc đó đều là những phản ứng vốn có của búp bê người. Cho dù vậy tôi vẫn mong chúng có thể có được cảm xúc và linh hồn giống tôi vậy.
Đi được một lúc, chúng tôi đã dừng chân trước cánh cổng lớn nặng nề đầy u tối. Tôi muốn chạy trốn khỏi nơi đây nhưng rồi vô thức tôi lại tự đưa bản thân về cái chốn u tối ấy. Tôi chầm chậm mở cánh cửa nặng nề và đứng đối diện cánh cửa là một người anh trông thì ân cần chu đáo nhưng ẩn sâu bên trong là một con ác quỷ chứa đầy chấp niệm với trần thế.
- Em đã về rồi ư.
- Anh, em về rồi, anh không cần phải lo lắng cho em đâu.
Phớt lờ đi lời nói của tôi, anh trai gằn giọng quát:
- Em đã đi đâu vậy Hilary! Hình như anh đâu cho phép em ra ngoài?
Cảm xúc của tôi dâng cao đỉnh điểm. Tôi hét lên cố cãi anh ta:
- Thế thì sao? Em không còn là trẻ con nữa.
Anh ta đảo mắt qua Viola - con búp bê đang đứng bên cạnh tôi. Anh ta uy hiếp:
- Hừ! Mới sáng sớm đã lẻn ra ngoài, là vì con búp bê người này đúng không? Anh có nghe nói là búp bê người không có tình cảm, không biết khóc, cũng không biết giận. Nếu như thế́ anh cũng muốn thử xem điều đó có phải sự thật không?
Tôi hoảng hốt:
- Anh chờ chút! Đừng làm vậy. Em sẽ không chạy lung tung ra ngoài nữa! Anh đừng ra tay với Viola!
Mặt anh ta dường như cũng dịu bớt phần nào sự tức giận. Anh ta chuyển giọng nói nhẹ nhàng, ân cần. Điều đó khiến tôi vô cùng buồn nôn.
- Vậy sao? Là em tự nói đó. Hilary à em cũng chỉ là búp bê người của anh, đừng có nghĩ nhiều quá! Chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể làm ra cả đống Hilary để thay thế em. Nên nếu em không vâng lời, anh sẽ giết chết em!
Anh ta quay mặt bước vào trong căn phòng một lúc lâu tôi mới dám quay sang nói với Viola:
- Viola mi có nghe thấy lời anh ấy nói chứ? Đi theo ta, ta sẽ cho mi xem một thứ!
Viola hỏi tôi đầy máy móc:
- Đây là gì vậy chủ nhân?
Nói tới đây lòng tôi có chút chua xót:
- Đây là tấm ảnh quý duy nhất của anh ấy. Người trong ảnh mới là Hilary thật sự. Chứ không phải là ta. Ta chỉ là một vật thay thế, một vật thế thân, một búp bê không được xem trọng mà thôi. Ta chỉ...muốn tìm được một chỗ dựa vì tấm thân hoàn toàn bị phủ nhận dù chỉ là một tia hi vong thôi cũng được. Hãy trở thành chỗ dựa của ta. Ta biết ta đã quá kì vọng, nhưng...
- Chủ nhân...
Chưa kịp để Viola nói hết câu tôi liền nói tiếp:
- Cơ thể của ta khác với mọi người. Bởi vì ta là bản sao của người ấy. Không có ba, không có mẹ thậm chí ngay cả linh hồn còn không chắc nó thuộc về mình, ta giống như một con sói cô độc bị nhấn chìm trước sự ngoan cố của anh trai vậy. Bốn mươi năm trước, sau khi mất đứa em của mình anh ấy đã bắt tay vào việc nghiên cứu người bản sao. Trải qua vô số lần thất bại và cố gắng. Từ việc bồi dưỡng một tế bào bé xíu để hình thành một cơ quan nội tạng, đến việc hình thành được cơ thể ta lúc này. Thế nhưng sau tất cả anh ấy vẫn không công nhận ta. Điều ta muốn bây giờ chỉ đơn giản là anh ấy sẽ nhìn vào ta, lắng nghe ta, cảm nhận ta và công nhận ta.
- Tôi không hiểu chủ nhân nói gì cả. Tôi là một búp bê người sống để phục tùng chủ nhân. Nếu đây là những điều mà anh muốn, tôi sẽ thực hiện giúp anh!
Tôi đau đớn nhắn ước mong của bản thân với Viola
- Vậy ta phải nhờ mi một việc. Khi ta mất hết tự chủ, không còn là ta nữa xin mi hãy giải phóng cho Hilary, Viola xin hãy giết chết anh ta.
- Vâng.
- Cảm ơn mi Viola.
Có lẽ Viola sẽ giống như chiếc chìa khóa mở cửa và giải phóng tự do cho tôi vậy.
Bỗng nhiên anh ta đến và đưa tôi đi. Chắc đây giây phút cuối cùng mà tôi sống trên cõi đời này rồi. Hilary anh sắp được lấy lại cái tự do vốn có của anh rồi. Tôi đã không còn tiếc nuối ở trên cõi đời này nữa chỉ mong rằng anh và tôi có thể hóa thành bông tuyết để lặng lẽ tung bay trên bầu trời tự do.
Một nụ cười chỉ thoáng chút xuất hiện trên gương mặt của Hilary.

- Đây là sở nghiên cứu hả anh? Tại sao lại dẫn em và viola đến?
Tôi chỉ giả vờ hỏi chứ thực chất tôi đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Ngày mà tôi bị bắt ép để trở thành Hilary thực thụ, ngày mà tôi đánh mất đi chính bản thân mình.
Anh ta nói với giọng ân cần:
- Hilary em ngồi vào đây đi. Lâu rồi anh chưa kiểm tra xem thân thể em có gì hư hỏng hay không.
Tôi làm theo những gì anh ta dặn dò một cách ngoan ngoãn giống như đứa em Hilary của anh ta. Khi tôi ngồi vào cỗ máy ấy, chiếc mũ ngay lập tức kẹp vào đầu. Một cảm giác ê buốt nhanh chóng chạy từ đầu rồi lan ra toàn bộ cơ thể tôi. Theo bản năng tôi hét lên:
- A! Đau! Đau quá! Anh ơi sao lại đau thế?
Máu của tôi bắt đầu chảy từ hai bên thái dương rồi kéo dài xuống chảy từng giọt xuống nền nhà.
- Đừng sợ. Hilary! Đây chỉ là mấy chục sợi dây cáp thần kinh cùng lúc đưa vào não em thôi!
Cái gì chứ! Tôi không thể chịu được. Cầu mong Viola sẽ giải phóng cho tôi khỏi cơn đau cầu này càng sớm càng tốt. Xin cô đó hay nhanh lên đi. Như thế này đâu khác gì địa ngục. Tôi thà chết chứ không chịu được cái cảnh giày vò về thể xác này đâu.
Anh ta an ủi tôi:
- Thả lỏng đi! Thả lỏng một chút sẽ bớt đau. Đúng rồi chính là vậy. Được. Em làm tốt lắm. Từ từ thôi cơn đau sẽ nhanh qua.

"BẮT ĐẦU QUY TRÌNH THAO TÁC XIN CHÚ Ý CHẤM DỨT NỬA CHỪNG SẼ ẢNH HƯỞNG ĐẾN TÍNH MẠNG!"

"Chương trình nhân cách con người đã thiết lập, bắt đầu đưa vào!"
Tôi không muốn điều đấy sảy ra. Không được không thể để nhân cách của mình bị thay đổi được. Tôi chống cự trong cơn đau đớn.
Anh ta cười lớn, một tiếng cười man rợ của một nhà khoa học điên rồ:
- Ha ha ha ha..... Chẳng lẽ em chưa từng hoài nghi, tại sao mà anh nghiên cứu bản sao con người bốn mươi năm rồi, nhưng vẻ bề ngoài vẫn là 23 tuổi sao. Bốn mươi năm trước khi Hilary bị bệnh chết, anh đã hạ quyết tâm làm nó sống trở lại. Khó khăn lắm mới nghiên cứu thành công, vì sự an toàn anh đã dùng bản thân để thí nghiệm. Anh đưa vào máy tính nhân cách của anh. Sau đó vì muốn hoàn hảo hơn, bản thân anh đã tự sát. Giờ sẽ đến lượt em! Chỉ cần đưa nhân cách Hilary vào não của em, Hilary sẽ sống lại.
Tôi đau đớn:
- Còn em? Em là gì của anh? Chúng ta đã chung sống với nhau mười mấy năm rồi đối với anh em thật sự không có ý nghĩa gì sao?
Anh ta cười khẩy:
- Đừng có ngốc! Nếu không có linh hồn Hilary, em chẳng qua chỉ là một vật thay thế, một cơ thể vô dụng thôi! Có gì không tốt khi nhân cách của Hilary thay thế cho em chứ? Chờ đến khi em trở thành Hilary thật sự, anh sẽ cho em tình thương trọn vẹn của một người anh trai hoàn hảo!

" Bắt đầu đưa nhân cách của Hilary"

" Việc đưa vào bị từ chối. Hãy điều chỉnh sóng não người nhận."

- Đừng chống lại Hilary nếu không chấp nhận em sẽ chết đó!"

" Đưa vào một lần nữa"

Tôi là một người còn sống tôi không muốn cứ thế mà biến mất. Ý chí của tôi đã chiến thắng cỗ máy không tình cảm ấy.

" Thất bại! Việc đưa vào lại bi ̣từ chối. Bíp bíp... chú ý người nhận đang trong trạng thái hôn mê."
- Hứ! Lãng phí thời gian vô ích. Hilary đợi em tỉnh dậy em sẽ là đứa em bé bỏng của anh!
Bỗng từ đâu vang lên tiếng tự hủy của máy tính. Anh trai hốt hoảng:
- Mi đang làm gì vậy? Không được ấn cái nút đó! Nếu ấn vào Hilary sẽ biến mất.
- Tôi phải hoàn thành nguyện vọng của chủ nhân, giải phóng Hilary!

"Bíp! Mệnh lệnh đã được thay đổi. Bây giờ loại bỏ mạng sống của người nhận."

Trước khi biến mất khỏi thế gian tôi đã lựa chọn cách thức khiến anh ta phải hối hận cả đời. Đó là cái giá phải trả sau khi anh ta đã giam giữ linh hồn của chính em trai mình, cướp lấy sự tự do vốn có của Hilary.

Trong truyền thuyết, linh hồn của con người được chuyển thể từ bông tuyết màu bạc. Khi người ta chết đi sẽ hóa thành những bông tuyết ấy, lặng lẽ bay trên bầu trời tự do, mênh mông.
Cùng lúc ấy bầu trời có tuyết rơi, nó mang một màu bạc. Cơn mưa tuyết này...là vì ai mà rơi nhỉ?
Ta chỉ muốn tìm một chỗ dựa. Trong cái thành phố lãnh lẽo, bất an này, đi tìm chỗ dựa cho linh hồn, cho dù là một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng được. Có lẽ là tôi ao ước quá xa hoa nhưng hay để tôi được mơ thấy tia sáng sau cùng này, để tôi được ôn ấp niềm hi vọng mà con người không thể phát hiện ra như những bông tuyết bạc từ từ tung bay một cách lặng lẽ...
THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top