Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

khởi đầu. Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tương lai thật đen đủi và đầy đau thương làm sao, tại sao lại như vậy? Tại sao ai cũng phải ra đi chứ? Thanh xuân? Niềm vui? Kỉ niệm? Họ còn chưa được trải nghiệm, hưởng thụ mà lại ra đi sớm rồi..
Nhiều người nói rằng, tương lai không thể thay đổi, phải chấp nhận sự thật và đừng hy vọng những điều vô lý..
Thật nực cười làm sao khi ai cũng tin vào điều đó, nhưng đối với Hanagaki thì không.. Tương lai có thể Thay Đổi
Đơn giản vì cậu là người du hành thời gian. Mọi người không nhầm đâu, thực sự đã có người du hành thời gian, thay đổi những số phận bi thảm của những người xung quanh mình..

Hanagaki Takemichi..

Quay về quá khứ thay đổi tất cả, bao nhiêu công sức, nổ lực cuối cùng cũng được đền đáp. Tương lai dù vẫn đi theo 1 con đường tối nhưng nó vẫn tốt hơn, chả có ai phải ra đi, chả có ai phải khóc, chịu đựng những đau khổ cả. Tất cả đều có 1 lối đi sự nghiệp riêng, từ tương lai đau khổ, trở thành tương lai xứng đáng mang cái tên HẠNH PHÚC. Có người thì là giáo viên, người mẫu, quản lý tiệm xe mô tô, nhà thiết kế thời trang, nhân viên cửa hàng thú cưng, ông chủ tiệm mì, vân vân rất nhiều..

Vậy thì sau khi thay đổi được tương lai.. Hanagaki Takemichi giờ thế nào nhỉ?
Hừm.. Cậu ấy hiện tại..
Đang sống 1 cuộc đời phải nói là sướng như trên mây, vạn người ghen tị, ao ước đấy.
Được mọi người yêu thương, chăm sóc, bảo vệ 24/24. Muốn gì thì được nấy, sung sướng, hạnh phúc, chả lo âu, sợ hãi gì..
Cho dù.. Cậu ấy được hưởng những điều đó bởi 1 tổ chức tội phạm khét tiếng..


1 phen hú hồn đây, Takemichi ở với tội phạm ư? Không lo lắng, sợ hãi sao? Bộ cậu ấy chưa nghe gì về tổ chức tội phạm khét tiếng nhất Nhật Bản mang cái tên Bonten (Phạm Thiên) à?
Giết người
Mại dâm
Gian lận
Buôn hàng cấm
Rất nhiều những hoạt động Phạm pháp, kể cả cảnh sát cũng phải bó tay khi điều tra về tổ chức này. Vậy mà Takemichi nhà ta vẫn thản nhiên sống cùng họ???


"Họ đối xử rất tốt với tôi! Lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, chăm sóc, yêu thương tôi!!"_Takemichi

"Chỉ trừ 1 người, tôi có cảm giác người đó không hề ưa tôi.."_Takemichi


______________________________________




"Takemichi, giơ chân cao lên 1 chút.."_Mikey

"A.. Được! "_Takemichi
Nghe theo chỉ dẫn của người kia, cậu cố giơ chân cao nhất có thể, nhưng vì không giữ được thăng bằng, Take liền ngã xuống đất..

"Ah!!"_Takemichi

"..."_Mikey

"Mikey-kun.. Khó quá.."_Takemichi
Gương mặt bất lực, gần như nức nở liền hiện lên. Trông cậu thật đáng yêu làm sao, ai mà nhìn thấy cũng phải vào nựng cho mấy cái

"Mikey-kun làm mẫu cho tôi thêm 1 lần nữa đi.."_Takemichi

"Hazz.. Có thế cũng không làm được, cứ như vậy thì làm sao cậu biết cách đánh nhau để tự vệ đây?"_Mikey
Thở dài nhìn người mình thương ngồi dưới đất, anh gương không tý cảm xúc gì giơ chân lên đá thật cao, dùng lực đá gãy tấm gỗ trước mắt.

"Ohhh!! Mikey-kun giỏi quá!!"_Takemichi

"Ngồi đó khen ngợi làm gì? Đứng dậy tập lại đi"_Mikey

"Không làm được, tôi kêu thằng Dừa cắt tiền tiêu vặt của cậu đấy.."_Mikey

"HẮT XÌ!!!"_Kokonoi




Takemichi dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Mikey, cậu cứ thế tập luyện đánh, đấm, đá không ngừng. Cơ thể rã rời, xương bên trong như muốn gãy vỡ vụn ra. Take muốn xin Mikey nghỉ giải lao 1 chút nhưng không được, nhìn ánh mắt đáng sợ, đầy sát khí của anh, cậu liền xanh mặt, nhanh chóng nghe lời..




"Boss.."_Sanzu

"Đến giờ họp rồi.."_Sanzu

"..."_Mikey
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Sanzu rồi quay mặt lại nhìn Takemichi. Tên tóc hồng với 2 vết sẹo bên miệng, khỏi cần nói cũng biết đó là No.2 của Bonten. Hắn nhìn vị vua của mình không nói lời nào thì lập tức cúi đầu rồi rời đi. Còn không quên ngó lại nhìn Mặt Trời nhỏ Takemichi đang vất vả luyện tập..

"Tôi phải đi họp rồi. Ở đây tập luyện đi, trước khi tôi về, cậu phải thành thạo được những bài tôi dạy đấy HANAGAKI TAKEMICHI.."_Mikey
Nhấn mạnh tên cậu, anh nhìn Take bé bỏng bằng 1 ánh mắt vừa thương vừa đe dọa.

"Ahhh!! Mình sẽ bị Mikey phạt mất!!! Làm sao mình có thể thành thạo được những bài cậu ta dạy đây!!"_Takemichi
Cậu ôm đầu la hét, gương mặt bất mãn, nước mắt lăn dài 2 bên má.

"Takemichi.."_???

"Hửm..? Kakucho? Sao giờ còn ở đây, không họp à? "_Takemichi

"Tôi thăm em không được sao?"_Kakucho
Anh cười nhẹ, đi lại gần Takemichi xoa đầu. Kakucho nhìn gương mặt cậu trông mệt mỏi, quần áo ướt đẫm mồ hôi mà không khỏi thương xót. Rút từ trong túi cái khăn tay, lau mồ hôi cho Take. Anh đưa cho cậu chai nước mà mình đem theo, Takemichi từ giây phút đó coi Kakucho như 1 vị cứu tinh, nhận lấy chai nước, cậu liền uống mạnh 1 hơi

"Uống từ từ thôi, Takemichi!"_Kakucho

"Cảm ơn cậu Kakucho!"_Takemichi

"Em tập luyện chắc mệt rồi nhỉ, sao không về phòng nghỉ?"_Kakucho

"Không được đâu, tôi phải tập luyện cho xong mấy bài Mikey-kun dạy cho. Tôi không muốn bị cắt mất tiền tiêu vặt đâu.."_Takemichi

"Nhưng tập nhiều quá sẽ kiệt sức đấy."_Kakucho

"Không sao đâu, cậu mau đi họp nhanh lên!! Mọi người đang chờ đấy!!"_Takemichi

"Ừ.. Đừng cố quá nhé, Takemichi."_Kakucho
Hôn lên trán người thương, Anh tạm biệt Take, quay người rời đi.


Vài tiếng trôi qua, Takemichi vẫn tập luyện, cứ giơ chân lên, cố gắng cho thật cao, dùng lực đá gãy tấm gỗ trước mắt. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cơ thể cậu bắt đầu có triệu chứng đau nhức, nhưng Takemichi vẫn cố gắng không ngừng nghỉ. Cậu biết bản thân mình quá yếu, quá vô dụng, không thể để người khác che chở hoài được. Dù cho có khó khăn, khổ sở đi chăng nữa, Takemichi vẫn luôn giữ trong miệng mình 1 câu để cổ vũ bản thân không được bỏ cuộc..


"Không được bỏ cuộc.."_Takemichi


______________________________________


"Buổi họp kết thúc.."_Mikey

"Họp xong rồi, anh em ta đi mua chút đồ cho Takemichi cưng thôi~"_Ran

"Mua đồ ăn vặt và mấy cuốn truyện tranh được rồi. Mua nhiều quá, em ấy không đọc, ăn hết đâu."_Rindou

"Boss, tài liệu.."_Kakucho

"Để sau. Tao có chút việc.."_Mikey

"Sao Boss trông vội vậy?"_Kokonoi

"Ai biết"_Takeomi, Mocchi

"..."_Sanzu
Im lặng cắn thuốc rồi đi theo Mikey

______________________________________


"..."_Mikey
Đôi mắt mở to, gương mặt hiện lên sự bất ngờ, như không tin vào mắt mình. Kẻ đứng đằng sau anh cũng đâu vừa, biểu cảm ngạc nhiên, nhìn bóng dáng của 1 cậu trai mái tóc đen nằm bất động phía trước..

"Ta.. Takemichi?"_Mikey
Đi lại gần cậu, anh ngồi xuống lay người Take dậy, nhưng giờ trông cậu chả khác gì 1 thi thể chết nằm bất động cả.

"Cậu ấy.. Chết chưa?"_Mikey

"Chỉ ngất thôi, Boss đừng lo"_Sanzu
Cố gắng nhịn cười vì câu hỏi đầy vô lý, ngốc nghếch của Vua. Hắn khàn giọng, trả lời sau cho thật ngầu và tự nhiên nhất.

"Vậy à.."_Mikey
Bế Takemichi trên tay, anh đi thẳng về phòng mình, hoàn toàn không để ý người thuộc hạ mái tóc bóng hồng đằng sau..

"Hôm nay vất vả rồi, Takemichi.."_Mikey




End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top