Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap36

" em... em biết anh là ai không...?" Dương Ngôn chỉ vào mặt mình, nói với giọng thấp thỏm.
Anh Dạ nhíu mày: " nếu em nói không thì sao?".
" thì thì...um.!?!?" Dương Ngôn đang muốn nói thì bỗng dưng miệng cậu bị một bàn tay chặn lại.
Nạp Đĩnh Nghi trợn mắt với Dương Ngôn, ám chỉ rằng nếu anh nói linh tinh là em băm anh ra đấy!
Đĩnh Nghi quay lại cười với Anh Dạ:        " haha... không có gì đâu, đừng để anh ấy nói nữa, đau tai lắm...!".

Nhìn thấy Nạp Đĩnh Nghi, cô mới mơ hồ nghĩ lại được điều gì đó: " Đĩnh Nghi mình mơ hồ thấy được chúng ta đã bị ám sát... cậu... cậu không sao chứ?".

Nạp Đĩnh Nghi khựng người lại, cô nên nói thế nào mới được đây...
" ám sát? Có ám sát gì à?" Du Giai Kỳ lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Nạp Đĩnh Nghi.
Đĩnh Nghi lúc này mới nghĩ ra được câu trả lời: " đâu có ám sát gì đâu, lúc đó mình chỉ thấy cậu bỗng nhiên lảo đảo rồi ngất đi thôi...!".
" ngất đi...?" Anh Dạ ngạc nhiên, đầu cô vẫn hơi mơ hồ về chuyện lúc đó, cô chỉ nhớ rằng đã nhìn thấy một bóng xe ô tô từ xa... sau đó... càng về sau thì trí nhớ càng mơ hồ... mọi chuyện đều như bị một bóng mờ nào đó che phủ...
" Đĩnh Nghi nói đúng đấy, lúc anh tới đón hai em thì chỉ thấy em đang ngất trong tay Đĩnh Nghi thôi!" Dương Thần mỉm cười nói với Anh Dạ.
Nghe Dương Thần nói xong Anh Dạ mới tin hẳn, trong đây thì cũng chỉ có lời của Dương Thần và Du Du là luôn nói nghiêm túc... Dương Kiêu thì nói ít hành động nhiều nên không nói tới làm gì...!
Anh Dạ lại nhìn qua phía Du Du, ánh mắt của cô tập trung vào phần cánh tay đang được băng bó kia: " chị Du Du, chị bị làm sao vậy?".
Anh Dạ vội chạy hẳn xuống dưới rồi đi tới gần xem qua vết thương của Du Du.

Du Du lắc đầu: " không sao, chị bị ám sát thôi, viên đạn cũng chỉ là sượt qua, không đáng lo!".
Anh Dạ cau mày lại: " đây là lần đầu em thấy chị bị thương đấy...!".
" đã ở đây thì chuyện thương tích cũng chỉ là chuyện bình thường!". Dương Kiêu ngồi yên ở ghế lên tiếng.
Anh Dạ nhìn về phía Dương Kiêu, anh vẫn mang trạng thái lười nhác nhưng lại ngầu lòi đó nói với cô, Anh Dạ đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô mở to mắt: " tôi... trong mơ tôi hình như còn thấy anh hôn tôi...!!".
Dương Thần và Giai Kỳ quay phắt về hướng Dương Kiêu, chỉ thật là trong mơ thôi à, hay là lúc họ không có ở đây thì một chuyện gì đó hay ho đã xảy ra.
Ba người còn lại là Du Du, Dương Ngôn, Đĩnh Nghi lại cố nhịn cảm giác muốn la hét, không thể để cho Anh Dạ biết được lúc đó đã xảy ra những gì!

Dương Kiêu hơi cúi mặt quay ra hướng khác, anh cũng hơi... chỉ hơi hơi thôi, hơi hơi có chút hối hận vì đã làm điều đó trước mặt ba người Du Du: " là mơ... thôi!".
" may quá... nhưng là mơ thì tôi cũng muốn được như thế một lần đó, tôi đảm bảo rằng nếu Trạch Viễn không yêu tôi thì tôi chắc chắn sẽ chọn anh làm vợ!".
" làm vợ..?" Dương Ngôn ngạc nhiên.
" thì cũng như làm chồng đó...!" Nạp Định Nghi giải thích
Vậy là mọi chuyện lại cứ theo chiều hướng tốt mà đi lên, sự nặng nề trong lòng của họ đều đã được giải quyết khi Anh Dạ trở lại bình thường, cũng may điều của Dương Kiêu nói đã trở thành sự thật, sau khi tỉnh lại, Anh Dạ sẽ như không có chuyện gì xảy ra...

Và không ai để ý rằng người ngồi ở ghế trên khuôn mặt có hơi phiếm hồng... thậm chí trong ánh mắt còn có tia xấu hổ lướt qua.

——-
Sau ngày hôm đó, Anh Dạ vẫn như bình thường, nhân cách thứ hai cũng đã không xuất hiện nữa.
Du Du lần này đích thân chọn người theo bảo vệ Anh Dạ từ xa, không để cho chuyện ngày hôm qua tái diễn.

Anh Dạ tuy ngày ngày trong tâm trí vẫn xuất hiện sự lo lắng cho Trạch Viễn và cho ba cô nhưng điện thoại giờ không liên lạc được, nhắn tin cũng không trả lời, Du Du thì vẫn cố gắng trấn an cô... vì mọi chuyện của gia đình Anh Dạ cô đều đã chặn hết, không để một chút gì lọt đến tai Anh Dạ. Cô cũng không muốn Anh Dạ lại thêm nhân cách thứ ba thứ tư gì đó đâu.
Hàng ngày, Anh Dạ vẫn đều đặn học thêm kinh nghiệm từ Du Du, dù không biết lý do tại sao nhưng kinh nghiệm quản lý của Du Du chính là rất đầy đủ, học theo cô ấy chính là lựa chọn đúng nhất của Anh Dạ.

Tổ chức ngày một đi lên, cứ ba tháng hè là lại tiếp tục huấn luyện Anh Dạ và Nạp Đĩnh Nghi. Họ từ những cô gái nhát gan tay chói gà không chặt đã dần trở thành những thành viên lớn trong tổ chức của Dương Kiêu, là hai trong bảy trụ của tổ chức.

———-
Bốn năm sau.

Trong một nhà hàng kiểu Hoa sang trọng.
Nhà hàng đó đã được bao toàn bộ, ở đó chỉ còn những người đàn ông có máu mặt trong thành phố, người họ mặc áo Vest cao cấp nhưng sự bê tha trên khuôn mặt họ đã khiến cho bộ đồ trên người họ phải " đại hạ giá".
Phục vụ không dám tới gần, vì hầu như nhà hàng chỉ dùng phục vụ nữ nên họ sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn với bản thân của chính họ.
Bỗng nhiên một cô gái có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp bước vào, đôi mắt được trang điểm trông thật diễm lệ mê hồn, người cô mặc bộ sườn xám ngắn cũng kiêm là đồng phục của nhà hàng, mái tóc cô được búi gọn lên, chỉ để phần mái dài phía trước được buông xoã làm tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ trên gương mặt cô.
" cô là người mới à? tôi chưa thấy cô ở đây bao giờ!" Một phục vụ nữ hiếu kì lên tiếng.
Rồi những cô gái còn lại cũng gật đầu phụ hoạ theo, đúng là chưa thấy cô gái này bao giờ, với nhan sắc này thì chắc chắn họ không nhầm được.
Cô gái kia hơi mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu: " đúng vậy, tôi là người mới, cứ gọi tôi là Tần Dạ, mà hình như phía trên đang gọi mấy cô lên làm gì ấy!".
" gọi lên..? Nhưng chúng tôi đang phải phục vụ....!" Phục vụ nữ khác trả lời.
Tần Dạ ồ lên một tiếng: " là phục vụ những vị khách quý phía sau?".
Nhưng cô gái đều ái ngại gật đầu, nói là phục vụ nhưng họ cũng chỉ dám bê đồ ăn ra rồi chạy ngay vào, hoàn toàn không dám đối mặt với họ tới năm giây...
Bỗng nhiên có tiếng gọi phục vụ của một người đàn ông nào đó khiến họ giật mình, họ quay ra nhìn những người đàm ông đó, sự bê tha cộng bê tha của những người đàn ông kia đã khiến họ sợ phát khiếp, hoàn toàn không dám ló mặt ra ngoài.
Tần Dạ đột nhiên cười nhẹ: "phía trên kêu tôi xuống đây đồng thời cũng gọi các người lên, nếu chậm trễ có thể bị đuổi việc đó nha~".
Họ như nghe được câu cứu tinh, vội cảm ơn rồi chạy khỏi căn phòng 'bê tha' kia, thế nhưng trên ánh mắt của họ  lại loé lên vẻ khinh thường, cứ thế nhận lời xuống phục vụ mấy tên máu mặt kia cộng thêm nhan sắc kia nữa khiến họ nghĩ rằng Tần Dạ đang muốn dùng ' quy tắc ngầm' trong ngành phục vụ...

Tần Dạ hít một hơi nhẹ nhàng rồi từ từ bước vào, trên môi vẫn giữ một nụ cười quyến rũ không ngớt. Những người đàn ông thấy phục vụ vào chậm liền chưng bộ mặt gằn lên giận dữ:
" nhà hàng này làm ăn kiểu gì vậy!!? Phục vụ....!".
Chưa nói hết câu, người đàn ông bỗng ngớ ra khi nhìn thấy Tần Dạ đang bước vào, trên khuôn mặt lại thêm một vẻ dâm dê thèm thuồng nhan sắc của cô.
Tần Dạ tới gần khẽ cúi đầu: " thật xin lỗi vì sự chậm trễ của tôi!".
Người đàn ông kia vội vàng xua tay: " không sao... không sao, nhà hàng có tâm như vậy là được rồi Haha!".
Thấy biểu hiện lạ của bạn mình, những người đàn ông còn lại cũng quay ra, ngay lập tức trên mặt họ chính là sự thèm khát nhan sắc của Tần Dạ

———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top