Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap37

" thật thứ lỗi cho tôi đã phục vụ các ngài chậm trễ~ các ngài cần thêm gì nào?" Tần Dạ híp mắt mỉm cười thật đẹp với họ
Một người đàn ông khuôn mặt thèm thuồng nhìn một lượt Tần Dạ từ trên xuống dưới, ông ta nở một nụ cười dâm tà: " ngủ một đêm với ông đây, ông đây sẽ cho cô ăn sung mặc sướng!".
Đám đàn ông còn lại cũng hưởng ứng theo: " thêm cả ông đây nữa, chắc chắn tôi sẽ cho cô con số mà cô mong muốn!"
Tần Dạ hơi nghiêng đầu đầu suy nghĩ, cô bỗng tiến tới chỗ ngồi của người đàn ông vừa mới lên tiếng.
Tần Dạ cúi người xuống, ghé sát vào tai người đàn ông: " tôi muốn có một số sáu, tương đương với sáu mạng người các ông!".
Người đàn ông vừa còn đang mơ hồ cười cợt liền trợn mắt gạt Tần Dạ ra.
Tần Dạ nhanh chóng lùi lại, trên mặt cô vẫn giữ ý cười mê hồn, tay dần vén vào phần đùi bên phải mà nhanh chóng rút ra một khẩu súng ngắn.
Đám đàn ông lúc này mới hốt hoảng lùi về phía sau vừa la hét vừa tìm đường chạy ra phía cửa.
Tần Dạ lên nòng súng rồi ngắm thẳng vào người đàn ông đang chuẩn bị chạy khỏi bàn.
Đoàng!
Tiếng súng to lớn vang lên khiến họ chỉ dám cử động chậm rì rì, miệng vẫn lẩm bẩm xin tha.
" con số tôi mong muốn chính là số sáu... ừm, là sáu mạng người!".
Tần Dạ nói xong liền bóp cò liên tục. Năm phát súng liên tiếp vang lên đều trúng vào đúng chỗ hiểm của năm người đàn ông.
Thấy cả năm người đều đã nằm im, Tần Dạ giơ cổ tay trái lên, ở đó có đeo một chiếc vòng và trong đó có máy liên lạc cỡ siêu nhỏ.
" Lam Tình, tới đón mình đi!"
Một tiếng nhỏ từ trong chiếc vòng phát ra: " tới liền!".
Nghe xong câu trả lời, Tần Dạ mới quay người đi về hướng cửa, vừa đi cô vừa phá làn tóc đen đang được búi gọn xoã hết ra sau lưng, đeo bông tai và vòng cổ ngọc lên cổ. Tới gần cửa, cô cúi xuống lôi từ sau cửa ra một đôi giày cao gót rồi đeo vào, Tần Dạ tiếp tục đi hướng ra cửa chính, tay cô luồn vào trong kéo vạt váy bộ sườn xám đang mặc xuống qua đầu gối, xé những hoa văn dán ở trên phần áo ra, tô làn son đậm hơn một chút xong cũng là lúc cô đi tới cửa chính.
Giờ Tần Dạ trông như một tiểu thư vô cùng quý phái đang từ từ bước qua cửa, trên khuôn mặt không hề tỏ ra một tia sợ hãi nào, như việc mới xảy ra kia không phải là cô làm.
Bỗng có tiếng phanh xe vang lên.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ được phanh lại gần sát với Tần Dạ.
Tần Dạ mở cửa xe thong thả ngồi vào ghế. Ngay khi cô đóng cửa lại, phía trong nhà hàng liền có tiếng báo động và cả tiếng la hét của nhân viên trộn lẫn với nhau.

Chiếc xe thể thao màu đỏ kia nhanh chóng quay đầu phóng vụt đi, bỏ lại những tiếng ồn phía sau lưng...
Ở ghế lái xe, Du Lam Tình một thân mặc đồ đen, chỉ có mái tóc vàng được cắt ngắn thả tự do và khuôn mặt đã có nét trưởng thành xinh đẹp kia là nổi bật hẳn lên.
Du Lam Tình một tay đặt lên vô lăng, một tay chống lên cửa sổ xe ô tô, đôi mắt thi thoảng lại liếc qua phía Tần Dạ.
" thấy đẹp lắm à?" Tần Dạ lên tiếng.
" đẹp, đẹp lắm, biểu cảm cũng đẹp, mình thấy cậu về nước làm diễn viên cũng được đấy Anh Dạ~" Lam Tình Nghi đáp lại.
Anh Dạ cười một tiếng, tuy mỗi lần làm một nhiệm vụ cô đều dùng một tên khác, nhưng từ 'Dạ' ở phía sau vẫn không bao giờ đổi, thế nên chỉ cần vụ ám sát có nghe tới chữ ' Dạ' ở phía sau thì tất cả đều biết là cùng một người làm.

Chiếc xe tiến thẳng về nơi tập trung giữa khu ổ chuột. Dường như nơi đó đã được cải tạo lại, mỗi căn nhà nhỏ xung quanh đều đã được sửa sang, căn nhà to nhất ở giữa cũng đã được tân trang lại đẹp đẽ và có sức sống hơn.
Xe tiến thẳng vào sân, Anh Dạ cùng Nạp Đĩnh Nghi đồng thời bước ra khỏi xe.
Ngay lập tức từ trong nhà liền có một bóng người phóng ra:
" chị Du Dạ, hôm nay chị lại cướp mối làm ăn của em rồi!!".
Dương Ngôn hét lớn với Anh Dạ, Anh Dạ nhíu mày bịt tai lại rồi lên tiếng: " là họ thuê tôi chứ tôi có cướp của ai đâu?".
Nạp Đĩnh Nghi cười nhếch với Dương Ngôn, cô đi tới gần vỗ vỗ vai cậu:           " aizz... anh và tiểu Dạ tuy cùng nhau tham gia vào bảng sát thủ nhưng tiểu Dạ lại được thuê nhiều hơn, chẳng phải là do anh kém sắc quá nên mới không được thuê à?".
" con nhóc não ngắn này, em nói ai kém sắc hả? Anh đây chính là một mĩ nam siêu đẹp trai được cả thế giới ngầm công nhận đấy nhé!".
" chưa từng nghe qua..." Nạp Đĩnh Nghi híp mắt lắc đầu: " nhưng em chắc chắn là do anh quá yếu!".
Dương Ngôn trầm mặt, anh liền lơ qua Anh Dạ mà đi hướng tới Nạp Đĩnh Nghi: " cánh ngày càng cứng nên em cũng muốn phản anh đúng không...?".
Vừa nói xong, anh ngay lập tức tung quyền về hướng Nạp Đĩnh Nghi.
Đĩnh Nghi né khỏi quyền của Dương Ngôn, cô cũng lập tức đánh trả lại.
Anh Dạ thở dài, hai người này lúc nào cũng thế, hết chịu nổi mà.

Cô không để ý tới hai người kia nữa mà tiến tới mở cửa bước vào nhà.
" tiểu Tần Dạ~" Du Du đang chân này vắt lên chân kia ngồi dựa vào sofa, tay cầm điện thoại đang truy cập một bài báo giơ giơ về phía Anh Dạ.
" chắc là mấy phục vụ rồi." Anh Dạ cười thật tươi với Du Du.
" em vẫn là nhân từ với nữ giới thật đấy." Du Du lại quay điện thoại trở lại rồi lướt lướt đọc bài báo: " camera ở đường hành lang đều đã bị phá, duy nhất camera trong phòng sáu nạn nhân là còn hoạt động bình thường, nữ phục vụ từ trong phòng đi ra phía ngoài và biến mất, và giờ thì biến thành một tiểu thư nhìn vô quý phái~".
Anh Dạ đi tới ngồi xuống một cái ghế gần đó, cô hơi nghiêmg đầu nhìn chằm chằm Du Du: " hôm nay có tin gì của nhà em không?".
Du Du khựng lại trong nháy mắt, cô liền lấy lại tâm trạng bình tĩnh rồi hơi lắc đầu: " vẫn chưa...".
" vậy à....". Anh Dạ không lấy làm lạ, cô hỏi tiếp Du Du: " Dương Kiêu đâu chị?".
" anh ta đang trên..." Du Du chưa nói hết đã bị một giọng nói khác xen vào.
" tìm tôi?"
Dương Kiêu đi xuống từ trên cầu thang, đôi mắt thoáng qua ý cười.

Anh Dạ thấy Dương Kiêu liền đơ người  chớp chớp mắt, sau mấy năm tại sao anh ta lại càng ngày càng đẹp trai hơn vậy..
Đợi tới khi Dương Kiêu đã yên vị xuống chiếc ghế rồi Anh Dạ mới nói:       " tôi đã chuẩn bị lời này cũng phải từ mấy ngày trước rồi, tôi..." Anh Dạ ngắt câu rồi hơi ngập ngừng, hít sâu một hơi rồi cô mới nói tiếp: " tôi muốn về nước!"
"..."

" cái gì về nước, cậu đang nói gì vậy Anh Dạ!?" Nạp Đĩnh Nghi mở sầm cửa nói lớn.
" chẳng phải chị nói sẽ ở đây làm chị của em mãi mãi sao?" Dương Ngôn cũng chen vào nói theo Nạp Đĩnh Nghi.
" tôi nói bao giờ?" Anh Dạ ngạc nhiên, sau một trận cá cược đua xe thì Dương Ngôn phải gọi Anh Dạ là chị thì đúng, nhưng mãi mãi ở đây thì cô nói bao giờ?
Du Du đã ngồi thẳng người, khuôn mặt nghiêm trọng nhìn Anh Dạ: " em không thích ở đây à?".
Anh Dạ lắc đầu: " không phải là em không thích, vì đã năm năm rồi em không có chút liên lạc gì với người nhà, em thật sự rất lo..!".
Mỗi tháng cô đều cố gắng nhờ người hỏi thăm nhưng đều là không có kết quả gì, tổ chức của Dương Kiêu là một tổ chức lớn vậy mà cũng không thể tìm được tới một thông tin... trừ phi đã có người làm gì đó.
Anh Dạ tuy có nhờ Du Du tìm nhưng cô cũng nghi ngờ Du Du đã ngăn chặn thông tin, khiến cô không thể tìm ra chút gì.
" là vậy sao...?" Du Du thở dài, trong năm năm qua, phía nhà Anh Dạ có quá nhiều điều xảy ra mà cô không hề nói một chữ với Anh Dạ, cô cũng biết hẳn là Anh Dạ đã nghi ngờ cô.
" cô chắc chắn rồi chứ?" Dương Kiêu hỏi Anh Dạ.
Anh Dạ gật đầu chắc nịch: " tôi nghĩ kĩ rồi!"

———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top