Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16: TÔ MEO MEO CHỐNG NẠNH: "MUA!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến lúc về nước, meo meo vẫn không vòi được "thơm thơm".

Đã không được thơm thơm, lại còn bị dạy dỗ chuyện giữ khoảng cách xã giao.

Những lúc đó, Tô Lâm Thanh sẽ biểu diễn màn meo meo biến hình ngay tại chỗ, đầu nhét xuống dưới đệm ngồi, mông dẩu lên cao, hai chân sau duỗi thẳng thò ra ngoài ghế sofa.

Anh lảm nhảm tùy thích, nghe lọt là tui thua!

Diệp Hiệt từ lải nhải chuyển sang vuốt ve chân mèo rồi đuôi mèo.
Anh thất bại hoàn toàn, kế hoạch sụp đổ.

Quả thực là một con mèo không thể nghe lời dạy bảo.
(Lụ cừi mịt mõi của bá tổng.jpg)

Diệp Hiệt hỏi:
"Em nói không nên liên tục hoán đổi hình dáng, vì nhân tính sẽ bị meo tính ảnh hưởng mà?"

Tô Đại Bạch: "Meo!"
Đúng vậy, thì sao chứ!

Diệp Hiệt: "..."
Hối hận vì đặt sai câu hỏi với một con mèo.

Ở sân bay, cuối cùng Tô Lâm Thanh cũng có thể kiêu hãnh kéo Diệp Hiệt xuống lối đi hành khách thay vì phải chịu đựng trong hộp vận chuyển thú cưng.

Diệp Hiệt rất lo lắng:
"Theo sát anh, đừng chạy lung tung."

Tô Lâm Thanh:
"Được, không vấn đề, tui đi cửa hàng miễn thuế mua sắm!"

Diệp Hiệt:
"Muốn mua gì thì về nhà mua. Chúng ta không cần miễn thuế."

Là sếp tổng, anh không bao giờ mua hàng miễn thuế.
Đây là sự đóng góp mà một người giàu có nên làm cho đất nước.
Giàu có, phóng khoáng, sếp tổng chọn lối đi riêng, mua đồ thuế cao.

"Nhưng tui muốn ghé thăm cửa hàng miễn thuế ở sân bay!"
Tô Lâm Thanh vẫn kiên trì:
"Cư dân mạng nói rằng cửa hàng miễn thuế ở sân bay là điểm tham quan nhất định phải ghé khi đi du lịch nước ngoài!"

Sếp Diệp không hiểu.
Anh thực sự không hiểu được mạch não của đám cư dân mạng này.

Sao các cửa hàng miễn thuế ở sân bay lại là điểm tham quan không thể bỏ qua? Tham quan gì ở một dãy cửa hàng chứ?

Nhưng Tô Lâm Thanh đã bị cư dân mạng đầu độc, cho dù chẳng hiểu, anh cũng đành dẫn cậu đến khu vực cửa hàng miễn thuế.

Hai mắt Tô Lâm Thanh long lanh lấp lánh:
"Tui có thể mua không? Chúng ta vẫn còn tiền sao?"

Diệp Hiệt: "Mua."

Tô Lâm Thanh: "Vậy tui muốn mua gì liền hỏi anh, nếu như hết tiền, nhất định phải nói tui biết, đừng xấu hổ."

Diệp Hiệt: "Mua."

Tô Lâm Thanh lắc lắc cánh tay Diệp Hiệt:
"Tui nghiêm túc đấy."

Diệp Hiệt bất đắc dĩ: "Được."

Meo meo muốn mua gì mà anh không trả nổi chứ? Đánh sập cửa hàng miễn thuế ở sân bay làm thành tổ mèo à?

Tô Lâm Thanh mở danh sách đồ phải mua từ cửa hàng miễn thuế do cư dân mạng viết, hân hoan háo hức mua quà cho những người cậu quen biết.

"Gia đình Quân Ngự có một đứa nhỏ nên tôi muốn mua sữa bột cho nó. Sữa bột này được cư dân mạng giới thiệu là rất tốt!"

"Đừng mua, là rác rưởi. Sữa bột nhà Quân Ngự đắt hơn cái này."

Hai người bị nhân viên bán sữa bột nhìn chằm chằm.

"Triệu Mặc có bạn gái mới, mua nước hoa cho cô ấy được không? Cư dân mạng cho rằng loại nước hoa này rất đáng tiền."

"Đừng mua, cô ta chỉ dùng loại nước hoa đặc biệt của công ty chúng ta thôi."

Nhân viên bán hàng âm thầm khinh thường người nghèo keo kiệt khoác lác.

"Còn các sản phẩm dưỡng da và trang điểm thì sao?"

"Quá rẻ."

"Ò, đồ đắt tiền ở đâu?"

"Quá đắt để bán tại các cửa hàng miễn thuế ở sân bay."

Nếu không vì đạo đức nghề nghiệp, các nhân viên hướng dẫn mua sắm sẽ lén quay hai kẻ kẹt sỉ khoác lác này để cho cư dân mạng hành quyết công khai.

Người này đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, trông y như trộm, tâm sinh tướng, chắc chắn là một kẻ keo kiệt.

Thiếu niên xinh đẹp bên cạnh có mái tóc trắng và đeo kính áp tròng, tuy cũng đeo khẩu trang nhưng có vẻ là một người đơn thuần và hào phóng.

Đáng tiếc, thiếu niên tóc trắng có lẽ chưa tự chủ về tài chính nên chỉ có thể nghe lời lừa lọc của kẻ keo kiệt.

Cô gái hướng dẫn mua sắm thực sự không thể chịu đựng nữa. Cô mỉm cười đến trước Tô Lâm Thanh, nhét cho cậu một đống hàng mẫu:
"Muốn tặng thì cứ dùng hàng mẫu là được. Chị cho em một ít này."

Hai mắt Tô Lâm Thanh trợn to, lộ ra hai màu đá quý xinh đẹp:
"Thật sao? Có được không? Sẽ không gây phiền toái cho chị chứ?"

Âm cuối của Tô Lâm Thanh luôn mang thanh điệu như làm nũng.

Một người đàn ông bình thường nói kiểu đó sẽ gây buồn nôn.

Nhưng Tô Lâm Thanh không phải đàn ông. Cậu là mèo yêu giống đực, yêu tinh mê hoặc lòng người.

Tiếng "Chị" của Tô Lâm Thanh khiến má cô gái đỏ bừng, như thể có măng cụt mèo đang vân vê chơi đùa trái tim nhỏ bé của cô.

Ai không thích meo meo? Ai cưỡng lại mèo tinh?

"Không sao, đây là đồ dùng thử. Số lượng tôi tặng bạn nằm trong khả năng của tôi."

Nghe những lời này, một khách hàng gần đó tỏ ra bất mãn.
Tại sao không tặng tôi? Tôi cũng muốn...

Bác gái đang định kháy thì nhìn thấy đứa trẻ tóc trắng tháo khẩu trang xuống, mỉm cười ngọt ngào:
"Cảm ơn chị, nhưng tôi không thể làm phiền chị. Nếu những khách hàng khác nhìn thấy, họ sẽ đòi quà, chị sẽ gặp rắc rối.

Tô Lâm Thanh trả lại sản phẩm dùng thử, quay sang Diệp Hiệt nói:
"Tuy Quân Ngự và Triệu Mặc có thể sẽ gai mắt nhưng họ còn những người thân khác, và không phải họ hàng nào cũng sử dụng sản phẩm phiên bản giới hạn. Cứ mua một ít và họ có thể đưa nó cho người khác."

Tô Lâm Thanh nói xong có chút xấu hổ.
"Lúc trước, lúc trước đã nói anh đồng ý mới mua, nhưng, nhưng mà..."

Tô Lâm Thanh lục điện thoại di động trong túi, lấy ra một thẻ tiết kiệm từ ốp điện thoại, tự tin nói:
"Tôi sẽ dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm được. Không tính là vi phạm thỏa thuận ha!"

"Không tính."
Diệp Hiệt:
"Nhưng cùng loại sản phẩm, chất lượng hàng ở sân bay và trong trung tâm thương mại có thể khác nhau. Nếu em muốn tặng quà, về rồi mua là tốt nhất."

Lông mày của nhân viên hướng dẫn sắp dựng ngược.
Ai đây! Tôi thực sự muốn xé nát miệng anh ta!

Những khách hàng khác nghe được lời nói của Diệp Hiệt cũng lập tức lườm sang.
Người này là ai!
Tại sao phải ba hoa tại cửa hàng miễn thuế của sân bay?
Mua hàng ở trung tâm thương mại thì giỏi lắm sao?
Có ai chưa từng mua sắm trong trung tâm thương mại!

Tô Lâm Thanh nói:
"Sao lại thế? Cư dân mạng nói đều giống nhau. Ở đây còn có một chị gái xinh đẹp tốt bụng tặng đồ cho tui, tui muốn giúp cổ tăng doanh số!"

Tô Meo Meo chống nạnh:
"Chị ơi! Quầy chị phụ trách ở đâu! Em muốn mua đồ!"

Đôi mắt của cô gái đã biến thành hình trái tim.
Ôi Chúa ơi, cậu bé đáng yêu này từ đâu đến vậy!
Cô làm nhân viên hướng dẫn nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên suýt rơi nước mắt!

Bác gái vừa nãy định kháy người đã tỉnh táo lại sau khi bị vẻ đẹp của Tô Lâm Thanh mê hoặc, hít một hơi:
"Ôi chao, nhóc con này khôi ngô quá! Dì sống nhiều năm rồi, chưa thấy ai xinh trai như vậy. Bạn nhỏ này, có phải là một ngôi sao không?

Diệp Hiệt lập tức phủ nhận:
"Không, em ấy không phải là ngôi sao, sẽ không bước vào giới giải trí."

Bác gái liếc xéo Diệp Hiệt một cái:
"Tôi không hỏi cậu. Than ôi, không tham gia giới giải trí cũng được, giới giải trí loạn quá mà."

Bác gái lục lọi những thứ mình mua, lấy ra một đống hàng mẫu bị nhân viên nằng nặc nhét cho, dúi vào tay Tô Lâm Thanh:
"Đây! Đồ dùng thử thôi mà. Dì có đầy!"

Tô Lâm Thanh lắc đầu, chiếc khẩu trang lủng lẳng trên tai trái cũng đung đưa theo:
"Không, không, không, dì, cháu tự mua, thật sự không cần, dì tặng cho bạn nhảy đi."

Bác gái cười nheo mắt lại:
"Vì nhóc đẹp trai quá mà, dì thà tặng con còn hơn cho bạn nhảy. Con có thể chụp ảnh với dì không?"

Tô Lâm Thanh nhìn Diệp Hiệt.

Diệp Hiệt lập tức kéo cậu về phía sau, nhét trả hàng mẫu vào trong túi của bà:
"Không cần. Em ấy không thích chụp ảnh. Em muốn mua đồ mà. Quầy hàng ở đâu?"
Diệp Hiệt bộc phát khí thế sếp tổng ngang ngược khiến bác gái phải kinh ngạc.

"Hung dữ cái nỗi gì!"
Bác gái làu bàu.

Chồng lập tức kéo bà đi:
"Nào, đi thôi, nhanh lên, nhìn cái là biết côn đồ. Cẩn thận nó đánh cho!"

Diệp Hiệt, sếp tổng ngang ngược bị gắn mác lưu manh xó chợ:
"..."

Nhân viên hướng dẫn cũng tỉnh táo lại và nhanh chóng dẫn Tô Lâm Thanh đến quầy hàng hiệu mà cô phụ trách.

Những nhân viên khác chỉ biết nhìn cô với ánh mắt ghen tị.
Than ôi, tay tôi chỉ chậm có vài giây thôi! Thế mà cô ta đã hốt được khách quý!
Đáng ghét, tôi cũng muốn nghe thiếu niên xinh đẹp tóc trắng mắt hai màu gọi "chị ơi" với giọng ngọt ngào.

Uhuhu
Đây không chỉ là một thiếu niên xinh trai bình thường đâu, rõ ràng là một thiếu niên xinh đẹp hoàn mỹ long lanh lấp lánh xé sách bước ra.

Cô gái hướng dẫn sợ Tô Lâm Thanh không có đủ tiền nên chỉ cho cậu những loại rẻ nhất đang khuyến mãi, nói rằng những sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm này rất tiết kiệm chi phí và phù hợp làm quà tặng.

Tô Lâm Thanh cau mày, muốn lên mạng hỏi thăm.
Cậu nghe không hiểu, meo.

"Diệp Hiệt..."

Hiện tại không có đủ thời gian tra mạng. Nhóc con Tô Lâm Thanh đã quen lịch sự lễ phép đối với người lạ, không muốn để cô ấy phải chờ lâu, đành kéo góc áo Diệp Hiệt xin ý kiến ​.

Công ty của Diệp Hiệt chuyên về hàng xa xỉ, kinh doanh cả các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm cao cấp. Chắc hẳn anh biết mấy thứ này phải không?

Thấy Tô Lâm Thanh do dự, cô gái nhanh chóng chộp lấy món hàng rẻ nhất:
"Mua cái này đi! Đủ làm quà!"

Tô Lâm Thanh gật đầu tin tưởng, mua bốn lọ kem do cô giới thiệu.

Sau khi quẹt thẻ, Tô Lâm Thanh đưa cô một lọ kem dưỡng:
"Chị, ngoài Diệp Hiệt, chị là người đầu tiên tặng quà cho em."

Tô Lâm Thanh nhét lọ kem cho cô, rồi kéo Diệp Hiệt bỏ chạy, khiến anh loạng choạng suýt ngã.

Cô gái cầm lọ kem, ngơ ngác nhìn về hướng thiếu niên rời đi.

"Tiểu Mỹ, em không sao chứ?"
Người quản lý cũng ra hóng hớt mỹ thiếu niên vỗ nhẹ vào vai nhân viên.

Cô gái khịt khịt mũi, bỗng khóc òa:
"Tôi... tôi không ổn...Tôi... oa oa oa!"

Đám khách hàng ngắm trai đẹp đã lâu vội lôi điện thoại ra chụp ảnh.
...

"Nơi đó!"
Tô Lâm Thanh hít hít, kéo Diệp Hiệt vào cửa hàng miễn thuế bán đồ ăn vặt.
"Dì! Dì ơi!"

Bác gái đang chọn đồ ăn vặt cho cháu ngước lên:
"Ô kìa, sao cháu cũng đến đây? Thật trùng hợp."

Tô Lâm Thanh mỉm cười đưa kem dưỡng cho bà:
"Dì, ngoài Diệp Hiệt ra, dì là người thứ hai muốn cho cháu thứ gì đó, tặng dì này!"

Nói xong, Tô Lâm Thanh lại kéo Diệp Hiệt bỏ chạy vì sợ dì đuổi kịp.

Lần này, Diệp Hiệt đã chuẩn bị tinh thần, chạy còn nhanh hơn cậu.

Bác gái kinh ngạc, cúi đầu nhìn kem dưỡng da trong tay mình rồi nói với chồng bên cạnh:
"Này lão già, đây không phải mơ nhỉ?"

Bác trai vỗ đùi:
"Ôi trời! Quên không hỏi phương thức liên lạc. Chàng trai tốt thế này! Muốn giới thiệu cho cậu ta mấy đứa con gái nhà mình ghê.

Bác gái cười khúc khích nói:
"Ông tém lại đi. Nhóc con đẹp trai như vậy thì thiếu gì mối."

Bác gái chụp ảnh lọ kem, chỉnh sửa rồi đăng lên vòng bạn bè.
Vốn chỉ đưa cho bạn nhỏ sản phẩm mẫu, còn chưa tặng thành công nữa, thế mà bên kia lại tìm tới và đáp lễ một lọ kem dưỡng da mặt.

"Người bên cạnh cậu nhóc tên là Diệp Hiệt phải không? Ngoài người đó ra, chưa có ai cho nhóc ấy thứ gì sao?"
Sau khi đăng ảnh, bác gái cau mày nói:
"Sao thế nhỉ? Nhóc con ngoan ngoãn như vậy, từ nhỏ đến lớn chắc hẳn không thiếu người tặng quà đâu?"

Chồng thì thầm vào tai bà:
"Tôi quan sát thấy, màu mắt của nó là thật đấy."

Bác gái ngạc nhiên: "Thật sao?"

Bác trai: "Tôi đảm bảo điều đó với thân phận Thái Sơn Bắc Đẩu* trong thế giới sinh học của mình! Nhóc đó sinh ra với đôi mắt hai màu tự nhiên."

"Thái Sơn Bắc Đẩu cái rắm."
Bà bày tỏ sự khinh bỉ xong mới thở dài:
"Thảo nào, trước đây không ai tặng quà cho nhóc. Thật đáng thương."

Bác trai cũng thở dài:
"Nếu nó sinh ra ở nơi lạc hậu, có lẽ còn bị ức hiếp."
Bác gái gật đầu.

Sau khi hai người thở ngắn than dài, ông đột nhiên gõ đầu:
"Ôi trời, bà không thấy cái tên Diệp Hiệt nghe quen quen sao?"

Bác gái: "Diệp Kiệt? Diệp Khiết? Cái tên này phổ thông quá, tất nhiên quen tai rồi."

Ông muốn nói không phải mấy cái tên phổ biến đó, nhưng nhất thời chẳng nhớ ra, cũng lười suy nghĩ.
Thôi bỏ đi. Với trí nhớ của Thái Sơn Bắc Đẩu, không nhớ ra nghĩa là không quan trọng.
...

"Ây ây, sao nhiều người nhìn tui quá vậy nhỉ?"
Tô Lâm Thanh khó hiểu.

Diệp Hiệt: "Em đeo khẩu trang vào đi."

Tô Lâm Thanh chống nạnh:
"Ứ! Tui đẹp như vậy! Tại sao phải che giấu chứ!"

Diệp Hiệt: "Em có biết điển cố "xem giết" không?"

Tô Lâm Thanh nói:
"Biết, "xem giết Vệ Giới". Vệ Giới của triều đại Tây Tấn có tài năng văn chương và ngoại hình rất xuất sắc, đi đâu cũng bị theo dõi. Anh ta tốn quá nhiều sức lực để cố gắng trốn thoát khỏi đám đông, và kiệt sức đến chết theo thời gian. Hầy, anh ta yếu quá, chắc chắn lười ăn thịt!

Diệp Hiệt xụ mặt nói:
"Em cũng muốn bị người ta vây xem đến chết sao?"

Tô Lâm Thanh vừa đeo khẩu trang vừa nói:
"Tui sẽ không chết, tui rất khỏe, mỗi bữa đều ăn thịt. Mèo Lớn, tui mệt mỏi, muốn ngủ."

Diệp Hiệt cõng Tô Lâm Thanh trên lưng, từng bước đi về phía phòng VIP.

Máy bay riêng của anh phải chờ lệnh điều hành của hàng không mất một đến hai giờ mới có thể cất cánh. Trước đó, anh phải gọi điện cho Triệu Mặc, xem trên mạng có thông tin gì về mèo nhà mình không, yêu cầu nhanh chóng xóa tin tức và hình ảnh.

Diệp Hiệt nghi ngờ rằng việc xóa ảnh mèo nhà mình khỏi các mục thịnh hành sẽ trở thành khoản chi tiêu cá nhân lớn nhất của anh trong tương lai.

~~~~

Witara chú thích:
Thái Sơn Bắc Đẩu: thành ngữ Trung Quốc, bính âm là tài shān běi dǒu. Nghĩa là một người có tiêu chuẩn đạo đức cao, có danh tiếng lớn hoặc có thành tích xuất sắc, được mọi người ngưỡng mộ. Trích từ "Tân thư Đường·Tôn của Hàn Ngọc".

Diệt Kiệt: 叶杰 - Kiệt trong hào kiệt, nghĩa là giỏi giang
Diệp Khiết: 叶洁 - Khiết là sạch sẽ
Diệp Hiệt: 叶颉 - Diệp là lá, Hiệt là bay vút lên cao (thường dùng cho chim)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top