Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-1


Mẹ Prem bị hãm hiếp, người đàn ông mẹ yêu bỏ đi. Prem ra đời mang lại cho mẹ nhiều sỉ nhục, trở thành nơi để bà phát tiết tức giận.

Năm Prem 2 tuổi, người đàn ông đó trở lại với mẹ, em cậu ra đời. Khác với Prem, em được chào đón, nhận hết mọi yêu thương. Mọi thứ tốt nhất, mẹ nói "nhường cho em"

Tuổi 17, Prem thích đàn anh của mình. Anh. ôn nhu, hiền lành, và anh yêu cậu. Em gái khi đó mới 14 tuổi, quấn lấy anh không rời. Nó nói: "Em thích P'Mark, lớn lên em muốn gả cho anh ấy". Prem cứ thế âm thầm rút lui, tự gặm nhấm nỗi đau. Anh không hiểu, tổn thương rời đi, xa cậu, vứt bỏ tình yêu này.

Em trai 15 tuổi, Prem 18. Ba mẹ mua xe hơi, em hí hửng lái thử, kết quả gây tai nạn. Cảnh sát ập đến, mẹ nói: "Prem, hãy cứu em, hãy nhận con là người lái xe, Lyly còn nhỏ, mẹ xin con"

Prem vào tù. Tình thân rạn vỡ, số phận của cậu theo nước mắt rơi xuống tan tác. Xem như cậu đền đáp công sinh dưỡng của mẹ.

Một tuần sau, có người bảo lãnh Prem vô tội, là một người đàn ông trẻ tuổi. Nghe nói anh là doanh nhân thành đạt, tổng giám đốc công ty X - Boun Noppanut Guntachai.

Ngày Prem đứng trước mặt Boun nói cảm ơn, anh đáp lại cậu bằng ánh mắt căm thù cực điểm.

Boun nắm cằm Prem, bóp chặt như muốn vỡ ra.

"Ngồi tù đối với cậu, rất nhẹ nhàng. Cậu phải sống không bằng chết, trả giá nỗi đau đã gây ra cho em ấy"


Prem run rẩy, sợ hãi cuộn chặt tay.

Team, vị hôn thê của anh. Họ lẽ ra đã có một đám cưới. Tất cả kết thúc sau vụ tai nạn kia...

Prem lê từng bước về nhà, mọi thứ tan hoang. Nhà cậu bị đập phá.

"Prem, hãy cứu mẹ, cứu cả nhà ta"

Mẹ Prem nhào đến, khóc thương tâm, là anh ta làm.

__________________

Prem đến. Boun dường như biết trước cậu sẽ xuất hiện. Anh dập điếu thuốc lá đang hút dở, đạp vào đầu gối, cậu khuỵu xuống.

"Trước mặt tôi đừng bao giờ ngẩng cao đầu, thân phận của cậu ở nhà này là kẻ giúp việc thấp hèn nhất. Cậu chỉ có thể cúi đầu"

Anh lạnh lùng tàn nhẫn, trong mắt toàn hận ý.


Từ hôm đó, Prem chật vật sống. Trở thành osin kiêm tình nhân.

Lần đầu, Boun đè cậu dưới thân, cậu chống cự.

Vẫn biết những gì nợ anh, trả hết đời không nổi. Nhưng Prem không muốn dùng cách này.

"Tại sao?"

Prem quật cường, mắt ậc nước.

Boun nghiến răng, bóp cổ Prem. Tàn nhẫn rót mấy lời chết chóc độc địa. Mặt Prem trắng bệch.

Trên giường, Prem không có năng lực phản kháng Boun. Đau đớn cả thể xác tinh thần, cậu chỉ biết cắn răng rơi nước mắt.

"Cậu cũng biết đau ư? Có đau bằng nỗi đau cậu gây ra cho tôi không?"

Boun nhìn Prem mỉa mai, chán ghét thứ nước mắt anh cho là giả tạo.

"Nghe cho rõ đây, đừng bao giờ khóc trước mặt tôi"

Boun rời đi không vấn vương. Vào nhà tắm gột rửa sạch thân thể, coi việc chạm vào Prem là bẩn thỉu. Boun thậm chí không để tâm rằng, anh là người đầu tiên vấy bẩn Prem.

Prem nằm trên giường vô lực. Trái tim trống rỗng hoang tàn. Tuổi thanh xuân của cậu, ước mơ, cuộc sống, tất cả tan nát trong một đêm kia.

Những ngày sau vẫn thế. Giữa hai kẻ làm tình với nhau, không có ân ái yêu thương, chỉ có hận thù, khuất nhục, cam chịu.

Đối với Prem, Boun thô bạo không thương tiếc, mặc cậu van xin, cầu khẩn, chỉ khiến Boun càng tức giận.

Prem uất ức, nhục nhã, nhưng lại không thể minh oan cho bản thân. Gia đình đó, mẹ cậu, em cậu, họ là máu mủ tình thân.

"Tôi phải làm gì, anh mới có thể tha thứ cho tôi?"

Prem nằm bẹp trên giường, ánh mắt vô hồn, chiếc chăn mỏng manh không đủ che đi dấu vết hoan ái mà Boun để lại trên người, nó như nhắc Prem vì sự sỉ nhục hèn mọn Boun ban tặng.

"Việc cậu cần làm là ở yên trong nhà này để tôi hành hạ, tôi muốn cậu nếm mùi mất đi tất cả"

Boun châm một điếu thuốc, dựa lưng vào ghế.

Hình ảnh của Boun qua làn khói kia trông cô tịch, đơn độc bao nhiêu.

Prem nực cười, cậu còn có thể thương cảm anh ta sao? Lẽ nào cậu thống khổ, nên mọi thứ trong mắt cậu đều là bi thương.

_________________

"Tha cho tôi"

Một lần nữa Prem cầu xin Boun. Prem biết anh muốn gì, nhưng sự trả thù tàn ác của anh cậu không thể chấp nhận.
"Tha? Ai cũng có tư cách cầu xin tôi tha thứ, ngoại trừ cậu. Nên an phận, không thì đừng trách tôi". Boun bỏ đi.

Vài ngày sau đó, Prem lén lấy thuốc ngủ cất giấu bỏ ra uống anh bắt được.

Chat! Anh tát cậu

"Khốn kiếp, cậu dám!"

Boun gầm lên. Lôi Prem vào nhà tắm, xả đầy bồn nước nhúng đầu cậu vào đó. Prem ngạt nước ói cả thuốc, anh vứt cậu xuống nền nhà tắm, lạnh lùng đạp cửa quay đi. Prem bất lực, nằm khóc đến tim nguội lạnh.

Boun sai những người giúp việc khác giám sát Prem. Ngoài anh ra, họ cũng thay nhau bắt nạt Prem. Cậu luôn ăn cơm sau cùng, chỉ có cơm trắng và rau. Thức ăn thừa họ đã chăn chó. Prem trong nhà này, so với con chó còn thua.

Đối với họ, Prem là kẻ đâm chết chủ nhân thứ hai nhà này, vọng tưởng trèo lên giường ông chủ thay thế cậu chủ Team.

______________________

Prem dọn nhà, làm rơi vỡ con lợn sứ nhỏ màu hồng. Boun đẩy cậu ngã sõng soài, tay bị cứa vài vết chảy máu. Còn chưa cảm nhận được cái đau, đã bị Boun nhấc cổ áo lôi dậy.

"Ai cho cậu động vào đồ của em ấy? Ai cho cậu làm vỡ nó, ai?"

Boun gào lên. Ánh mắt như muốn giết người.

"Tôi..tôi không cố ý..tôi xin lỗi"

Prem sợ hãi, lắp bắp nói.

"Không cố ý, vậy cái gì đây?"

Boun gằn giọng, chỉ tay vào đống mảnh vỡ.

Prem e sợ, cúi xuống nhặt, chưa kịp chạm tay lại bị Boun xô ngã lần nữa

"Đừng vấy bẩn đồ của em ấy"

Boun ngồi xuống gom từng mảnh vỡ, nhẹ nhàng như thể chúng là người sống, còn Prem mới là vật chết.

Nhìn Boun tỉ mỉ mỉ nhặt nhạnh, động tác nâng niu trân trọng. Tim Prem nhói buốt, dấy lên cảm giác xúc động không tên. Sự rung động trong tích tắc đó át hết hận thù bấy lâu giữa cậu và anh.

Người con trai ấy của anh thật hạnh phúc. Cho dù đã chết thì sao? Nếu có thể một người vì cậu mà yêu đến như vậy, có chết cậu cũng cam lòng.

Ý nghĩ vụt qua, Prem cười tự giễu. Trên đời này có người vì cậu mà đau sao. Người thân còn có thể đẩy cậu lên đầu sóng.

Hôm sau, con lợn sứ đã được đặt lại chỗ cũ, hẳn là anh đã thức cả đêm dùng keo gắn lại. Vết nứt không che được hết cũng không hề xấu đi chút nào, giống như tình yêu của anh và cô gái đó, dù chia lìa vẫn còn nguyên vẹn, sâu sắc đến như vậy.

Con lợn màu hồng trong mắt Prem bỗng trở nên đẹp đẽ lạ thường, cũng khiến cậu chói mắt, lòng đầy chua chát.

_______________________

Chiếc tủ lạnh trong nhà bếp, trước đây chỉ đựng riêng đồ ăn vặt của cậu ấy. Boun không cho phép Prem chạm vào

Prem sơ ý làm chập điện. Chiếc tủ lạnh theo đó mà hỏng.

"Cậu cố ý, có đúng không?"

Boun gầm lên. Tức giận ngùn ngụt. Những vật kỉ niệm giữa anh và Team, anh trân trọng bao nhiêu thì lại càng ghét Prem chạm vào bấy nhiêu.

"Tôi không có, tôi xin lỗi"

Prem lắc đầu, cố gắng thanh minh.

"Không có sao?"

Boun rít lên, lôi Prem vào nhà tắm. Hôm đó anh bắt cậu ngâm nước lạnh mấy tiếng. Prem sốt, nằm bẹp trên giường, không ai hỏi han, cơm nước, thuốc thang.

Boun say rượu, vào phòng đè lên người Prem phát tiết, miệng liên tục gọi tên Team.

"Team, anh nhớ em, anh yêu em"

Prem vô lực, mặc Boun giày vò, nước mắt không ngừng chảy. Trái tim đau buốt cực hạn.

Buổi sáng rời giường. Boun ném cái ánh mắt khinh bỉ về phía Prem:

"Loại ghê tởm, mới có hai ngày, cậu đã không nhịn được mà bò lên giường của tôi sao?"

Prem im lặng, không đáp lại. Cúi đầu che giấu đau đớn lan toả. Đối với Boun, hành động của Prem như bất mãn, chống đối.

Nghĩ đến đó, lòng Boun lại dấy lên nỗi giận không tên. Nắm cằm ép Prem ngẩng đầu đối diện.

"Cậu dám không cam lòng, chống đối lại tôi"

"Tôi không có"

Cậu cam chịu đáp.

Sự ngoan ngoãn miễn cưỡng của Prem không che giấu được gượng ép và đau lòng, khiến tim anh bỗng nhói, không kìm nén được cảm giác xa lạ xen vào. Boan trấn áp bản thân, cố gạt bỏ.

"Biết điều thì nên nhớ rõ thân phận mình, đừng quên cậu ở đây để trả nợ những gì mà cậu đã gây ra"

Boun lạnh lùng, nói xong rời đi.

_____________________

Boun đi công tác, Prem trốn về thăm nhà. Nhìn thấy mẹ, thấy em, cậu muốn nhào vào lòng họ, để nước mắt rửa đi hết đau khổ.

Chân còn chưa kịp bước, họ đã chạy lại phía Prem.

"Prem, hắn đã làm công ty ba con phá sản rồi, con hãy xin hắn, hãy giúp mẹ, giúp gia đình ta"
Mẹ cậu khóc, ánh mắt van nơn.

"Anh, bạn bè quay lưng lại với em hết rồi, lũ khốn đó bây giờ coi em là con vô sản" Lyly lắc tay cậu, vẻ mặt năn nỉ. Ánh mắt có chút cay cú, không cam lòng.

Trước đây, mỗi tháng mẹ và dượng cho em tiền tiêu còn gấp hai, gấp ba tiền ăn của gia đình. Lyly chỉ sài hàng hiệu, chơi với đám con nhà giàu.

Chân Prem chôn tại chỗ, trái tim ê ẩm, cậu gạt bỏ suy nghĩ sẽ nhào vào họ mà khóc. Cậu trong nhà này, bây giờ là công cụ trả nợ. Cậu xoay người, lặng lẽ đi.

"Cậu đi đâu về?"

Boun ngồi giữa phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng chân Prem run lên.

"Tôi..về thăm nhà"

"Nhà?"

Boun cười đầy khinh miệt. Tiến lại áp sát Prem vào cánh cửa.

"Cậu còn có nhà sao?


Prem ngắc ngứ, không đáp nổi. Đúng vậy, cậu còn có nhà sao?

"Bước chân vào nhà này, cậu chính là con nợ của tôi. Mạng của cậu, sống hay chết do tôi quyết định, đừng bao giờ tự ý rời khỏi đây mà không có sự cho phép của tôi"

Boun gằn từng câu, muốn Prem lĩnh hội rõ ràng.

Ở khoảng cách gần như vậy, Boun có thể thấy rõ từng biểu cảm chân thật trên gương mặt xinh đẹp của cậu.

Ánh mắt sợ hãi, cam chịu và luôn trốn tránh như con thỏ khiến Boun phút chốc mềm lòng. Cảm giác này khiến anh sửng sốt. Anh điên rồi, anh lại đi thương hại kẻ thù của mình.

Không được, cậu chính là kẻ hại chết Team. Anh phải khiến cậu đau khổ, không được phép thương hại. Trong đầu Boun dấy lên hồi chuông, tự cảnh báo mình.

Nghe Boun nói, cậu sững sờ.

"Họ là người thân của tôi, anh không có quyền ép tôi không được gặp họ"

"Hahaha! Quyền? Để tôi cho cậu biết, quyền lợi của cậu trong nhà này là như thế nào"

Boun kéo Prem vào phòng, ném lên giường lăng nhục. Cơ thể Prem vết mới chồng lên vết cũ, dấu vết của hoan ái.

Prem im lặng, nằm như khúc gỗ. Boun không quan tâm, chỉ thoả mãn đòi hỏi của mình.

Xong việc, Boun thản nhiên rời cậu, không quên buông lời sỉ vả.

"Cậu đã biết rõ thân phận của mình chưa? Quyền lợi của cậu chính là như vậy"

Prem ngước ánh mắt trong suốt nhìn anh, sự tinh khiết, sạch sẽ trong mắt cậu như lưỡi dao lướt qua tim anh cứa một nhát. Như tố cáo anh về hành vi bạo lực vừa rồi. Anh nực cười, từ khi nào cảm xúc của anh lại bị ảnh hưởng chỉ bằng một ánh mắt. Là anh đang trắc ẩn, hay ánh mắt cậu quá gạt người. Anh lao vào nhà tắm. Xả nước, cố gắng xoá đi hình ảnh đôi mắt trong suốt đẫm lệ của cậu. Nhưng không làm sao gạt bỏ. Anh không hiểu nổi bản thân. Rõ ràng là hận, là chán ghét, vậy mà trên giường lại đòi hỏi cậu không ngừng nghỉ, tuy là nam nhân nhưng cơ thể cậu khiến anh điên cuồng, mê luyến.

Thâm tâm, anh luôn cố gắng bao biện việc mình đang làm là trả thù. Như vậy, khiến anh bớt đi cảm giác tội lỗi với Team. Nhưng làm cậu đau đớn, lòng anh lại không có cảm giác hả hê của kẻ thành công. Vì sao?

Anh vào phòng, ôm di ảnh của Team. 

"Team, xin lỗi em, thật xin lỗi"

Cậu bên ngoài, thấy anh như vậy, lần nữa hận thù trong lòng cậu lại nghiễm nhiên bị hình ảnh anh xoá bỏ không còn vết dấu.Hoá ra, anh rất cô đơn. Ác ma cũng rơi lệ, nhưng là rơi cho người họ yêu. Hoá ra, giữa kẻ thù với nhau cũng có thể đồng cảm. Anh đã đâm trúng nơi mềm mại nhất sâu trong lòng cậu rồi.
__________________

"Lyly! Sao em lại ở đây"

Anh về sớm, dẫn theo em gái cậu, bát canh trên tay cậu rơi xuống. Anh định làm gì với em gái cậu vậy. Lyly thấy cậu, sững sờ. Trắng trợn gạt bỏ mối quan hệ.

"Anh.... Anh là ai?"

Prem chết lặng, nhìn em gái chưa đủ 16 tuổi mặc bộ đồ hở hang như người phụ nữ trưởng thành. Em cậu từ khi nào trở nên như vậy.

Anh lướt qua cậu, ôm eo Lyly.

"Về phòng thôi"

Nhìn nét hả hê, thoã mãn nơi đáy mắt anh. Cậu hiểu biết anh cố ý, anh muốn huỷ hoại em cậu, gia đình cậu. Anh tìm mọi cách giày vò cậu.

"Không được theo anh ta, anh định làm gì nó?"Cậu giữ họ lại. Anh không kiên nhẫn, gạt cậu ra.

"Buông tay ra"Cậu cố chấp, ánh mắt quật cường.

Chat!

"Anh điếc sao, tôi nói không quen anh"

Người tát cậu lại là Lyly. Cậu sững sờ, đưa tay bưng mặt. Anh thoáng sửng sốt, nhưng rồi rất nhanh ổn định tâm trạng, khôi phục bộ dạng lạnh nhạt vô can của mình, giống như kẻ đứng xem cuộc vui.
____________________

Trong phòng, anh dứt cà vạt ném lên giường, nhìn Lyly, lạnh giọng.

"Diễn cho tốt vai diễn của mình"

Lyly xụ mặt làm bộ nhu nhược. Sáng sớm Boun bỗng nhiên tìm tới nhà Prem , muốn Lyly - em gái cậu đến sống trong nhà anh, làm người phụ nữ trên danh nghĩa. Lyly rất vui sướng nhận lời. Người đàn ông hoàng kim như anh, người khác muốn còn chẳng được. Cô hà cớ gì từ chối, quan tâm lý do để làm gì. Cô không biết sự tham lam ngu dốt của mình, hại người khác phải chịu đau khổ.

________________

"Anh đã làm gì em gái tôi" Prem tóm cổ áo anh. Lúc này, không biết cậu lấy đâu ra sức lực và can đảm lớn như vậy. Anh cậy tay cậu ra, đưa tay phủi cổ áo. Vẻ mặt khinh bỉ.

"Gia đình nhà cậu toàn loại mạt hạng, cậu không mù, cũng phải thấy là em gái cậu chủ động quấn lấy tôi"

Nghe vậy, cậu thực muốn xé nát bộ mặt giả tạo của anh.

"Tại sao làm như vậy? Tại sao?"

Bốp!Anh vung tay cho cậu một cái tát.

"Cậu không có tư cách tra hỏi tôi. Nghe đây, nếu môt ngày cậu còn có ý định rời khỏi đây, tất cả những gì cậu chịu đựng tôi sẽ chuyển hết lên người cô ta"

Prem lắc đầu, không thể chấp nhận. Tóm lấy anh van xin.

"Buông tha nó, tôi sẽ làm những gì anh muốn"

"Đừng cầu xin tôi, cậu có làm gì, cũng là đang trả nợ tội lỗi cậu gây ra thôi"- Anh lạnh lùng bỏ đi, cậu ngồi thụp xuống nền nhà, bàng hoàng, thất vọng.

"Lyly, em hãy tránh xa anh ta ra" - Prem quay sang em gái.

"Tại sao? Anh ghen tị, đố kị với em phải không?" - Lyly gào lên, ánh mắt chán ghét, hậm hực. Trước mặt Boun, Prem dám nhận cô là em gái, cô cảm thấy bị mất mặt.

"Lyly, nghe anh, anh ta không tốt như em nghĩ đâu, vợ anh ta chính là nạn nhân trong vụ tai nạn đó, anh ta chỉ đang trả thù chúng ta thôi. Em hiểu không?" - Cậu đã không kiên nhẫn, lớn giọng khuyên răn, gần như van nơn Lyly. Cuộc sống này chính là địa ngục, cậu không muốn em gái sẽ rơi vào đó giống như cậu.

"Như thế thì sao? Chẳng phải anh là thủ phạm đâm chết họ sao? Đâu phải em" - Lyly nhún vai, thản nhiên nói.

"Lyly, em nói gì vậy?" - Cậu không thể tin, lắc đầu, nước mắt rơi xuống.

"Anh không nghe rõ sao, chẳng phải anh đã nhận tội, hay bây giờ anh định đi nói với anh ta, em chính là kẻ gây tai nạn" - Lyly gân cổ thách thức Prem, cô ta biết cậu nhất định sẽ không nói ra sự thật.

"Hơn nữa, anh có lấy lại được công ty cho ba không? Còn tôi, tôi có thể. Anh hiểu chưa? Tôi ở đây, là bạn gái anh ấy, còn anh là hung thủ gây ra tai nạn, anh nên nhớ rõ" - Lyly chọc ngón tay vào ngực cậu, muốn nhấn mạnh để cậu hiểu.

"Lyly, em điên rồi!" - Cậu hét lên.

"Điên, hahaha! Rồi sao? P'Boun vẫn không biết tôi mới là hung thủ, mà là anh"

"Cô mới nói cái gì?" - Boun từ phía sau bước ra, khuôn mặt như Tula đến từ địa ngục.Chân cậu cứng lại. 

Lyly run rẩy, lui dần ra lấp sau lưng cậu, xua tay khóc lóc. "P'Boun, em...em..không có...không phải em"

Prem dang hai tay, chắn trước mặt Lyly "Không phải như anh nghe thấy đâu, tôi mới là kẻ đâm chết vợ anh" Cậu cố gắng bao che cho em gái. Mắt anh lạnh như lưỡi dao, trực tiếp gạt mạnh cậu ra, cậu ngã vật sang một bên.

"Đừng mà, đừng động đến nó, xin anh. Lyly, em chạy đi" Cậu ôm chân anh tóm chặt, gào to. Anh tức giận như con hổ bị chọc tiết, gầm một tiếng đạp cậu văng ra. Tóm lấy Lyly.

"Aaa, không phải em. P'Boun. Tha cho em, là anh ấy, không phải..." Không đợi Lyly nói hết, anh bóp chặt cổ cô, ánh mắt thị huyết nổi lên tia máu đỏ. Anh bước vào, nghe trọn cuộc hội thoại, như một đạo sét giáng xuống. Tim anh nhói lên. Không phải cậu là hung thủ, vậy hoá ra, suốt thời gian qua anh hành hạ, giày vò cậu đều là hiểu lầm.Anh mới chính là kẻ tội lỗi chứ không phải cậu. Người sai lầm là chính anh. Vô vàn cảm xúc bất ngờ ập đến, tức giận, đau khổ, tội lỗi, áy náy, thương tiếc. Anh không đủ binh tĩnh kiềm chế.

"Nói lại tôi nghe, là ai lái xe, ai!" - Anh gào lên. Lyly sợ mặt trắng bệch, cổ họng bị xiết không thể nói được, chỉ biết lắc đầu giãy giụa. Anh càng xiết mạnh tay. Prem bò dậy, cầm gạt tàn đập vào đầu anh.Choang! Gạt tàn vỡ tan. Anh buông tay ra, Lyly cắm đầu chạy mất.Anh quay lại nhìn cậu. Cậu sợ hãi lùi dần về sau, đưa hai tay bịt chặt miệng. Cậu không cố ý đánh anh, cậu không hề cố ý. Anh đưa tay chạm vào gáy. Màu đỏ thật chói mắt. Đau đớn sau đầu anh không cảm nhận được, lẽ nào đã bị một nỗi đau vô hình khác lớn hơn lấn át.Cậu lại đánh anh? Anh nhếch môi tự giễu, lần đầu cảm nhận được tim có vết nứt, so với khi nhìn thấy Team nằm trong vũng máu, lần này kẽ hở còn sâu hơn. Anh lặng lẽ quay đi, loạng choạng về phòng. Cậu có chút kinh ngạc, anh không đánh cậu ư???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top