Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30: Điềm báo dọa sảy thai

Boun không đưa Prem đi bệnh viện mà gọi điện thoại cho đội ngũ y bác sĩ riêng của Noppanut gia đến đây.

Thời điểm Max đến, thấy Boun ngồi trên ghế salon ở ngoài phòng khách, tay trái chống đỡ cái trán còn tay phải kẹp một điếu thuốc lá chưa châm giữa hai ngón tay, dáng dấp khá là chán chường.

"Sự việc là sao?" Max đi tới, trước hết liếc mắt nhìn bên trong phòng ngủ rồi mới ngồi xuống đối diện hắn.

Boun dùng sức xoa xoa thái dương, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói khàn khàn dị thường, "Prem mang thai."

"Cái gì?!" Max đứng bật lên, hít một hơi thật sâu mới lại hỏi, "Xác định sao?"

"Đã lấy máu làm xét nghiệm đo lường hCG [1], xác định."

"Vậy cậu ấy..." Max mạnh mẽ nhắm mắt, thanh âm cơ hồ là cắn răng nghiến lợi, "Anh làm cái gì với Prem!"

"Tôi không biết em ấy mang thai, tôi..."

Max trầm giọng đánh gãy lời hắn, "Bác sĩ nói sao?"

"Dọa sảy."

Max dựng lông mày lên.

Boun cũng không lên tiếng nữa.

Sau một lúc khá lâu Max chủ động phá vỡ trầm mặc, "Đừng nói trước điều gì."

Boun giương mắt nhìn Max nhưng Max không nhìn hắn, cậu hơi cúi đầu không biết là đang nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Việc mang thai này trước tiên gạt Prem, nhất định phải gạt, tôi sẽ tìm cơ hội nói cho cậu ấy biết."

Max cùng Prem từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nói là trúc mã trúc mã [2] cũng không quá đáng, cậu hiểu rất rõ Prem Warut, cũng bởi vì biết rõ mới không dám mạo hiểm. Cứ từ từ tính toán, việc này ngàn vạn lần không thể vội vàng được.

Boun trầm mặc gật đầu.

Thời điểm Prem từ trong hôn mê tỉnh lại trời đã tối rồi, trên tường hay đầu giường đều bật đèn sáng rỡ, ánh đèn vàng nhạt ấm áp tỏa ra từng vòng ánh sáng nhu hòa. Prem trừng mắt nhìn, giật giật thân thể một chút lập tức nhíu mày lại.

Trong bụng lâm râm đau cùng với eo lưng đều đau đớn mệt mỏi không chịu được, cả người từ trong ra ngoài đều rất không thoải mái. Prem lẳng lặng nằm mấy phút mới chậm rãi chống đỡ hai tay ngồi dậy, dùng lực một chút mới phát hiện cánh tay trái cũng có chút đau đớn nhỏ như bị kim châm, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên mặt trước khuỷu tay dán cố định kim truyền dịch, Prem lơ đễnh vẫy vẫy tay, vén chăn lên xuống giường.

Boun tiếp điện thoại xong trở lại phòng ngủ, phát hiện Prem đã không ở trên giường, hắn hơi biến sắc mặt, bước nhanh đi đến phòng tắm.

Prem đang đứng đánh răng trước bồn rửa mặt, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại xem thì thấy Boun biểu tình khẩn trương đầy mặt, y không khỏi sửng sốt một chút, trong miệng ngậm đầy bọt kem đánh răng nên thanh âm mơ hồ không rõ, hỏi, "Anh sao vậy?"

"Không có gì." Boun theo bản năng nhìn lướt qua bụng Prem, "Bụng còn đau không?"

"Có chút, mà không còn đau như trước kia." Prem xoay đầu trở về, đánh răng xong thả bàn chải đánh răng trở lại cái ca nhỏ đựng nước, tiếp theo lại cầm khăn mặt thả vào bên trong bồn rửa mặt, mở nước ấm, "Lúc đó em ngất đi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh đưa em đi bệnh viện?"

"Không đi bệnh viện, anh gọi điện thoại kêu bác sĩ lại đây."

"À." Prem gật gật đầu khóa vòi nước, khom lưng dấp nước ấm rửa mặt.

Boun thấy y không tiếp tục hỏi thêm vấn đề gì thì không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, không ngờ một giây sau Prem bất ngờ hỏi tiếp một câu, "Vì sao lại chảy máu, bác sĩ nói sao?"

Boun hít một hơi, từ đằng sau ôm eo Prem đem mặt chôn ở trên vai y, "Xin lỗi, là anh quá lỗ mãng, mới có thể làm em bị thương."

Prem liền à một tiếng, lau khô mặt xong treo khăn mặt lên móc, bỏ tay Boun ra mới quay người đi ra khỏi phòng tắm, "Lần sau còn dám làm bừa như thế liền chặt anh."

Boun lần này mới triệt để yên tâm, hắn cùng đi ra ngoài vừa đi vừa hỏi Prem, "Đói bụng rồi đi?"

Prem gật gật đầu, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ, quay người ném lên giường rồi liếc mắt nhìn Boun một cái, "Ngày hôm nay anh không đến công ty, muốn ở nhà một ngày cùng với em?"

"Là, anh tự thả lỏng cho chính mình mấy ngày nghỉ." Boun ngăn trở động tác Prem định cởi áo ngủ, "Em thay quần áo làm gì?"

"Đói bụng, đi ra ngoài ăn cơm." Prem nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, "Có vấn đề sao?"

"Không cần đổi." Boun dìu Prem ngồi trở lại giường xong mới quay lại chọn một kiện áo khoác dày từ bên trong tủ quần áo ra, khoác lên người y, "Anh gọi giúp việc ở nhà đến chuẩn bị cơm tối, chúng ta về nhà ăn."

"Nhà? Nhà nào?"

"Nhà anh." Boun dừng lại, lại nói, "Cũng là nhà em."

Thấy Prem cau mày, Boun liền bổ sung, "Không phải chủ trạch, anh chỉ gọi vài người từ bên kia lại đây."

Prem lúc này mới gật gật đầu, "Coi như vậy thì em cũng phải thay quần áo a, mặc áo ngủ đi ra ngoài thì ra cái dạng gì, để giúp việc thấy được lại làm trò cười."

"Không có chuyện gì." Boun nâng cổ tay xem thời gian, "Zee sắp đến rồi."

Prem đứng dậy, "Anh không có chuyện gì thì em có chuyện a, anh người này sao lại..."

"Nghe lời." Boun đánh gãy lời Prem ấn y ngồi xuống trở lại, khom lưng dùng chóp mũi cọ nhẹ mặt của y, "Bảo bối, em nghe lời xem nào."

"..." Prem từ đáy lòng thật sự cảm thấy được đêm nay Boun quỷ dị đến không tưởng tượng được.

Zee sắp tới, Boun đỡ Prem đi ra, đỡ y xuống cầu thang mãi đến khi ra tận bên ngoài quán bar ngồi vào trong xe, Prem một hơi kìm nén mãi lúc này mới phun ra, "Boun Noppanut anh đến cùng là có chuyện gì vậy?"

Zee một mặt bình tĩnh mà đạp chân ga, từ từ lái xe đi.

"Anh làm sao?"

"Lời này là em nên hỏi anh, em là cụt tay chân ngắn hay là có bệnh nặng gì đó, mới khiến anh cẩn thận từng li từng tí một như thế này?"

Boun hơi nhíu mày, "Chớ nói lung tung."

Prem cũng cau mày, tay lại đè lên bụng.

Boun cũng khẩn trương theo, "Lại đau?"

"Bị anh làm cho tức giận." Prem nhắm chặt mắt lại, lười nhìn hắn.

Prem xác thực rất đói bụng, nhưng thời điểm chân chính ăn vào mới phát hiện khẩu vị cũng không tốt như trong tưởng tượng, mắt cũng không thèm nhấc tùy tiện chọn vài món ăn một chút xong để đũa xuống, lên lầu.

Tiến vào phòng ngủ, nằm dài trên giường, Prem nghiêng người đem mặt ép sát vào trong gối, tay lại xoa xoa eo.

Boun ngồi xuống mép giường, "Không thoải mái?"

Prem khẽ cau lông mày, thả tay xuống, "Eo lưng đau mỏi đến lợi hại, anh giúp em nhu nhu."

Boun cẩn thận ngồi lại, không nhẹ không nặng ấn ấn xoa bóp cho y, Prem nhắm mắt thoải mái hừ nhẹ hai tiếng, lông mày vẫn luôn nhăn lại chậm rãi giãn ra.

Boun liên tục bồi bên người Prem hai mươi ngày, Prem cũng bị cưỡng chế hai mươi ngày, trừ lúc ăn cơm đi WC, thời gian còn lại cơ bản đều là vượt qua ở trên giường.

Cùng phạm nhân quả thực không khác biệt mấy.

Prem mỗi khi tức giận phát hỏa Boun đều khuyên bảo rất tốt, nói hắn đây là đang bù đắp sai lầm của chính mình, là vì thân thể Prem mà nghĩ, nói nếu như không cố gắng điều dưỡng sẽ lưu lại mầm bệnh. Prem mới đầu là tin, dù sao mấy ngày kia hạ thân đều chảy máu, có thể mấy ngày qua đi là không sao a. Sau bác sĩ đã kiểm tra cũng nói không có cái vấn đề gì lớn, chỉ nói không nên mệt nhọc không nên làm vận động dữ dội, nhưng cũng chưa nói không cho xuống giường đi lại!

Prem trong hai mươi ngày này bị các loại thuốc bổ canh bổ nuôi rất khá, vào lúc này eo không mỏi lưng không đau, sắc mặt hồng nhuận mà rống người cũng trung khí mười phần, "Boun Noppanut! Anh buông tay!"

Boun suy nghĩ một chút, buông tay đặt trên người Prem ra.

Prem vén chăn lên xuống giường, giận đùng đùng đi tới trước tủ quần áo lấy ra một bộ, quay người ném lên giường, "Boun Noppanut em cho anh biết, ngày hôm nay em cần phải ra khỏi cái cửa này, anh lại cản em thử xem!"

=========================

[1] xét nghiệm beta hCG là xét nghiệm chẩn đoán thai của phụ nữ khi phát hiện trễ kinh và cũng có thể phát hiện thêm đc một số dị tật bẩm sinh của thai nhi hay nguy cơ rủi ro nếu có của thai phụ như: nguy cơ sảy, hội chứng Down, thai ngoài tử cung..... hCG là chữ viết tắt của Human Chorionic Gonadotropin, một loại hormone thai kỳ được tiết ra bởi nhau thai. hCG có thể được phát hiện trong huyết tương hoặc nước tiểu của người mẹ 8- 9 ngày sau rụng trứng. hCG đạt đến mức cao điểm vào khoảng tuần thứ 8 – 10 sau đó giảm dần.

[2] tác giả dùng "thanh mai trúc mã" nhưng tôi nghĩ con trai với nhau thì dùng 'trúc mã trúc mã" mới chính xác chứ nhỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top