Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 34: Em không muốn hài tử

Liz tối nay mặc đồ rất nữ tính, áo váy liền bó sát người cộng với giày cao gót nhọn, chờ cô đuổi theo ra ngoài quán bar thì đã đâu còn nhìn thấy thân ảnh Prem.

"A a a!" Liz ngửa đầu tàn nhẫn giẫm gót chân hai lần mới cấp tốc xoay người lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho Max.

Boun mới vừa về đến nhà liền tiếp điện thoại Max gọi đến, nói Prem đã biết rồi, giận đùng đùng ly khai quán bar không biết đã đi đâu. Boun cúp điện thoại xong cấp tốc đến gara nhìn, xác định Prem tự mình lái xe đi thì trong lòng càng nóng như có lửa đốt.

Boun vừa ngồi vào trong xe thì điện thoại lại vang lên, nhìn thấy là Pea, hắn một bên nhận một bên khởi động xe.

"Anh! Anh cùng chị dâu em có phải là cãi nhau hay không?" Thanh âm Pea từ trong loa truyền tới mang theo vài phần lo lắng.

Boun vội hỏi, "Em thấy em ấy? Ở nơi nào?!"

"Ở trên đường cao tốc a! A -- Thomas anh xem, suýt thì đâm vào rồi a! Mẹ kiếp mẹ kiếp! Chị dâu đây là muốn cái làm gì vậy?!" Thanh âm Pea vốn đã cao quãng tám lại tăng lên một chút, "Anh --! Chị dâu ở trên đường cao tốc đua xe a mẹ kiếp! Đua xe ngược chiều a! Trời ạ a a a --! Thomas con mẹ nó đầu óc anh hỏng a! Tôi còn chưa muốn chết a... A a phía trước phía trước, a -- "

Trái tim Boun thiếu điều nhảy lên giữa không trung, trong nháy mắt sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn cấp tốc bỏ lại điện thoại di động, bất chấp đạp chân ga, xe Audi màu đen như mũi tên rời cung phóng đi như bay.

Prem không biết mình muốn đi đâu, hai tay y run run rẩy rẩy cầm thật chặt tay lái, nơi nào có đường liền hướng chỗ đó xông vào, y cảm thấy khó chịu, mắt chua xót đầu đau bụng cũng đau, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không một nơi nào là không khó chịu.

Không ngừng có xe hướng y xông lại, bọn họ đều đi từ đầu bên kia, chỉ có y từ bên này lao đến.

Chỉ có một mình y, cùng người khác bất đồng.

Prem nhớ tới sơ nhất năm ấy. Lớp học có một con cháu quan gia chuyển đến, hung hăng càn quấy không trị được, luôn luôn cười nhạo ngoại hình Prem giống con gái, luôn luôn bắt nạt y. Có một lần trong tiết thể dục thừa dịp Prem không để ý, trước mặt mọi người cởi quần của y...

Sau đó một quãng thời gian rất dài Prem đều không mở miệng nói chuyện nữa, y cũng không dám ra cửa, mỗi ngày đem mình chôn chặt bên trong chăn, không uống nước không ăn cơm. Y cũng không khóc không nháo, chỉ là yên lặng sống ở bên trong thế giới của chính mình.

Đứa học sinh bắt nạt Prem kia bị trường học đuổi rồi, ngay sau đó ba nó cũng bị ép từ quan, mẹ nó thì chết trong một lần tai nạn xe cộ liên hoàn, trong một đêm nhà tan cửa nát. Song điều này cũng không thể bù đắp được cái gì, Prem vẫn là mỗi ngày dựa vào dịch dinh dưỡng được truyền vào cơ thể mà sinh tồn. Lại sau đó, Prem được người nhà an bài rời thủ đô, đến C thị sinh sống đến bây giờ, hoàn cảnh sống mới nhận thức đồng học bằng hữu mới, từ từ, bệnh của Prem rốt cục tốt lên.

Y không cần tiếp tục e ngại, không cần tiếp tục bài xích thân thể của chính mình. Nhưng, điều này cũng không đại biểu y có thể tiếp thu thân thể chính mình giống như nữ nhân mà ưỡn cái bụng lớn, vì một nam nhân khác sinh con dưỡng cái.

Ánh đèn xe phía trước chiếu thẳng tới, Prem đột nhiên hoàn hồn mạnh mẽ đánh vô lăng về phía bên trái.

Tiếng thắng xe chói tai, tiếng còi vang vọng liên tiếp nối nhau suốt cả một khu vực, Prem nằm gục trên tay lái, y chỉ nghe được tiếng hô hấp cùng với nhịp tim đập thình thịch của chính mình, thật giống như đang về tới cái đoạn ký ức phong bế cuộc sống lại bên trong chính mình kia.

Máu tươi trên trán không ngừng trượt xuống, bò qua mắt của y, xuống đến gò má của y, ấm nóng như giọt nước mắt khi y trốn bên trong chăn khóc cả đêm...

Prem tỉnh lại trên giường bệnh trong bệnh viện, phòng bệnh xa hoa khí thế giống như phòng tổng thống, rất yên lặng, chỉ có y nằm ở trên giường và Boun nằm nhoài ngoài mép giường.

Prem lẳng lặng nằm một hồi mới chậm rãi dịch dịch cơ thể, động tác của y rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Boun tỉnh dậy. Boun hơi động người một chút, sau đó thân thể đột nhiên loáng một cái bật dậy, đụng nhẹ vào cái tủ trước đầu giường.

"Paopao, em đã tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Prem đưa lưng về phía hắn yên tĩnh nằm, không trả lời.

"Paopao?" Boun cẩn thận từng li từng tí một xoay thân thể Prem trở lại, để cho y nằm ngang.

Prem mở to mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

"Paopao, em sao vậy?" Boun sờ sờ trên trán phủ kín băng gạc của Prem, "Có phải là vết thương đau?"

Prem lắc đầu.

"Vậy, là đau bụng?"

Prem sắc mặt hơi hơi cứng đờ, y nhìn chằm chằm mắt Boun gằn từng chữ, "Em không muốn đứa nhỏ."

Boun biến sắc mặt, "Prem Warut..."

"Em không muốn đứa nhỏ."

"Prem, em trước tiên hãy nghe anh nói..."

"Em không muốn đứa nhỏ!" Prem bật khóc, nước mắt nóng bỏng tràn mi mà ra, đảo mắt đã dính ướt tóc mai.

Boun hoảng rồi, gấp gáp cúi người ôm y vỗ về dỗ dành, "Được được được, nghe lời em, tất cả anh đều nghe theo em, đừng khóc đừng khóc."

Boun ôm Prem ôn nhu vuốt ve y, triền miên lưu luyến nói lời tâm tình, vừa mới bắt đầu còn nói lưu loát trơn tru sau đó từ từ liền có chút nghẹn lại, nói một câu lại dừng một câu, nói thêm câu nữa lại dừng thêm một lúc, âm thanh càng ngày càng nhẹ, tay đặt ở trên eo Prem không động đậy.

Vết thương trên đầu Prem vô cùng đau đớn, trên người đau, tâm cũng có chút đau, "Mệt mỏi liền ngủ đi."

"Ừm." Boun nhắm hai mắt lại, quay đầu đi một giây sau đã ngủ.

Qua lại dằn vặt như vậy không kịp thời gian nghỉ ngơi nhất định là mệt vô cùng, cũng thực sự là làm khó hắn. Prem nhẹ nhàng vén chăn lên ngồi dậy, cảm thấy hơi lạnh lại cắn răng mặc quần vào, cau mày ngồi ở trên giường thở gấp gáp một hồi lâu sau đó giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Quay đầu liếc nhìn Boun vẫn nhắm mắt ngủ say y mới chậm rãi nhấc chân xuống giường. Trong nháy mắt chân phải chạm đất một cơn đau ở bụng bất ngờ truyền đến, Prem nhíu mày rên lên một tiếng, thân thể nghiêng ngả muốn ngã xuống.

Rầm -

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, nhìn thấy Prem ngã trên đất Liz biến sắc, cấp tốc tiến lên đem y nâng dậy, "Có chuyện gì vậy?"

"Không, không có chuyện gì..." Prem sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống dưới.

"Sao có khả năng không có chuyện gì, cậu xem một chút cậu..."

"Suỵt -" Prem quay đầu liếc nhìn trên giường bệnh, thấy Boun không bị đánh thức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp giọng nói với Liz, "Cậu nhỏ giọng một chút, đừng ầm ĩ làm anh ấy tỉnh."

Ta X! Đến cùng ai mới là bệnh nhân a! Liz oán hận trừng mắt nhìn người đang nhắm mắt ngủ say trên giường bệnh, nháy mắt ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Boun đều khách khí thăm hỏi một lần.

"A... Đau quá." Prem cúi đầu nhấc vạt áo lên, chỉ thấy bụng một mảnh đỏ như máu, vô cùng thê thảm, Liz nhất thời hít một ngụm khí lạnh, "Sao lại như vậy, hai người đến cùng là làm cái gì!"

Prem che miệng Liz, thở hổn hển gục đầu trên vai cô, "Liz, mình... chóng mặt..."

Lời còn chưa dứt, người đã hôn mê.

Thiếu chút nữa đã quên, Prem sợ máu, nhưng không sợ máu của người khác mà chỉ chuyên sợ máu chính mình, này là cái sự tình gì a, thực sự quá sốt ruột. Liz đỡ lấy Prem, lo lắng quay đầu nhìn về phía cửa, Zee nhận cú điện thoại thần thần bí bí xong cũng không biết chạy đi đâu, trên giường cái thần ngủ kia cũng đừng hy vọng. Prem dù gầy đó nhưng cũng là một nam nhân trưởng thành, cứ như vậy mất đi tri giác dựa vào trên người cô, khỏi nói, cũng nặng lắm không đùa. Liz coi như muốn ôm cũng là hữu tâm vô lực, cô cắn răng, cẩn thận dìu Prem nằm ngã ở trên giường xong lập tức ấn tay xuống bấm cái chuông ở đầu giường.

Liz thở hổn hển ngồi xuống mép giường, trong lúc vô tình nhìn thấy một bên cổ Prem mập mờ một cái dấu hôn màu đỏ. Được! Cô có thể coi như là biết hai người này ở trên giường bệnh cũng đã làm một chút cái gì rồi! <hiểu nhầm tai hại >

Liz nhất thời tức giận đến đầu bốc khói xanh, quay đầu liếc mắt tàn nhẫn trừng Boun  một cái.

Súc sinh này! Sớm biết sẽ không để cho hắn vào phòng bệnh!

Liz phẫn hận vỗ ngực, Boun Noppanut, món nợ này lão nương nhớ rồi!

Boun lúc này nhắm mắt lại quả thực không mở ra nổi, thời điểm chín giờ sáng hôm sau Zee tiến vào gọi hắn, gọi một lần lại một lần cũng không đánh thức được người nên thức, ngược lại đem Prem gọi tỉnh. Bên cạnh chính là Liz đang gọt táo tức giận không nhịn được, nhấc chân đá Zee một chút.

Zee lập tức hướng Liz cong người, "Xin lỗi xin lỗi."

Prem tỉnh lại, theo bản năng đưa tay sờ qua vết thương được băng bó một lần, mơ hồ vài giây mới mở miệng hỏi, "Mấy giờ rồi?"

"Chín giờ."

"Ồ." Prem lại mơ hồ vài giây mới phản ứng được người vừa trả lời y là Zee, y đảo mắt nhìn thấy Zee áy náy đầy mặt nhìn y, không khỏi hỏi, "Anh sao vậy?"

"Ừm, Cố tiên sinh..."

"Anh ta đang gọi thần ngủ, ngủ đến bất tỉnh ở bên cạnh cậu kìa, ngược lại đem cậu đánh thức, thật là không có ý tứ." Liz nhai táo, nhíu mày liếc nhìn Zee, "Tôi nói có đúng hay không a anh chàng đẹp trai?"

"Đúng đúng, xin lỗi a Cố tiên sinh."

Lời này nói ra giống như đang nói lắp, Liz phì một tiếng nở nụ cười, Zee hơi có chút đỏ mặt, nhìn hai mắt Liz lại đem tầm mắt dịch về trên người Prem, "Cố tiên sinh, nếu không, làm phiền cậu giúp tôi đánh thức Boun tổng, đã chín giờ, chuẩn bị xong còn phải về công ty một chuyến, nếu còn trễ nữa sợ là không đủ thời gian."

Đã gọi như vậy sao còn chưa dậy? Prem nghi hoặc, trên mặt lại chưa biểu hiện ra, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Vậy tôi đi ra ngoài trước." Zee lưu lại lời này xong nhanh chóng quay người ra khỏi phòng bệnh.

"Aizz anh chàng đẹp trai chờ tôi." Liz ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Prem một cái, "Cậu chậm rãi gọi đi, mình cũng đi ra ngoài."

"..."

Prem nhìn chằm chằm cánh cửa bị Liz đóng lại không biết phải nói gì, hai người này cũng thực sự là rảnh rỗi, làm gì mà phải làm quá lên thế, thật giống như y muốn làm với Boun.

Gọi một người tỉnh dậy còn không đơn giản? Prem vốn tưởng rằng động khẩu là được, nhưng mà sự thực chứng minh, thời điểm nên động thủ thì động khẩu là vô dụng.

"Boun, Boun, Boun Noppanut?"

Nhỏ giọng gọi, không phản ứng, lớn tiếng gọi, vẫn là không có phản ứng. Prem trầm mặc hai giây, quyết đoán đi nhéo lỗ tai Boun, nhéo một cái không tỉnh, y tăng thêm lực đạo lại nhéo tiếp một cái.

"... Hả?" Boun cuối cùng cũng coi như tỉnh rồi, khẽ cau mày mở mắt ra, mê mê mang mang trừng mắt nhìn Prem một cái, sau đó dịch thân, xem bộ dáng như là dự định ngủ tiếp.

"Ôi chao?" Prem vặn vai Boun qua, Boun thuận thế lật người lại, đem mặt kề sát ở trước ngực Prem, bất động.

Người này....

Prem dở khóc dở cười, phải làm sao mới ổn đây.

Kiên trì đợi mười mấy phút, Boun hoàn toàn không có dấu hiệu thanh tỉnh, Prem bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng sử dụng đòn sát thủ.

Ba -!

Một tiếng pháo tay thanh thúy vang vọng trong phòng bệnh.

A, thật giống như dùng quá sức, Prem le lưỡi một cái, ngừng thở tỉ mỉ quan sát phản ứng của Boun.

Chỉ thấy Boun khẽ nhíu mày lại, mi mắt rung động nhè nhẹ mấy lần mới mở mắt ra nhìn chằm chằm Prem tới nửa phút, sau đó đột nhiên đến gần hôn một cái lên môi y, tiếp theo nâng cổ tay xem thời gian xong thì cấp tốc ngồi dậy.

"Gay go." Boun vén chăn lên, nhanh chóng lại hôn Prem một chút, sau đó xuống giường lấy quần áo sạch từ bên trong tủ đầu giường mà Zee chuẩn bị cho hắn ra, nhanh chân đi vào buồng tắm.

Boun rất nhanh tắm rửa sạch sẽ thay xong quần áo đi ra, chân dài đi tới trước giường bệnh, một bên đeo caravat một bên khom lưng hôn lên trán Prem, "Bảo bối anh đi, nhớ phải nhớ anh."

Môi Boun mới từ trên trán Prem rời đi, một giây sau cổ đột nhiên căng thẳng. Prem thế mà nắm cổ Boun đem hắn kéo xuống, trả về cho hắn một cái hôn sâu nóng hừng hực.

Mười mấy giây sau, Prem buông Boun ra, duỗi đầu lưỡi non đỏ ra liếm môi một cái, "Bye bye."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top