Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Longfic] Đồi hoa Nemophila

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1

một nét chì đi lạc......

một nốt ngân bất ngờ.......

một gạch nguệch trên trang giấy......

và một tình yêu thiếu trọn vẹn​

Nhưng dù sao anh vẫn không thể hiểu trong muôn trùng thứ mà ta đã trả qua. Lúc có em trong thời gian dài hay chỉ là chớp mắt,lúc yêu em đến diên dại,hay lúc bỏ quên em trong quá khứ. Lúc trái tim anh ngỡ em là của mình hay lúc những rung động nhẹ nhàng khi anh tưởng lần đầu gặp em. Lúc anh hôn em lần thứ 100 mà ngỡ như lần đầu, lúc anh gặp em nói lời chào quen biết dù ta đã quen nhau đến yêu điên dại. Anh vẫn chẳng thể hiểu tại sao em lại là duy nhất. Tại sao người anh yêu duy nhất lại là em.Và anh cũng không thể hiểu tại sao ta lại yêu nhau từ đồi hoa thiên thanh(nemophila màu thiên thanh)........

Nắng.....

Bầu trời.......

Nemophila.......

Khung cảnh yên bình hiện ra trước mắt.​

Vẻ đẹp hiện qua khung cửa sổ,cậu đưa tay kéo tấm rèm.Bầu trời trong xanh không một gợn mây nối với màu đó là thiên thanh của nemophila.Mọi thứ như vô tận dài và xa.........

-nemophila nở rồi à?

Cậu tự đặt một câu hỏi khi nhìn ra khoảng trời trong xanh trước mắt. Không biết từ bao giờ nữa cậu có thói quen nhận biết mùa bằng loài hoa như cô. Hơi đặc biệt không phải là mai,lan,cúc,trúc mà là các loài hoa khác mà theo cô nói:"nó đặc biệt hơn bất kì loài hoa nào trong mùa đó' và tất nhiên mùa xuân là nemophi la vì nó mang màu sắc của bầu trời. Nó có một màu mà không loài hoa nào có thể có đuợc. Dù hồng có nhuộm xanh đi nữa sắc đẹp vẫn không bằng cái xanh của nemophila....

-này em có muốn đi ngắm nemophila không?

Cậu quay sang rồi bật cười khi thấy cô đang ngủ.Cậu cứ ngỡ là cô đã dậy rồi vì lúc nào cô cũng dậy sớm hơn cậu,nghịch mái tóc hay véo má bắt cậu dậy. Những lúc đó thay vì tức giận cậu thường kéo cô nằm xuống va thủ thỉ:"còn sớm mà em yêu"........Ưm,lúc nào cũng vậy và đối với cậu, cô lúc nào cũng đáng yêu.....

Năm năm về trước cách đây cũng đã rất lâu rồi nhưng những kỉ niệm về nó khiến cậu không thể nào quên được. Đó là lúc cậu đứng thật gần bên cô mà chẳng thể ôm nổi cô vào lòng,đó là lúc cậu cảm thấy mình thật tồi tệ khi cô khóc mà chẳng thể lau nổi nước mắt cho cô. Rồi cảm giác bị truy đuổi,trốn chạy,dấu kín.........thật khó chịu.......! Cậu chỉ vì một phút tò mò mà bị cuốn vào muôn trùng rắc rối....Cuộc sống của cậu lúc đó như địa ngục vậy......! Cậu bị một tổ chức áo đen cho uống thuốc độc đó là aptx4869 khiến cơ thể cậu bị teo nhỏ.Ôi thôi,không ai có thể tưởng tượng lúc đó cuộc sống của cậu tệ hại như thế nào. Từ một thám tử lừng danh trở thành thằng nhóc móc lò lớp 1,từ một người là niềm tự hào của cảnh sát thành một thằng nhóc lăng xăng và.....từ một người có thể ôm cô vào lòng thành một người cô ôm vào lòng......! Tồi tệ, đó là tính từ duy nhất cậu dùng để miêu tả cuộc sống đó. Săn đuổi đối diện với súng chết chóc........máu và nước mắt..........!

May sao! Cuộc sống đó cuối cùng cũng kết thúc,ít ra cậu vẫn trở lại là mình như ngày xưa......! lại có thể ôm cô vào lòng,có thể làm một thám tử lừng danh,sống cuộc sống mà trước đây cậu từng sống....!

Và.........

........lấy cô làm vợ......!

Đó là điều khiến cậu hạnh phúc nhất! Nhưng có đôi lần không phải là lần duy nhất cậu từng nghĩ:"nếu mình mãi sống trong cơ thể trẻ con đó?" chắc lúc đó cậu sẽ mãi mãi chỉ có thể làm em trai cô thôi. Và cậu duy nhất có một câu trả lời:"lúc đó cậu sẽ chẳng thể nào đứng bên cô" Cậu sợ điều này còn hơn là là bị người khác giết chết.Đối với cậu cô rất quan trọng còn hơn là cuộc sống của cậu. Nếu cô không tồn tại chắc cậu cũng chẳng tồn tại để làm gì?

Nhưng giờ cô đang nép trong vòng tay của cậu cơ mà,cậu lại suy nghĩ quá nhiều rồi.....! tốt nhất lúc này cậu nên ngủ tiếp và chờ cô vợ thân yêu của mình dậy trước. Ưm.......phải vậy thôi.........!

Ngoài trời nemophila đang nở............

.....những bông hoa màu thiên thanh trong ánh mặt trời........!

Cậu xoay xoay bút,trước mặt là tệp hồ sơ vụ án dày cộp chất cao hơn cả mặt cậu(=.=). Công việc hằng ngày của cậu là giải quyết các vụ án. Cậu không phải là cảnh sát đơn giản chỉ là thám tử mà thôi!

-cà phê-Cô đặt cốc cà phê trước mặt cậu và nụ cười dịu dàng như nắng mai của cô nữa.

-cám ơn em-cậu nhấp một ngụm cà phê. Cà phê cô pha lúc nào cũng là tuyệt vời nhất-này em có bỏ thuốc mê vào cà phê không?-cậu đưa cốc cà phê lên nở nụ cười ranh mãnh.

-em không cần làm chuyện đó-cô bĩu môi xua xua tay.

-vậy tại sao anh lại mê nó nhỉ?

-chắc anh mê người pha nó!-cô cười nụ cười của một vầng mây.

-không có đâu. Anh chỉ yêu người pha nó thôi-Cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô-em đừng lau nhé. Nhìn trán em dính cà phê rất xinh!

-thật là.......!

cô quay vào bếp miệng tủm tỉm cười.........hôm nay có lẽ trời nắng đẹp................!

anh chưa từng nói sẽ yêu em trọn đời

anh chưa từng nghĩ anh làm được điều đó

nhưng anh sẽ hứa anh yêu em thật nhiều

yêu em không cần lí do.......!

Cậu chỉnh lại chiếc cà vạt hôm nay cậu có buổi họp nhưng cậu không hiểu sao dạo này đầu óc cậu cứ ong ong. Chắc có lẽ cậu nên hỏi Shiho thôi vì cậu đâu có thời gian để đến bệnh viện. Phải vậy thôi.....!

-này Shiho không hiểu sao đầu tớ cứ ong ong?-cậu dựa lưng vào cửa phòng thí nghiệm không bước vào vì sợ làm phiền cô.

-cậu thấy vậy à?-cô nói giọng vẫn lạnh lùng.

-ừ.

-vậy xem nào.

Cô lôi ra một đống "đồ nghề" và bắt đầu khám cho cậu. Sao phải làm nhiều việc thế này không biết?

Chiều.......! cả không gian bị nhuộm đỏ bằng một màu ảm đạm và buồn tẻ. Trên khuôn mặt cậu hằn lên những nỗi lo lắng vô hình.......

Chapter 2 : APTX4869

Cô lúc này đã ngủ,chỉ còn cậu thức khẽ ôm chặt cô hơn...... Mọi thứ hiện lên trong đầu cậu tồi tệ hơn bao giờ hết.

có lẽ số phận đã định sẵn là như vậy

hay tại thần tình yêu muốn chia cắt hai ta

hay tại anh đã làm sai điều gì đó

để bao sóng gió chia cắt tình ta​

................​

-cậu nói sao lại viên thuốc giải độc á?

Cậu hét lên hết sức bất ngờ về điều mà mình vừa nghe được. Sau khi để cho Shiho khám cậu cứ tưởng mình chỉ bị đau bình thường thôi nào ngờ.....

-ừ! viên thuốc đó sản sinh ra một loại kháng viêm* khiến não bộ cậu bị tấn công. Nó đang dần huỷ hoại não cậu.

Tay cô run run khuôn mặt lạnh lùng thường ngày hằn lên những nỗi lo lắng xa xăm...

-nhưng tại sao sao 5 năm lại sảy ra chuyện này?Đáng lẽ nó phải sảy ra từ 5 năm trước?

Cậu ngồi xuống ghế hai tay đan thật chặt vào nhau, cậu cầm li trà lên và uống hết nó chỉ trong một ngụm. Có cái gì đó như tắc nghẽn trong cổ họng cậu.

-có lẽ cần thời gian để nó có thể tác động lên não bộ vì não là trung tâm thần kinh hết sức phức tạp. Kháng viêm cần một thời gian nhất định để khiến não bộ bị ảnh hưởng gây nên các triệu chứng như đau đầu hay ong ong. Dần dần trung ương thần kinh sẽ bị phá huỷ!

-cái gì?vậy tại sao cậu lại......

-có lẽ tớ k bị tấn công. Nhưng dù sao cũng nên đến bệnh viện kiểm tra.

Cô nhìn ra bầu trời từng đám mây đỏ lựng phía chân trời tây........

Uống một ngụm trà để bình tĩnh trở lại cậu đưa mắt nhìn bó nemophila* đặt trên bàn và hi vọng điều gì đó tươi sáng nhất có thể.....

..................​

Cậu ôm chặt cô vào lòng hơn. Cậu đang lo sợ một điều gí đó ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Nếu ngày mai đến bệnh viện kiểm tra mà đúng như lời cô nói thì sẽ như thế nào? mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây?

Đêm hôm đó đối với cậu thật dài. Vì hầu như cả đêm cậu không hề chợp mắt nổi......

Bệnh viện trung tâm Beika:

-đúng là đầu cậu tồn tại loại kháng viêm đó cậu Kudo-bác sĩ đặt tờ giấy khám bệnh trước mặt cậu.

Cậu cầm tờ giấy lên tay không tin vào mắt mình. Tại sao? Chuyện này là thật ư???????

-vậy chỉ còn cách phẫu thuật đúng không?-Shiho ngồi bên cạnh gương mặt hằn lên những điều lo lắng và sợ hãi.

-đúng vậy. Do cậu uống quá nhiều thuốc giải nên sản sinh ra một lượng kháng viêm không phải là nhỏ tác động lên não bộ. Tất nhiên cơ thể cậu cũng sản sinh ra một lượng kháng thể để chống lại nhưng nó quá yếu so với đội quân kháng viêm hùng mạnh.

bác sĩ khẽ lắc đầu, ông quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cậu. Đoạn hít một hơi thật dài ông tiếp:

-các duy nhất là phẫu thuật.

Cậu ngồi lặng im không nói gì thỉnh thoải lại đan hai bàn tay vào nhau. Nỗi sợ hãi một thứ gì đó đến thật gần chiếm gần hết tâm trí cậu lúc này.....

-tỉ lệ thành công là bao nhiêu?-cậu hòi giọng gần như là lạc đi.

-50/50

-vậy tôi sẽ suy nghĩ

Cậu đứng dậy cúi đầu chào bác sĩ rồi đi ra khỏi phòng. Cậu không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa. Tuy nhiên còn điều gì đó khiến cậu khự lại:

-vậy nếu không phẫu thuật tôi còn bao nhiêu thời gian?

Vị bác sĩ khẽ thở dài. Trước mặt ông là vị thám tử lừng danh cậu ta còn rất trẻ tuy nhiên.....

-một tháng.

-tôi hiểu.

Cậu đóng cửa lại một cách khô khốc. Shiho vẫn ở trong có lẽ cô ấy cần trao đổi điều gì đó. Cậu phóng xe thật nhanh ra ngoài vùng ngoại ô thành phố nơi có những đồi hoa nemophila nở rộ. Từng màu xanh ngắt nối liền trả rộng đến chân trời. Giới hạn giữa trời và đất dường như được thu hẹp lại và mờ hẳn đi.

Màu xanh.......một màu xanh hi vọng tràn ngập nơi này. Nhưng cậu lại chẳng thể hi vọng điều gì đó trong lúc này. Rõ ràng sự thất vọng đang hiện lên trong tâm trí cậu. Nếu phẫu thuật chỉ có một nửa thành công nếu thất bại thì........ Và nếu không phẫu thuật chỉ còn một tháng.....

Chọn cách nào đây........!

Cậu đưa tay lên trán mệt mỏi. Mọi thứ trở lên thật tồi tệ. Một thứ gì dó lu mờ và xám xịt........Cậu cứ tường sau bao nhiêu tứ đã trả qua cậu có thể bên cô mãi mãi. Nhưng có lẽ tại chuyện tình của mình cũng gặp nhiều rắc rối nên thần tình yêu muốn thử thách cậu và cô nhiều hơn nữa!

làm thế bào để thoát khỏi những nỗi buồn

em thân yêu tôi luôn cảm thấy cô đơn 

dù đi đến đâu tôi cũng cảm thấy bối rối

em biết mà em là điều duy nhất trong trái tim tôi​


Giải thích :
* 1: thật ra kháng viêm chỉ gây bệnh truyền nhiễm thôi nhân hoá lên tí cho hay
*2: vừa phát hiện sự thật đau lòng nemophila nở mùa hạ!

Chapter 3 : quên.....

Cậu đưa tay với lấy chiếc lá và xoay xoay nó trong tay. Cả khung cảnh trước mặt nhuộm một màu xanh thẳm vô bờ. Bầu trời cũng đâu biết điểm đừng, nemophila trong hàng triệu bông cũng đâu biết bông nào là đẹp nhất? Màu xanh là hi vọng trước cảnh khung cảnh đều xanh như thế này cậu đâu biết nên hi vọng điều gì?

-kudo tớ nghĩ cậu nên phẫu thuật.

Shiho ngồi xuống bên cậu.Ánh mắt màu xanh nước biển của cô hiện lên sự buồn bã. Cô nhìn cậu mong chờ điều gì đó hay tìm kiếm một điều gì đó mà cô đang mong chờ. Đó là sự tự tin của một vị thám tử.

-để làm gì?

Cậu xoay xoay chiếc lá mạnh hơn trong tay. Trong đầu cậu hình ảnh về cuộc chiến với tổ chức áo đen lại hiện về.....Những lúc phải chạy trốn,dấu kín,......

-dù là 50/50 nhưng kháng viêm khả năng liên kết không cao việc phá huỷ nó cũng dễ dàng.

-nếu thất bại?

Cậu hỏi giọng lạc đi rõ ràng cậu đang sợ thất bại vì nếu như vậy cậu sẽ mãi mãi và vĩnh viễn.........

-chuyện này-Cô nhìn ra đồi hoa phía trước từng bông hoa như một bầu trời thu nhỏ trước mặt. Cô chưa từng thấy mảng màu xanh nào rộng lớn đến thế. Nó như thứ gì đó len lỏi trong lòng cô lúc này-chẳng phải ta nên hi vọng sao?

Cậu hít một hơi dài,rồi từ từ cậu thả cho chiếc lá bay đi.......

-tớ sẽ không phẫu thuật. Tớ muốn dùng một tháng còn lại để bên Ran.

-tại sao cậu sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời mình ư?

-vì tớ yêu cô ấy. Tớ chỉ còn một tháng tớ muốn ở bên cô ấy. Phẫu thuật nếu thất bại chẳng phải tớ đã bỏ mất thời gian bên cạnh cô ấy hay sao.

Cậu hướng mắt về khung cảnh rộng lớn trước mặt,bờ môi cong lên một nụ cười....

-shinichi....

-cậu ủng hộ tớ chứ? tớ biết cậu lo lắng cho tớ. Nhưng tớ có thể làm vậy đúng không?

-ừ....

Cô đáp cảm giác buồn bã dâng lên. Nhưng cô không muốn cản cậu. Cô không đủ sức để làm được điều đó vì trước mỗi quyết định cậu luôn suy nghĩ đúng dắn nhất có thể? Và cô tin cậu......

Từng bông hoa nemophila khẽ lay động trước gió........Và nỗi buồn cũng dâng lên.....

Nemophila....

Gió......

Bầu trời......

Và tình yêu thì luôn luôn là bất diệt.....!!!!

Những cơn đau ngày một mạnh và nhiều hơn. Đôi lúc cậu cảm thấy như nghẹt thở và tức ngực.....Cậu sẽ cố chịu đựng tất cả là vì cô.....! Tất nhiên cô cũng nhận ra điều gì đó khác lạ ở cậu nhưng cậu luôn tìm mọi lí do để trốn tránh. Cậu là một thám tử cơ mà.....

-Shiho cậu hôm nay rảnh chứ?

Ran xoay xoay chiếc bút động tác giống hệt Shinichi có lẽ cô nhiễm thói quen đó từ cậu. Nói một chút về công việc của cô,cô là một nhà thiết kế nội thất công việc hàng ngày và thiết kế bản vẽ. Hôm nay cô đang ngồi trong một nhà hàng.

-ừm hôm nay tớ rảnh.

-vậy gặp ở quán nước gần nhà nhé.

Cô cúp máy đưa tay nguyệch một đường thẳng trên bản vẽ. Cô nhận thấy điều gì đó rất lạ từ Shinichi nhưng cậu luôn tìm cách dấu cô....Cậu không muốn cho cô biết vậy nên cô muốn gặp Shiho cô nghĩ cô ấy biết điều gì đó.....

Cuộc hẹn diễn ra trong căng thẳng và mệt mỏi. Ran lấy tay mân mê chiếc lá(nhiễm Shinichi=.=) nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt cô......

"Cậu ấy bị viên thuốc ở não phá huỷ não bộ"

Cô khóc nước mắt lăn thành từng giọt dài. Khoác thêm chiếc áo cô đứng dậy cô muốn đi đâu đó thật xa.......!

"có lẽ cậu ấy phải phẫu thuật não"

Từng bước chân mệt mỏi. Tại sao cậu lại không nói cho cô biết cô là vợ của cậu cơ mà.........

mệt nhọc

từng bước

từng bước

"tớ từng thuyết phục cậu ấy phẫu thuật dù là một nửa nhưng......."

Trouble is a part of you life,and if you do no share it,you do not give the person who loves you enough chance to love you enough...

Cô bước vào nhà ánh mắt còn vương đầy những giọt lệ.....

-Ran em làm sao vậy?

Cậu đến bên cô nắm nhẹ tay cô kéo cô ngồi xuống ghế.

-sao anh lại dấu em chuyện đó.

Cô khóc...lăn lăn từng giọt nước mắt.........

-anh.....

-Shiho đã nói cho em tất cả tại sao anh lại không nói cho em biết em là vợ anh cơ mà?tại sao anh lại từ chối phẫu thuật?

Cô nấc lên.....Cậu khẽ ôm cô vào lòng. Nước mắt bắt đầu lăn dài hơn.......

anh không tin em sao

anh hứa chia sẻ cùng em cả thế giớ cơ mà

xin anh đừng chỉ nói niềm vui

xin anh đừng chỉ nói lời ngọt nào

anh hãy nói cho em cả nỗi buồn

em không muốn chỉ cười với anh

em muốn khóc cùng anh

xin anh đấy

hãy nói cho em

-anh không muốn cho em biết vì anh muốn ở bên em dù là thời gian ngắn. Anh muốn chăm sóc em.

Cậu thành thật,mắt lơ đãng nhìn ra khoảng không trước mắt. Trời bắt đầu rắc nhẹ những hạt mưa xuân....

-anh ngốc thật.Anh là thám tử cơ mà. Em không muốn chỉ bên anh trong một thời gian ngắn như vậy. Em muốn hai mươi ba mươi năm nữa anh sẽ mãi mãi ở bên em.

Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cậu. Khẽ tựa đầu vài vai cậu.....

-hứa với em là anh sẽ phẫu thuật.Em ghét sự trống vắng khi thiếu anh.

-Ran......

-hứa với em.

-anh hứa!

Mưa rơi mạnh hơn,thấm ướt từng cánh nemophila......

từ khi gặp em anh không còn sợ hãi hay đau khổ. Dù đôi mắt có mù loà anh vẫn có thể tìm thấy em"

Cậu đã đồng ý phẫu thuật. Nhưng sau đó mọi kí ức của cậu về cô đã bị xoá sạch. Cậu tỉnh dậy và không biết cô là ai?

Cô cũng vì thế mà bỏ đi cô muốn cậu sống một cuộc đời mới....

Không có cô.....

Vậy trong muôn trùng xa xôi và sự hoài niệm đánh mất. Cậu có thể gặp lại cô.....

Cậu lại có thể yêu cô.......

"cậu ấy đã thoát khỏi mọi nguy hiểm. Nhưng kí ức về người cậu ấy yêu nhất sẽ mất đi........"

Cậu có thể một lần.......

Yêu cô?

Chapter 4 : tan....

PART 1: sau 4 năm.....

4 năm sau......

Cuộc sống của cậu giờ đã khác trước. Sau khi phẫu thuật cậu sang Mĩ sống cùng bố mẹ. Tất nhiên ở cái nơi cách Nhật Bản nửa vòng trái đất này cậu vẫn là niềm tự hào của cảnh sát nỗi sợ hãi của những tên tội phạm. Nhưng cậu rất ít cười,cậu sống khép kín hơn những nụ cười gượng cũng nhiều hơn....

Hình như cậu sống và cảm thấy nhạt nhoà hơn trước,những kí ức vui vẻ trong cậu cũng mất đi. Cậu cảm thấy nó như hình vẽ rời rạc và chưa được ghép lại. Cậu mong chờ gần như là vậy một điều gì đó mà đôi khi chính cậu cũng không biết.....

Hình như anh đánh mắt gì đó

Là niềm vui của cuộc sống

Hình như anh đánh mắt điều gì đó

Là em phải không.....?​

Cậu đưa tay xoay xoay chiếc bút công việc cậu thường làm mỗi khi cậu cần suy nghĩ về một điều gì đó.......Một thói quen khó bỏ........

-này anh không nên làm việc suốt đâu!-Aki đặt lên bàn cốc cà phê và nét mặt hằn lên những điều lo lắng.

-cám ơn! Anh không sao.

Cậu uống một ngụm cà phê. Sự đắng của nó làm cậu tỉnh tỏ. Cà phê Aki pha lúc nào cũng đắng. Cậu nhìn Aki khuôn mặt lo lắng của cô khiến cậu bật cười. Aki là cô gái người Nhật cậu đã cứu sống trong một vụ thảm sát.Cô ấy mất hết ba mẹ nên sống cùng gia đình cậu trong một ngôi biệt thự lớn.Aki hiền hay cười và nhút nhát đôi lúc khá trẻ con. Shiho thường bảo Aki là một cô tiểu thư quyền quý. Cũng đúng như vậy thật lời nhận xét của Shiho lúc nào cũng đúng và có phần chua ngoa.

-em thấy anh lại này gầy lắm?- Aki nheo mắt vẻ lo lắng hiện lên nhiều hơn.

-chắc tại anh thiếu sức "xanh"

Cậu buông một câu bông đùa. Đôi mắt xanh khẽ nhíu lại nhìn đống hồ sơ vụ án chất cao hơn cả mặt cậu.

-à nói đến xanh mùa này nemophila đang nở-Aki chỉ vào bức ảnh mà cậu lấy làm ảnh nền máy tính. Một màu xanh thẳm rất mắt mắt và dễ chịu mỗi lần mệt mỏi cậu thường nhìn vào đó. Vẻ xanh mắt của nó gạt đi tất cả mọi ưu phiền của một ngày căng thẳng.

-anh cũng nhận được một vụ án của một ông lão trưởng thôn trồng nemophila nổi tiếng. Xem nào đó là thôn Oushu gần biển Ibaraki-cậu lục trong đống hồ sơ một bức thư và đưa cho Aki.

-vậy anh đến đó chứ?

-ừ có lẽ vậy. Nhân tiện anh đi nghỉ ngơi ngắm hoa luôn.

Cậu nói nhấp thêm một ngụm cà phê nữa hơi nóng toả ra từ nó khiến cậu sảng khoái...

Và cậu cũng định lên đường để nhìn thấy sắc xanh phủ kín làm bầu trời như thấp hơn của nemophila.......

Cậu cũng đâu biết rằng ngôi làng đó có người cậu thương yêu đang sống người cậu đã từng quên. Và ngày gặp lại trái tim cậu lại rung lên những nhịp thương mến đến vô tận..........


Thôn Oushu......

Mọi thứ ở đây đều màu xanh:bầu trời xanh,nemophila xanh,........

Yên bình

Thanh thản

Tự do.....

Ran đưa tay xoay xoay chiếc lá momiji,giờ này Shinwa vẫn chưa dậy vậy là cô có thời gian để làm điều gì đó trước khi thằng bé dậy và quậy tung mọi thứ lên. Ở đây đối với cô mà nói mọi thứ trôi qua thật chậm....Không tranh chấp không phải lo nghĩ cũng như mệt mỏi. Mỗi ngày mặt trời đều mọc phía đông và ửng đỏ chân trời phía tây. Nemophila lúc nào cũng xanh ngắt.......

"vậy là tròn 4 năm rồi"

Cô thì thầm, mới như hôm qua thôi mà mọi thứ đã xa vời đến thế. Ngày hôm qua cô như vẫn ở gần bên cậu mà hôm nay trong kí ức dài 27 năm của cậu không hề có hình bóng của cô....

Cũng phải thôi Shinwa cũng đã gần 3 tuổi rồi còn gì......!

"cậu ấy sẽ sống nhưng mọi kí ức về người cậu ấy thương yêu sẽ mất đi....."

Câu nói ấy lại lặp lại trong đầu cô.....chua xót!Có lẽ thần tình yêu muốn đẩy mọi thứ xa nhau dần....Chẳng phải ngay cả thần cũng không dịnh đoạt được tình yêu của mình hay sao?

Cười!Cô nhìn ra xa nơi những đồi hoa nemophila xanh rờn sau hàng rào trắng. TRước đây khi còn ở bên cậu cô cũng trồng nemophila sau này khi xa cậu cô cũng trồng nó chỉ là nhiều hơn thôi. Trước đây cô trồng một vườn hoa giờ đây là một đồi hoa......

-mẹ yêu,chào buổi sáng.

Shinwa từ đằng sau vòng tay ôm lấy cổ cô,đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô...Công việc của thằng nhóc mỗi khi thức dậy.

-chào con

Cô nhẹ nhàng đáp vuốt má thằng nhóc. Đôi mắt xanh của nó nhíu lại, đáng yêu!

Shinwa rời tay khỏi cổ cô ngồi xuống bên cạnh đôi mắt nhìn vào đồi hoa nemophila phía trước......

-mẹ này màu xanh của nemphila là hi vọng phải không ạ? Vậy mẹ hi vọng điều gì vậy?

Đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào đồi hoa......

Hít một hơi dài,chầm chậm cô thả cho chiếc lá momiji rơi........

-mẹ không biết. Mẹ cũng chưa từng hi vọng điều gì.....

Cô chớp mắt......

Phải cô chưa từng hi vọng điều gì.......

Cô chỉ thầm ước.......

Một ngày cậu quay về.......

Từng hạt mưa tí tách rơi trên thềm xưa.....

Mưa làm ướt tóc em và anh....

Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng phải không anh......

Anh thường bảo vậy.......

Và niềm vui sẽ còn mãi với đôi ta....

part 2: gặp......​

Shinichi lái xe đến thôn Oushu khung cảnh ở đây hiện lên một vẻ yên bình đến kì lạ..... Từng đồi hoa nemophila xanh ngắt,xa xa là những ngôi nhà lợp màu mói đỏ rực,ánh mây màu hồng.....Khoảng cách giữa trời và đất gần như mất đi......

"nơi đây có người bị giết sao?"

Cậu thì thầm vì nơi này khác xa nơi dành cho kẻ phạm tội.Nó không gợn một chút nào là nguy hiểm hay có tội phạm nó quá đẹp một vẻ đẹp riêng của chính nó khuyến rũ một cách kì lạ....

Chiếc xe chạy chầm chậm chầm chậm, những áng mây màu hồng như xà xuống thấp hơn. Qua khung cửa kính cả khung cảnh như một lời mời gọi đầy ngọt ngào.....

Và anh cũng chẳng biết

Cứ như một định mệnh

Anh gặp em.....​

-thật tuyệt

Cậu thốt lên.Cậu chưa từng thấy nơi nào đẹp đến vậy.Chiếc xe cứ thế ngày một gần ngôi làng hơn cậu cũng không biết mình càng ngày càng gần cô hơn.....

Cậu dừng xe trước một ngôi nhà hai tầng ở giữa thôn. Mọi người đứng chờ ở đây chật ních(chắc chắn k có Ran=.=). Ngay lập tức một ông cụ đứng dậy nắm lấy tay shinichi vẻ mặt hồ hởi:

-cậu là Shinichi Kudo thám tử lừng danh. Thật may quá cuối cùng cậu cũng đã đến.-Ông cười nụ cười thân thiện hiện lên.

-dạ vâng! cháu là Kudo Shinichi.-cậu đáp một nụ cười hiện ra. Họ thật sự theo cậu nghĩ rất thân thiện.

-vậy tốt quá.Vào đây đi-Ông cười nụ cười hiền hoà.

-vâng.

Sau một hồi trao đổi về vụ án,mọi người bắt đầu quay sang muốn cậu kể chuyện về những vụ án. Ai cũng hồ hởi với cậu. Thật bất ngờ vì có người chết sao mọi người có thể tự nhiên đến vậy.

"có thể họ muốn giữ điều đau khổ vào trong. Đau khổ không nhất thiết phải nói ra...."

-vậy chú ấy ở đâu ạ?

Một thằng nhóc lên tiếng nó nép đằng sau một người phụ nữ,đôi mắt xanh của nó ánh lên điều gì đó rất thông minh. Nhưng điều gì rất lạ khiến cậu cứ muốn nhìn thật lâu vào đôi mắt nó. Ánh lên vẻ gì đó thân thuộc....

-ôi quên mất Shinwa nói mới nhớ?-một người phụ nữ thốt lên-Shinwa à cháu thông minh thật đấy.

-ta cũng chưa nghĩ đến việc này-ông cụ đưa tay lên trán.

-chuyện này cháu thuê nhà trọ cũng được ạ-Shinichi xua xua tay

-chú ở nhà cháu đi ạ-thằng nhóc lên tiếng tay níu nhẹ tay Shinichi-nhà cháu rộng lắm. Với lại cháu cũng thích thám tử-thằng nhóc lắc lắc tay Shinichi. Từng hạt mồ hôi li ti từ tay thằng nhóc thấm sang tay cậu. Cậu cảm thấy run run vẻ thân thiết và cả ánh mắt của nó,rất quen.....

-chuyện này.....-shinichi ấp úng

-đi mà chú-Nó lắc mạnh hơn tay Shinichi ánh mắt mong chờ một câu trả lời.

-ừ! vậy cũng được.-Cậu cười.

-vậy Shinwa về bảo với mẹ nhé. Rằng có thám tử lừng danh đến điều tra vụ án. Và ông bảo cho chú ấy ở nhờ-ông cụ xoa đầu thằng nhóc.

-vâng!

Cậu chở thằng nhóc trên chiếc xe ô tô của mình nó ngoái cổ nhìn ra những đồi hoa nemophila xanh ngắt....

-cháu tên là Shinwa à?-cậu hỏi khi nó mải mê nhìn vào đồi hoa.

-vâng! tên đầy đủ là Mori Shinwa ạ!-thằng nhóc đáp quay sang cậu và nụ cười trẻ con trong veo hiện lên.

-trông cháu thông minh hơn tuổi đấy-cậu cười nhìn vào ánh mắt của thằng nhóc.

-vậy ạ!-thằng nhóc rêo lên-a nhà cháu kia rồi!-nó chỉ vào ngôi nhà nơi cuối con đường có một hàng rào trắng sau hàng rào là một đồi hoa nemophila xanh ngắt......

Cậu dừng xe thằng nhóc vội đẩy cửa...

-chú vào đi ạ!

Cậu bước theo chân thằng bé. Trái tim cậu không hiểu vì sao đập lên những nhịp đập mạnh mẽ....

một.......hai........ba

cứ như trò chơi của số mệnh........

anh gặp em.......!​

-con về rồi!

-sao hôm nay con về muộn vậy?

Một

Hai

Ba.......

Anh thấy em......​

"cạch"

"choang"

Chiếc cốc từ tay cô rơi xuống vỡ vụn những mảnh thủy tinh. Ánh mắt tím nhìn cậu không chớp và cậu cũng vậy không hiểu sao cậu cứ như bị thôi miên vào ánh mắt đó.Ánh mắt màu tím như mặt hồ thu phẳng lặng.Đôi môi cô ấy run run.......

-shinichi.

Câu nói thốt lên đầy ấp úng và nghẹn ngào.....

"mình từng gặp cô ấy chưa"

Cậu thì thầm. TRong đầu cậu đang phân tích thật nhanh rằng mình đã từng gặp cô ấy chưa? Tại sao mình lại thấy cô ấy quen đến vậy....

"là shinichi sao anh ấy lại......" cô chớp mắt cảm giác như có thứ gì đó sắp trào ra nơi khoé mi.....

-mẹ à ông trưởng thôn bảo chú ấy là thám tử sẽ ở nhờ nhà ta để điều ra vụ án?-SHinwa nhanh nhảu nói tay chỉ về phía Shinichi.

-vụ án?-cô hỏi một cách gần như mơ hồ....

-vâng! tôi tên là Shinichi Kudo rất vui vì gặp cô.

Cô nhìn cậu thật lâu.......

"phải giờ này đối với anh là lần đầu tiên gặp em"

-rất vui gặp anh. Có lẽ anh nên thu xếp đồ đạc.

"tại sao anh ấy lại có mặt ở đây?đây là một trò đùa của số mệnh......."

Cậu hiện diện ở đây đối với cô chẳng khác nào một trò đùa một trò đùa chua xót của số mệnh........

Lấy nhau.....quên nhau.......rồi gặp nhau................!

Tại sao thần tình yêu lại thích đùa như vậy.......!

-ông trời thật ra có ý gì?

Cô hỏi một cách mơ hồ..........Tại sao..........?

Shinichi.......?

Tại sao em lại gặp anh..........

Đừng mà xin anh đấy.....

Đừng xuất hiện trước mặt em......​

B

ên cạnh cô ấy trong anh thật hạnh phúc....

Em sẽ lùi lại một bước mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.....

Chapter 5 : yêu em lại từ đầu.....

part 1: nemophila......​


Sáng.......

Mây.......

Trời........

Và nemophila.....​

Cô đưa tay hái một chiếc lá momiji trong tầm với và xoay xoay nó.......Mọi kí ức bắt đầu hiện ra vẹn nguyên như những tháng ngày đang trải qua..... Ngày ấy rất xa....khi mọi chuyện cứ như một bức tranh đẹp.......

"cậu ấy sống nhưng mọi kí ức về người cậu ấy yêu thương sẽ mất đi......!"

Câu nói đó lại lặp lại trong đầu cô.........cứ như là một giấc mơ ấy nhỉ? Công chúa yêu hoàng tử và rồi khi sáp mai thức dậy hoàng tử bừng tỉnh và hỏi cô chúa là ai? Cứ như là một giấc mơ khi cô và cậu đã yêu nhau nhiều như thế nào mà cậu lại bắt tay cô như kẻ xã giao thông thường và nói: "xin chào tôi là Kudo Shinichi....."

Cuộc sống đúng là một trò chơi số mệnh.......

Cô cười một nụ cười buồn xoay xoay chiếc lá trong tay lẩm nhẩm hát một bài nào đó....

Cứ như trò đùa của số mệnh

Tại sao hai ta lại gặp nhau

Để trái tim em tưởng như chết lại rung lên những nhịp đau đớn....

Trời đã chuyển mùa......

Hạ sang thu......​

-cô dậy sớm nhỉ?

Cậu ngồi xuống bên cạnh cô với một chiếc lá và cũng định bắt đầu xoay xoay nó.....

-anh cũng vậy thôi

Cô đáp vẻ lạnh lùng nhất có thể,cậu và cô đâu còn như trước nữa kia chứ........Ánh mắt màu tím của cô cụp xuống buồn rầu....

Cậu nhún vai nhìn chiếc lá trong tay cô nó xoay chầm chầm như có một thứ gì đó thân quen và xưa cũ hiện về......

-cô cũng thích xoay lá hả?

-một chút.

-cô thật trả con. Giống tôi.

Cậu buông một câu lấp lửng,cô bật cười nụ cười nhẹ nhàng ấm áp như một vầng mây.Cậu nheo mắt nhìn thật lâu phút chốc trong đầu cậu lại hiện lên một nụ cười khác xanh tươi và trong hơn nhiều.....

-cô cười rất đẹp.

Cậu nói quay sang nhìn cô tay vẫn xoay xoay chiếc lá.....

Hít một hơi thật dài cô quay mặt đi,cô không muốn nhìn vào mắt mắt cậu....

-có vẻ anh thích đùa nhỉ?

-không có.

Cậu đáp mặt nóng ran khi nhìn vào đôi mắt cô. Ánh mắt màu tím phảng phất nét u buồn của mặt nước mùa thu.....

"mình từng gặp cô ấy chưa?"

Câu hỏi đó lại đặt ra trong đầu cậu. Cô tạo cho cậu cảm giác thân quen đến lạ kì. Cả thằng bé con trai cô nữa không hiểu sao tim cậu lại rung lên từng hồi khi gặp họ.....

Cô buông chiếc lá......gió thổi cuốn chiếc lá bay mãi..... Và khúc ca lại ngân lên.......

Nhắm mắt lại em thấy điều tăm tối

Khi choàng thức dậy

Em thấy anh.....

Những thứ lu mờ của quá khứ........​

Cô hát giọng hát mang mác buồn như một cơn mưa đêm thấm đẫm nỗi đau.....Cậu nhìn cô thật lâu cãm giác như có thứ gì đó nhói đau từ trong tim......

-tôi muốn hỏi một chút tại sao cô lại hát những bài ca buồn.

Cậu hỏi hướng theo ánh mắt cô từng bông hoa nemophila nở xanh rờn bầu trời.....

-vì tôi đã mất đi người mình yêu thương nhất.

Nụ cười buồn bã hiện lên trên môi cô.Ánh mắt tím nhìn cậu.....

-tôi xin lỗi.

Cậu cúi mặt cảm giác sợ chính bản thân mình hay thật tồi tệ khi nhìn vào mắt cô.....

Cô đứng dậy,ánh mắt dõi theo vào đồi hoa trước mắt.......

-nhưng chẳng phải tôi đã rất hạnh phúc khi trồng nemophila sao?

Cô cười.....

"nemophila là tình yêu bé nhỏ"

Cậu đúc tay vào túi áo hướng ra một khoảng không vô định........

Bụi vẫn yêu Gió,

dù ai nói gì Bụi vẫn yêu Gió, dù đau khổ đến thế nào

Bụi vẫn yêu Gió,

Bụi không hiểu nổi trái tim Bụi nữa.....

Tình yêu của Bụi vẫn không hề phai nhòa....

Ước mong có 1 phép màu xảy ra, như trong những câu truyện cổ tích,

như 1 điều ước từ trong trái tim đang rỉ máu để biến điều không thể thành có thể.... nhưng phép màu là không thể có mà....
nhưng vẫn mong sao....

Bụi yêu Gió mãi mãi...


Nemophila vẫn xanh rờn sau hàng rào trắng cậu nhấp một ngụm cà phê cô pha......

Nó ngọt......

Theo một cách nào đó rất riêng mà không phải lúc nào cũng có được

Nó khác với vị cà phê đắng của Aki.....

Ngọt ngào một cách lạ kì?

part 2:điều gì khiến tôi không rời xa em?
Cậu cuối cùng cũng khá được vụ án. Nhưng có điều gì đó níu chân lại khiến cậu không muốn rời đi. Thứ nắng ở nơi này ngọt và vàng một màu rực rỡ,cả gió cũng hát những bài ca ngọt ngào hơn,và nhất là nemophila lúc nào cũng xanh rờn.....

Anh chưa từng thấy đồi hoa nắng

Anh chưa từng thấy điều gì ngọt lành

Nhưng khi gặp em....

Nắng ngọt hơn và đồi hoa đẹp hơn

Đồi hoa nắng.........​

Ánh tà dương mập mờ nơi chân trời phía tây,cả không gian nhuộm một màu đỏ rực.Chỉ biển là màu xanh,màu xanh đậm như ánh mắt của cậu. Trầm và sâu.........

Cậu đưa tay nén một viên đá xuống biển tiếng sóng vỗ mạnh đến nỗi cậu không nghe thấy tiếng viên đá rơi. Trên bãi cát nơi có những ánh nắng xuyên thủng đám mây xanh ngắt,cô đưa tay tay nhấc Shinwa xoay xoay vài vòng thằng nhóc cười nụ cười ngây ngô của một đứa trẻ lên 3. Cậu tự hỏi rằng hồi nhỏ mình liệu có cười tươi và dễ thương như thằng nhóc không? Trẻ con thật nụ cười trong veo.......

-cô ở đây lâu chưa?

Cậu ném viên đá xuống biển hỏi cô khi cô ngồi lên mỏm đá bên cạnh cậu Shinwa đang chơi tròn xây lâu đài cát. Cái trò mà bất kì đứa trẻ con nào cũng thích.

-hơn 3 năm.

Cô trả lời hướng ánh mắt vào nơi xa xăm nào đó trên một màu xanh vô bờ.....

-trước khi Shinwa ra đời

-ừ.

Cô đáp một cách ngắn gọn rồi lại chăm chú vào hướng vô định. Cô ghét nhìn vào mắt cậu vì ánh mắt đó khiến mọi thứ như chỉ chờ đợi cơ hội chập chờn ùa về....

-cô có bao giờ thấy mệt mỏi vì cuộc sống này không?

Cậu hỏi khẽ rút ra tiếng thở dài......Đôi lúc cậu thấy mệt vì cuộc sống quay quá nhanh.........

-đã từng. Nhưng bây giờ không còn nữa. Vì tôi không sống một mình tôi có Shinwa bên cạnh.

Cô cười,hướng ánh mắt vào thằng nhóc đang mải mê xây cát.....

-còn...........anh ấy?

Cậu hít một hơi thật sâu hỏi cô,cậu không muốn hỏi dù chỉ một lần nhưng không hiểu sao lại thốt ra nó....

-chẳng sao cả. Dù sao anh ấy cũng dành tặng tôi một điều tuyệt vời.

-điều đó là Shinwa vậy có bao giờ cô hận anh ấy vì đã bỏ rơi mẹ con cô?

-tôi chưa từng hận anh ấy. Vì tôi yêu anh ấy hơn bất kì ai trên thế gian này.....

"bởi vì em yêu chị. Em yêu chị thật lòng yêu nhiều hơn bất cứ ai trên thế gian này......."

Câu nói vọng lại âm vang trong đầu cậu,giọng của một đứa trẻ nhưng đầy cương quyết........ Nuốt thứ gì đó vướng ở cổ......

-anh ấy ở đâu?

-rất xa mà cũng rất gần.

Cô đưa mắt nhìn và biển rộng.......

Còn cậu cậu lại tiếp tục ném những viên đá xuống biển.....

Cậu không muốn hỏi nữa.......

Vì tim cậu lại nhói lên theo từng câu trả lời của cô......

Em có thể nói cho anh biết được không?

Em là ai?

Anh từng gặp em chưa......

Tại sao tim anh không ngừng rung khi gặp em.....

Em là ai........?​

part3: cà rốt
Sáng….

Bầu trời…..

Và những cơn mưa……

Trời lúc này đã chuyển dần sang hạ. Mùa hạ luôn là mùa nhiềumưa nhất…..Nhưng mưa hạ không buồn như mưa thu mưa hạ dịu dàng và mát rượi…..

Dao….

Kéo………
(nghe ghê vậy trời=.=)

Và…..cà rốt….

Shinichi bước xuống nhà thì thấy Shinwa đang ngồi gọt càrốt. Việc này tất nhiên rất nguy hiểm đổi với trẻ con……

-này Shinwa mẹ cháu không dạy trẻ con không được nghịch daoà?

Cậu kéo ghế ngồi cạnh thằng nhóc và cướp luôn dao kéo trêntay nó….

-nhưng cháu muốn tỉ cà rốt thành mặt cười.

Thằng nhóc nhìn shinichi rồi lại mân mê mấy củ cà rốt. Suốtmột mùa xuân nó đã chăm chỉ dậy để tưới nước cho cây sớm ra củ….(cà rốt k biếttrồng mùa nào,thôi em tương bừa)

-sao cháu không bảo mẹ giúp.

Shinichi véo má thằng nhóc. Hai má nó tròn xoe và ánh mắtluôn mở tròn tưởng chừng không bao giờ chớp mi. Nói chung thằng nhóc rất đángyêu đến nỗi cậu ước mình sẽ có một thằng con trai xinh như vậy….

-cháu không muốn phiền mẹ.

Thằng nhóc cụp mắt,thở dài xua xua tay hệt như ông cụ.Shinichi bật cười cái vẻ ông cụ đó làm cậu không thể nhịn được….

-ông cụ non. Để chú giúp nhé.

-vâng.

Hai con mắt to tròn lấp lánh….

Tỉa chỗ này một chút….

Chỗ này nữa….

Cả chỗ này…

Phải dữ cuống làm tóc….

Thêm một chút chỗ này….

-chú Shinichi không phải như thế này?

-im đi nhóc đừng làm chú mất tập trung.

Cậu lườm lừơm Shinwa rồi lại tiếp tục chăm chú vào mấy củ càrốt. Than ôi thám tử lừng danh mà có lúc phải như thế này. Tỉa mấy củ cà rốtsao lại khó đến thế cơ chứ? Phá vụ án có khi còn dễ dàng hơn gấp bội….

Cậu cau mày hệt như vụ án khó. Nhưng dù sao đã hứa thì phảilàm thám tử lừng danh chẳng lẽ không tỉa nổi mấy củ cà rốt…..

Tỉa tỉa…..

Gọt gọt….

Khoét khoét….

-xong rồi đẹp không Shinwa

Cậu đưa mấy củ cà rốt ra trước mặt thằng bé….

Nó cầm mấy củ cà rốt lên,soi kĩ đến từng chi tiết……một lúcsau……

-huhu cháu không biết đâu củ cà rốt của cháu to bằng bắp taysao giờ còn tí xíu à.

Shinwa khóc ngon lành mấy củ cà rốt mà nó mất công chăm sócgiờ đã còn là mấy củ cà rốt nhỏ bằng….ngón tay. Vậy là mất công một mùa xuânlăng xăng chạy đi tưới nước,trời nắng thì mang cả ô đem che cho cây….

-đâu có đẹp mà.

Shinichi xua tay,lau những giọt nước mắt của thằng nhóc.....

-huhu cháu không biết đâu chú shinichi trả cà rốt cho cháu đi.

Shinichi nhăn trán:"sao cái thằng nhóc này khó dỗ thế không biết"

Cậu nhẹ nhàng ôm Shinwa vào lòng thủ thỉ vào tai thằng nhóc:

-được rồi chú hứa là sẽ trồng lại cho Shinwa nhé.

Cậu hôn nhẹ nhàng lên trái Shinwa như đang hôn lên trán chính đứa con trai bé bỏng của mình.....

-chú hứa nhé.

-chú hứa.

-vậy thì ngoắc tay nào.

Cậu đưa ngón tay út ra và hai ngón tay chạm nhau. Một lần nữa cậu lại cảm thấy những giọt mồ hôi li ti từ tay thằng nhóc....

Cậu ôm nó vào lòng và một lúc sau thằng nhóc say ngủ trên tay cậu.....

"dễ thương thật"

Cậu thì thầm rồi nghịch những ngón chân bé xíu của thằng nhóc. Ngày mới yên bình và mát mẻ làm sao.....

part 4: rời xa.....

Nắng.....! Nắng lúc này bắt đầu len mạnh mẽ lên các rừng cây đồi hoa nemophila bắt đầu ngập tràn nắng......

Từng cơn gió thổi miên man mát rựơi trên các tán cây già có những chú chim non mới tập hót, Shinichi ngồi ôm Shinwa trong tay trứơc sân nhà......

-chú Shinichi, nemophila có nghĩa là gì ạ?

Thằng nhóc hỏi mắt chăm chú vào đồi hoa trước mặt.

-à nó có nghĩa là tình yêu bé nhỏ hay là hoa mắt xanh.

Cậu cừơi đưa tay vuốt vuốt mái tóc của thằng nhóc.

-vậy ạ! chú Shinichi mắt màu xanh vậy là nemophila rồi.

Thằng nhóc cười nhìn Shinichi một cách chăm chú.

-vậy Shinwa là tình yêu bé nhỏ của mẹ Ran đúng không?

-vâng!

Cậu cười thằng nhóc cũng cười những đồi hoa ngập tràn thêm sắc nắng.....

"rinh rinh....."

Tiếng chuông điện thoại rung lên liên hồi..... Cậu nhấc điện thoại lên......

-SHINICHI!!!!!!!!!!con định ở đấy đến bao giờ.

Tiếng bà Yukiko vang lên trên điện thoại với tầng suất cực lớn. Shinichi đưa tay xoa xoa tai. Mỗi khi mẹ mình giận cậu biết thừa cái tai sẽ bị tra tấn như vậy.

-Dạ có chuyện gì vậy mẹ?

-con về nhà nhanh có chuyện gấp đấy?

-chuyện gấp?chuyện gì ạ?

-con cứ về đi....tút...tút....

-ơ.....

Cậu cúp máy chẳng hiểu gì cả tự dưng mẹ cậu lại bắt cậu về là sao.Nhưng cậu ở đây cũng lâu lắm rồi có khi ở nhà vụ án đang chất hàng đống chờ cậu giải quyết cũng nên.....

Tối trên những mảng sao phủ kín bầu trời lấp lánh, dứơi gốc cây momiji ngập gió và lá cây rơi.......Ran hát nhè nhẹ những bài ca buồn.....

Em không muốn những bài ca cứ mãi buồn như vậy....

Nhưng em biết hát gì đây anh......

Trái tim em đã chỉ biết rung lên những nhịp đau đớn...

Em đau......

Em không biết vì sao em lại buồn như vậy......

Em....yêu........anh........

Hít một hơi thở dài Shinichi ngồi xuống bên Ran,đôi bàn tay khẽ đan chặt vào nhau.......

-có lẽ mai tôi sẽ về Mỹ.

Cậu nói mắt hướng lên những chòm sao......

Cô nhìn cậu một hồi thật lâu rồi từ từ cô hái một chiếc lá xoay xoay nó trong tay.....

-ừm!

Cô đáp đôi bàn tay xoay xoay chiếc lá mạnh hơn và lâu hơn.....

-ngày mai.....ừm....-cậu áp úng đưa tay hái một chiếc lá rồi xoay xoay nó như cô-cô có thể pha cà phê cho tôi chứ?

-để làm gì?

Cô nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu.

-có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được vị cà phê cô pha.....

Cậu cười nhìn thật sau vào ánh mắt cô,cô cũng vậy nở một nụ cười buồn.......

Những chòm sao hiện ra rõ ràng hơi đưa tay lên ta có thể vẽ được bắc đẩu và chòm sao sư tử......

"anh không thuộc về nơi này....."

Bên cạnh cô ấy trong anh thật hạnh phúc em sẽ lùi lại một bước.....

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.....................................
Aki đặt lên bàn một cốc cà phê lên bàn còn Shinichi vẫn đang chăm chú với đống hồ sơ vụ án chất cao......

-cà phê này Shinichi.

-cám ơn em.

Cậu nhấp một ngụm cà phê và..........

"đắng"

Cậu nhăn trán có lẽ vì cậu đã quen với vị cà phê của Ran.....

-à mà ảnh thằng nhóc anh đặt làm ảnh nền là ai vậy? trông kute quá.

Aki chỉ tay vào ảnh thằng nhóc mà Shinichi để làm ảnh nền điện thoại. Một thằng nhóc với ánh mắt màu xanh tròn và nụ cười trẻ con đầy ngây ngô......

-à con trai của người mà anh ở nhờ ấy mà.

Shinichi cười nhìn ảnh Shinwa nó đáng yêu đến nỗi cậu đã chụp ảnh nó.

-anh biết tin gì chưa?

-chưa? Mà tin gì vậy?

-ừm.

Aki thoáng đỏ mặt chút ấp úng hiện lên trên khuôn mặt......

..................

Tối hôm đó.......

-đám cưới con với Aki á?

Shinichi hét lên,cậu vừa nghe được tin khiến cậu giật nảy.

-ừ Aki ở nhà mình cũng lâu rồi hai đứa cũng thân nhau nữa. Mà con cũng hai bảy rồi tính chuyện gia đình đi chứ?

Bà Yukiko cười nhìn Shinichi.......

-nhưng con.....

-con gì chứ! ba mẹ quyết định rồi.

-chuyện này........

-sao vậy shinichi chẳng lẽ con......

-chuyện này.....

-không nhưng gì hết.

Bà Yukiko nhấp một ngụm trà còn Shinichi quá bất lực lên phòng đóng cửa lại.....

Chapter 6 : mãi mãi và mãi mãi

nếu cung đàn thôi ngân liên những khúc nhạc.....

cung đàn đã chẳng là đàn nữa.....

nếu mặt trời không mọc......

thì sự sống đã chẳng còn tồn tại......

nếu nemophila không có màu xanh......

thì đó chẳng còn là nemophila nữa.....

nếu một ngày anh nói anh hết yêu em......

thì em hãy tin là anh đã chết.....

đám cưới.....

mọi vật đều đẹp vè rực rỡ chan hoà. Tiếng cười nói hoà quyện với nhau thành những bài ca ngọt nào. Đâu đó phảng phất mùi thơm của những bông hoa bách hợp......

tiếng nhạc bắt đầu vang lên bài ca ngọt dịu thu hút con người.....

nhưng trong đầu cậu mọi thứ lúc này trống rỗng rời rạc những mảnh ghép gần như xa hơn chập chờn như muốn lao về một nơi nào đó........

những nhịp tim đập mỗi lúc một dày hơn,cảm giác nhói đau đến từng nhịp.......

Aki bước vào lễ đài, cô ấy thật đẹp, mọi người đứng dậy, tiếng kinh ngạc đều thốt lên.....Nhưng trong đầu cậu lúc này hiện lên những hình ảnh mập mờ về Ran. Cô ấy cũng mặc váy cưới và nụ cười của cô ấy nữa đẹp và trong xanh hơn nhiều......

"nói gì đi chứ Shinichi sao anh cứ cười hoài vậy? Hôm ấy trông em xấu lắm hả?"

"không em giống như một thiên thần...."

Là lời nói đó vang vọng trong não của cậu,những mảnh ghét lại trôi tuột như những dòng thời gian vô định.......

Bước gần hơn, Aki càng ngày càng gần cậu hơn,cô ấy ôm một bó hoa màu hồng nhưng trong kí ức của cậu là một cô gái ôm một bó nemophila......

"người ta nói nemophila là tình yêu bé nhỏ....em mãi mãi là tình yêu bé nhỏ của anh......"

Xô dần những bước chân rồi cuối cùng cũng đừng lại.Vị cha sứ đứng trên bục dõng dạc cất câu hỏi......

-aki con có đồng ý lấy Shinichi làm chồng chứ?

Một nụ cười hiện lên đầy hạnh phúc.....

-con đồng ý.

"dù mọi hạnh phúc hay khổ đau. Dù có thể con đường con chọn là sai lầm. Nhưng giay bây giờ con đồng ý thưa cha......."

-còn Shinichi?

Tất cả mảnh ghép xô thành một nụ cười một mảng nắng và một đồi hoa.......Ở nó nơi có một cô gái với mái tóc màu đen dài và ánh mắt màu tím đang cười.....

-con.........

mọi người đều im lặng những hơi thở mạnh và gấp.......

-con không đồng ý.

-HẢ?

Cả khán phòng ồ lên những tiếng nháo nhác mọi người tự hỏi là có chuyện gì đang sảy ra tại sao lại.........

-người con yêu cô ấy tên là Ran Mori. Anh xin lỗi Aki.

Cậu chạy ra khỏi lễ đài,mọi ánh mắt nhìn theo cậu một cách ngạc nhiên và khó hiểu........

"cuối cùng cậu cũng nhớ ra Kudo. Đó là lí do tớ không yêu cậu vì trong thâm tâm tớ luôn sợ cậu yêu cô ấy nhiều hơn tôi......"

Shiho dõi mắt nhìn theo cậu và một nụ cười hiện ra,tất nhiên cô hiểu đối với cậu Ran là duy nhất.....

Những bước chạy nhanh hơn và những dòng kí ức mạnh mẽ hơn.....

"vì tôi yêu anh ấy hơn bất kì ai trên thế giới này......"

"chẳng phải anh ấy đã tặng cho tôi món quà tuyệt vời hay sao?"

Cậu cười nụ cười hạnh phúc......

-Ran à anh đang đến.......

~END~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#popart3d