Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Ngày thứ mười sáu ngọt


Vương Nhất Bác nghe Trình Tiêu nói xong, dùng ngón cái xoa nhẹ thái dương của cô, sau đó nhìn kỹ gương mặt cô.

Thật sự có tướng phu thê sao?

Trình Tiêu vẫn luôn cười, sau đó trở mình lăn vào lòng anh.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng cô: "Ngủ đi."

Trình Tiêu ngửi thấy mùi hương thư thái trên người chồng mình, ngáp một cái, mí trên mí dưới dán chặt vào nhau.

Cô mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, cô gặp được ông xã lúc còn học cấp ba. Lúc này mới mười sáu mười bảy tuổi thôi nhưng đã là nam thần giáo thảo vườn trường, là đối tượng thầm mến của toàn thể nữ sinh. Sau đó, cô mơ thấy mình chuyển trường đến trường cấp ba của anh. Là thiên kim hoa hậu giảng đường mới chuyển trường, ở trường mới được nam sinh rào trước đón sau không hề dao động, chỉ duy nhất đối với giáo thảo thanh lãnh Vương Nhất Bác thì có chút khác biệt. Hai người qua những chuyện vụn vặt mà đến với nhau, tạo thành một đoạn tình duyên vườn trường ngọt ngào.

Trình Tiêu mơ thấy như vậy, vô cùng hạnh phúc mà nở nụ cười, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Nhưng mà đúng lúc này, giấc mơ của cô có biến.

Trong trường học mọc đâu ra một bạch liên hoa, thành tích học tập so với cô có tốt hơn một chút, lớn lên so với cô có vẻ nhu nhược đáng thương, nhưng mà điều kiện gia đình bần hàn, học phí là tiền trợ cấp và học bổng, luôn ăn những món rẻ nhất trong căn tin.

Bạch liên hoa vừa xinh đẹp vừa đáng thương, ai nhìn vào cũng thương xót, ai ai cũng yêu thích bông hoa trắng, bao nhiêu hào quang của cô đều bị bông hoa trắng cướp đi.

Không chỉ như thế, đến sau này, ngay cả Vương Nhất Bác cũng bắt đầu hướng về bông hoa trắng.

Hoa trắng suốt ngày kè kè bên Vương Nhất Bác giải đề, hai cái đầu chụm lại thật gần, cô vô cùng không vui, kéo hoa trắng ra hỏi có ý gì, vậy mà hoa trắng lại nhìn cô, nước mắt đong đầy, nói là bọn họ chỉ giải đề thôi, không có ý gì khác. Vương Nhất Bác đi ngang qua không có chút kiên nhẫn nào, nói cô lo được lo mất, nghe bóng nghe gió, còn bắt cô phải xin lỗi bạch liên hoa.

Tới đây, Trình Tiêu liền sợ quá mà tỉnh giấc.

Vừa mở mắt, cô nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ, hai mắt nhắm chặt, hơi thể đều đều.

Trình Tiêu nghĩ lại giấc mộng kia, nghĩ đến Vương Nhất Bác không chỉ ái muội với bông hoa trắng mà còn che chở cho ả ta, cô tức giận nghiến răng, nhào vào lòng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị cô nháo đến tỉnh.

Trình Tiêu dùng răng nanh nhỏ cắn cắn trên vai anh.

Vương Nhất Bác ngáp một cái, đem cô ấn vào trong ngực, ý bảo tiếp tục ngủ.

Trình Tiêu lại bắt đầu vuốt ve ngực của anh.

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng tình.

"Sao thế?" Anh cúi đầu, nhìn thấy Trình Tiêu không biết vì cái gì mà tức giận.

Trình Tiêu cắn răng, hầm hừ kể lại giấc mơ kia cho Vương Nhất Bác nghe.

Vương Nhất Bác: ".................."

Ra là như vậy.

Anh đột nhiên không biết nói gì.

Trình Tiêu: "Ông xã, anh không có gì muốn nói với em sao?"

Vương Nhất Bác: "Hả...."

Trình Tiêu thấy anh do dự, hừ một cái, gác chân lên người anh, ôm chặt.

"Cũng may là mơ thôi."

"Anh dám làm vậy thử xem!"

Vương Nhất Bác lúc này mới cười một cái, ôm Trình Tiêu vào lòng, nói: "Sẽ không đâu."

******

Vương Nhất Bác bình thường công việc rất bận, không có nhiều thời gian ở bên cạnh Trình Tiêu.

Nhưng Trình Tiêu cũng sớm quen rồi, vì thế cô luôn cố gắng làm phong phú cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của mình.

Nhãn hiệu Dior vừa mới ra mắt bộ sưu tập mới, Trình Tiêu đang ngồi xem.

Cô rất thích đồ của Dior, bộ sưu tập nào mới ra cũng tự động nằm trong tủ quần áo của cô, cho nên lần này là cô đang xem bên đồ nam cho Vương Nhất Bác.

Trong cửa tiệm, Trình Tiêu đang chọn cà vạt.

Có một cái cà vạt màu xám bạc cô cảm thấy rất phù hợp với khí chất của anh, còn có một cái màu xanh cô thấy rất xứng đôi với chiếc váy màu xanh của mình.

Cuối cùng, cô bảo nhân viên cửa hàng gói lại cả hai.

"Vâng, Lộ tiểu thư." Nhân viên cửa hàng cung kính mỉm cười.

Trình Tiêu lại tiếp tục xem khuy măng séc.

Sau đó, cô không ngờ lại gặp Vương Hinh ở đây.

Vương Hinh cũng không có đi một mình, bên cạnh hình như là bạn của cô ta.

Trình Tiêu nhận ra người bạn này của Vương Hinh, là một tiểu hoa tuyến mười tám trong giới giải trí, có đóng qua hai bộ phim thần tượng vai nữ phụ ác độc, tên Tưởng Thơ Giai.

Tưởng Thơ Giai gần đây mới tìm được kim chủ, tháng sau kim chủ tổ chức sinh nhật, cho nên cô ta muốn cùng Vương Hinh chọn ra một món lễ vật.

Vương Hinh nhìn thấy Trình Tiêu, cô ta định giả vờ không phát hiện, trực tiếp rời đi, kết quả Tưởng Thơ Giai trực tiếp chỉ vào Trình Tiêu, nói một tiếng: "Kia có phải chị dâu họ của cậu không?"

Vương Hinh không còn cách nào khác, lại thấy Trình Tiêu khẽ nâng cằm đợi cô, vì thế đành đi theo Tưởng Thơ Giai qua bên đó, chào một tiếng: "Chị dâu họ."

Trình Tiêu vô cùng thích cảm giác được gọi chị dâu họ này, đến giả bộ không quen cô làm còn không xong, cuối cùng vẫn phải gọi một tiếng. Trình Tiêu lười nhác lên tiếng: "Tới đây mua đồ à?"

Vương Hinh ngoài cười trong không cười: "Chị dâu họ cũng đi mua đồ sao?"

Trình Tiêu nhướn mi: "Là mua đồ cho anh họ cô đó."

"Trình tiểu thư và Vương tổng tình cảm thật tốt." Tưởng Thơ Giai đứng một bên đột nhiên cũng chen vào nói, nụ cười vô cùng phúc hậu và vô hại.


Vương Hinh cảm thấy Tưởng Thơ Giai đang nói đỡ cho mình, mặt ngoài là khen tình cảm tốt đẹp, bên trong là châm chọc ai mà chẳng biết Trình Tiêu và Vương Nhất Bác là vợ chồng plastic.

Trình Tiêu liếc mắt một cái, hận không thể đem mấy món đồ hiệu này ném vào người tiểu minh tinh kia: "Cảm ơn, tình cảm vợ chồng tôi trước giờ vẫn tốt."

Tưởng Thơ Giai rũ mắt: "Nhưng sao chỉ có một mình Trình tiểu thư ở đây xem đồ vậy? Vương tổng đâu sao không đi cùng?"

Trình Tiêu: "Ông xã tôi bận kiếm tiền cho tôi tiêu, không thể đi cùng." Cô tùy tay chỉ vào hai cái khuy măng séc "Đem cái này gói lại cho tôi luôn."

Nhân viên cửa hàng đứng một bên liền đáp ứng: "Vâng, thưa Trình tiểu thư."

Tưởng Thơ Giai nhìn Trình Tiêu tùy tay chỉ vài hai cái khuy măng séc trị giá sáu chữ số kia, đáy mắt tối sầm lại.

Cô ta theo hầu kim chủ đã lâu nhưng kim chủ của cô ta cũng chỉ cho có một chút xíu tài nguyên, vẫn không có gì nhiều. Hôm nay đi dạo mua lễ vật, kém một chút thì chướng mắt, tốt hơn một chút thì lại quá quý giá, đến giờ vẫn chưa mua được gì.

Trình Tiêu lười cùng hai người này qua lại, liền cầm túi lên, nói: "Tôi đi đây,"

Tưởng Thơ Giai nhìn bóng dáng Trình Tiêu rời đi.

****

Chạng vạng, Vương Nhất Bác gọi điện cho Trình Tiêu, nói đêm nay anh có một cuộc xã giao, bảo cô không cần đợi anh.

Trình Tiêu: "Ông xã à, hôm nay em đi mua đồ có mua cho anh ít đồ đó, nếu anh có thể về sớm một chút thì nhìn thử xem nha."

Vương Nhất Bác: "Anh biết rồi."

Xã giao tối nay được tổ chức ở một hội sở, lúc Vương Nhất Bác đến nơi, đối phương đã đến trước rồi.

Trong phòng, ngoài anh và đối tượng xã giao là Trương Kính ra, còn có hai trợ lý và một vài cô gái trẻ.

Nói là để các cô gái này góp vui lúc xã giao.

Tưởng Thơ Giai ngồi phía sau Trương Kính, nhìn thấy Vương Nhất Bác và thư ký đi vào.

Anh so với ảnh chụp còn đẹp trai hơn một chút, lại còn cực kỳ trẻ tuổi.

Trương Kính vươn tay: "Vương tổng."

Vương Nhất Bác bắt tay Trương Kính, ngồi xuống phía đối diện.

Trương Kính dùng ánh mắt nhìn một cô gái tên Tú Tú, cô gái đó liền hiểu ý, đứng lên, định ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác.

Tú Tú vừa đến bên cạnh anh, còn chưa kịp ngồi xuống, anh đã ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, Tú Tú cảm thấy không thể ngồi chỗ này được, liền nổi da gà toàn thân.

Cô ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trương Kính.

Trương Kính cầm chén rượu trong tay mà phát hoảng, nhìn về phía Vương Nhất Bác cười nói: "Vương tổng không thích sao?"

Vương Nhất Bác cũng không thèm nói chuyện này với y, chỉ tiếp nhận văn kiện từ tay thư ký Chu, ý bảo có thể bắt đầu nói chuyện chính rồi.

Tú Tú đành phải về ngồi vị trí ban đầu.

Tưởng Thơ Giai dựa vào người Trương Kính, nhưng ánh mắt vô tình hữu ý mà dừng lại trên người Vương Nhất Bác.

Cô ta nghe không hiểu những từ ngữ tài chính mà hai người đang trao đổi, nhưng cô cảm thấy người đàn ông này vân đạm phong kinh, cứ thế mà khiến cho Trương Kính nghiến răng nghiến lợi, khí thế mê người.

Trương Kính tháng sau đã 56 tuổi, so với anh lớn hơn rất nhiều.

Tưởng Thơ Giai nhớ tới Vương Hinh. Cô ta thấy Vương Hinh là em họ của Vương Nhất Bác nên mới làm quen, kết quả, Vương Hinh cũng không phải em họ ruột thịt gì. Vương Nhất Bác với người em họ này một năm có khi còn chẳng nói với nhau câu nào, mà Vương Hinh đối với anh họ thì tâm tư không đơn giản.

Chỉ là Vương Hinh kia hành động không suy nghĩ, đem hết những gì trong lòng viết lên mặt, làm trò trước mặt Trình Tiêu, chẳng trách bị Trình Tiêu vả mặt.

Vương Nhất Bác cùng Trương Kính bàn bạc xong, chỉ còn một điểm chưa hài lòng.

Trương Kính cả đêm liên tục lùi bước, Vương Nhất Bác liên tục ép giá y, điểm cuối cùng này là chút tôn nghiêm còn lại của người làm ăn, Trương Kính đương nhiên có chết cũng không nhả ra.

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, thấy cũng không cần phải nói nhiều nữa, đứng dậy.

Trương Kính lập tức ngồi thẳng dậy, ra tiếng: "Vương tổng."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Thời gian không còn sớm, ông chủ Trương."

Anh mang theo thư ký Chu rời đi.

Trương Kính âm thầm cắn răng.

Vương Nhất Bác thái độ vô cùng rõ ràng, muốn anh ngồi xuống tiếp tục nói chuyện, vậy thì điều khoản kia y nhất định phải theo, nếu không anh sẽ không tiếp tục bàn chuyện với y.

Vương Nhất Bác khuất sau tấm cửa.

Tưởng Thơ Giai nói muốn đi vệ sinh, lúc đi ra còn thuận tay cầm theo văn kiện trên bàn.

Trương Kính châm thuốc, nói một câu đồ kỹ nữ.

Y đã sớm nhận ra, cả một buổi tối cô ta đều nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Tưởng Thơ Giai đi dọc hành lang.

Đàn ông trong mắt cô đều giống nhau, đều tự xưng là thâm tình, nhìn có vẻ đàng hoàng nhưng ngồi xuống bên cạnh phụ nữ thì ngả ngớn, còn người kia, không biết nếu được chủ động dâng lên tới tay, không biết sẽ là loại đức hạnh gì.

Huống chi, anh cũng không phải nam nhân thâm tình gì, anh là người chồng plastic.

Ban ngày, lúc nghe Trình Tiêu nói những lời kia, cô ta không tin. Đâu có người phụ nữ nào lại ra đường nói mình với chồng tình cảm vợ chồng không tốt chứ.

Cô đã gặp qua nhiều bà chủ giống Trình Tiêu rồi, chồng ở bên ngoài ôm ấp tiểu tam, thậm chí còn có con riêng, nhưng hễ có ai hỏi tới, bọn họ đều làm như không có chuyện gì, đều cười nói chồng mình rất yêu thương lại quan tâm mình.

......

"Vương tổng." Vương Nhất Bác chuẩn bị vào thang máy thì nghe có người phía sau gọi lại.

Tưởng Thơ Giai chạy chậm lại, đem văn kiện đưa đến trước mặt anh: "Vương tổng, văn kiện này anh quên cầm theo, tôi đến đưa cho anh."

Thư ký Chu nhận văn kiện trong tay Tưởng Thơ Giai, lướt qua, là bản đồ quy hoạch.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn một cái, ừ một tiếng, bước vào thang máy.

Tưởng Thơ Giai liền đi theo vào trong thang máy.

Thư ký Chu cảm thấy khó hiểu, Tưởng Thơ Giai cười với anh ta một cái: "Tôi cũng tan tầm."

Thang máy đi xuống.

"Vương tổng." Tưởng Thơ Giai cũng không đợi lâu, nói: "Hôm nay tôi đi dạo phố có gặp vợ anh."

Nghe Tưởng Thơ Giai nhắc đến Trình Tiêu, Vương Nhất Bác lúc này mới liếc cô ta một cái.

Tưởng Thơ Giai cười: "Vợ anh còn oán giận nói anh suốt ngày bận công việc không có thời gian ở bên cô ấy."

"Thật sự là thế sao, Vương tổng?" Cô ta giả vờ tò mò mà nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chỉ ừ một tiếng.

Nhưng thư ký Chu đứng một bên có chút tò mò. Bà chủ cùng với Tưởng Thơ Giai có quen nhau sao, lại còn nói chuyện phiếm như thế này nữa, sao trước giờ anh ta không biết.

Tưởng Thơ Giai vẫn cười nói, ra vẻ rất thân quen.

Thang máy cuối cùng cũng dừng lại.

Lúc đến hầm để xe, Tưởng Thơ Giai nhìn Vương Nhất Bác rời đi, lúc đưa văn kiện cho anh đã kẹp thẻ phòng vào trong đó.

Tưởng Thơ Giai trước giờ luôn ở khách sạn năm sao cao cấp giữa trung tâm thành phố, cách Tô hà Loan rất gần.

Anh rất dễ dàng mà có thể ghé lại.

Đêm nay không cần hầu hạ Trương Kính, cô ta cũng đã tắm rửa qua, bôi kem dưỡng thể xong lại ngắm nhìn mình trong gương.

Cô ta tin rằng, qua đêm nay, cô ta cũng có thể tùy tay mà mua một đôi khuy áo giá trị sáu chữ số.

Chỉ trong chốc lát, chuông cửa vang lên.

Tưởng Thơ Giai cười, biết mình đã đánh cược thành công, chỉ mặc áo ngủ tơ tằm mà ra mở cửa.

Kết quả, cửa vừa mở ra, khi nhìn thấy người đứng trước cửa, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Thư ký Chu đang đứng trước cửa, trên mặt hiện lên nụ cười công nghiệp.

"Đây là thẻ phòng Tưởng tiểu thư kẹp nhầm vào văn kiện." Thư ký Chu đưa thẻ phòng ra.

Tưởng Thơ Giai nhìn thẻ phòng mình cố tình kẹp vào văn kiện, nghẹn lời, nhất thời không biết có nên nhận hay không.

Thư ký Chu thấy cô ta không nhận, liền đem thẻ phòng cắm vào cửa.

"Vương tổng muốn báo với cô một tiếng, làm người không nên bừa bãi, đồ đạc có thể lấy ra đưa lung tung, nhưng thứ bị mất đi chính là thể diện."

"Vương tổng ban ngày bận rộn làm việc không thể ở bên cạnh phu nhân, cho nên ban đêm sẽ về nhà bù đắp."

"Còn có hai lời này là phu nhân muốn tôi chuyển đến cho cô, nói cô làm phụ nữ điều đầu tiên cần phải học chính là tự trọng, điều thứ hai chính là biết tự ước lượng giá trị bản thân. Nếu lần sau còn phát sinh loại tình huống này, người cô chờ được không phải khách quen mà sẽ là cảnh sát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top