Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Ngày thứ tư ngọt


Xe tải lớn, có khả năng còn chở hàng quá quy định, đáng ra không được phép chạy trên đường nội thành vào ban ngày, nhưng hôm nay không biết vì sao mà lại ở đây. Một chiếc xe tải lớn như vậy, còn đi trên đường trung tâm mà lạng lách lung tung mất khống chế, cuối cùng "Phanh" một cái, có tiếng thắng xe vang lên, thân xe nhỏ cũng văng ra.

Chỉ trong chốc lát, xung quanh hiện trường đã vang lên tiếng cảnh báo, cảnh sát giao thông khắp nơi kéo đến phong tỏa tuyến đường, xe cấp cứu đưa người bị thương lên cáng cứu thương, sau đó mở còi xe mà chạy như bay đến bệnh viện.

Cảnh sát giao thông phong tỏa khu vực xảy ra tai nạn, nhưng xung quanh có không ít người đi lại thấy tai nạn mà dừng lại rồi đứng xem, chỉ trỏ.

Xe tải lớn đi cả đoạn đường không tông ai, cuối cùng lại tông phải một chiếc Bentley bình thường. Tài xế xe Bentley sớm thấy nguy hiểm phía sau, liều mạng bẻ tay lái, tuy vẫn đâm trúng nhưng lại làm giảm thiểu lực tác động từ vụ va chạm.

Siêu xe vẫn là siêu xe, đầu xe tải đã nát thành như vậy, xe Bentley kia cũng chỉ bị móp thân xe sau mà thôi.

Đài truyền hình giao thông đưa tin về vụ tai nạn, vì phong tỏa mà làm tắc nghẽn cả một tuyến đường, đài truyền hình nhắc nhở người dân nên đi đường vòng, không nên đi vào tuyến đường này.

Lúc Vương Nhất Bác nghe được tin Trình Tiêu bị tai nạn là khi anh đang ở công ty họp với ban lãnh đạo. Thư ký nhận được tin liền cắt ngang cuộc họp, tiến vào, cúi người, thì thầm bên tai Vương Nhất Bác vài câu.

Sau đó, ban lãnh đạo thấy Vương Nhất Bác từ ghế đứng lên, nói: "Tan họp."

Thư ký cũng không giải thích tình huống với ban lãnh đạo, Vương Nhất Bác lái xe chạy như bay đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Trên đường đến bệnh viện, Vương Nhất Bác tay nắm chặt vô lăng, hoảng hốt mà cảm nhận được cái gì gọi là phu thê nhất thể.

Mặc dù hai người chung sống không tình yêu, nhưng dù sao cũng là bị ràng buộc bởi pháp luật. Vợ chồng nếu một trong hai người xảy ra chuyện gì, người đầu tiên được báo tin chắc chắn là người còn lại.


Hơn nữa, anh với Trình Tiêu tuy chỉ là vợ chồng hình thức, nhưng ba năm qua cũng không phải là quá không thoải mái. Bây giờ Trình Tiêu xảy ra chuyện, anh thật sự lo lắng và nôn nóng.

Nói thế nào đi nữa, bỏ qua sự ràng buộc bởi pháp luật, anh trước sau cũng là chồng, mà Trình Tiêu lại là vợ anh. Cho nên Trình Tiêu có xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải ở bên cạnh trước đã, vì cô mà chống đỡ. Đây là trách nhiệm của người chồng, rồi sau đó mới tính đến Trình gia.

Trình Tiêu lúc này sau khi cấp cứu đã được chuyển đến phòng bệnh quốc tế.

Trong văn phòng, ngoài bác sĩ ra còn có cảnh sát, ai cũng mặc đồ trắng như nhau.

Bọn họ đang cùng đối mặt với một người đàn ông trẻ tuổi nhưng khí thế bức người.

Vương Nhất Bác qua lời công an và bác sĩ thì đại khái cũng nắm được tình hình.

Cảnh sát giao thông nói nguyên nhân là do xe tải phạm lỗi vào nội thành sai khung giờ, phanh lại không ăn, lại đang ở sau xe của Trình Tiêu mà đâm trúng.

Tài xế xe tải bị thương tương đối nghiêm trọng, bây giờ còn đang cấp cứu. Ba người trên xe Bentley tính ra khá may mắn, tình trạng có lạc quan hơn một chút.

Bởi vì là đâm từ phía sau, túi khí an toàn trong xe mở ra, tài xế và trợ lý ngồi phía trước cũng không có gì đáng ngại. Chỉ có duy nhất Trình Tiêu ở phía sau thì khác.

Bác sĩ cũng nói với Vương Nhất Bác về tình trạng của Trình Tiêu, không có vấn đề gì nghiêm trọng, các bộ phận khác cũng không bị ảnh hưởng, chỉ có đầu bị đập vào lưng ghế trước, trên trán bị rách phải khâu lại, cũng chỉ là vết thương ngoài da, đường khâu cũng rất thẩm mỹ, chỉ khâu cũng sẽ tự tiêu không cần đi cắt chỉ, sau này sẽ không để lại sẹo, chờ bệnh nhân tỉnh lại, nghỉ ngơi hai ngày là được.

Vương Nhất Bác gật đầu, thấy đơn giản chỉ là một vụ tai nạn, liền đi tìm Thiên Vĩnh.

Thiên Vĩnh không bị xây xát gì, bà chủ còn đang nằm trong phòng bệnh hôn mê, Thiên Vĩnh biểu cảm vô cùng áy náy.

Vương Nhất Bác cũng không phải không biết nói đạo lý, chỉ dặn Thiên Vĩnh nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đem việc điều tra quy trách nhiệm giao cho thư ký Chu.

Truyền thông muốn đưa tin vụ việc xe tải đâm siêu xe, tai nạn xe cộ vốn cũng bình thường thôi, nhưng vì có siêu xe nên vụ tai nạn liền trở nên đặc biệt. Công chúng đối với thân phận của người ngồi trong Bentley vô cùng tò mò, muốn tìm hiểu đến cùng.

Vương Nhất Bác thấy thế mà dặn thư ký đi từ chối phóng viên trước, sau đó làm tốt công tác bảo mật. Vương gia cùng Trình gia đều không muốn đưa tin này ra ngoài.

Xử lý xong hết mọi chuyện, Vương Nhất Bác mới ngồi trên sô pha trong phòng bệnh của Trình Tiêu, tự mình gọi điện báo cho Trình Hằng Vinh một tiếng.

Thư ký đã thay anh báo cho người nhà Vương gia ở thành phố S, còn việc báo cho Trình gia để Vương Nhất Bác tự mình làm.

Bố mẹ Trình Tiêu biết tin con gái bị tai nạn liền lo lắng đến độ muốn đi máy bay tư nhân đến, Vương Nhất Bác tỉ mỉ mà trình bày lại sự việc, liên tục xác nhận với hai người là Trình Tiêu ngoại trừ bị rách một chút xíu trên trán thì không có vấn đề gì đáng lo ngại, trừ trán bị thương ra thì không có bị thương ở đâu nữa, lúc này Trình Hằng Vinh mới thôi không đòi bay qua bên đó nữa. Trước khi ngắt điện thoại còn dặn dò Vương Nhất Bác chăm sóc tốt cho Trình Tiêu, chờ đến khi cô tỉnh lại thì phải gọi điện báo tin bình an cho họ biết.

Còn chuyện ly hôn, đợi Trình Tiêu tỉnh lại rồi nói sau cũng được.

Vương Nhất Bác đồng ý.

Nói chuyện với Trình Hằng Vinh xong, Vương Nhất Bác mới bỏ điện thoại xuống, thở một chút.

Anh nhớ hôm nay trước khi đi làm, luật sư đã đưa bản nháp đơn ly hôn qua cho anh xem trước.

Cũng không có gì phải kiểm tra kỹ, hai người họ đã ký hợp đồng tiền hôn nhân rồi, nên bây giờ muốn ly hôn, thủ tục cũng rất đơn giản.

Anh ngồi trên sô pha một lúc, y tá đến nói Trình tiểu thư đã tỉnh, muốn gặp anh.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nhưng khi nghe đến câu kia thì có chút nghi ngờ.

Trình Tiêu vừa tỉnh dậy, sau đó liền...muốn gặp anh?

Vương Nhất Bác đứng lên, đi đến cửa phòng bệnh của Trình Tiêu.

Anh định đưa tay gõ cửa nhưng ngừng lại, đột nhiên cảm thấy cảm khái.

Sau lần tai nạn này, anh lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là ý thức trách nhiệm đối với vợ chồng, nhưng mà chỉ được lần này thôi, cái ý thức này phải lập tức sụp đổ.

Vương Nhất Bác hạ quyết tâm, gõ cửa, sau đó phát hiện cửa không khóa, liền mở cửa rồi đi vào.

Anh thấy Trình Tiêu đã ngồi dậy trên giường bệnh.

Cô mặc đồ bệnh nhân, quần áo có hơi rộng một chút khiến cho cô nhìn có vẻ đơn bạc. Trên trán cô ở chỗ vết thương đang dán miếng băng gạc, đầu tóc bị túi lưới bọc lại, ngồi ở bên mép giường, nhìn xung quanh mà tìm gì đó.

Vương Nhất Bác mở miệng: "Trình Tiêu."

Sau đó, động tác tìm kiếm của Trình Tiêu dừng lại.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng gọi, liền thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa, trên người vẫn mặc quần áo đi làm sáng nay.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vương Nhất Bác phát hiện hốc mắt Trình Tiêu đỏ lên.

Tiếp theo đó là mũi cũng đỏ lên, cánh mũi tinh xảo mấp máy, nhìn như sắp khóc.

Vương Nhất Bác liền cảm thấy khiếp sợ, sau đó cảm thấy không biết làm thế nào.

Trình Tiêu trước đây chưa từng biểu hiện cảm xúc nào quá mức trước mặt anh, chứ đừng nói là khóc.

Anh không biết khi cô khóc thì sẽ ra sao. Nếu bây giờ mà khóc, anh cũng không biết phải dỗ thế nào.

Vương Nhất Bác che miệng ho nhẹ một tiếng.

Anh định nói lời gì khách sáo an ủi một chút, để cô đừng khóc. Rốt cuộc thì cũng chỉ là vợ chồng hình thức, anh cũng không giỏi dỗ người khác.

Nhưng trước khi anh mở miệng một giây, Trình Tiêu đã hành động trước.

Anh nhìn đôi tay đang vươn ra của cô, cả người mặc bộ đồ trắng, biểu tình vô cùng ủy khuất. Hai mắt cô ầng ậc nước, sau đó khóc nức nở:

"Ông xã, đau quá, ôm một cái.."

Một lời vừa dứt, đất trời đảo lộn. Bao nhiêu ủy khuất chua xót, nhìn vô cùng đáng thương.

Vương Nhất Bác đứng hình.

Anh cảm giác hình như mình đi lộn phòng rồi, nên mới bị nhận lầm.

Nhưng mà nhìn mặt người con gái đang khóc trên giường kia, lý trí cho anh biết, anh không có đi lộn phòng.

Trước mặt chính là Trình Tiêu, là vợ hợp pháp của anh.

Vương Nhất Bác cảm thấy có khi là mình nghe nhầm, chắc là vừa rồi gặp ảo giác, định làm lơ đôi tay đang vươn ra kia, đang chuẩn bị nói cái gì đó, thì người đang ngồi trên phòng bệnh vươn tay đợi người còn lại tiến tới liền trực tiếp xuống giường.

Hàng mi cô run rẩy, nước mắt giọt ngắn giọt dài mà rơi xuống. Cô cứ đi chân trần, ô ô thành tiếng mà hướng về phía người đàn ông đứng yên ở cửa mà chạy tới.

Chạy đến nơi liền than thở khóc lóc: "Ô ô ô ô ô ông xã, sao anh không ôm em một cái?"

Vương Nhất Bác: (⊙_⊙)?

Mẹ nó!

Nếu ông xã không ôm cô, vậy cô sẽ ôm ông xã. Trình Tiêu cứ thế mà nhào qua, ôm lấy eo gầy mà rắn chắc của Vương Nhất Bác, sau đó đem toàn bộ nước mắt nước mũi dụi lên áo sơ mi của anh.

"Ông xã, đầu em đau quá nè huhu. Em sợ lắm, em còn tưởng em sắp chết rồi. Lỡ chết rồi thì sẽ không được gặp anh nữa... huhuhuhuhuhuhu"

Vương Nhất Bác cảm nhận được người con gái trong lồng ngực mình sau một hồi ủy khuất lại bắt đầu làm nũng, cả người anh cứng đờ.

Anh cúi đầu, nhìn người trong lồng ngực khóc lóc y hệt một động vật nhỏ bị thương.

Người đang rơi nước mắt không ngừng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Eo cũng bị gắt gao ôm lấy.

Vương Nhất Bác đối với đôi mắt ngập nước kia, sau đó lại nhìn thấy trán cô còn đang bị băng lại, rồi lại nghĩ đến mấy bộ phim điện ảnh đề tài mất trí nhớ, sau đó chậm rãi hỏi: "Em...Em có biết em là ai không?"

Người trong lồng ngực ngoan ngoãn đáp: "Em là Trình Tiêu, là thiên kim của tập đoàn bất động sản Trình thị, ba em là Trình Hằng Vinh."

Ủa đâu có mất trí nhớ? Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy, em có biết anh là ai không?"

Cô gái liền nín khóc mỉm cười, giống như cảm thấy anh hỏi vấn đề này rất buồn cười, đáp: "Anh là Vương Nhất Bác, là ông xã Trình Tiêu yêu nhất, là hubby duy nhất của Trình Tiêu!"

Vương Nhất Bác nghe được cái gì mà "ông xã yêu nhất", rồi "hubby duy nhất", trong lòng liền lộp bộp một chút.

So với hồi nãy bây giờ tay chân còn luống cuống hơn.

Trình Tiêu sau khi làm nũng xong, buông eo Vương Nhất Bác ra, dùng ống tay áo lau nước mắt nước mũi trên mặt, sau đó cúi đầu, nhìn chân mình trên sàn nhà.

Vương Nhất Bác cũng chú ý đến chân trần của Trình Tiêu, giật giật yết hầu, nói: "Trước tiên về giường đã."

Trình Tiêu mềm như bông đáp: "Vâng ạ!"

Cô ngồi lên giường, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Đối với ánh mắt này của cô, anh chưa từng thấy bao giờ. Trong mắt ngập tràn tình ý, tựa hồ đang tỏa sáng.

Vương Nhất Bác cố tình quay đầu đi, không muốn đối diện với ánh mắt của cô: "Em chờ một chút, anh đi gọi bác sĩ."

Trình Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, có vẻ rất nghe lời chồng nói: "Vâng ạ!"

Vương Nhất Bác rời khỏi phòng bệnh, sau đó liền đi tới phòng bác sĩ, đôi tay chống trên bàn làm việc.

"Không phải đã nói ngoại trừ bị thương ngoài da trên trán thì sẽ không bị chấn thương ở đâu nữa sao?"

***

Lúc Vương Nhất Bác dẫn theo bác sĩ trở về, Trình Tiêu đang gọi video với bố mẹ.

"Con thật sự không có bị sao hết, cũng không cần ở lại bệnh viện. Ba mẹ coi nè, đâu có mất miếng thịt nào."

"Con với Vương Nhất Bác? Con với ông xã vẫn rất tốt! Có người đến rồi, con tắt máy đây, bái bai."

Trình Tiêu gọi điện báo bình an cho bố mẹ xong, quay đầu lại nhìn, đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác, sau đó lại thấy phía sau anh là bác sĩ hói đầu, mặt mày nghiêm trọng.

Trình Tiêu vô cùng mờ mịt: "Ông xã?"

Vương Nhất Bác nghe được hai chữ "ông xã" vô cùng tự nhiên kia, nhịn không được mà giật giật mí mắt.

Bác sĩ chủ trì sau lưng anh đi tới, cười hòa nhã nói: "Trình tiểu thư, chúng tôi muốn kiểm tra toàn diện cho cô một chút."

Trình Tiêu: "Làm kiểm tra?"

Bác sĩ chủ trì: "Đúng vậy."

Trình Tiêu nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đành cười một cái: "Làm kiểm tra đi. Tai nạn cũng khá nghiêm trọng, sợ là có vấn đề gì chưa phát hiện."

Trình Tiêu lúc này mới gật gật đầu: "Vậy được thôi."

Kiểm tra hết mọi thứ cũng mất một ngày, chủ yếu vẫn là kiểm tra khu vực đầu.

Không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu, Trình Tiêu đi làm kiểm tra một mình, bị bác sĩ áo trắng hết dùng dụng cụ này lại dùng dụng cụ khác mà kiểm tra, cảm nhận được dòng điện đánh vào da đầu, mũi có chút đau xót, cảm thấy hơi sợ hãi.

Trong văn phòng bác sĩ.

Kết quả kiểm tra của Trình Tiêu cũng đã có.

Vương Nhất Bác ngồi trong văn phòng, nghe chuyên gia nổi tiếng của chuyên khoa não phân tích kết quả cho anh.

Trình Tiêu vì bị tai nạn nên lúc này nhận thức có vấn đề, cụ thể chính là đối với tình cảm vợ chồng cô nhận thức như thế nào thì biểu hiện thế đấy, nói đơn giản chính là, cô cho rằng bản thân và chồng tình cảm rất tốt, hai người phụ xướng phu tùy.

Vương Nhất Bác nghe được bốn chữ phụ xướng phu tùy, khóe môi hơi run rẩy.

Bác sĩ thầm nuốt nước miếng, nói theo như kiểm tra, Trình tiểu thư cảm thấy cuộc hôn nhân của hai người vô cùng ngọt ngào thân mật, cô cả đời khó quên.

Vương Nhất Bác nghe xong khẽ nhíu mày, nghĩ đến chuyện này với chuyện ly hôn xa vời như dải ngân hà.

Anh hỏi bác sĩ tình huống này khi nào mới có thể khôi phục lại như bình thường, bác sĩ chỉ thở dài. Loại tình huống này khá hiếm thấy, bọn họ cũng không có biện pháp.

Cũng may là thân thể không bị thương, chỉ cần giữ tâm trạng người bệnh tốt, không biết chừng sẽ sớm bình phục.

Vì không cần nằm viện, mà vết thương trên đầu cũng không quá lo ngại, về nhà không chạm nước, qua mấy ngày sẽ khỏi.

Vương Nhất Bác nghe xong, gật gật đầu.

Anh đi ra từ phòng bác sĩ, trên đường đi đến phòng bệnh của Trình Tiêu, liền nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi.

Là do thần trí hỗn loạn.

Nếu đã không phải nằm viện, vậy có thể về nhà trước. Nghe bác sĩ nói, chỉ cần cô duy trì tâm trạng tốt, nói không chừng sẽ khôi phục nhận thức.

Chỉ là anh không ngờ, chấp niệm trong lòng Trình Tiêu lại là chuyện tình cảm vợ chồng của bọn họ.

Vương Nhất Bác nhịn không được cười một tiếng, lắc đầu.

Anh đẩy cửa phòng bệnh ra.

Anh thấy Trình Tiêu đang ngồi ở mép giường, hai chân rũ xuống, bộ dạng ủ rũ.

Thấy anh bước vào, cô cũng không có kích động như lần đầu tiên nhìn thấy anh, cứ ngồi đó nhìn anh, sau đó lại gục đầu xuống, nghịch nghịch ngón tay.

Vương Nhất Bác hoảng hốt cảm thấy có khi nào Trình Tiêu đã bình phục rồi không.

Cho đến khi anh nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Trình Tiêu: "Ông xã."

Anh liền biết cô vẫn chưa có khôi phục ý thức, liền đi qua, nói: "Anh đây."

Trình Tiêu hôm nay vẫn luôn thắc mắc tại sao mình phải làm các kiểu kiểm tra như vậy, cô cũng không biết rốt cuộc mình có chỗ nào không tốt mà phải làm nhiều kiểm tra đến thế.

Hơn nữa, Vương Nhất Bác cũng không phản đối, còn đem cô giao cho bác sĩ y tá, nhìn anh có vẻ anh cũng cho là cô có vấn đề gì rồi.

Trình Tiêu nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên, ủy khuất mà nhìn Vương Nhất Bác như muốn nói cái gì.

Vương Nhất Bác kiên nhẫn chờ cô nói.

Sau đó, Trình Tiêu vốn muốn hỏi Vương Nhất Bác tại sao lại bắt cô làm kiểm tra như vậy, nhưng đợi cô cả buổi, cô cũng chỉ nhìn Vương Nhất Bác thôi.

Cảm giác mỗi điểm trên mặt anh đều thích hợp với thẩm mỹ của cô.

Vì thế bao lời trong lòng, cuối cùng mở miệng ra chỉ hóa thành một câu ——

"Ông xã, em muốn ôm."

Cô dẩu miệng, giang hai tay cánh tay.

Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu trước mặt, lại nhớ tới lời dặn của bác sĩ.

Cô bây giờ thật sự xem anh là chồng mình, không phải là chồng được đính ước mà thành, mà chính là người chồng luôn cùng cô yêu thương ngọt ngào.

Cho nên cô mới làm mấy hành động này với anh, không kiêng nể gì mà làm nũng.

Sau đó, nghĩ cần giữ cho tâm trạng của cô tốt, biết đâu một thời gian ngắn sẽ liền trở lại như bình thường.

Kết hôn ba năm rồi nhưng anh cũng không biết cô sẽ làm nũng với mình, Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, sau đó vươn tay, nâng mông Trình Tiêu lên mà đem cô ôm vào lòng.

Trình Tiêu giống như khỉ con mà cứ thế treo trên người anh.

Vương Nhất Bác chưa từng ôm Trình Tiêu như vậy, mà căn bản anh cũng chưa từng ôm cô. Bọn họ trừ buổi lễ kết hôn với lúc lên giường thì đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy.

Vương Nhất Bác ước lượng, cảm thấy Trình Tiêu so với anh nghĩ hình như còn nhẹ hơn, bế lên rất nhẹ nhàng.

Trình Tiêu được Vương Nhất Bác ôm, cảm thấy được như ý nguyện, hai tay ôm cổ anh, đặt cằm trên vai anh, nở nụ cười.

Vương Nhất Bác nghe thấy Trình Tiêu đang cười, ôm cô chặt hơn, khó hiểu hỏi: "Cười cái gì?"

Tay chân Trình Tiêu càng cuốn lấy Vương Nhất Bác hơn.

Cô cảm thấy ông xã cô có cái eo thật nhỏ, nhưng mà nhỏ quá cũng không tốt, một chút thịt thừa cũng không có. Cách áo sơ mi, cô hình như còn có thể cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của anh.

Đàn ông đều dùng eo bụng để hành sự, nhưng eo này tuy gần nhưng rắn chắc đầy cơ bụng, đây chính là cơ bụng của ông xã cô.

Nội tâm Trình Tiêu giờ phút này rất thỏa mãn, chân siết eo Vương Nhất Bác lại, sau đó ghé vào tay anh nhẹ giọng: "Eo ông xã không phải là eo nha, là loan đao muốn đoạt cái mạng nhỏ của Tiêu Tiêu."

~ Hoàn chương 4 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top