Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 17: TRỪNG PHẠT (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ xung quanh đều vô định và tối tăm.

Vài giờ hay thậm chí vài ngày...

Minho không biết bản thân đã nằm đó với phần thân dưới bị khuấy động trong bao lâu. Như lời Wookyung nói, kẻ đáng khinh bỉ là bản thân anh mới đúng. Bởi vì anh đã bị đồ vật vô tri đó đâm thọc đến bắn ra ba lần.

Không, anh không phải như vậy. Tất cả đều tại tên chó họ Cha. Hắn đã cho anh uống thuốc gì đó. Tên khốn đó muốn biến đổi tính hướng của anh. Hắn muốn phá huỷ cuộc đời của anh...

Khi Wookyung quay lại, khuôn mặt Minho nóng ran, trán lấm tấm mồ hôi. Đôi môi nhợt nhạt đã bị cắn cho rướm máu. Một chuỗi màu đỏ bầm khô lại tạo thành vệt dài trên khoé miệng.

Minho có thể nghe thấy tiếng Wookyung đi vào. Bên tai vang lên tiếng nói thô tục của Wookyung:

- Thấy không? Em đã bảo là anh sinh ra để nằm dưới thân đàn ông mà. Nhìn xem, một món đồ chơi bình thường cũng khiến anh lên đỉnh mấy lần. Anh đã thích nghi với việc bị chơi bằng l* hậu rồi đó. Nếu thay bằng *** của em thì anh sẽ thích hơn nhỉ.

Vừa nói, Wookyung vừa lấy khăn giấy lau đi phần bụng dính đầy dịch trắng của Minho.

- Tất cả là tại cậu. Cậu đã làm gì cơ thể tôi vậy hả? Bây giờ thì rút ra đi. Rút nhanh đi, khốn khi*p.

Minho giọng phẫn uất, thều thào nói.

- Anh cầu xin đi. Cầu xin em thì em sẽ rút ra cho anh. Yêu cầu người ta mà không có thành ý gì cả.

Wookyung cầm lấy đồ vật đang rung lắc dữ dội đó, vờ như rút ra nhưng lại đâm mạnh vào tựa như muốn nhét hết chiều dài của vật đó vào *** Minho.

Rút ra rồi lại đâm sâu. Rút ra rồi lại đâm sâu. Rút ra rồi lại đâm sâu.

Hành động của Wookyung đang thông báo với Minho rằng chỉ khi anh nghe theo mệnh lệnh của Wookyung, sự dày vò này mới chấm dứt.

Một hành động mang lại sự phấn khích cho một người nhưng cũng mang lại sự thống khổ cho người khác.

- Đừng... điên mất... đau... không...

- Thế anh cầu xin đi. Nhanh lên. Không thì em sẽ nhét thứ dài hơn nhé! Nó mà đâm thủng *** của anh thì em không biết đâu đấy!

- Hu...hu...hu... Làm ơn lấy ra đi.

- Không đủ thành ý. Thế thì em phải thực hiện hình phạt rồi.

- Haiz.

- Làm ơn, lấy nó ra đi, Wookyung à.

Minho cắn răng nói.

Nghe thấy Minho gọi tên mình, Wookyung cảm thấy thoả mãn một cách kì lạ. Âm thanh này tuyệt vời hơn bất kì thanh âm nào anh được nghe từ những người bạn giường trước đây.

Một sự thoả mãn từ tận xương tuỷ.

Wookyung lấy đồ vật vẫn còn đang kêu rè rè đó ra khỏi lỗ nhỏ của Minho. Nơi đó co thắt lại có nhịp độ tựa như một cái miệng xinh xắn đang kêu gào cho ăn. Bỗng nhiên, anh thấy đồ vật này có chút chướng mắt. Wookyung tắt máy rồi vứt món đồ chơi vừa mua chưa bao lâu vào sọt rác một cách mạnh bạo.

Lần đầu tiên anh ấy làm cùng mình hình như không bắn thì phải?

Mình mà thua một món đồ chơi sao?

Làm gì có chuyện đó?

Chẳng qua là lúc đó anh ấy chưa quen thôi.

Nhưng không phải cũng đâm rút như nhau à?

Tại sao phản ứng lại khác như vậy?

Trong đầu Wookyung thật mâu thuẫn. Một bên đưa ra luận điểm còn một bên khác phản bác luận điểm.

Mọi thứ xung quanh lại im lặng đến đáng sợ. Minho muốn kiểm tra xem Wookyung còn hiện hữu trong phòng hay không nên cất lời:

- Này, Cha Wookyung.

Ngồi xuống giường, Wookyung đánh giá cơ thể không tì vết của Minho.

Toàn thân săn chắc đúng kiểu dân chơi thể thao thường xuyên. Bầu ngực đầy đặn, màu mỡ. Đầu v* hồng hào, căng mịn như hai nụ hoa đào. Cơ bụng sáu múi, không chút mỡ thừa. Đôi chân thon dài, không phô mà cũng không mảnh.

Hoàn hảo. Đúng vậy. Tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ thật.

Mặc dù Wookyung cũng rất tự hào với dáng người đạt chuẩn của mình nhưng vóc dáng của Minho thực sự ở một tầm cao khác.

Là một tay chơi chính hiệu, Wookyung có thể ăn cả nam và nữ. Tuy nhiên, anh có xu hướng thích tìm bạn t*nh là nữ hơn. Anh không thích tiếp xúc da thịt với bạn tình nam cho lắm. Nếu đối tượng là nam, Wookyung thường sẽ thích sử dụng đồ chơi và những trò tra tấn vật lý đơn thuần để thoả mãn tâm lý thích hành hạ người khác.

Chỉ có Minho là ngoại lệ của Wookyung.

Wookyung muốn tiếp xúc da thịt với Minho, muốn xuyên thủng trực tiếp lỗ nhỏ của Minho, muốn giữ Minho bên cạnh mình, muốn Minho chủ động dang rộng hai chân...

Wookyung bối rối về thứ cảm xúc không tên này. Anh dự định sẽ giữ Minho bên cạnh đến khi thấu hiểu được thứ cảm xúc vô định này.

Wookyung đã từng nghe nói về "kết mùi tự phát". Khi Alpha hoặc Omega ngửi thấy mùi hương định mệnh của mình, người đó sẽ không kiểm soát được sự hấp dẫn t*nh dục dù mà người kia mang lại dù là cố ý hay vô ý. Anh cũng không xác định được mình muốn Byun Minho chỉ dựa vào thứ gọi là mùi hương định mệnh hay không nữa.

- Sao nào? Anh nói gì?

Wookyung ngưng suy nghĩ, tập trung vào người trước mặt.

- Cái đó... cậu đừng nhét vô được không, Wookyung?

- Ha... ha... ha.

Wookyung không khỏi cười lớn.

Cuối cùng anh cũng chịu cầu xin em.

- Thôi được. Nhưng để em xem đã. Bây giờ anh nằm yên để em kiểm tra chút thì em sẽ không làm thế, được chứ?

- Nếu anh dám cọ quậy, em sẽ ngay lập tức nhét thứ đáng sợ hơn vào. Biết chưa, hyung?

Minho đương nhiên biết "kiểm tra" trong lời nói của Wookyung nghĩa là gì. Anh chỉ có thể đưa ra lợi chọn ít đau khổ cho bản thân nhất mà thôi.

- Được. Tôi hứa.

Wookyung dùng ngón giữa của bàn tay phải xoa nắn nhẹ phần thịt bên ngoài lối vào.

Cảm nhận được ngón tay đang đùa giỡn phần nhạy cảm đó, cơ thể Minho hơi khẩn trương, vô thức siết chặt cơ vòng.

- Này, thả lỏng ra. Anh như vậy sao em kiểm tra được.

Minho thực sự nghe lời. Nơi đó dường như đã giãn ra không ít. Wookyung dịu dàng đùa nghịch vách thịt bên trong. Anh rất thích cảm xúc mềm mại từ đầu ngón tay truyền tới này.

- Bên trong ẩm thật đấy. Nó đang tham lam mút lấy ngón tay em kìa. Nhưng mà trước hết, nói cho em biết là cái thứ hàng giả kia có làm anh sướng không hả?

Nếu Minho dám nói sướng thì có thể hôm nay là ngày cuối cùng Minho còn nói chuyện được.

- Không có. Tôi không thích.

Nghe được câu trả lời đúng trọng tâm, Wookyung hài lòng rút ngón tay ra.

- Vậy thì được. Chúng ta tiếp tục chơi nào.

- Này, chơi gì? Cậu nuốt lời sao, Cha Wookyung?

Minho thật sự hết chịu nổi tên tâm thần bất ổn này.

- Em chỉ nói là không nhét thứ dài hơn nữa thôi. Nhưng em vẫn còn giận lắm nên không thể tha thứ cho anh dễ dàng thế này. Anh còn chưa hứa sẽ ở cạnh em đâu đấy!

Wookyung mạnh bạo bỏ một viên đá bi tròn vào miệng Minho.

- Anh biết đây là gì không?

- Đá? không lẽ cậu định...

- BINGO. Em định như vậy đó...

Khuôn mặt đẹp trai của Wookyung hiện lên vẻ ma mãnh...

============================================

P/s: Bye Bye mọi người. Hẹn mọi người tháng 7 quay lại. Mình sẽ đăng tiếp chương 18, 19, 20.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top