Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cơm em nấu

Căn phòng ngổn ngang mảnh vỡ và đồ đạc nghiêng ngả. Chiếc giường lệch hẳn một góc vẫn còn giữ nguyên vị trí. Từng hình ảnh của nửa tiếng trước hiện về trong đầu khiến Xử Nữ đâu đó chùn bước.

"Đứng lại!"

Lạnh lùng phun ra hai từ, Song Tử đi vào trước, tìm cây chổi trong góc, quét gom toàn bộ mảnh sành mảnh sứ vào giỏ rác rồi mới để Xử Nữ bước vào.

Về phần mình, anh đi đến, đẩy chiếc giường về lại vị trí cũ.

"Chậc! Đẩy không nổi thì đừng có bày đặt."

Song Tử càu nhàu, đi qua đẩy phụ Xử Nữ.

Anh không hề bận tâm trước thái độ của cậu, cúi người ôm chăn ga gối nệm lên, phủi phủi rồi xếp gọn gàng.

Nhìn thấy một phần của chiếc áo sơ mi vẫn còn cột ở đầu giường, Song Tử cười khẩy.

"Cũng ghê gớm nhỉ. Sợ nó bị đánh bêu đầu nên liều mạng cắt cả mặt cũng không sợ."

"Em không cần nói mấy lời đó để chọc tức anh."

"Tôi chọc tức anh?!" – Song Tử bức xúc. – "Anh coi lại bản thân mình đi! Bình thường một vết xước thằng này cũng lo cho anh mất ăn mất ngủ, giờ thì anh vì thằng khác không ngần ngại huỷ luôn khuôn mặt. Vậy thì ai chọc tức ai?!"

Xử Nữ nén giận.

"Đó là lỗi của ai?! Tôi chưa kịp mở miệng em đã nhảy vào họng liên tục, không cho tôi giải thích nửa chữ. Nếu không liều mạng chẳng lẽ tôi phải đợi đến đồn công an khóc lóc?!

"Anh đừng giả vờ! Lo cho nó thì cứ nói thẳng. Cái gì mà tiền viện phí tôi sẽ chi trả. Anh giàu như thế hồi nào? À, hay là anh muốn "trả" cho nó bằng hình thức khác."

"Em..."

Ức mà không nói được, vành mắt của Xử Nữ đỏ cay. Mọi cố gắng của anh chỉ vì không muốn Song Tử hiểu lầm, dính vào rắc rối rốt cuộc lại trở thành vô nghĩa trong mắt cậu.

Xử Nữ quăng hết đồ đạc xuống đất, ra cửa ngồi.

Nghe từng tiếng nấc nhỏ của anh, Song Tử càng ngứa ngáy, rối ren trong lòng. Cậu ngồi phịch xuống giường, nhìn chăm chăm lưng của Xử Nữ, lớn tiếng.

"Cho là anh không có quan hệ gì với nó. Vậy tại sao anh lại giấu tôi chuyện dạy kèm?"

Xử Nữ quẹt đôi mắt đỏ hoe, xoay vào nói.

"Nếu tôi nói ra thì liệu em chịu để cho tôi dạy tiếp không?"

"Hừm, đương nhiên là không rồi! Mà tôi không hiểu, tại sao lúc trước nó đánh anh, có thù với tôi mà anh vẫn chịu dạy học cho nó?!"

Xử Nữ đắn đo. Ngẫm lại, đúng là trong chuyện này anh cũng có phần giấu giếm Song Tử vì sợ lộ bí mật mình âm thầm điều tra hoàn cảnh gia đình của cậu.

"À, hay là nó cho anh nhiều tiền quá nên anh không nỡ từ chối?"

"Không có!"

"Vậy thì lý do là gì? Anh mà không nói, tôi sẽ không tha cho nó! Anh cũng đừng hòng đi dạy thêm dạy bớt!"

Chuyện đến nước này, thay vì tiếp tục giấu giếm, Xử Nữ quyết định sẽ làm rõ mọi khuất mắt về gia đình của Song Tử. Chứ để mỗi khi nhớ đến đoạn clip, anh luôn cảm thấy tội lỗi và không công bằng với cả hai. Nếu không nhờ sự kiện lần này Xử Nữ thật cũng không thể biết trong lòng Song Tử trước giờ chất chứa bao nhiêu điều.

Sau một hồi dài im lặng, bốn chữ dứt khoát rành mạch vang lên.

"Em về nhà đi."

Tim Song Tử rơi một nhịp chết.

Cậu trơ người, hướng về Xử Nữ, hỏi.

"Anh vừa nói gì cơ?"

Xử Nữ thẳng thắng trình bày.

"Anh nói thật cho em biết. Anh nhận lời dạy kèm cho Sư Tử vì muốn tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của em bởi anh nghe nói cậu ta cũng lớn lên ở Hà Nội và quen biết em từ nhỏ."

"..."

"Anh xin lỗi, chưa có sự đồng ý của em mà đã..."

Song Tử đột ngột cắt lời.

"Hiểu rồi. Anh nghe nó kể về con người xấu xa của tôi trước đây, biết tôi không thể đem lại cuộc sống sung túc cho anh nên muốn chia tay đúng không?"

Xử Nữ lập tức phản bác.

"Đương nhiên không phải! Anh khuyên em về nhà vì muốn tốt cho em."

"Tốt cho tôi?"

Song Tử ôm trán, tựa như chịu một cú đả kích lớn.

"Tôi nghĩ anh khác với bọn họ nhưng mà hình như tôi sai rồi."

"Song Tử..."

"Sao anh xem nhẹ tình cảm của tôi như vậy? Tôi vì muốn ở bên cạnh anh mà vứt bỏ mọi thứ. Giờ anh bảo tôi trở về, vậy có khác nào vứt bỏ tâm tư và nỗ lực của tôi suốt thời gian qua?"

"Song Tử, nghe anh nói..."

Xử Nữ hạ giọng.

"Dù sao gia đình vẫn là quan trọng nhất. Em về làm lành với ba mẹ, ổn định lại cuộc sống của mình trước. Chuyện của chúng ta để từ từ tính..."

Song Tử thẫn thờ lắc đầu.

Cậu không tin vào cái lý thuyết văn vở của người lớn. Đối với cậu, yêu là phải ở bên nhau, nhìn nhau cười, nhìn nhau khóc.

Đặt chân lên máy bay, trở về với Hà Nội xa hoa, cậu làm sao sống yên ổn khi mỗi ngày nghĩ đến căn phòng trọ cũ kỹ chỉ còn bóng dáng một người lủi thủi không ai săn sóc? Liên tưởng thôi đã xót xa đến khó thở.

Sợ Song Tử suy nghĩ tiêu cực, Xử Nữ bước đến, cầm tay cậu động viên.

"Anh sẽ ở đây chờ em. Tốt nghiệp kiếm được việc làm rồi anh sẽ ra Bắc thăm em."

Song Tử vốn không thể chấp nhận.

"Đừng nói nữa. Anh không thay đổi được gì đâu. Trừ khi anh muốn chia tay, em sẽ không đi đâu cả!"

"Song Tử..."

"Thế giới của người giàu phức tạp hơn anh nghĩ. Một khi trở lại đó, ai dám chắc chúng ta còn có cơ hội gặp lại hay thậm chí giữ được mối quan hệ này?"

"Anh hiểu... Chỉ có điều, anh không muốn làm trì trệ tương lai sự nghiệp của em càng không muốn chỉ vì anh mà em rạn nứt với hai bác."

"Chẳng lẽ phải dựa dẫm vào gia đình thì mới có tương lai? Có thể em không tài giỏi bằng ai nhưng lẽ nào không kiếm nổi hai bữa cơm mỗi ngày cho chúng mình?"

Xử Nữ cúi đầu, không phải vì bất lực mà là vì cảm thấy so với Song Tử, anh không đủ dũng cảm và bản lĩnh. Anh nói muốn tốt cho cậu nhưng thật ra anh sợ bản thân day dứt, sợ mỗi ngày sống trong dằn vặt. Mâu thuẫn thay, trái tim anh lại ích kỷ rộn ràng sau khi nghe Song Tử lựa chọn ở lại.

Hơn sáu tháng, anh quen cuộc sống có Song Tử ở bên cạnh. Nếu phải trở về trước sáu tháng ấy, Xử Nữ sẽ sống ổn thôi. Có lẽ....

Xử Nữ buông lỏng hai tay, ngồi bệch xuống sàn, cảm thấy bế tắc bao trùm.

Đây không đơn giản là một câu trắc nghiệm ngữ pháp hay nghe một đoạn băng tiếng Anh điền vào chỗ trống.

Chả có từ điển nào có thể dùng để tra câu trả lời cả.

Nhìn anh lúc này, lòng Song Tử cuồn cuộn dâng trào. Biểu cảm đó, dáng ngồi đó, ám ảnh cậu vô cùng.

Song Tử vội vã bao bọc Xử Nữ trong vòm ngực rộng.

Là sợ, mà cũng là thương.

"Có em ở đây. Em không đi... Anh cũng đừng đi, được không?"

Hơi ấm của Song Tử bao giờ cũng là một liều thuốc xoa dịu cho Xử Nữ. Anh vòng tay quanh người cậu, cố nở một nụ cười, đáp.

"Ừm. Em đi đâu, anh đi đó."

"Không tin, anh thề đi."

"Thề gì bây giờ?"

"Thề nếu anh dám bỏ đi, cả đời sẽ phải ăn cơm em nấu!"

"Ha ha! Em định trở thành đại lý cơm tấm Việt Nam hay gì."

"Thề đi!"

"Được, được. Anh thề. Nếu dám bỏ đi sẽ ăn cơm Song Tử nấu suốt đời. Dở cũng ăn. Sống cũng ăn."

Bấy giờ, Xử Nữ mới nghe Song Tử thở nhẹ một hơi.

"Ok, giờ anh muốn ăn gì?"

Xử Nữ cười khúc khích, nhanh chóng đáp.

"Cơm em nấu!"

"Hôm nay không có đi chợ."

"Anh không biết đâu. Anh muốn ăn cơm em nấu."

Trước khi đứng dậy đi qua bếp, Song Tử rụt rè rờ lên mặt Xử Nữ, ngập ngừng hỏi.

"Vết thương... còn đau không?"

Chuyện là trước khi về nhà trọ, Song Tử đã dắt Xử Nữ đến một quầy thuốc tây nhờ người ta kiểm tra sơ, biết không có gì nghiêm trọng mới mua thuốc sát trùng tự xức tự băng bó. Giờ nhìn lại, cậu cảm thấy có chút ăn năn.

"Nếu còn đau thì em đưa anh đi bệnh viện."

"Không cần! Chỉ là vết cắt nhỏ thôi."

"Ừm... Xin lỗi..."

Xử Nữ thực ra vẫn còn ám ảnh những hành động của cậu chiều nay. Biết là tính của Song Tử nóng nảy, đôi khi dễ cọc và hay mất bình tĩnh nên anh không quá tủi thân. Chỉ là những cử chỉ thô bạo kia vẫn còn lẩn quẩn ở đó.

Song Tử xoa xoa má Xử Nữ, chẳng dám lưu loát.

"Anh... có giận em không? Vì đã đánh anh..."

Xử Nữ lắc đầu.

"Thôi quên mấy chuyện đó đi. Trễ rồi, mình ăn cơm xong đi nghỉ sớm."

Song Tử im lặng một đỗi rồi gật đầu.

Bao giờ cũng vậy, nước đã đổ thì không thể hốt lại.

...

Trong khi Song Tử bắt cơm thì Nữ tiếp tục dọn dẹp lại mớ đồ vứt lộn xộn.

Bữa cơm hôm nay không quá cầu kỳ.

Một đĩa rau xào, một bát mì tôm làm canh và hai bát cơm trắng.

Cả ngày quần tới quần lui, Song Tử có lẽ đã đói meo nên nhìn cậu ăn rất ngon miệng. Xử Nữ phần lớn vẫn là nhìn Song Tử ăn.

Đúng mười một giờ, Song Tử leo lên giường, nằm nghiêng ôm Xử Nữ, để lưng anh dán vào ngực mình.

"Lạnh không?"

"Không lạnh."

Có lẽ vì cả ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, nào là mâu thuẫn, to tiếng, đánh nhau, dẫn đến bầu không khí trầm lắng hơn bình thường và mỗi cái đầu thì theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Xử Nữ ôm lấy một cánh tay của Song Tử, ép vào lòng, bộc bạch.

"Sau khi anh tốt nghiệp... hoặc cả hai chúng ta tốt nghiệp, anh muốn về gặp ba mẹ em."

Nói ra câu này Xử Nữ có thể hình dung hai hàng lông mày của Song Tử đang cau chặt cách mấy xăng ti.

Anh phì cười.

"Đừng căng thẳng. Anh chỉ là muốn đến cho hai bác xem mắt, để hai bác còn đủ tin tưởng gả em cho anh nữa chứ."

Thấy cậu im lặng, Xử Nữ tiếp tục nói.

"Nếu hai bác không đồng ý thì ngày sau anh lại đến... Nếu hai bác thật sự rất không thích anh thì tháng sau anh lại đến. Nếu như hai bác không thèm gặp anh thì mỗi buổi sáng anh đợi trước cổng. Em tới lúc đó phải nói tốt giùm anh, biết chưa?"

Nói xong, tưởng sẽ cảm động lắm, nào ngờ bị Song Tử bật lại.

"Khờ khạo!"

Xử Nữ không cười nữa, quay qua ôm Song Tử.

Còn cậu chỉ muốn nói.

Thằng khờ, khờ đến mấy, cũng biết đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top