Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cơm sườn (H)

"Song Tử, lỡ như anh..."

"Suỵt! Không cho nói bậy bạ!"

Song Tử choàng vai Xử Nữ, nghiêng đầu mình cụng vào đầu anh.

"Bác sĩ đã nói là sẽ có cách chữa. Chúng ta chỉ việc làm theo thôi."

"Nhưng mà anh vẫn thấy lo. Biện pháp này... có phức tạp hay tốn kém lắm không?"

"Đây là bác sĩ quen của nhà em, họ sẽ giảm giá mà."

Xử Nữ tuy nghe những lời động viên của Song Tử nhưng thân tâm vẫn khó mà an yên.

Khi nghe thông báo mình mắc hội chứng teo cơ, Xử Nữ sợ hãi đến mức tay không thể rời khỏi vạt áo của Song Tử, giống như cậu là thứ cuối cùng anh không muốn mất.

Về nhà, tìm kiếm trên mạng thông tin về bệnh teo cơ, coi hàng loạt ảnh chụp, mặt anh tái đi. Người mắc chứng này, không chỉ hai chân mà thậm chí các bộ phận khác trên cơ thể cũng có nguy cơ bị ảnh hưởng, trông rất đáng sợ.

Song Tử từ phòng tắm đi ra, thấy Xử Nữ bần thần nằm trên giường xem điện thoại, rón rén đi tới ôm cuộn lấy anh.

"Coi gì mà chăm chú thế?"

"Lạnh! Sao... sao em không mặc đồ vào đi?"

"Hì hì, chúng ta có phải xa lạ gì đâu mà cần kín cổng cao tường."

"Coi chừng trúng gió bây giờ. Để anh lấy quần áo cho em."

Xử Nữ leo xuống giường, qua tủ chọn một bộ pyjamas in hình trứng ốp la, giúp cậu mặc vào.

"À mà sao hồi sáng nay, anh thấy có người giúp việc vào lấy đồ của em đi hết vậy?"

"Ừ, họ đem về phòng của em."

Xử Nữ ngạc nhiên.

"Ý em là sao? Anh tưởng đây là phòng của em?"

"Phòng này là em cố tình dặn người làm sắp xếp cho anh. Phòng của em ở bên kia."

"Vậy... em sẽ không ở chung phòng với anh hả?"

"Đương nhiên em sẽ qua ngủ cùng anh rồi. Nhưng mà sắp tới em sẽ thường xuyên về trễ và thức khuya để xem mấy cái giấy tờ linh tinh ở công ty. Em biết anh khó ngủ nên những lúc như vậy, em không muốn đánh thức anh."

Xử Nữ cảm giác hơi hụt hẫng dù biết Song Tử thực tế đang chu đáo, suy nghĩ cho mình. Với lại bây giờ cả hai cũng không còn ở trọ nữa, thiết nghĩ Song Tử cũng cần một không gian thoải mái cho bản thân.

"Ừm... Vậy em có cần chuyển số đồ còn lại không? Để ngày mai anh đem sang giúp em."

"Không cần đâu. Phòng em còn nhiều đồ lắm. Nếu anh thấy chật thì cứ nói với bác Giải kêu người giúp việc đem cất chỗ khác."

"Không sao. Tủ còn nhiều ngăn trống mà."

"Sau này không có em ở nhà, anh cần gì thì cứ thoải mái nói với bác Giải. Đừng có ngại hay sợ gì nghe không."

"Anh biết rồi mà. Chúng ta đi ngủ thôi."

Song Tử bĩu môi.

"Cả tuần trời mới gặp, nói ngủ là ngủ liền sao?"

"Hả? Giờ này mà em muốn đi chơi ở đâu nữa?"

"Em nói muốn đi chơi hồi nào?"

"Chứ em muốn thức làm gì?"

"Đương nhiên là..."

Song Tử lấy hai ngón tay chọt chọt vào nhau.

Xử Nữ ban đầu còn ngây ngốc, sau liền hiểu ra ý muốn của Song Tử, lắc đầu nguầy nguậy.

"Không! Ngày mai phải dậy sớm!"

"Người dậy sớm không nổi là anh chứ có phải em đâu."

Xử Nữ đỏ mặt.

"Không là không!"

Năn nỉ mãi không thành công, Song Tử làm bộ thểu não.

"Không cho thì thôi. Tui đi ngủ chỗ khác."

Ngay khi Song Tử vừa quay lưng, Xử Nữ liền giống như bị điện giật, lật đật nhào tới kéo áo cậu lại.

"Đừng..."

Gương mặt anh thoáng biến sắc, sợ hãi nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.

"He he!"

Song Tử cười khì khì, biết Xử Nữ thế nào cũng sẽ trúng chiêu của mình, hí hửng bế anh lên giường.

Riêng Xử Nữ vẫn còn trong trạng thái bất ổn nên phản ứng tương đối chậm chạp, để mặc Song Tử tự tiện cởi áo của mình.

Kể từ sau buổi sáng hôm nay anh rất sợ mỗi khi Song Tử tách mình, đi đâu đó quá lâu. Nếu không phải anh đòi theo thì cũng là viện lý do để cậu không rời khỏi.

"Xử Nữ."

Song Tử nâng mặt Xử Nữ lên, trút xuống một nụ hôn sâu, đồng thời kéo anh khỏi những suy nghĩ hỗn tạp.

Khác với mọi khi, đêm nay Song Tử có vẻ vô cùng gấp gáp, chưa kịp dạo đầu hay mơn trớn đã kéo quần Xử Nữ xuống, qua quýt bôi trơn rồi đưa cái của mình vào.

Xử Nữ khó chịu, bèn kêu lên vài tiếng nhỏ phát tín hiệu cho Song Tử, nhưng do cậu đang hết sức chìm đắm vào khao khát của mình nên trước sau chỉ tập trung đẩy hông để thoả mãn sung lực của tuổi trẻ.

Xử Nữ tự hỏi sao Song Tử lại gấp gáp như vậy. Anh chưa kịp ôm cậu thì đã bị đổi tư thế lật úp lại, dồn dập từ phía sau.

Suốt buổi, anh chỉ nghe tiếng thở dốc và vài từ cảm thán thốt ra từ Song Tử. Cảm thấy không hài lòng lắm, Xử Nữ bèn gọi tên cậu thử xem có thay đổi gì không.

"Song Tử à..."

Ngợp trong khoái cảm, Song Tử khàn giọng đáp.

"Ha... Sao vậy?"

Anh phân vân có nên nói thẳng rằng cậu hôm nay chẳng lãng mạng chút nào cả.

Mười mấy phút sau, Song Tử nhấp thật nhanh rồi rút ra, xuất toàn bộ lên bụng Xử Nữ.

Cậu sung sướng ngã ngửa nằm bên cạnh anh.

Lúc Xử Nữ quay qua, muốn hôn thì Song Tử đã ngủ mất tiêu.

Anh lắc đầu cười trừ, đành ôm cái thân hình to xác kia, chìm vào giấc ngủ.

...

Rõ biết hậu quả của đêm qua, Xử Nữ đã cố tình đặt đồng hồ báo thức nhưng không ngờ phải tới khi nghe tiếng gõ cửa và tiếng bác Giải bên ngoài gọi vọng vào thì Xử Nữ mới bừng tỉnh, lao xuống giường.

Chắc chắn Song Tử đã thức dậy trước và sẵn tay tắt luôn chuông báo thức trước khi Xử Nữ kịp tỉnh.

Ngày đầu tiên nhập học mà đã đến trễ, anh ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, không ngờ lúc chạy ngang qua phòng khách vô tình bắt gặp mẹ của Song Tử đang ngồi uống cà phê.

"Dạ thưa bác, con đi học!"

Cúi đầu chào xong, Xử Nữ lật đật rời khỏi nhà.

Mẹ Song Tử đặt cốc cà phê xuống, bực dọc.

"Mới sáng sớm đã hớt ha hớt hải, chẳng có tí lễ phép nào! Cậu ta tưởng đây là nhà mình chắc?!"

Bác Giải thông cảm nói.

"Bà chủ, chắc do cậu ấy mệt quá thôi."

"Mệt? Từ khi về đây, cậu ta chẳng hề đụng tới một cái móng tay. Suốt ngày không ăn thì cũng ở rúc trong phòng. Lúc Song Tử về thì chỉ biết bám theo nó mà chẳng giúp được gì. Bác xem, thế nào nó cũng tưởng mình về đây để hưởng thụ, để người ta cung phụng hầu hạ!"

Bác Giải vốn hiểu tính tình của mẹ Song Tử, cộng thêm thành kiến sẵn có về Xử Nữ nên không dám bênh vực.

"Thôi, tôi đến công ty đây. Hôm nay có cuộc họp quan trọng có lẽ Song Tử không thể xử lý một mình được."

"Dạ. Bà chủ có cần tôi mang cơm trưa đến không?"

"Không cần đâu. Tôi và Song Tử ăn ngoài được rồi."

Lại nhắc về chuyện công ty. Song Tử cùng lắm chỉ mới là sinh viên năm nhất, tất nhiên trong quá trình đảm đương công việc sẽ gặp vô vàn khó khăn. Chưa kể cậu xưa nay không hề hứng thú với chuyện làm ăn kinh doanh của gia đình, giờ phải đứng ra đọc hiểu hồ sơ, phân phó nhân viên, đưa ra quyết định. Thích tự do và ghét rắc rối như Song Tử thế nào cũng buộc phải chấp nhận áp lực bơm vào tinh thần của mình mỗi ngày.

"Song Tử, chỗ này cậu ký nhầm rồi."

Kim Ngưu đặt lên bàn thêm mấy sấp hồ sơ.

"Đây là báo cáo của các phòng ban. Cậu đọc và cho tôi biết suy nghĩ của mình thế nào. Nếu không hiểu gì thì cứ hỏi."

"Ừ. Anh để đó đi."

Kim Ngưu nói thêm.

"Chặp bà chủ sẽ đến công ty dò xét tình hình. Tôi đã sắp xếp chỗ ăn trưa cho cậu và bà chủ rồi."

"Ừm."

"Nếu không còn việc gì, tôi về phòng đây."

Sực nhớ đến vấn đề gì đó, Song Tử nhắc.

"Anh giúp tôi sắp xếp người ở trường chưa?"

"À, về chuyện đó, tôi đã làm xong rồi. Nhưng dù sao đi nữa, đây là trường học, bám theo một người 24/7 không hay lắm."

"Anh chỉ cần kêu họ để mắt đến anh ấy nhiều nhất có thể. Hiện tại sức khoẻ của anh ấy không tốt, nếu có chuyện gì phải ngay lập tức báo cho tôi."

"Tôi biết rồi. Cậu không cần quá lo lắng đâu."

Mở cửa rời khỏi, Kim Ngưu giật mình vì trông thấy mẹ của Song Tử bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt. Bà ấy ra hiệu im lặng rồi ngoắc tay kêu anh đi theo mình sang một phòng khác.

Tại đây, có lẽ vì đã nghe được cuộc hội thoại của Kim Ngưu và Song Tử, bà ấy ngay lập tức vào thẳng vấn đề.

"Bây giờ Song Tử phải tập trung gánh vác rất nhiều việc ở công ty, những gì không cần thiết không nên đem ra làm nó phân tâm."

Kim Ngưu phần nào đoán ra được ý của bà ấy nhưng vẫn có chút lưỡng lự.

"Thưa chủ tịch, vì đây là việc do cậu Song Tử đích thân phân phó nên.."

"Nên nhớ cậu là thư ký của ba Song Tử, nhiệm vụ duy nhất của cậu là giúp nó làm quen và thành thạo việc ở công ty. Những chuyện ngoài lề không cần phải quan tâm. Cậu làm việc nhiều năm như vậy, chắc không cần tôi chỉ bảo từng bước chứ?"

Ngập ngừng vài giây, Kim Ngưu đáp.

"Vâng... Tôi hiểu rồi ạ."

Xử Nữ ngồi ăn cơm ở một góc ghế đá, ánh mắt lia tới lia lui vào màn hình điện thoại. Đoán có lẽ Song Tử đang rất bận nên tin nhắn của anh cũng không có cơ hội trả lời.

Xử Nữ thấy chỉ một tin nhắn hỏi em đã ăn gì chưa thì hơi tẻ nhạt, bèn cầm điện thoại xoay xoay, chụp lai hộp cơm sườn mà mình đang ăn, gửi qua cho Song Tử xem.

Thế nhưng qua giờ ăn trưa vẫn không nhận được tin nhắn nào, Xử Nữ buồn thiu, đành cất điện thoại vào túi rồi trở lại lớp.

Gần hai giờ chiều, Song Tử mới rời khỏi bàn làm việc để cùng mẹ đến nhà hàng ăn trưa, sẵn tiện nói chuyện công việc. Lúc ngồi trên xe, cậu lấy điện thoại ra kiểm tra, không ngờ lại nhìn thấy một tấm hình chụp lấy góc vô cùng xấu, có chỗ còn bị nhoè.

Song Tử phì cười, nói với tài xế.

"Tìm quán cơm sườn nào đó tấp vào đi."

Mẹ Song Tử ngạc nhiên.

"Sao đột nhiên lại đổi thành quán lề đường?"

"Mua xong rồi sẽ đến nhà hàng."

Bà ấy không nói gì, biểu cảm rõ không vui.

Nhiều người tại nhà hàng không tin nổi, bắt đầu dòm ngó xì xầm khi Song Tử thản nhiên đem vào nơi sang trọng thế này một hộp cơm lề đường.

Nếu không phải vì gia đình cậu là khách quen thì việc đem đồ ăn từ bên ngoài vào đã bị nhân viên phục vụ chặn cấm ngay cửa rồi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top