Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phá lấu (H)


Cô bé sinh viên hôm nọ gọi điện báo cho Xử Nữ biết rằng mẹ mình đã sắp xếp một giáo viên dạy kèm riêng, đồng nghĩa cô sẽ không theo học Xử Nữ nữa.

Nghe chất giọng buồn rười rượi của cô bé, anh vô cùng hụt hẫng. Cũng phải, một sinh viên chưa tốt nghiệp thì làm sao uy tín bằng giáo viên đã có nhiều năm kinh nghiệm. 

Xử Nữ còn nhớ câu cuối cùng cô bé ấy nói.

"Anh nhớ... coi chừng gã bạn cùng phòng của mình."

Xử Nữ không hiểu, cả hai gặp nhau chỉ mới một lần đã sinh ra nhiều ác cảm như vậy.

Xử Nữ chán nản suy nghĩ có nên dán giấy lần nữa hay không.

Lúc này anh bỗng phát giác dường như có ai đó đã cố tình xé tờ rơi của mình. Đi thử những khu khác, Xử Nữ càng thêm chắc chắn có kẻ đã âm thầm phá hoại, dán những tờ rơi khác đè lên tờ quảng cáo của anh.

"Ai mà thất đức vậy?!"

Xử Nữ bực tức.

Ngay bảng dán kế bên, tờ rơi của anh lỏng lẽo bị gió thổi rớt xuống đất, trùng hợp bay đến chân của người đang tiến tới. Người này thế mà giẫm luôn tờ rơi của Xử Nữ xong còn vênh mặt.

"Rác ở đâu ra đây?!"

Xử Nữ ngẩng lên, ngạc nhiên.

"Là anh à!"

"Là cậu à!"

Cả hai đồng thanh.

Tên sinh viên nhăn nhó, khinh khỉnh ra mặt.

"Sao đi đâu cũng gặp anh hết vậy?!"

"Ừ thì đừng tới đây nữa."

"Anh..."

Hắn nhếch môi, khoanh tay chế giễu.

"Hừ, tưởng thế nào, hoá ra là đang phát tờ rơi kiếm ăn. Nghe nói nó giàu lắm mà, sao mấy đồng bạc cũng không cho nổi người yêu thế?"

Xử Nữ không hơi đâu bị chọc giận bởi mấy lời lẽ quá sức quen tai này. Bởi vì tên sinh viên kia chính là kẻ đấm anh mấy hôm trước và bị Song Tử đạp lại vào mặt.

"Phiền cậu bỏ chân khỏi đồ của tôi."

Hắn không những không bỏ mà còn cố tình chà đế giày lên.

"Không bỏ đó rồi sao? Anh làm gì được tôi? À, hay là lại muốn gọi thằng Song Tử đến rồi trốn sau lưng. Chậc, loại đàn ông gì mà suốt ngày chỉ biết dựa hơi thằng đàn ông khác thế?"

"Cậu không có nên ghen tỵ à?"

Hắn nhảy dựng, quát.

"Ghen tỵ cái đếch! Mắc ói!"

Xử Nữ nhún vai.

"Tôi hỏi để xem cậu bất lịch sự đến mức nào thôi chứ tôi biết cậu đời nào chịu bỏ chân."

Hắn trợn mắt, lửa đốt lên tròng.

"Cái đồ bê đê! Có tin nói tiếng nữa là tôi cho anh ăn đấm không?!"

"Hờ hờ. Sợ quá."

"Anh..."

Hắn sấn tới, định giống như mấy bữa trước, dùng nắm đấm dạy Xử Nữ một bài học. Nhưng khi nhìn lại dưới chân, hắn chợt khựng người vì đọc được dòng chữ "nhận gia sư, dạy kèm tiếng Anh..."

Xử Nữ không quan tâm, định lướt qua bỏ đi, nào ngờ bị hắn gọi giật lại.

"Ê! Anh biết dạy tiếng Anh à?"

"Ồ, cậu cũng biết đọc à?"

Hắn nghiến răng.

"Đừng tưởng có thằng Song Tử bảo kê thì tôi không dám làm gì anh!"

"Tôi không tưởng. Tôi biết cậu không đánh lại em ấy."

Lời nói này chẳng khác nào đạp lên lòng tự tôn của Sư Tử.

"Mẹ nó! Có giỏi thì kêu nó tới đây, một chọi một coi ai ăn ai! Ông đây éo ngán thằng nào đâu!"

Xử Nữ thở dài, nếu còn tiếp tục đấu khẩu chắc tới chiều cũng chưa xong. Anh nghiêm túc hỏi.

"Vậy cậu hỏi tôi biết dạy tiếng Anh không để làm gì?"

Sư Tử lập tức đáp.

"Nếu anh chịu nhận lời dạy kèm cho tôi thì tôi sẽ trả anh gấp ba lần!"

Xử Nữ đứng hình, không dám tin cậu ta lại ra một đề nghị mang tính "thiện lành" như vậy.

"Cậu... không phải đang gài tôi để trả thù chứ?"

"Cái đồ tiểu nhân suy bụng ta ra bụng người! Muốn trả thù thì ra đánh tay đôi! Mắc mớ gì phải giở trò bỉ ổi với anh?! Nghe là thấy ớn rồi!"

Xử Nữ nghi hoặc.

"Nhưng nếu cậu giàu vậy sao không thuê giáo viên nước ngoài về dạy?"

"Không thích!"

Đơn giản là tiếng Anh của Sư Tử rất yếu, nghe nói đọc viết đều thấp mà nhất là phần nghe. Học với giáo viên nước ngoài không thể cãi bằng tiếng Việt, cả buổi như vịt nghe sấm, chỉ có thể ợm ờ, quê chết đi được.

Mẹ cậu cũng thuê giáo viên người Việt nhưng Sư Tử tính tình ương bướng, hay cãi lại vô lễ, nên họ chỉ dạy được một hai buổi liền ngán ngẫm lắc đầu.

Mới tháng trước, mẹ cậu doạ sẽ đẩy cậu qua Singapore ở với anh cả để học tiếng Anh tới khi nào đạt IELTS 6.5 thì thôi. Với một người sở hữu cơ nghiệp ăn chơi đồ sộ ở Việt Nam như Sư Tử thì qua nước ngoài ở với ông anh cả khó tính cứng nhắc chẳng khác nào lên chùa tu.

Nghe xong mấy lời giải thích hướng về ăn chơi này, Xử Nữ đáp thẳng.

"Cậu tìm người khác đi."

"Tôi trả anh gấp năm lần!"

Xử Nữ không trả lời, quay lưng đỏ đi.

Sư Tử đương nhiên không thể để mất cơ hội trụ lại ở Việt Nam, nói to.

"Nếu anh chịu dạy thì tôi sẽ kể cho anh nghe về gia đình của thằng Song Tử!"

Xử Nữ ngay lập tức đứng lại.

Cái mà tên nhóc kia nhắc tới cũng chính là cái anh vẫn luôn trăn trở bấy lâu nay nhưng không có cơ hội đào sâu tìm hiểu. Qua hai lần chạm mặt với cậu ta, Xử Nữ tin cậu ta ít nhiều biết về thân thế và hoàn cảnh của Song Tử.

"Ngày xưa tôi và thằng Song Tử có biết nhau. Nhà tôi cũng từng làm ăn với nhà nó. Nếu anh chịu dạy kèm, muốn hỏi cái gì tôi cũng sẽ đều giải đáp cho anh."

Suy nghĩ một chặp, Xử Nữ quay lại, hỏi.

"Nhưng làm sao tôi biết thông tin về Song Tử mà cậu cho tôi là đúng hay sai?"

"Nếu anh nghi ngờ, tôi có thể dẫn anh tới gặp ba của tôi. Ông ấy là người lớn, làm ăn lâu năm, sẽ không vì mấy chuyện trẻ con vô ích mà bịa đặt. Còn nếu anh nhất định không tin thì đừng mơ có ai kể cho anh nghe về nó!"

Xử Nữ đắn đo suy nghĩ. Đây quả thực là cơ hội tốt để anh hiểu hơn về Song Tử. Tuy tên sinh viên trước mặt không đáng tin nhưng Xử Nữ vẫn muốn thử. Suy cho cùng cũng chẳng mất mát gì.

Nếu thông tin tốt thì thôi còn nếu là tin xấu, anh sẽ xem như mình chưa nghe gì.

"Được. Tôi đồng ý nhưng chỉ trong vòng ba tháng thôi. Nếu trong vòng ba tháng mà cậu không lấy được 6.0 thì hợp đồng của chúng ta chấm dứt!"

"Anh yên tâm. Miễn được ở lại Việt Nam thì mấy cái khác không thành vấn đề."

"Được. Vậy chiều nay năm giờ ở thư viện."

"Thư viện cái gì?! Ra quán cà phê A đi, thoải mái hơn."

"Tuỳ cậu."

Sư Tử quắc mắt.

"Thật không hiểu nổi hai thằng con trai yêu nhau kiểu gì."

Xử Nữ không buồn giảng giải cho một đứa trai thẳng, một mạch trở về lớp. Trong lòng anh không những sốt ruột mà còn là hồi hộp vì sắp được biết về những điều mà Song Tử luôn lảng tránh không đề cập.

...

Song Tử hay tin chiều nay Xử Nữ bận giúp giáo sư sắp xếp tài liệu dự án nghiên cứu nên về muộn. Cậu dẫu môi, hụt hẫng vì thời gian ở với người yêu bị cắt mất.

Xem ra con bé kia không hề khai gì với Xử Nữ. Bằng chứng là tin nhắn của Xử Nữ kể về chuyện này chỉ có vẻ tiếc nuối chứ không hề tức giận.

Cậu biết làm vậy là ích kỷ, nhưng Song Tử không muốn Xử Nữ ở lại thêm giờ sau một ngày học hành mệt mỏi chỉ để kiếm thêm chút tiền. Cậu thà tự mình tăng ca còn hơn để anh dậy sớm về muộn.

Thôi thì tối nay cậu sẽ mua một vài món ngon, coi như âm thầm đền bù cho anh.

...

Xử Nữ thật không ngờ một sinh viên Rmit lại chỉ biết mỗi câu hello, how are you. Nghe nói tiếng Anh đầu vào của trường này khá cao, không hiểu bằng cách nào mà Sư Tử đỗ vào đó và trụ được tới ngày hôm nay.

"Có gì đâu mà khó hiểu. Anh đi học trường giỏi trường dở mục đích cũng là để kiếm tiền. Vậy người đã kiếm dư tiền thì muốn học ở đâu chả được."

Xử Nữ thộn mặt, thầm nghĩ.

"Tôi thấy người kiếm được tiền là ba cậu mới đúng."

Xử Nữ bày sách ra, bắt đầu chỉ dẫn tận tình. Sư Tử ban đầu tập trung nghe, nhưng chỉ mười mấy phút sau liền phân tâm đảo mắt nhìn linh tinh các thứ.

"Cậu mà còn nhìn cô bé bên kia nữa là tôi sang mách đấy."

Sư Tử giật mình.

"Ai nói tôi nhìn cô ta!"

Xử Nữ nhìn cái đầu nhuộm bạch kim của Sư Tử, nhíu mày suy nghĩ. Sau một chặp, mắt anh bèn sáng lên.

"Nếu cậu có thể đến chào và xin được số điện thoại của cô bé ấy bằng tiếng Anh thì tôi sẽ kết thúc bài học sớm."

"Hả?!" – Sư Tử đập bàn. – "Anh có bị điên không?!"

"Cứ coi như cậu đến từ Hàn Quốc hay Thái Lan gì đó, không rành tiếng Anh cũng không sao."

"Anh... nói thật hả?!"

Xử Nữ mỉm cười.

"Tất nhiên. Nếu cậu đã thích cô bé ấy như vậy thì tôi ủng hộ chứ sao."

Sư Tử ban đầu kịch liệt phản đối nhưng nghĩ lại lời của Xử Nữ thấy... hình như cũng có lý. Dạo gần đây đi nát cả mấy cái bar vẫn không cua được em gái nào.

Soạn sẵn trong đầu vài câu, nhờ Xử Nữ thẩm định sau đó nhẩm tới nhẩm lui cho thuộc lòng, Sư Tử tự tin đứng dậy.

Tự dưng lúc này, một người nước ngoài bước vào.

Sư Tử chết sững.

Cô bé kia ấy vậy mà chạy tới cặp tay gã Tây đó, vui vẻ cùng rời khỏi quán.

Nhìn dáng vẻ thẫn thờ của Sư Tử, Xử Nữ nhịn cười, nói.

"Thấy tác dụng của tiếng Anh chưa."

Sư Tử vừa giận vừa thẹn, ngồi phịch xuống ghế mắng. 

"Bọn con gái thời này toàn ham Tây!"

Xử Nữ lắc đầu.

"Không phải cô bé ấy ham Tây mà bởi vì muốn tìm người luyện tiếng Anh giao tiếp. Người ta là thư ký câu lạc bộ tiếng Anh ở trường đại học Sư Phạm mà."

Sư Tử méo mặt.

"Anh nói cái gì?! Anh biết cô ta?"

"Nếu không biết thì làm sao dám kêu cậu qua nói chuyện tiếng Anh với người ta."

Nếu như vậy, chẳng phải lỡ Sư Tử nói tiếng Anh sai bét hoặc dở ẹc thì càng quê với nàng hay sao. Giác ngộ ra được sự thật, Sư Tử trợn mắt nhìn Xử Nữ.

"Con mẹ nó, anh gài tôi?!"

Xử Nữ muốn ôm bụng cười bò, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ nghiêm túc, nói lảng.

"Nếu đã đi rồi thì thôi. Học tiếp."

Tuy đáng ghét thật, nhưng Sư Tử phải công nhận Xử Nữ có mấy mẹo rất hay. Mỗi khi giảng một mẫu câu hay một từ mới nào đó, anh luôn lấy ví dụ thực tế.

Chẳng hạn như cấu trúc câu so sánh thì sẽ là.

"Sư Tử is less handsome than Xử Nữ."

Hoặc là.

"Song Tử looks cooler than Sư Tử."

Chọc cho Sư Tử nổi điên mấy lần, nhưng cũng vì vậy mà cậu nhớ nhanh và lâu hơn.

Một tuần học ba buổi, mỗi buổi hai tiếng, cứ như thế Sư Tử thoát được sự kìm kẹp của mẹ mình và ông anh cả đáng sợ ở Singapore. Nghe tin con trai mình kiếm được "thầy" học, bà hứa nếu như được 6.0 thì không ép cậu đi nước ngoài nữa.

Thế nhưng Sư Tử không phải dạng vừa.

Sợ Xử Nữ nuốt lời, cậu ta chỉ cho phép anh mỗi buổi hỏi một câu về Song Tử thôi.

Xử Nữ đành phải đè nén tất cả sự nóng lòng mà lựa chọn câu hỏi bản thân muốn biết nhất lúc này.

"Tại sao Song Tử bị đuổi khỏi nhà?"

"Chẳng phải lúc ở sân trường tôi đã nói với anh rồi à."

"Tôi muốn cậu nghiêm túc kể chi tiết cho tôi nghe."

"Chậc, thì bởi vì nó nói với ba mẹ nó là nó quen anh, còn muốn dẫn anh về nhà ở nên ba nó nổi khùng lên, đánh nó một trận. Mẹ nó bắt nó bỏ anh, ép nó đi du học, nó không chịu, cãi lại, thế là ba nó quyết định cắt hết thẻ của nó, đuổi nó ra khỏi nhà. Chỉ khi nào nó chịu bỏ anh và quay về nhà thì mới tha lỗi."

Xử Nữ sững sờ.

Thì ra mọi chuyện là đều bắt nguồn từ anh.

...

Còn mười phút nữa Xử Nữ sẽ về. Song Tử đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị bát đũa và bày biện đồ ăn tươm tất trên chiếc bàn xếp nhỏ của hai người. Ngoài ra, cậu đặt thêm hai lon bia chôm từ chỗ làm vì biết ngày mai là chủ nhật không phải đi học.

Canh đồng hồ đúng mười phút một giây, Song Tử liền đứng dậy, mở cửa.

"A!"

Xử Nữ tay xách nách mang đang cầm nắm cửa, bất ngờ bị một lực mạnh hơn từ bên trong kéo vào, loạng choạng ngã về phía trước. Lúc này một vòng tay đã dang sẵn, đón lấy anh. 

"Chậc chậc, nhớ em lắm hả? Vừa về đã nhào tới ôm rồi."

Xử Nữ giả bộ đẩy ra.

"Xuỳ, làm như em không nghe tiếng giày của anh vậy."

"Anh cứ ngại. Nhớ thì nói nhớ, có sao đâu."

Không muốn cà cưa ngay cửa chỗ người ta đi qua đi lại, Xử Nữ chào thua, đẩy Song Tử vào. Anh vừa bỏ đồ xuống vừa bông đùa

"Nhớ nhớ. Mấy người có nhớ tui hông?"

Cứ tưởng sẽ lại nghe mấy câu trả lời đầy thính quen thuộc, ai đâu biết mãi mà Song Tử không nói gì. Xử Nữ nín thở quay đầu.

Bấy giờ, anh mới nhận ra Song Tử đang ngồi trước một bàn phá lấu đã được bày biện sẵn, chính giữa còn có ớt xếp thành hình trái tim.

"Trời..."

Thấy anh phản ứng dữ dội, Song Tử khó hiểu.

"Anh sao vậy?"

Xử Nữ im lặng, lặng lẽ gỡ chiếc bọc mình mới mang về.

Bây giờ tới phiên Song Tử đứng hình.

Thêm một hộp phá lấu đặt trên bàn.

Mà còn là mua cùng một chỗ.

Đến nước này cả hai không nhịn nổi nữa, cùng nhau cười té ngửa ra sàn.

Xử Nữ thực sự không biết nói gì vì hoàn toàn không biết hôm nay Song Tử cũng mua phá lấu. Anh lục lại tin nhắn của cả hai hôm nay cũng chẳng tìm thấy tý manh mối liên quan nào.

"Sao tự dưng hôm nay em lại mua phá lấu?"

"Anh hỏi em thì anh cũng nên trả lời trước đi chứ."

"Tại... tại cuối tuần nên anh mua ăn cho vui thôi."

Song Tử thì khác. Nói ra quán phá lấu này chứa đựng một kỷ niệm đáng nhớ của cả hai. Hôm ấy hai đứa cãi nhau rất to, cũng là lần đầu tiên cãi nhau sau khi trở thành người yêu.

Khi ấy, trời đổ mưa, cả hai mới đồng ý kéo nhau vào quán phá lấu gần đấy để tiếp tục nói chuyện vì không muốn đối phương bị ướt.

Tình hình căng thẳng, mặt người nào người nấy lạnh như tiền.

Tới khi cô chủ quán bưng hai chén phá lấu vào thì biết rằng bánh mì chỉ còn một ổ. Trời mưa nên người giao bánh nửa tiếng nữa mới đến. 

"Đưa anh ấy đi."

"Không. Cô đưa em ấy đi ạ."

"Không cần. Anh ăn trước đi."

"Anh không đói. Em lấy đi."

Cô chủ quán đơ người một hồi, chẳng biết chuyện gì đang diễn ra mà hai thằng đực rựa cứ liên tục nhường ổ bánh mì với thái độ hết sức lạnh lùng.

Song Tử đập bàn, gắt.

"Đã nói là anh ăn đi!"

Xử Nữ đập đôi đũa xuống.

"Đã nói là anh chưa đói!"

Cô chủ quán mắt chữ o mồm chữ a nhìn chằm chằm hai đứa.

Mới mở hàng mà đụng phải cảnh này, chịu không nổi nữa, cô ấy bẻ luôn ổ bánh mì làm hai, đặt cái cạch xuống đĩa xong bỏ đi.

Một hồi sau, có tiếng vọng vào.

"Coi chừng! Vợ chồng người ta đang cãi lộn ở trỏng."

...

Chính vì sự kiện đấy mà đối với Song Tử, phá lấu ở quán ấy như một lời xin lỗi, một sự hoà giải mà cậu dành cho Xử Nữ.

Khui lon bia, cả hai cùng cụng.

"Dô!"

Xử Nữ tuy trong lòng ngổn ngang nhưng vẫn không đề cập gì đến vấn đề Song Tử bị đuổi cả. Anh vui vẻ cùng Song Tử vừa ăn vừa tám.

"Anh ăn nhiều một chút."

"Cảm ơn em."

Song Tử chống cằm, ngắm Xử Nữ ăn vô cùng ngon miệng.

"Em... em nhìn anh hoài vậy? Sao không ăn đi."

"Em có ăn mà. Chỉ tại phá lấu không ngon bằng anh."

Xử Nữ mém sặc.

"Suốt... suốt ngày toàn nói linh tinh. Sao rồi, công việc em dạo này thế nào?"

"Bình thường."

Với giọng điệu thờ ơ kia, Xử Nữ không dám chắc bình thường đối với cậu là tốt hay xấu.

Suy nghĩ một chặp, anh làm ra vẻ tình cờ, hỏi.

"À, ba mẹ em dạo này có gọi điện cho em không?"

Sắc mặt Song Tử có chút biến đổi, đáp.

"Không."

"Gần Tết rồi, bộ em không định về quê hả?"

"Em lớn lên ở Sài Gòn. Không quen nhiều họ hàng."

"Vậy còn ba mẹ em. Em nói nhà em là người gốc Bắc, chắc sẽ về Thanh Hoá thăm bà con chứ."

"Nếu họ muốn đi thì cứ đi. Tết em ở lại đây với anh. Còn nếu anh muốn về Lâm Đồng thăm ngoại thì em sẽ về cùng anh."

Xử Nữ ừ nhẹ.

Quả nhiên, Song Tử luôn tránh nói về ba mẹ mình nhiều nhất có thể.

Anh cúi đầu, động tác đũa chậm hơn hẳn.

"Anh sao vậy? Sao tự nhiên nhắc đến ba mẹ em."

"À không. Tại anh thấy em ít nói chuyện với ba mẹ quá."

Song Tử cũng bắt đầu trầm mặc. Thấy cậu có vẻ không vui, Xử Nữ nhanh chóng nói sang chuyện khác.

"A! Anh có cái này dễ thương lắm, cho em nè."

Xử Nữ lục trong cặp, lấy ra một cái tai mèo.

"Hôm nay anh đến quán cà phê, vì năm tới là năm mẹo nên họ tặng miễn phí cho khách đó."

Song Tử nhíu mày.

"Hồi chiều anh đi uống cà phê? Chứ không phải giúp giáo sư à?"

Xử Nữ nhận ra mình lỡ lời, vội giải thích.

"À, giáo sư nhờ anh đi mua giùm cà phê nên sẵn được tặng ấy mà."

Không cần chờ, Xử Nữ chồm tới, đặt luôn cái vòng tai mèo lên đầu Song Tử rồi cười khúc khích.

"Dễ thương chưa."

Có vẻ như do đề tài vừa rồi nên Song Tử không nhiệt tình hưởng ứng nữa, cầm lon bia lên nốc cạn.

Xử Nữ tự trách mình vì muốn thăm dò Song Tử, rốt cuộc biến bữa ăn đang vui vẻ thành một bầu không khí nặng nề.

Song Tử không biết lấy đâu ra cả một bịch thêm năm sáu lon bia, liên tục khui uống.

"Em đừng uống nữa..."

Một tiếng trôi qua, Xử Nữ ăn xong, dọn dẹp chén dĩa, tắm rửa bước ra nhưng Song Tử vẫn còn ngồi ngay bàn xếp uống bia, tai mèo thậm chí còn chưa chịu tháo xuống.

"Đừng uống nữa."

Anh đi tới, định giật lon bia, nào ngờ bị Song Tử kéo mạnh một cái, ôm vào lòng.

"Ợ... hực... lại đây với em!"

"Em say rồi."

"Em không say! Cả đời này em chưa bao giờ say! Gặp anh em mới say... hi hi..."

Xử Nữ không tin nổi, lúc say mà Song Tử vẫn còn thả thính cho được.

"Thôi, anh dìu em đi ngủ."

"Không!"

Song Tử hét lên, ôm vật lấy Xử Nữ.

"Không đi đâu hết! Người yêu đang ôm mà đi đâu! Không đi!"

"Đi ngủ vẫn ôm được mà. Đứng dậy mau lên."

"Không! Lên giường không ngủ!"

"Được rồi. Chỉ cần em lên giường nằm, ngủ hay không cũng được."

Song Tử vẫn không chịu, quyết tâm ôm Xử Nữ tại chỗ như keo dính sau đó còn khịt khịt mũi.

"Anh thơm quá à..."

"Hả?"

Song Tử vùi mặt lên gáy, lên hõm cổ của Xử Nữ, hít hà.

"Bỏ... bỏ anh ra. Em làm gì vậy?"

"Ưm... thơm quá."

Song Tử liếm lên cổ Xử Nữ làm anh nổi cả tầng gai óc.

"Em..."

Liếm chỉ là bước nhỏ ban đầu. Song Tử chớp mắt đã chuyển sang cắn mút cổ của Xử Nữ rồi hôn tràn xuống vùng xương quai xanh.

"Đau!"

Nguyên một vệt đỏ bầm xuất hiện ngay cổ.

Xử Nữ bực dọc ngọ nguậy muốn thoát, kết quả càng bị kẹp chặt hơn.

Hiện tại, điều đáng sợ nhất không phải là tay của Song Tử đang thọc vào áo anh sờ mó mà là ngay dưới đũng quần của người sau đang chọt lên một thứ cứng ngắt.

"Muốn... muốn..."

Song Tử lẩm bẩm, vén áo của Xử Nữ lên, rất tự nhiên vò ngắt hai điểm hồng sẫm trước ngực anh.

Xử Nữ hất ra.

"Đừng có véo!"

Song Tử vốn không nghe lời, ra sức chà xát, ngắt kéo đầu ngực của Xử Nữ đến sưng tấy.

"!!!"

Tay trái của Song Tử rời ngực của Xử Nữ, mon men xuống đũng quần thun của anh.

"Song Tử, em mà không ngừng là anh giận đó!"

"Muốn anh mà..."

Xử Nữ hoang mang tột độ vì không biết nên để cậu tiếp tục làm chuyện này trong tình trạng say xỉn hay vả cậu một cái cho tỉnh.

Cơ mà dường như anh không còn thời gian suy nghĩ nữa.

Tay Song Tử thọc thẳng vào quần Xử Nữ sóc lộng.

Anh cong người, đầu ngửa bật ra sau, vô lực tựa vào vai của Song Tử. Nói gì thì nói bị như thế này rất khó để giữ bình tĩnh.

Song Tử cảm thấy vướn víu nên kéo luôn quần của anh xuống, để lộ ra bộ phận kia của Xử Nữ được tay của mình vuốt ve cuồng nhiệt.

Xử Nữ xấu hổ vì đèn trong phòng vẫn còn đang sáng trưng, định bảo cậu tắt đèn lên giường trước nhưng tay đã bị kéo ra sau, ấn lên chỗ cương cứng kia của Song Tử.

"Vuốt cho em nữa..."

Xử Nữ cạn lời, cầm vật kia trong tay như cầm một khúc than vừa dài vừa nóng, mà nếu cứ giữ nguyên một chỗ chắc chắn sẽ phỏng.

Rồi thì là cả hai ngồi đối diện nhau... cùng vuốt.

Song Tử vừa thực hiện động tác vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của Xử Nữ mơ mơ màng màng cười, hỏi.

"To không? Anh đoán thử bao nhiêu xăng ti mét?"

Xử Nữ đảo mắt lên, lườm Song Tử.

"Đoán thôi mà..."

Xử Nữ thừa biết của Song Tử dài hơn mình, vậy mà còn cố tình bắt anh đoán này nọ.

Thình lình, Song Tử vuốt của Xử Nữ nhanh hơn.

"A..."

Anh cũng theo phản xạ mà tăng tốc.

"Đã quá... anh vuốt em đã quá..."

Cả hai bắt đầu phát ra những tiếng thở dốc.

Song Tử bắt lấy cằm Xử Nữ, hôn xuống, đương nhiên là không dừng động tác.

Lưỡi anh bị cậu quấn lấy, mơn trớn, đùa nghịch. Xử Nữ rơi vào thế bị động, lực tay đôi chút bị ảnh hưởng vì chiếc lưỡi quá tinh ranh của người kia.

Có lẽ anh là người chỉ có thể tập trung vào một việc nên bàn tay bận vuốt đã dừng lại, thu về, cùng tay còn lại bám lên vai Song Tử để dồn sức đấu đá với môi lưỡi của cậu.

Song Tử bế xốc Xử Nữ ngồi lên chân, ra quân càn quét miệng của anh.

Với men say trong người, Song Tử càng trở nên hung hãn, hai tay giữ đầu của Xử Nữ và tiến hành lục tung bên trong miệng của anh.

Trận chiến sau một hồi kịch tính, kết thúc bằng một tiếng mút nhẹ, hai đôi môi tách rời, kéo theo tia nước bọt rơi xuống khoé miệng Xử Nữ.

Cả hai thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào mắt nhau giống như cương quyết không chịu nói lời đầu hàng.

Song Tử nhếch môi, đôi mắt mang theo màn sương âm u của men rượu, cắn lên môi dưới của Xử Nữ một cái.

Anh đau điếng nhăn mặt, không trở tay kịp vì sau đó Song Tử đã xoành xoạch cởi bỏ quần áo của Xử Nữ, không chừa lại một mảnh.

"A!"

Song Tử đút một ngón tay vào bên dưới cửa huyệt nhỏ mềm.

Thêm một ngón cho vào.

Xử Nữ cắn răng, cấu vào áo Song Tử.

"Đau...!"

Song Tử không tỉnh táo như bình thường nên cứ thế cho thêm ngón thứ ba rồi liên tục đâm rút.

"Đừng, đau quá..."

"Ngoan, chịu một chút... em thương."

Cái giọng điệu giả nai đáng ghét này đích thị không phải Song Tử ngày thường.

"Dầu... dầu bôi..."

Song Tử vờ như không nghe thấy, tiếp tục đưa ngón tay tự nới rộng miệng nhỏ đang đau rát bên dưới.

"Ngoan... sẽ ra nước mau thôi..."

Xử Nữ thật tức chết.

Cũng may trước khi anh đau chết thì cậu cũng chịu dừng. Thở phào một hơi, Xử Nữ sau đó liền không thở được nữa vì Song Tử cứ như thế đã đâm vật của mình vào.

Anh cứng người, ngỡ ngàng đến độ không thốt được tiếng nào, nước mắt sinh lý trào ra hai bên khoé mi.

"A... thật chặt... thật sướng...."

Song Tử ôm eo Xử Nữ, dụi mặt vào ngực anh.

Cự vật to dài được huyệt nhỏ cắn mút toàn bộ.

"Khoan! khoan!"

Xử Nữ rên rỉ đau khổ vì Song Tử đã tiến hành dùng vật của mình, dùi mài bên dưới của anh, không thèm nể nang.

"Em thèm anh, muốn anh..."

"Trời ạ... ư... hự... Chết mất tôi..."

"Không chết, chỉ sướng chết..."

Xử Nữ bị xốc lên xốc xuống liên tục.

"Chóng mặt..."

Xử Nữ đang chật vật, nghe tới đây cũng phải bừng tỉnh.

"Em sao vậy?"

"Em chóng mặt... động không nổi..."

Nhìn đống vỏ bia trên bàn, Xử Nữ thiệt vừa thương vừa giận. Cắn rơm cắn cỏ một hồi, anh đành cay đắng nói.

"Em ngồi yên... để anh."

"Ưm..."

Xử Nữ chỉnh tư thế chân một chút rồi tự mình nhấp hông. Dù hơi khó khăn do một đôi lần vật kia của Song Tử cứ bị trượt ra ngoài, nhưng anh đã cố gắng canh theo kích thước đó mà nhấp cho hợp lý. Và rồi đâu cũng vào đó.

Song Tử hai tay giữ mông của Xử Nữ trong khi anh đang chuyển động như là một cách để điều chỉnh anh nhấp theo hướng nào và tốc độ ra sao.

"Vợ ơi..."

Cậu thì thào gọi và điều khiển mông của Xử Nữ chà xát lên cự vật của mình.

Anh nghĩ cậu thích cách này nên tạm thời không chuyển động lên xuống nữa mà chỉ ngồi tại chỗ chà xát. Xử Nữ cảm giác rất rõ vật kia đang chọc tứ tung bên trong.

"A... anh thật giỏi... kiểu này sướng quá..."

Song Tử phấn khích bóp mạnh hai cánh mông của Xử Nữ.

"Thằng nhóc thối này..."

Xử Nữ thở từng hơi nặng nhọc. Nhưng anh phải công nhận kiểu này thật sự không tệ, giúp anh đỡ đau và đỡ mỏi chân.

"Nữa đi anh... chà mạnh hơn đi anh..."

Song Tử giữ eo Xử Nữ, kéo phần dưới của anh cọ sát nhanh hơn.

"A! Đã quá! Đã quá!"

Song Tử kết hợp cả đâm rút và cọ sát, làm Xử Nữ một phen tơi bời hoa lá, xuất trước luôn cả mình. Song Tử thì xoay người anh lại, để anh bò trên sàn còn mình thì từ phía sau mà tiếp tục đâm rút.

"Từ từ... từ từ!"

Xử Nữ lắc đầu than thở vì tới phiên bản thân chóng mặt.

"Đâm anh! Em đâm chết anh, cái đồ đáng yêu!"

"Song Tử! Đừng như vậy... A... Đừng..."

"Hự.. ha... giã chết anh! Cho anh khỏi đi dạy kèm nữa!"

"Cái thằng này... a... nhẹ thôi... a!"

Bên dưới nơi tiếp xúc của cả hai đã ướt mèm, giúp việc giao hợp thêm trơn tru hơn. Song Tử liếm môi, đang dịu dàng vuốt ve thì phát mông Xử Nữ một cái.

"Ai là chồng của anh?!"

Bốp!

"Ai hả!"

Xử Nữ chịu đựng hết dày vò này đến dày vò khác, nức nở.

"Nói mau! Ai là chồng anh!"

"A... đừng đánh nữa... hic... em là chồng của anh..."

Bốp!

"Chồng anh tên gì?"

"Tử... Song Tử..."

"Vợ ngoan, gọi mình ơi."

Xử Nữ chưa kịp gọi thì đã ăn thêm hai phát vỗ vào mông.

"Mau lên!"

"Mình ơi... hic... đừng đánh nữa..."

"Còn không mau xin chồng f* em."

Xử Nữ thật sự ấm ức vì lòng tôn nghiêm không cho phép anh thốt ra mấy lời thô tục này. Nhưng cứ liên tục bị Song Tử đánh vào mông, đem đau đớn và khoái cảm cùng lúc bơm vào cơ thể thì lý trí của anh không chịu đựng nổi.

"A!"

"Nói!"

"Hic... mình ơi, làm ơn... f* em..."

"Ha ha! Chồng f* chết em!"

"Nhanh... Nhanh quá!"

Song Tử điên cuồng ra vào vào lỗ nhỏ của Xử Nữ đến mức anh phải la hét cầu xin rồi bắn luôn tại chỗ. Chỉ vài giây sau, Song Tử cũng lên đỉnh và mạnh dạn xuất tất cả vào trong Xử Nữ.

Cả hai ngã rạp vào nhau, quấn lấy, say mê khoá môi sau cơn cực khoái. Bên dưới của Xử Nữ, nơi Song Tử vẫn còn cắm sâu chầm chậm rỉ ra những dòng trắng đục. Không biết có phải do men say từ Song Tử truyền qua, Xử Nữ đột nhiên rơi vào trạng thái lâng lâng, chân theo quán tính vòng qua, kẹp quanh hông của người phía trên.

"Xử Nữ..."

"Hửm?"

Song Tử cười mãn nguyện, mút nhẹ môi Xử Nữ.

"Em có được anh rồi."

Xử Nữ cọ mũi mình lên chóp mũi Song Tử như đang trêu chọc một chú cún con ngốc nghếch.

"Mới vừa rồi còn dám bắt nạt anh."

"Em muốn bắt nạt anh suốt đời. Chỉ có em mới được bắt nạt anh."

Một đêm quần vũ điên dại như thế. Ấy vậy mà sáng hôm sau, mở mắt ra, Song Tử không thấy bóng dáng Xử Nữ đâu nữa.

Cậu đau đầu day day ấn đường, để thức tỉnh bản thân khỏi chút men say còn sót lại.

Và rồi, từng gợn ký ức dịu dàng ùa về.

Song Tử xanh mặt, thất thần.

"Đêm qua... mình... Xử Nữ..."

"..."

"Thôi chết tôi rồi!"

Song Tử hét to, cuống cuồng bật dậy khỏi giường.

...

Xử Nữ đang cà nhắc đi bộ ở công viên, trong lòng chỉ còn lại một nỗi ấm ức giận dữ cuốn bay một buổi sáng chủ nhật đẹp đẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top